Mười năm nay bà lão rốt cuộc trải qua như nào, trong lòng mọi người đều không rõ, chỉ có thể tự mình cảm nhận được một chuyện, đó chính là bà ta sống không vui vẻ, tín niệm duy nhất chống đỡ bà ta sống tiếp, chính là muốn gặp lại người ăn xin một lần.
Không ngờ tới hôm nay trong sự trùng hợp ngẫu nhiên, Lâm Thanh Diện vậy mà gián tiếp tác thành chuyện này, bây giờ còn có thể nói cái gì?
Lâm Thanh Diện cần thận để quả cầu thủy tinh ở trước mặt bà lão, sau đó mấy người bọn họ tránh sang một bên, Lâm Thanh Diện lúc này nghiễm nhiên quên mắt mình ở trong địa lao.
May mà lúc này không có cai ngục tới kiểm tra, bọn họ có thể chứng kiến một cuộc tình hơn 10 năm.
“Hương, bà nghe tôi nói, chuyện này tôi có nỗi khổ riêng! Tôi không phải cố tình không gặp bà, lúc đó chúng ta không phải cũng khách phục mọi khó khăn cản trở, sau đó ở bên nhau hạnh phúc mỹ mãn rồi sao?”
“Tuy hạnh phúc của chúng ta chỉ vẹn vẻn trong hai tháng ngắn ngủi, nhưng hai tháng đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi, cho dù là đánh bại mười vạn thú triều, cũng không có vui bằng đêm tân hôn, kỳ trăng mật trong đoạn thời gian đó của chúng ta, gần như là đi hết các nơi trong thành Hàn Giang.”
Người ăn xin nói tiếp: “Ai biết tên Vương lão gia trời đánh đó. Thật sự không ra cái gì! Tôi nếu như có một ngày có thể thoát khỏi xiềng xích này, quên đi sứ mệnh đó thì ắt sẽ cho bà một lời giải thích! Tên Vương lão gia đó, cho dù tôi dốc toàn bộ tu vi, cũng không tiếc bị ông trời khiển trách, cũng nhất định sẽ khiến ông ra trả giá, đáng tiếc, tôi gánh vác sứ mệnh bảo vệ tất cả mọi người của thành Hàn Giang…”
Nói tới đây, người ăn xin đã nghẹn ngào rồi, trước đây Lâm Thanh Diện với Ô Mộc luôn cho rằng người ăn xin là một lãng tử tùy hứng, thân phận ngoài là một kẻ ăn xin, cũng chẳng qua là để che tai mắt người đời.
Nhưng không ngờ hiện nay mới phát hiện sự việc căn bản không phải một mặt như hai người bọn họ đã nghĩ, cột truyện phức tạp, cho dù bọn họ đọc trong sách cũng chưa thấy kiểu diễn tả như này, nhất thời cảm thấy vô cùng sốc.
Thậm chí có thể nói là trẻ như hai người bọn họ, căn bản cũng không hiểu rõ cả sự việc rốt cuộc đã phát hiện thành câu chuyện như nào, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này thật cảm động, trước anh luôn cho rằng không có ai sau khi xa cách mười năm, còn có thể kiên định yêu một người, nhưng người ăn xin và bà lão đã làm được.
Đây là chuyện rất đáng mừng, cũng là một chuyện buồn, Lâm Thanh Diện nghĩ hai loại tâm trạng này không mâu thuẫn, có thể cùng tồn tại.
Thật ra chân tướng sự việc khi đó là Giang thành chủ của nhiệm kỳ trước trước nữa tổ chức bữa tiệc linh đình cho con trai của ông ta. Bởi vì khi đánh thắng thú triều, thành chủ này cũng cho ông ta không ít hỗ trợ.
Cho nên Tinh Thần Đề nghĩ, bất luận như thế nào cũng phải cho người ta mặt mũi, vì thế bèn ăn mặc chỉnh tề tới tham gia bữa tiệc đầy tháng của con trai Giang thành chủ, nhưng không ngờ chính chuyến đi này của ông ta, tạo thành cục diện không thể vãn hồi, tất cả mọi chuyện đều ly kỳ như vậy.
Bạn nghĩ ông ta sẽ phát triển như nào, nhưng không ngờ ông ta cuối cùng sẽ phát triển thành bộ dạng kia, thật sự có thể nói là khiêu chiến nhận thức của tất cả mọi người, chuyện bắt hạnh vào lúc mọi người tự cho là đúng là xảy ra.
Người ăn xin lúc đó là một người uy phong cỡ nào, thậm chí có thể nói là người có địa vị cao hơn thành chủ, chỉ có hơn không có kém, cho nên ông ta nghĩ ở trong thành Hàn Giang, căn bản không có ai dám động vào người phụ nữ của mình.
