Sau khi Lâm Thanh Diện làm xong mọi thứ, cũng hôn mê ngã xuống đất, hoàn toàn bắt tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại là bị tiếng khóc hu hu bên tai đánh thức.
Lúc nghe âm thanh này, anh mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện Ô Mộc đang khóc bên cạnh.
Vì vậy lại càng hoảng sợ, vội mở miệng hỏi đến cùng là chuyện gì, vì sao đối phương lại khóc thành cái dạng này.
“Làm sao thế? Ai bắt nạt cậu sao? Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu báo thù.”
Sau khi Ô Mộc nghe thấy câu này càng khóc dữ hơn, lúc sau mới chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó mở miệng nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ là anh chết rồi, cho nên vô cùng sợ hãi…”
Lâm Thanh Diện sau khi nghe như thế cũng dở khóc dở cười một lúc, vì vậy vội vàng trắn an vỗ đầu tên nhóc kia, sau đó mở miệng nói.
“Được rồi, tôi đây không phải là tỉnh lại rồi sao? Đã không sao, không cần lo lắng.”
Lúc này Ô Mộc mới gật nhẹ đầu, nhưng mà vẫn có vẻ nghẹn ngào, rõ ràng còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc lúc trước.
Lúc này mới phát hiện thanh tàn kiếm ở trên mắt đất dường như có chút không thích hợp, thay kiếm này.
vốn là thợ rèn rèn cho mình, nhưng mà chỉ làm một nửa.
Nhưng bởi vì hôm trước chính mình giận dữ công tâm, cho nên dùng thanh kiếm này dẹp yên tắt cả thổ phỉ, bởi vì máu tươi nhuốm vào, ngược lại ngoài ý muốn tăng lên phẩm chất của thanh kiếm này.
Đợi sau khi cầm anh cầm lên phát hiện vấn đề này, trong lòng cũng nhịn không được tắm tắc.
Thợ rèn quả nhiên là lợi hại, không ngờ lại rèn được một bảo kiếm có thể sử dụng máu tươi để tăng phẩm chát, chỉ là đáng tiếc một thiên tài như vậy lại bị đám thổ phỉ này giết chết.”
Sau khi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng của anh lại nhịn không được tức giận, thậm chỉ cảm thấy nếu như lúc trước chính mình trực tiếp mang tên thủ lĩnh thổ phỉ kia về, có lẽ sẽ không phát sinh những bi kịch đằng sau.
Sau khi Ô Mộc nghe tháy lời này, cũng biết trong lòng của anh nghĩ cái gì, cho nên trực tiếp mở miệng an ủi: “Anh đã làm tất cả mọi chuyện anh có thể làm được, cho nên đây không phải lỗi của anh, anh cũng không cần quá mức tự trách.”
Lâm Thanh Diện sau khi nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng mà trên gương mặt vẫn lộ vẻ cô đơn.
Dù sao đối phương cũng là vì mình mà chết, mặc dù chuyện này nhìn như không liên quan gì quá lớn đến bản thân, nhưng mà vẫn là vì thiếu sót của mình.
Đây là điểm mà anh vẫn không thể tha thứ cho mình.
Ô Mộc cũng hiểu tính cách của người đàn ông này, cho nên lúc này biết là khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ có thể bình tĩnh ở bên cạnh đợi chính anh đi ra ngoài.
Cũng may Lâm Thanh Diện cũng không phải là loại người trầm luân chán chường vì một việc, chỉ là sau khi tiếc nuối và mắt mát một thời gian thì bình tĩnh lại.
Cũng không biết bây giờ đến cùng là thế nào, những người khác sau khi nghe nói, trực tiếp mở miệng nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi đã để bà lão với người ăn xin kia gặp nhau, lúc hai người gặp mặt còn ôm nhau khóc, cảnh tượng này thật rất cảm động chỉ tiếc anh không thấy được.”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như thế, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười.
Cho dù nói thế nào, ít nhất có thể viên mãn được một việc, làm cho lòng mình cũng dễ chịu một chút.
