Lâm Thanh Diện giờ phút này vẫn đang hôn mê nhưng cảm thầy dường như mình đang ở một nơi rất huyền ảo, cảnh tượng trong đó đều là cảnh anh và Nặc Nặc vui chơi đùa giỡn. Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thầy cực kì nhớ nhung.
Hơn nữa đây còn là nơi họ từng sinh sống, thế nên anh cũng tháy rất quen thuộc. Bây giờ anh cảm giác mình chính là người trong cảnh tượng đó, nhưng anh lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó không thoải mái, song anh không muồn suy nghĩ sâu xa, chỉ nguyện đắm chìm trong cuộc sóng đây ắp tiếng cười với Nặc Nặc.
Cùng lúc đó, một vòng xoáy đột nhiên xuất hiện và cuồn luôn Lâm Thanh Diện vào. Lâm Thanh Diện giãy giụa theo bản năng, muốn kéo Nặc Nặc, muốn tiếp tục ở cùng Nặc Nặc, nhưng vòng xoáy đó xoay càng lúc càng nhanh, anh không có cách nào đề ngăn cản.
Nặc Nặc thây Lâm Thanh Diện chơi vui với mình như thế mà lại bị cuốn vào trong vòng xoáy nên cũng rất lo lắng, cô bé cảm thấy Lâm Thanh Diện đang muốn rời khỏi mình, bé sợ anh đi nên bật khóc.
“Ba, ba ơi, ba đừng bỏ con được không? Con sẽ nghe lời ba, ba nói gì con cũng nghe lời ba, ba đừng bỏ con.”
Bóng dáng thút thít của Nặc Nặc, còn có cả giọng nói vang vào tai Lâm Thanh Diện, anh cảm thấy cực kì đau lòng, anh cũng muốn rời khỏi vòng xoáy này, nhưng anh không thể nào vẫy vùng ra được. Khi mà anh sắp biết mắt, anh đột nhiên tỉnh lại, sau đó mới nhận ra đây là một giác mơ, anh vẫn chưa tìm được Nặc Nặc.
“Nặc Nặc, rốt cuộc con đang ở đâu?” Lâm Thanh Diện nặng nề nói.
Bây giờ anh hoàn toàn không có phương hướng nào, cũng không biết anh phải đi đâu mới có thẻ tìm được Nặc Nặc. Giác mơ đó, dường như đang nhắc nhở anh rằng Nặc Nặc cần anh, con bé đang chờ anh đi cứu nó, nhưng anh không có phương hướng.
Người phụ nữ thần bí đó thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại thì đi đến bên cạnh anh, sau đó đạp anh một cái, khiến Lâm Thanh Diện tỉnh hồn lại. Lâm Thanh Diện nhìn người phụ nữ thần bí trước mắt, nhớ lại cảnh tượng mình ở trong mật thát lúc trước, chậm rãi hiểu được tình cảnh trước mắt.
“Cô là ai2 Sao cô lại cứu tôi? Tôi và cô có quan hệ gì? Hay phải nói là cô muốn có gì từ tôi?” Lâm Thanh Diện cảm thấy trí nhớ của mình chắc là không có vần đề gì, trước giờ anh chưa từng thầy người phụ nữ thần bí này, hơn nữa bây giờ cô ta cũng không kéo mạng che mặt của cô ta ra, anh cũng không biết cô ta là ai, cũng không biết mục đích của cô ta là gì.
Người phụ nữ thần bí đó nghe thấy lời nói của anh thì cười ha ha, sau đó cứ thế mà nhìn anh chằm chằm, nhưng không hề trả lời chữ nào.
Lâm Thanh Diện bị ánh mắt này nhìn chòng chọc nên hơi khó chịu, anh gắng gượng chồng người, đứng lên đối mặt với cô ta, như đang bày tỏ sự cứng rắn trong lòng anh.
Nếu không biết thân phận của người phụ nữ này, cũng không biết mục đích của cô ta, anh tuyệt đối không yếu thế. Trước giờ anh luôn là một người có lòng tự tôn mạnh mẽ, dù được người phụ nữ này cứu nhưng anh cũng sẽ không cháp nhận.
Trong mắt anh, lí do mà anh rơi vào nông nỗi đó là vì trước đó anh đã dùng quá nhiều sức lực khi đánh với số lan can đó.
Nói đến nó, cái lan can đó chắc chắn không phải đồ tằm thường, mức độ cứng cáp của nó vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Thanh Diện.
Thế nên mới khiến anh nhát thời hơi kiệt sức thôi, nêu thật sự đánh nhau với tên vệ sĩ đó, anh không nghĩ mình sẽ thua.
