Nặc Nặc nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể cực độ sợ hãi, bình thường cho dù cô bé có trưởng thành như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Vốn dĩ là cho rằng gặp người đàn ông áo đen thì mình có thể có được chút hi vọng sống sót, lại không ngờ tới lại có loại cảnh tượng như trước mắt.
Có điều là khi nhìn thấy con chó chạy về phía mình, không biết tại sao trong bóng tối lại cảm nhận được con chó này có thể cứu mình.
Thế là cô bé dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng của mình nhìn con chó, giọng nói run rẩy mở miệng.
“Mày đến đây để cứu tao hả?”
Đương nhiên là con chó này không trả lời câu hỏi của cô bé.
Nhưng mà đến giờ phút nhà tù sắp sụp đổ, con chó này lại đột nhiên phóng to thân thể của mình.
Nặc Nặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không biết bây giờ mình phải có phản ứng gì.
Cũng may là hình như phản ứng của con chó này rất nhanh chóng, nó trực tiếp bảo vệ đứa bé đằng sau lưng mình, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Trong nháy mắt một người một chó rời khỏi sơn động, toàn bộ sơn động cũng đã hoàn toàn sụp đổ thành một vùng phế tích.
Nặc Nặc không biết con chó này là thần thú của Thiên Giới, cho nên lúc nãy vừa mới gặp nguy hiểm có thể biến lớn thân thể mang cô bé rời khỏi sơn động.
Nặc Nặc nhìn cảnh tượng ở bên ngoài đã lâu không thấy, lúc này mới ý thức được là rốt cuộc mình cũng đã xem như thoát khỏi giam cầm.
Bị nhốt ở trong sơn động lâu như thế, bây giờ nhìn thấy hoàn cảnh ở bên ngoài, có một loại cảm giác đã được tự do, đương nhiên vô cùng vui mừng.
Thậm chí ngay cả loại cảm giác khủng hoảng hồi lúc nãy cũng đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại vui vẻ.
Trước đó không thể rời khỏi cái lồng giam, mà bây giờ đã có thể trốn ra ngoài, đương nhiên sẽ nhanh chóng gặp được ba mẹ.
Sau khi nghĩ đến những chuyện này, cô bé không nhịn được mà lộ ra một gương mặt tươi cười, sau đó ôm lấy cổ con chó, mở miệng lớn tiếng nói.
“Thật là tốt quá đi, rốt cuộc mình cũng đã được ra ngoài rồi, cảm ơn mày nha, con chó lớn, là mày đã cứu tao.”
Con chó này căn bản không trả lời câu nói của cô bé, ngược lại tiếp tục cõng cô bé chạy về phía trước.
Nặc Nặc cũng không biết là rốt cuộc con chó muốn đưa mình đâu, có điều là rất tin tưởng nó sẽ không làm tổn thương mình.
Dù sao thì dưới tình huống nguy hiểm như lúc nãy, là con chó này đã cứu mình.
Cho nên nếu như nó thật sự muốn tổn thương mình thì căn bản không cần phải chờ đến bây giờ.
Quả nhiên là rất nhanh, con chó này liền đưa cô bé đến trước mặt của người áo đen mà lúc nãy cô bé mới gặp.
“Chú thật sự cứu tôi ra ngoài, chú có thể dẫn tôi trở về gặp ba mẹ của tôi được không?”
Nặc Nặc nhìn người áo đen, mặc dù tạm thời không biết thân phận của anh ta, nhưng mà vẫn vô cùng cảm kích.
Chỉ có điều là cô bé bị nhốt ở đây rất lâu, đương nhiên biết hiện tại ba mẹ vô cùng lo lắng cho mình.
Trước khi rời khỏi nhà giam, chuyện mà cô bé quan tâm nhất là lúc nào mới có thể gặp được ba mẹ.
Sau khi nhìn thấy người áo đen, chuyện đầu tiên cô bé hỏi cũng là câu hỏi này, mà lúc này người mặc đồ đen lại mỉm cười.
“Cô bé à, nhóc không cần phải gấp gáp đâu, lúc nào nên để cô bé gặp thì đương nhiên sẽ cho cô bé gặp ba mẹ.”
Lúc này, giọng nói của người áo đen vẫn vô cùng khàn, lời nói ra cũng là một loại ý vị khó hiểu.
Đã không từ chối lời thỉnh cầu muốn gặp ba mẹ của cô bé, nhưng mà cũng không đồng ý lập tức mang cô bé trở về gặp ba mẹ.
Nặc Nặc không hiểu, rốt cuộc là người này muốn làm gì, lúc này cũng chỉ chớp mắt nhìn người trước mặt.
Nhưng mà cô bé cũng tin tưởng là người này sẽ không làm tổn thương tới mình, nếu như muốn làm tổn thương mình thì hoàn toàn không cần phải tốn sức lực lớn như vậy để cứu cô bé ra ngoài.
