Lâm Thanh Diện nghĩ đến đây, không khỏi lâm vào trầm tư, mà vào lúc này, ông chủ quán trà lại đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, nói với Lâm Thanh Diện bằng sắc mặt khẩn trương: “Thưa anh, anh nên nhanh chóng rời đi, cậu Giang Hồ đó đúng là con trai độc nhát của thành chủ thành Hàn Giang chúng tôi.
Hôm nay anh đánh chết anh ta, sau khi thành chủ thành Hàn Giang hay tin chắc chắn sẽ không chịu để yên đâu. Đến lúc đó anh có muốn rời khỏi thành Hàn Giang thì cũng khó như lên trời.”
Lời nói này của ông chủ quán trà, rõ ràng là khuyên Lâm Thanh Diện nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong lời nói của ông chủ quán trà, quả thật thấy hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ ông chủ quán trà lại có can đảm nhắc nhở anh!
Dù sao thì người mà anh đánh chết là con trai của thành chủ thành Hàn Giang . Người ta không tố cáo anh thì thôi, thế mà vẫn bằng lòng chung mặt trận với anh, như thế có thể thầy được khả năng bình thường tên Giang Hỗ này làm không ít chuyện bắt nạt đàn ông cưỡng hiếp đàn bà, nếu không cũng không bị người ta chán ghét như thế. Sau khi nhận ra điều này, Lâm Thanh Diện càng chẳng vội vã đi.
Bởi vỉ anh có thể đoán được, vị thành chủ của thành Hàn Giang đó chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, nếu không bách tính dưới tay ông ta cũng không như thế.
Cân nhắc đến phần này, Lâm Thanh Diện càng không thể đi, nếu anh đi, có khi tên thành chủ thành Hàn Giang sẽ vì thế mà giận cá chém thớt ông chủ quán trà, thế thì lỗi lầm của Lâm Thanh Diện lớn lắm.
“Không cần lo, họ không làm gì tôi được, hơn nữa tôi đi đến tận bây giờ cũng hơi khát nên muốn uống trà, nhanh chóng dọn một bàn trà lên cho tôi, tôi muốn giải khát.”
Ông chủ quán trà thây Lâm Thanh Diện không chỉ không vội vàng chạy trốn, mà trái lại còn muốn uống trà, lập tức nhìn anh với đôi mắt rất đối ngạc nhiên, như đang nhìn một tên ngu.
Dù sao thì chỉ cần đầu óc thông minh một tí, sau khi nghe ông ta nhắc nhở thì nên chạy trốn, thế mà Lâm Thanh Diện cứ như không nghe hiểu lời ông ta vậy, trái lại càng thêm thong dong.
Thầy thế ông chủ quán trà hơi nóng này, muốn khuyên một lần nữa, nhưng Lâm Thanh Diện chẳng hề nghe lọt, trái lại cứ giục ông ta nhanh chóng dọn trà lên. Ông chủ quán trà lập tức biết mình không khuyên Lâm Thanh Diện được, chỉ đành làm theo yêu cầu của anh, dọn cho anh một bàn trà.
Sau khi dọn trà lên, Lâm Thanh Diện không hề do dự, lập tức cầm chén trà lên uống hết trong một hơi, hiển nhiên anh đúng là hơi khát. Khi Lâm Thanh Diện đang uống trà, một người đàn ông vạm vỡ đi vào quán trà.
Dường như anh ta cũng nghe nói chuyện này, vì thế đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, không e dè làm ra hành động tán dương anh một phen.
“Cậu à, chuyện này cậu làm được lắm. Tên Giang Hồ đó đang ra nên chết từ lâu, chỉ là mọi người để ý đến thực lực của thành chủ thành Hàn Giang nên không dám ra tay với tên đó. Không ngờ cậu lợi hại như thế, đánh chết tên đó ngay trước mặt mọi người, khiến tôi kính nễể không thôi!”
Nghe thấy lời tán dương của người đàn ông vạm vỡ này, Lâm Thanh Diện cười, tỏ vẻ mình chỉ làm chuyện của mình thôi.
“Anh không cần khoa trương thế đâu? Tôi chỉ là không ưa anh ta thôi, còn việc đánh chết anh ta chỉ là chuyện bắt ngờ. Tôi cũng không ngờ anh ta chịu đòn kém thé, bát cẩn đánh chết anh ta, tôi cũng rất phiền não.”
Nghe thấy lời này, người đàn ông vạm vỡ đó cười càng vui hơn, hai người chuyện trò với nhau, bầu không khí hài hòa lạ thường.
Khi hai người họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau, thành chủ thành Hàn Giang ba của Giang Hồ, cũng chính là Giang Vô Địch nhận được tin con trai độc nhất của mình bị một chàng trai trẻ tuổi lạ mặt đánh chết.
Sau khi biết tin này, Giang Vô Địch lập tức chạy đến quán trà, muốn trả thù cho con mình.