Cho dù Hương thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa vào năng lực và thủ đoạn của ông ta, cũng ắt sẽ cứu được Hương khỏi mọi rắc rồi.
Sứ mệnh của ông ta tuy đang giam cầm ông ta, nhưng chỉ cần ông ta không rời khỏi thành Hàn Giang là được rồi.
Mà Hương trước đó ông ta cũng đã dặn, nhất định không được rời khỏi thành Hàn Giang, bà ta chắc chắn sẽ nghe lời, thấy chuyện này không có vấn đề gì nữa, toàn bộ đều là hợp lẽ, nhưng ai có thể ngờ hôm đó Vương lão gia vậy mà tới trong thành Hàn Giang xem đèn trời.
Hương rảnh rỗi không có việc gì tự mình chạy ra ngoài, ở trên phố mua mấy món điểm tâm, dáng vẻ ăn ngon lại đơn thuần đã khiến Vương lão sư nhìn tới sững sờ, lập tức nghĩ nếu như có thể lấy cô gái này.
về, vậy thật sự là một chuyện vẻ vang dòng họ.
Nhưng sau khi người làm nghe ngóng được, lại tiếc nuối nói với Vương lão gia, người này chính là người phụ nữ của đại anh hùng Tinh Thần Đề, nếu như bình thường, Vương lão gia nhìn thoáng qua đã xem như đánh giá cao thực lực của bản thân rồi.
Tinh Thần Đề nếu ở bên cạnh Hương, cho Vương lão gia mượn 100 lá gan, ông ta cũng không dám ra tay, nhưng tình hình hôm đó đặc biệt.
Tất cả mọi người đều biết con trai của Giang thành chủ đang tổ chức tiệc đầy tháng, vậy tức là Tinh Thần Đề cũng đi rồi, bữa tiệc của Giang thành chủ sao có thể tổ chức không linh đình chứ? Cho nên người ăn xin hôm đó uống thêm máy ly rượu, bởi vì rất nhiều người kính rượu, nếu ông ta không uống, rõ ràng không nễ mặt những người đó, tuy trong lòng vướng bận về Hương, nhưng vẫn cảm thấy không có nguy hiểm gì.
“Vậy thì… tôi không phải là có cơ hội rất tốt hay sao? Loại cơ hội này nếu như không nắm chắc, tôi còn có thể gọi là Vương lão gia sao? Tôi còn có thể được xem là một người đàn ông sao? Cho nên các người không cần do dự, đi cướp người phụ nữ này về cho tôi! Thù lao của các người tôi tuyệt đối sẽ không thiếu. Xe ngựa bên kia đã chuẩn bị xong rồi, không có ai biết là chúng ta làm, có thể yên tâm đi làm.”
Vương lão gia tức giận trong lòng, sinh ra to gan, tà niệm dáy lên, thật sự có thể nói là đưa ra quyết định to gan thứ hai trong cuộc đời của ông ta.
Khi người ăn xin trở về nhà, lại phát hiện thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng của Hương, vội vàng chạy lên phố, vớ ai cũng hỏi Hương rốt cuộc ở đâu.
Do là Tinh Thần Đế, cũng chính là người ăn xin sau này, vốn có địa vị ở trong thành Hàn Giang cho nên mọi người gần như lật tìm không dưới trăm lần trong thành Hàn Giang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hương, cuối cùng từ trong miệng của một đứa trẻ biết được, Hương bị Vương lão gia của thành khác bắt đi rồi.
Giang thành chủ vô cùng tức giận tuy đã đích thân phái người tới đòi, hơn nữa còn đích thân tới, dẫn theo võ sĩ tinh nhuệ nhất trong thành Hàn Giang, một lời không hợp thì khai chiến.
Tuy nhiên không có ngờ Vương lão gia vậy mà giả trò vô sỉ, nói đứa trẻ đó nhìn nhầm rồi, bản thân tuyệt đối là một người không có hiềm nghi, thậm chí còn cắn ngược người ăn xin một phát, nói là đang đỗ oan cho mình.
Nghe nói hai bên nhân mã đã xảy ra đánh nhau, bởi vì trước đó Giang thành chủ từng chịu thiệt trong thú triều. Trong chiếc đấu lần đó đã thua, có điều dựa vào sự quyết tâm muốn tử chiến của mình để có được quyền lục soát phủ của Vương lão gia một phen.
Có điều hai người đã nói rồi, nếu như cái gì cũng không soát ra được, vậy thì dừng.
/1841
|