Trong thế giới của con nít có rất nhiều chuyện vẫn rất đơn thuần, gần như là có thể nói không phải đen thì tức là trắng.
Trong nhận biết của bọn nó, con người đơn giản có hai loại, là người tốt và người xấu.
Mặc dù là người áo đen trước mắt trông có vẻ rất quái dị, nhưng mà nói như thế nào thì cũng đã cứu mình ra, thế thì ở trong mắt của Nặc Nặc, hắn chính là người tốt.
Ít nhất là có thể tin tưởng được, cô bé không biết là trên thế giới này vẫn còn có màu xám tồn tại.
Mà Nặc Nặc không biết thân phận thật sự của người này, hắn lại là người đứng đầu của tà phái, Tà Vương.
Mà Tà Vương chính là người mà năm đó Dao Trì không cẩn thận đã thả ra ngoài.
Hắn muốn báo thù, hơn nữa còn muốn tiêu diệt hết toàn bộ người chính phái ở Thiên Giới.
Vì vậy, ngày hôm nay hắn sở dĩ cố ý cứu Nặc Nặc cũng là bởi vì nhìn trúng thể chất của Nặc Nặc, hơn nữa để Nặc Nặc sinh ra lòng cảm kích với hắn.
Cũng chính bởi vì tình huống này cho nên lúc này khi nhìn thấy đứa nhỏ nhìn mình với một bộ dạng tràn ngập cảm kích, trong lòng nhịn không được mà lộ ra thần sắc đắc ý.
Trước khi đến đây đã tính toán rất kỹ lưỡng, con nít không thể phân rõ phải trái, chính vì vậy hắn giả vờ cứu Nặc Nặc, trên thực tế là bởi vì để có thể khống chế cô bé dễ dàng hơn.
Quả nhiên là hiện tại mình chỉ cần cứu cô nhóc này ra khỏi sơn động thì nó đã vô cùng cảm kích với mình.
Rõ ràng là mình cũng không cố ý che giấu khí tức, bộ dạng cũng trông vô cùng quỷ dị.
Nhưng mà đứa nhỏ mà tất cả mọi người cho rằng vô cùng trưởng thành, vô cùng thông minh, không phải là bây giờ cũng xem mình như là người tốt đó à?
Sau khi nghĩ tới những chuyện này, Tà Vương liền nhịn không được mà đắc ý một trận, có điều bề ngoài thì vẫn mang dáng vẻ khó dò.
“Nếu như bây giờ ta đã cứu được nhóc thì chuyện gặp được ba mẹ của nhóc chỉ là vấn đề sớm hay muộn, có điều trước đó nhóc vẫn phải đi theo bên cạnh ta để ta đảm bảo sự an toàn của nhóc.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó ánh mắt dò xét nhìn đứa bé này rồi sau đó mới nói tiếp.
“Nhóc cũng biết là những người xấu xa ấy bây giờ vẫn còn đang truy tìm tung tích của nhóc, nếu như để nhóc trở về, rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm này đến cho ba mẹ của nhóc.”
Đối với tâm tư của đứa nhỏ này, hắn hiểu rất rõ ràng, cho nên lúc này hắn trực tiếp mở miệng nói.
Đương nhiên là Nặc Nặc biết những người xấu ấy vẫn một lòng muốn giết mình, giờ phút này nghe thấy lời nói này thì trực tiếp căng thẳng.
Mặc dù là cô bé rất muốn gặp ba và mẹ, nhưng mà cũng không muốn mang nguy hiểm này đến cho bọn họ.
Cô bé cũng không biết rõ ràng thể chất của mình, nhưng mà không biết tại sao, hình như là cho dù có dùng phương thức gì để đối xử với mình, dường như là mình luôn luôn có thể may mắn trốn thoát. Hơn nữa, hiện tại Nặc Nặc có thể cảm nhận rõ ràng bây giờ trong cơ thể của mình luôn luôn có một loại dự đoán đối với nguy hiểm.
Nặc Nặc rất hiểu chuyện, cô bé không muốn để cho ba mẹ của mình bởi vì chuyện này mà thương tổn.
Thế là lúc này cô bé trực tiếp mở miệng nói với người áo đen ở trước mặt: “Chú chắc là mình có cách giúp tôi có đúng không?
Nếu như chú đã cứu tôi ra ngoài, vậy thì chắc chắn sẽ có biện pháp, cầu xin chú nhất định hãy giúp tôi.”
Sau khi người áo đen nghe thấy câu nói này thì nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng quả nhiên là con nít dễ bị lừa gạt.
Có điều là bề ngoài cũng không nói cái gì, ngược lại còn nhẹ gật đầu rồi sau đó mở miệng nói.
“Chỉ cần nhóc ngoan ngoãn làm theo những lời ta nói, đi theo bên cạnh ta, thế thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
Lúc này, Nặc Nặc thật sự nghe theo những gì mà người áo đen nói bởi vì ơn cứu mạng của hắn.
/1841
|