Hơn nữa Giang Vô Địch không đi một mình, ông ta còn dẫn theo không ít thuộc hạ cùng đi đến để đối phó Lâm Thanh Diện. Dù sao thì từ tin tức mà ông ta nhận được, thực lực của Lâm Thanh Diện cũng không yếu. Giang Vô Địch lo lắng mình đi một mình thì không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, vì vậy bèn dẫn theo một đội ngũ đông người bao vây cả quán trà lại.
Sau khi bao vây quán trà, Giang Vô Địch nói chuyện với Lâm Thanh Diện ngồi ở bên trong.
“Người ở bên trong nhanh chóng giao hung thủ hại chết con trai của tôi ra, nếu không tôi sẽ để máy người chôn cùng với con tôi!”
Giang Vô Địch lấy tính mạng của tất cả mọi người trong quán trà đề uy hiếp mọi người giao Lâm Thanh Diện ra. Sở dĩ ông ta làm thế, mục đích là để Lâm Thanh Diện cảm nhận được cảm giác bị mọi người phản bội cô lập!
Dù sao dưới cái nhìn của Giang Vô Địch, chỉ giết mỗi Lâm Thanh Diện cũng không đủ để ông ta xả hết cơn giận trong lòng. Ông ta càng muốn hung hăng hành hạ Lâm Thanh Diện một trận, sau đó sẽ kết liễu tính mạng anh, như thế mới có thể an ủi linh hồn trên trời của con trai ông ta.
Tuy Lâm Thanh Diện không biết suy nghĩ của ông ta, nhưng cũng đoán được một ít. Vì thế anh không chờ người trong quán trà phản ứng lại đã tự mình chủ động đi ra ngoài, nhìn Giang Vô Địch đang đứng ngoài quán trà.
“Ông chính là Giang Vô Địch, ba của Giang Hồ, thành chủ của thành Hàn Giang sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, Giang Vô Địch kiêu ngạo hất cằm, thận trọng gật đầu với Lâm Thanh Diện.
“Không sao, tôi chính là Giang Vô Địch, cậu còn di ngôn gì nữa không?”
Hiển nhiên là Lâm Thanh Diện không hề định tha cho Lâm Thanh Diện, vì thế bảo Lâm Thanh Diện để lại lời trăng trối, rõ ràng là muốn giết anh báo thù cho con trai mình, nhưng Lâm Thanh Diện cũng không phải là đèn cạn dầu.
Sau khi anh nghe thấy Giang Vô Địch thừa nhận thì không do dự nữa, lập tức ra tay với ông ta. Hai bên nhanh chóng đánh nhau, nhưng từ mặt ngoài xem ra Giang Vô Địch chiếm thượng phong, bởi vì bên phía Giang Vô Địch còn dẫn theo không ít tay sai, thực lực cũng không yếu.
Mà bên phía Lâm Thanh Diện thì thế lực đơn bạc, nhìn mà khiến người ta hơi lo lắng.
Sự thật chứng mình thực lực của Lâm Thanh Diện đúng là không bằng Giang Vô Địch, bởi vì thời gian tu luyện của anh nào lâu dài bằng Giang Vô Địch được, cuối cùng chậm rãi rơi xuống hạ phong. Thấy thế, sắc mặt Giang Vô Địch vui mừng, lập tức trở nên vui sướng, bởi vì ông ta biết mình sắp bắt được Lâm Thanh Diện, trả thù rửa hận cho con trai mình.
Nhưng khi Giang Vô Địch lộ ra sắc mặt nắm chắc phần thắng, một người đột nhiên nhảy ra khỏi quán trà, chính là người đàn ông vạm vỡ đó. Sau khi anh ta xuất hiện thì lập tức ra tay với Giang Vô Địch, muốn giúp Lâm Thanh Diện đối phó với Lâm Thanh Diện, hơn nữa còn nói lời chỉ trích Giang Vô Địch.
“Giang Vô Địch, dù gì ông cũng là thành chủ một thành, sao lại làm ra chuyện hèn hạ vô liêm sỉ thế, ÿ người đông ức hiệp một hậu bối trẻ tuổi là Lâm Thanh Diện, đúng là quá vô liêm sỉ!”
Vốn dĩ người đàn ông vạm vỡ đó không định lẫn vào vùng nước đục này, nhưng cách làm của Giang Vô Địch đúng là quá vô liêm sỉ rồi. Người đàn ông vạm vỡ đó sắp không nhìn nổi nữa, vì vậy đã đứng ra ra mặt cho Lâm Thanh Diện!
Sau khi nghe xong lời nói của người đàn ông vạm cỡ, và vì anh ta cùng một phe với Lâm Thanh Diện nên lập tức cho thuộc hạ của mình đồng loạt ra tay đối phó người đàn ông vạm vỡ, rõ ràng là muốn một mẻ hốt gọn Lâm Thanh Diện và người đàn ông vạm vỡ.
Thấy hai người họ sắp rơi vào tay Giang Vô Địch, thì phù hiệu trên vai Giang Vô Địch đột nhiên phát ánh hào quang. Thấy thế sắc mặt Giang Vô Địch thay đổi, ông ta bặm trợn nhìn hai người Lâm Thanh Diện và người đàn ông vạm cỡ, cuối cùng chỉ đành dẫn người rời đi.
/1841
|