Vi vậy lúc này cảm khái mở miệng nói: “Hai người kia xem như là trải qua đau khổ, hôm nay có thể gặp được, xem như là một việc tốt.”
Những người khác sau khi nghe thế cũng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý, mà đúng lúc này giống như là nhớ đến cái gì, đột nhiên nói ra: “A, đúng rồi, người ăn xin lúc trước nhờ anh hỗ trợ, lúc này ông ta có thể gặp được vợ mình, cho nên muốn cảm ơn anh.”
Lâm Thanh Diện sau khi nghe thế, lại nhếch miệng mỉm cười, sau đó trực tiếp bình tĩnh mở miệng nói: “Kỳ thật lúc đầu tôi lựa chọn giúp đỡ bọn họ cũng không phải vì sự trả ơn của bọn họ, chỉ cần kết quả tốt đẹp, quan trọng hơn tất cả.”
Sau khi mọi người nghe thế, trong lòng cũng vô cùng cảm kích đối phương, bình tĩnh cười nói: Anh vẫn luôn là người rộng rãi, điểm này chúng tôi biết, nhưng mà lúc này người ta đã đưa quà đến, cho nên chỉ sợ có nhận hay không cũng không phải do anh.”
“Ông ta tặng cái gì? Nếu như ông ta tặng cái gì đó chúng ta vẫn là trả lại cho ông ta, dù sao cuộc sống của hai người bọn họ cũng không dễ dàng.”
Lâm Thanh Diện cũng không phải là thanh liêm, nhưng mà đối với người này cũng vẫn tương đối đồng tình, cho nên từ đáy lòng không muốn tiên tốn tiền của đối phương.
Sau khi biết đối phương chuẩn bị quà cũng không có ý định nhận lấy, ngược lại là quyết định nếu như quá mức đắt thì đưa về cho người ta.
Mọi người nghe nói xong, cũng thêm kính nể người đàn ông trước mặt, nhưng mà lúc này Du Ly lại nói: “Vậy thì là vấn đề của cậu rồi, nhưng mà đồ tôi cũng giao cho cậu, về phần có nhận không thì là chuyện của cậu.”
Sau khi nói xong thì lầy một cái hộp ra, sau đó giao cho Lâm Thanh Diện.
“Trước đó người ăn xin chỉ nói đây là nửa bộ chiến giáp, cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà lúc đó ông ta chỉ nói tôi đưa cái này cho cậu.”
Lâm Thanh Diện sau khi nghe xong, cũng có chút tò mò nửa bộ chiến giáp trong lời nói của người ăn xin là cái gì, cho nên cầm hộp mở ra quan sát cẩn thận.
Kết quả không ngờ được, cái nhìn này ngược lại mang đến cho anh một niềm vui lớn, bộ chiến giáp trước mắt này mặc dù chỉ có nửa, nhưng mà anh vẫn có thể nhìn ra được chỗ tinh hoa trong đó.
“Không ngờ tên này còn giấu thứ tốt như vậy, chỉ là…”
Lời tiếp theo Lâm Thanh Diện không nói nữa, nhưng mà mọi người đều hiểu ý anh.
Chỉ là vẫn khuyên bảo để anh nhận lấy phần tâm ý này.
“Có thế nửa bộ chiến giáp này để ở chỗ người ăn xin không có tác dụng gì, cho nên ông ta mới chọn tặng anh, tôi cảm thấy dù thế nào đây cũng là một phần tâm ý của anh, cho nên anh vẫn là nhận lấy đi.”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe máy lời như vậy cũng rơi vào trong trầm mặc, nhưng mà sau khi suy khĩ một hồi, vẫn cảm thấy đối phương nói kỳ thật cũng có lý, vì vậy dưới tình huống như vậy nhận lấy cái này.
Theo như thời của bọn họ, cái này dù là thế nào cũng là một phần tâm ý của người ăn xin, hơn nữa, thứ này thật sự có tác dụng rất lớn với mình
/1841
|