Người phụ nữ đó nhìn sắc mặt đó của Lâm Thanh Diện, bỗng cảm thấy thật sự rất thú vị, sau đó cô ta nói với Lâm Thanh Diện: “Tôi muốn nhận cậu làm đồ đệ, bái sư đi.”
Lời nói đơn giản mà lỗ mãng của người phụ nữ thần bí đó, sau khi nói xong, Lâm Thanh Diện nhất thời há to miệng, thật sự không biết não cô ta cấu tạo thế nào nữa. Rõ ràng đang hỏi lai lịch của cô ta, kết quả bây giờ bảo anh bái sư luôn đi. Anh cảm thấy chuyện này đúng là rất khó hiều.
Thế nên Lâm Thanh Diện cũng chẳng xoắn xuýt gì, từ chối người phụ nữ thân bí đó.
“Tôi không đồng ý. Sao tôi phải bái cô làm thầy chứ? Tôi và cô cũng chẳng có quan hệ gì, hơn nữa tôi cũng không muốn bái cô làm thây, thực lực của tôi là đủ rồi.”
Kết quả người phụ nữ đó thấy anh không muốn, dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận. Dù sao bây giờ Lâm Thanh Diện bị thương, cô ta không ngại đề vét thương của anh trở nên đau hơn. Cô ta cảm thấy, chỉ có người biết đau đớn mới biết làm sao mới chọn ra lựa chọn tốt nhát.
Lâm Thanh Diện bị cô ta đánh nhát thời thấy hơi đau đớn, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, thế nên anh né tránh người phụ nữ thân bí đó, hỏi cô ta: “Tại sao cô muồn tôi bái cô làm thầy chứ? Thề giới này nhiều người như thế có thể bái cô làm thây, tôi nói rôi mà, tôi không muốn bái sư, cô tìm người khác đi.”
Lâm Thanh Diện tức giận bát bình nói với người phụ nữ thần bí đó, sau khi nói xong câu này thì phát hiện người phụ nữ thân bí đó không có phản ứng nào, chẳng giải thích cho anh, cũng không nói thêm gì khác, việc này khiến anh nhát thời hơi do dự, chẳng biết có phải mình nói gì đã khiến cô ta tổn thương lòng hay không nữa.
Thật ra Lâm Thanh Diện cũng biết năng lực của người phụ nữ thần bí này rất mạnh. Trước khi anh hôn mê đã thấy xung quanh có một đám người, anh biết những người đó đều là vệ sĩ của Vương lão gia. Nhưng dưới tình huống đó mà người phụ nữ thần bí này vẫn đưa anh ra ngoài được, chuyện này đã đủ để nói rõ thực lực của cô ta.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, không nghĩ về vần đề này nữa, hai người cứ thế mà lúng túng với nhau, người phụ nữ thản bí đó từ đầu đến cuối không hề giải thích, Lâm Thanh Diện dứt khoát thôi giãy giụa, không nghĩ về máy vấn đề này nữa. Nhưng cũng vào lúc anh từ bỏ, vết thương trên người lại ngứa ngáy.
Vào lúc này, anh mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, đây chẳng phải là thành trắn gì cả, hơn nữa xung quanh chắc chắn không có người, vì đây là một sơn cốc, hơn nữa còn là một sơn cóc cực kì sâu.
Anh hét cách, chỉ đành chủ động đi hỏi người phụ nữ thần bí đó, xem xem cô ta có cách gì có thể cứu chữa cho mình không, anh cũng không thẻ để một thân vét thường này tiếp tục kéo dài như thế này được.
“Này, trên người cô có thuốc gì không? Cô xem tôi bị thương cả người, nếu bây giờ không cứu chữa, tôi sợ sẽ bị nhiễm trùng, cô cũng không muốn khó khăn lắm mới cứu được cái mạng nhỏ này của tôi, sau đó lại chét vì những vét thương này đâu nhỉ.”
Tuy Lâm Thanh Diện không biết tại sao người phụ nữ thần bí đó lại cứu anh, cũng không biết tại sao đột nhiên muốn anh bái sư, nhưng anh cảm giác được chắc người phụ nữ thần bí đó không có ác ý gì với anh, thế nên khi nói những lời này, anh cũng rất là tự nhiên.
Người phụ nữ thần bí đó nghe xong lời nói của Lâm Thanh Diện thì lại lúng túng một lúc, sau đó cô ta mới hơi ngại ngùng nói: “Tôi đúng là không có máy thứ này. Dù sao thì tôi chỉ biết giết người, trước giờ không biết cứu người. Nều cậu bảo tôi giúp cậu giết người thì được, còn cứu chữa vét thương của cậu thì cậu làm khó tôi rồi.”
/1841
|