Lâm Thanh Diện vừa đi vào chỗ núi trong núi, phát hiện từng làn sương mùi xung quanh, những sương mù này dường như là chướng khí, ở lâu nhất định sẽ trúng độc.
“Đây là nơi quỷ quái gì thế, thế nào đi mãi, vật gì cũng không nhìn thấy, thiên thú cũng không đụng phải.”
Khi Lâm Thanh Diện đang cảm thấy rối rắm trong lòng thì nghe thấy đằng xa truyền đến từng tiếng gầm phẫn nộ.
Tiếng gầm phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt, Lâm Thanh Diện bỗng bị dọa giật mình, vội vàng nấp ở đằng sau cái cây.
Vốn dĩ còn cảm thấy nơi này không có thiên thú, đi vào Thiên Sơn chính là một quyết định sai lầm, không ngờ nhanh như vậy thì nghe thấy âm thanh của thiên thú.
Chỉ nhìn thấy một con hổ và một con mãng xà cực lớn, nghênh ngang đi tới, ánh mắt đang tuần tra xung quanh.
Hai bọn chúng đều là thần thú thủ hộ, chắc là chuyên thủ hộ Thiên Sơn, không biết Thiên Sơn rốt cuộc có bảo vật gì, có thể khiến hai thần thú có đẳng cấp cao như vậy cùng tiến hành thủ hộ.
“Ngươi đi bên kia kiểm tra, ta ở đây ngửi thấy mùi của con người, cẩn thận một chút.”
Con hổ này vậy mà nói tiếng người, nói với con mãng xà bên cạnh.
Mãng xà ngóc ngóc đầu, rất nhanh thì chạy đến nơi cách đó không xa, bắt đầu kiểm tra.
Xung quanh một mảnh bừa bãi, trên trời cũng có chim kêu.
Lâm Thanh Diện căng thẳng nhìn con hổ cách đó không xa, anh nấp ở đằng sau một cái cây.
Nếu như con hổ này ngửi được mùi chắc chắn sẽ đến, vậy thì nhân lúc con hổ không chú ý rồi trốn đi trước.
Lâm Thanh Diện vừa nghĩ vừa chuẩn bị rời đi, nhưng vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy đằng sau có một con mãng xà cực lớn.
Ôi trời ạ, từ khi nào con hổ và con mãng xà này đã thông sẵn rồi, vậy mà cố ý giương đông kích tây!
Con mãng xà vốn căn bản không có rời đi, tạo cho anh một tầm nhìn giả, sau đó lẩn đến đằng sau anh, khiến anh nghĩ rằng bọn họ thật sự chia nhau tiến hành kiểm tra.
Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị rời đi, không ngờ con mãng xà không biết từ khi nào đã đến đằng sau anh, hơn nữa điều càng khiến Lâm Thanh Diện kinh hãi cũng không biết con mãng xà này nhìn chằm chằm anh rốt cuộc được bao lâu, anh còn đang mừng thầm.
“Giỏi cho loài người ngu xuẩn, vậy mà đến chỗ này của chúng ta, người rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi nếu như muốn chết, chúng ta thành toàn cho ngươi, nhưng người đừng làm bẩn nơi này của chúng ta.”
Con mãng xà khổng lồ nói tiếng người, khi nói chuyện rất lạnh lùng.
Rắn vốn dĩ chính là động vật không có tình cảm, cộng thêm đã tu luyện thời gian dài như vậy, năng lực của nó càng thêm cường đại, cũng càng thêm lãnh khốc vô tình.
Lâm Thanh Diện khôi phục vẻ điềm tĩnh, liếc nhìn con mãng xà trước mắt, rất nghiêm túc nói: “Ta chỉ là vô tình đi qua nơi này, không ngờ gặp phải hai vị, trong lòng sợ hãi, bây giờ chuẩn bị rời đi, thật sự rất xin lỗi.”
Bây giờ con mãng xà ở đằng sau, con hổ thì ở đằng trước, đây là trước có hổ sau có mãng xà, chạy cũng không chạy được.
Lâm Thanh Diện bây giờ chỉ có thể tạm thời phân tán lực chú ý của bọn chúng, nếu không lát nữa thật sự không chạy thoát được, đến lúc đó chính là một con đường chết.
Con hổ từ từ đi tới, nhìn Lâm Thanh Diện, cảm nhận năng lực trên người Lâm Thanh Diện, đột nhiên lắc đầu, cười rồi nói: “Con người các ngươi quả nhiên nói dối thành tính rồi, lực lượng trên người ngươi không thể che giấu suy nghĩ của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng ngươi tại sao còn muốn nói dối, nói, người đến nơi này của chúng ta có phải là vì để tìm kiếm bảo tàng hay không!”
Lâm Thanh Diện đến nơi này, vốn chỉ nghe nói trong Thiên Sơn có một số bảo bối vô cùng quý giá, không ngờ ngược lại khiến con hổ tự mình nói ra.
