Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu: “Mặc kệ ở đây có thể đợi được thợ rèn hay không, cũng phải nỗ lực một lần.”
Ô Mộc tức giận mặt đỏ lên.
“Thợ rèn này rõ ràng là đang có ý làm khó dễ hai người chúng ta, bây giờ anh ở đây đợi, đây không phải đúng ý của thợ rèn này!”
“Bây giờ cậu rời đi, sẽ chỉ lãng phí thời gian.”
Lâm Thanh Diện nghiêm túc, rõ ràng chuyện này không có đường thương lượng.
Ô Mộc thấy Lâm Thanh Diện kiên định như thé, trong lòng cũng biết mình không khuyên được, giận dữ trừng mắt nhìn cái cửa này, sau đó nuốt toàn bộ cơn giận vào trong.
Rất nhanh, đã qua hơn nửa ngày.
Hai người đợi từ buổi sáng đền trưa.
Ô Mộc vốn không phải là người có thể kiềm ché, tức giận đợi ở cửa lâu như vậy, người thợ rèn kia thế mà không có chút ý định mở cửa, muốn đi đến đập phá cửa chính.
Lâm Thanh Diện ngăn Ô Mộc lại.
“Nếu như cậu muốn Vương Tiểu Lâm chét, cậu có thể đập.”
Ô Mộc thu tay lại, nhưng con mắt tức giận đến mức muốn phun ra lửa.
“Chúng ta đã đợi một buổi rồi, nếu như người thờ rèn này cứ một mực không ra ngoài, vậy chẳng lẽ anh lại phải đợi ở chỗ này.
thêm nửa tháng!”
“Sẽ không.”
Lâm Thanh Diện lắc đâu.
Ô Mộc thật sự không hiểu Lâm Thanh Diện nghĩ gì, đánh phải ép oán khí trong lòng xuống, tiếp tục đợi ở ngoài cửa với Lâm Thanh Diện.
Hai người đợi đến buổi tối.
Lúc đang chờ đợi Ô Mộc thậm chí nhịn không được muốn trực tiếp xông vào, nhưng mà mỗi lần đều bị Lâm Thanh Diện ngăn lại.
Ô Mộc muốn làm loạn, nhưng nhìn cặp mắt tỉnh táo của Lâm Thanh Diện, đành phải áp chế cơn giận lần nữa.
Nửa đêm.
Lúc này Ô Mộc cuối cùng cũng không nén được cơn giận.
Anh ta không đề ý sự ngăn cản của Lâm Thanh diện muồn đá cửa ra vào.
Nhưng mà không ngờ chân anh ta còn chưa vươn ra, cửa chính đã mở ra.
Một người đàn ông râu quai nón cao lớn đứng bên cạnh cửa.
Lâm Thanh Diện cũng không cảm tháy bát ngờ, chỉ đứng lên, đi đến trước mặt người đàn ông, vẻ mặt có máy phần nghiêm túc.
“Bây giờ ngài có thời gian rồi sao?”
Thợ rèn nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt có máy phần thưởng thức.
“Cậu rất không tồi. Những người kia muốn cầu tôi làm vũ khí, nhưng mà bọn họ chỉ biết đập tiền, cho rằng vũ khí trong tay tôi đập tiền là có, chỉ tiếc bọn họ nghĩ sai rồi!
Càng muốn dùng tiền làm mục tôi, tôi càng không chế tạo vũ khí cho bọn họ, cậu có thể chờ ở đây cả ngàyảyöi lại còn có thể nhiều lần ngăn cản đồng bọn của mình, đã đủ thành tâm.”
Ô Mộc ở bên cạnh nghe đến đỏ mặt.
“Đây còn không phải vì ông già ông cả một ngày ngồi lỳ trong nhà, căn bản không có ý đi ra, chúng ta chờ ở đây lâu như vậy, ông nói máy lời là có thể đi được!”
Thợ rèn liếc nhìn Ô Mộc.
Lâm Thanh Diện đứng ở trước mặt Ô Mộc: “Tính tình cậu ấy xúc động, ông đừng để ý.”
Thợ rèn phát phát tay, sau đó mở cửa căn nhà nhỏ ra.
“Đương nhiên sẽ không để ý, hai người vào trước đi.”
Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đi vào.
Trong nhà nhỏ, thợ rèn đưa ra điều kiện của mình.
“Tôi có thể chế tạo cho mấy người một vũ khí tuyệt thế, nhưng mà máy người phải đồng ý với tôi một việc.”
“Ngài nói.”
“Một tháng trước em gái của tôi bị thổ phỉ bắt đi, tôi thử đủ mọi cách muốn đoạt lại em gái của mình, nhưng mà bọn thổ phỉ thân ở trên núi, thật sự quá vắng vẻ tôi không lên được, một lần rồi một lần chỉ có thể bỏ cuộc, cho nên néu như máy người có thể đưa em gái tôi quay về, tôi sẽ đồng ý chế tạo vũ khí tuyệt thế cho máy người.”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện mỉm cười sáng lên, không hề nghĩ ngợi, đã gật đầu: “Được.”