Vừa hay đến thuốc anh muốn tìm kiếm cũng mang theo, thấy thực lực của con mãng xà này cũng khá mạnh, ngược lại không bằng ra tay với con hổ này trước.
Con ngươi của Lâm Thanh Diện hơi đảo, con hổ trước mặt lại có chút không kiên nhẫn lạnh lùng nói.
“Con người ngu xuẩn, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội mau chóng rời khỏi, nếu không hai chúng ta liên thủ đến giết ngươi, ngươi căn bản không có cơ hội phản kích.”
Con hổ là mãnh thú trên lục địa, mãng xà cũng không kèm chút nào, nếu như muốn liên hợp đến giết Lâm Thanh Diện, dường như là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Được được được, tôi lập tức đi ngay.”
Lâm Thanh Diện nói rồi thì xoay người đi không được hai bước về bên phải, đột nhiên cảm nhận được tiếng gió đằng sau, chỉ nhìn thấy con mãng xà rất xảo trá mà quấn lại.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng tránh sang một bên, quay đầu đánh nhau với bọn chúng.
Năng lực của những thánh thú thủ hộ như bọn chúng rất mạnh mẽ, hơn nữa bọn chúng có một nguyên tắc, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để người xông vào khu vực của chúng sống sót đi ra.
“Con người ngu xuẩn, ngươi còn có gì muốn nói không? Ngươi đây là chủ động khiêu khích, chúng ta giết ngươi cũng không có gì đáng trách cả.”
Con hổ ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt lạnh lùng, căn bản không sợ Lâm Thanh Diện rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Vậy sao? Nếu đã như này vậy ta không có gì để nói cả, năng lực của các ngươi mạnh mẽ, nhưng năng lực của ta cũng không có kém!”
Lâm Thanh Diện nói rồi lấy ra Kiếm Trảm Tiên, lao vào đánh con hổ.
Uy lực mạnh mẽ của Kiếm Trảm Tiên khiến con hổ này có chút không đề phòng kịp, nó không có ngờ, binh khí nhìn trông không bắt mắt này, lại lợi hại như vậy!
Con mãng xà khổng lồ và con hổ cùng ra tay, lao về phía Lâm Thanh Diện, liên thủ lại, Lâm Thanh Diện suýt nữa bị bọn chúng đánh bại.
Lâm Thanh Diện chuyển từ công sang thủ, tránh né một lúc, lúc này mới chủ động công kích.
Mặc kệ là ai, cho dù là thiên thú cường đại, thể lực của bọn chúng cũng sẽ có lúc tiêu hao hết.
Đợi sau khi Lâm Thanh Diện dừng một lát, bèn phát hiện sở hở của bọn chúng.
Túm chặt thời cơ đảo ngược cục diện chiến đấu trong nháy mắt, luôn là sát chiêu lớn nhất của Lâm Thanh Diện.
Anh trực tiếp ra tay, nhanh chóng giết con mãng xà và con hổ.
Hai cơ thể cực lớn ầm ầm đổ ra, khiến cho bụi đất và đá vụn toàn ra, cảnh tượng như này, thật sự khiến người ta chấn động!
Lâm Thanh Diện thản nhiên liếc nhìn hai con thiên thú này, khi anh đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên phát hiện trong cơ thể của hai người bọn chúng, hình như tỏa ra ánh sáng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, Lâm Thanh Diện dừng bước chân, sau đó, anh dứt khoát nhấc kiếm, trực tiếp dùng Kiếm Trảm Tiên chém rách cơ thể của bọn chúng.
Quả nhiên trong cơ thể của bọn chúng có một ít manh mối, một con bên trong có dao găm, một con bên trong có một tấm bản đồ, tấm bản đồ này hình như là một tấm bản đồ cất giấu bảo vật, lẽ nào chính là bảo tàng mà con hổ này đã nói.
Lâm Thanh Diện có hơi kinh ngạc, không biết như thế nào mới tốt, nếu như thật sự là như vậy, có lẽ phải suy nghĩ cẩn thận.
Trước đó con hổ từng nói tới bảo tàng, nhưng không có ngờ lại như này, hơn nữa, muốn có được bảo tàng, bắt buộc phải tận tay giết bọn chúng mới có hội lấy được.
Chẳng trách những thợ săn khác lãng phí thời gian rất lâu cũng không có tìm được bản đồ cất giấu bảo vật, thì ra nguyên nhân là ở đây.
Trong lòng Lâm Thanh Diện có hơi ngạc nhiên, cầm tấm bản đồ cất giấu bảo vật lên rồi liếc nhìn bản đồ cất giấu bảo vật bên trên, vẽ rất nhiều vị trí, thậm chí trong bản đồ chứa một số ký hiệu của cạm bẫy.
“Có nó, có lẽ mình có thể tiến gần hơn tới đá Thiên Thánh rồi!”
Lâm Thanh Diện nắm chặt tấm bảo đồ cất giấu bảo vật trong tay, sau đó đi về phía trước.
/1841
|