Sau khi thợ rèn nói địa điểm em gái bị bắt cóc cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trực tiếp kéo Ô Mộc ra ngoài.
Lúc đứng dưới vách nuối, Lâm Thanh Diện mới hiểu ý của thợ rèn.
Quả thật vách núi này quá dốc đúng, chỉ nhìn thôi đã lạnh người.
Nhưng mà đây đối với Ô Mộc và Lâm Thanh Diện mà nói thì không phải là ván đề.
Mặc dù Ô Mộc bị thượng, nhưng mà tốc độ chữa lành của anh ta vồn rất nhanh, cho nên thời gian mấy ngày đi đường như vậy cũng đã khôi phục gần xong rồi, muồn leo lên vách núi đương nhiên không khó.
Hai người nhanh chóng leo lên vách núi.
Bọn họ nhanh chóng nghe được tiếng cười to của bọn thổ phi.
Thổ phỉ hình như lại vừa bắt được một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia bị trói bên cạnh thổ phỉ, không ngừng nức nở, rõ ràng cũng đã hiểu vận mệnh của mình.
“Em gái của thợ rèn hình như đã bị bắt hơn một tháng, hoặc là đã làm thổ phỉ thả lỏng cảnh giác, hoặc là đang bị thổ phỉ nhốt lại, chúng ta chia nhau hành động, cậu đi đến máy chỗ thổ phỉ nhốt người nhìn một chút, tôi tìm xung quanh một vòng.”
“Được.”
Ô Mộc gật nhẹ đầu, sau đó hai người chia nhau ra hành động.
Chỉ có điều Lâm Thanh Diện không nghĩ đến là, anh vừa mới chuẩn bị rời đi, đã nhìn thấy một cô gái đi về phía thổ phi.
Cô gái này nhìn rất giống cô em gái trong tắm ảnh thợ rèn cho Lâm Thanh Diện xem.
Lúc cô ấy ngắng đầu, gương mặt bị ánh trăng chiều vào lộ ra trước mắt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đã khẳng định.
Lâm Thanh Diện nhân dịp cô ấy đã rót xong rượu cho đám thổ phỉ, lúc đi vào bên trong, dùng tốc độ nhanh nhát kéo cô gái kia sang một góc.
Em gái thợ rèn vô cùng hoảng sợ, không ngừng giãy dụa muồn đầy Lâm Thanh Diện ra.
“Tôi là đến cứu côi”
Lâm Thanh Diện vội vàng mở miệng.
Gương mặt em gái thợ rèn hoảng hốt, rõ ràng còn có chút không hiểu ý của Lâm Thanh Diện.
“Anh trai cô nhờ chúng tôi đến cứu cô.”
Lời này nói xong, em gái thợ rèn không hiểu sao rơi nước mắt.
“Theo chúng tôi rời đi đi, anh trai cô ở nhà rất lo lắng cho cô.”
“Được.”
Em gái thợ rèn che miệng gật nhẹ đầu, nhưng mà không thể nào khống chế được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đắt.
Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đã hẹn trước, mặc kệ cuối cùng có thẻ tìm được em gái thợ rèn hay không, nửa tiếng sau đều quay.
về chỗ hẹn.
Nhưng mà không ngờ, thổ phỉ thế mà phát hiện bọn họ!
Lâm Thanh Diện đưa em gái thợ rèn núp vào trong bóng tối, sau đó cùng với Ô Mộc đối mặt với đám thổ phỉ này!
Đám thổ phỉ này cũng chỉ là công phu mèo cào, đương nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp với Lâm Thanh Diện.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản không có thời gian dừng lại ở đây, cho nên sau khi đánh ngã đám thổ phỉ, vội vàng đi đến chỗ núp, đưa em gái thợ rèn xuống núi.
Em gái thợ rèn không cam lòng giãy ra khỏi tay Lâm Thanh Diện.
“Đám thổ phỉ này làm đủ chuyện ác, hơn nữa còn rất thích bắt phụ nữ lên núi, tôi phải giết bọn họ!”
Nói xong, em gái thợ rèn muốn xoay người lại!
Trong lòng Lâm Thanh Diện trằm xuống.
Bọn họ căn bản không có thời gian tiếp tục đợi ở chỗ này!
Muộn một phút đồng hồ Vương Tiểu Lâm lại nguy hiểm hơn một phân!
“Đắc tội rồi!”
Lâm Thanh Diện không muốn tồn thời gian nói nhiều, trực tiếp dùng tay bổ vào gái của em gái thợ rèn.
Em gái thợ rèn ngã vào trong ngực Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bế em gái thợ rèn trực tiếp chạy xuống núi.
/1841
|