“Cho dù lần này có nguy hiểm tới cỡ nào đi nữa thì cũng đừng có ngăn cản tôi, chúng tôi nhất định phải Cướp ngục.”
Kể từ sau khi Lâm Thanh Diện cầm thanh tàn kiếm trong tay thì đã có suy nghĩ này, bởi vì bây giờ kẻ thù phòng thủ rất nghiêm ngặt, nếu như chờ đợi thời cơ thì rất khó.
Nếu như lại tiếp tục chờ đợi, anh sợ là bạn của mình căn bản không thể cứu được nữa, cho nên lúc này anh quyết định cho dù làm gì đi nữa cũng phải xông vào cứu bạn của mình ra.
“Nhưng mà làm như thế có khi nào quá mạo hiểm rồi không, dù sao thì ở phía bên kia đề phòng rất nghiêm ngặt.”
Mặc dù là mọi người cũng dự định cứu Vương Tiểu Lâm, nhưng mà vẫn cảm thấy làm như vậy có chút mạo hiểm, thề là liền thuyết phục một chút.
Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản không quan tâm đến những chuyện này, anh chỉ kiên định mở miệng nói: “Tôi biết hành động lần này vô cùng nguy hiểm, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể nhìn bạn của tôi mất mạng ở đó, cho nên lần này nếu như mọi người không muốn đi cùng tôi thì tôi cũng không bắt buộc.”
“Nhưng mà nếu như là tôi thì tôi nhất định phải đi!”
Những người khác nghe thấy lời nói này của anh thì cũng không nói thêm cái gì nữa, ngược lại chỉ gật đầu biểu hiện mặc kệ anh có đưa ra quyết định gì thì bọn họ cũng sẽ đứng cùng một chỗ với anh.
Anh đặt tên cho thanh kiếm của mình là Tuyệt Thế Huyết Nộ, mặc dù mình đã có một thanh kiếm Trảm Tiên nhưng mà công dụng và chát liệu của thanh kiếm này đều được chế tạo từ vật liệu thượng phẩm ở thiên giới, uy lực to lớn, cũng không kém là bao so với kiếm tiên.
Sau khi đã nắm chắc suy nghĩ của mỗi người, anh liền dẫn mọi người đi xông pha.
Sau khi đi vào thì liền trực tiếp đánh nhau với đám người Vương lão gia.
Với sự hỗ trợ của thanh kiếm này, sau khi tiến vào thì quả thật giống như là đi vào chỗ không người, trong toàn bộ các trận đánh nhau nó đều bộc lộ ra vẻ thành thục điêu luyện.
Du Ly ở bên cạnh đối phó với đối thủ, vừa quan sát thay đổi hiện tại của Lâm Thanh Diện, nhịn không được mà cảm thán trong quá trình đánh nhau.
Nhưng Lâm Thanh Diện căn bản không có tâm tư để trả lời câu trêu chọc của người này, ngược lại anh toàn tâm toàn ý đối phó với kẻ thù trước mặt.
Vắt vả lắm mới có thể giải quyết được những tên thủ hạ đó, kết quả là lúc này một ông già bên cạnh Vương lão gia bỗng nhiên lại nhảy ra ngăn cản trước mặt Vương lão gia.
“Thấy năng lực của đám hậu bối các người lại cường đại như thế, nếu đã như vậy thì để tôi đến tiếp chiêu các người.”
Sau khi nói xong thì lại trực tiếp bắt đầu khởi động tấn công, hơn nữa ba người Lâm Thanh Diện không hề bị rơi vào thế hạ phong.
Vốn dĩ bọn họ đã giải quyết những tên canh ngục ấy, cho nên cảm tháy là có thể nhanh chóng giải quyết cuộc chiến trước mắt, lại không ngờ tới lúc này lại có một trình giảo kim nhảy ra.
Chắc chắn là trong lòng của mọi người đều rất nóng nảy, khi đang suy nghĩ phải làm như thế nào để ứng phó với cục diện trước mắt.
Ông già đó lại trực tiếp mở miệng khiêu khích với bọn họ: “Tôi còn tưởng là năng lực của mấy người các cậu mạnh bao nhiêu ấy chứ, không ngờ tới cũng chỉ có như vậy mà thôi, thậm chí ngay cả một ông già như tôi mà cũng đánh không lại.”
Sau khi nói đến đây, ông ta châm chọc nhìn thoáng qua rồi lại nói tiếp: “Nếu nói như vậy, sao các người lại có dũng khí lớn để đến đây cướp ngục, không phải là đến đây để chịu chết hả?”
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời khiêu khích này, đương nhiên cũng nỗi giận vô cùng, nhưng mà lại không có biện pháp gì xử lý đối phương.
Dù sao thì trước mắt bọn họ đã dốc hết toàn lực, nhưng mà khi rơi vào tay của ông già này thì chỉ có thể miễn cưỡng duy trì không rơi vào thế hạ phong mà thôi.
Nhưng mà cái này còn là ba người bọn họ họp lực lại tấn công với một mình đối phương, nếu như đơn độc chiến đấu với nhau, chỉ sợ là ai cũng không phải là đối thủ của người này.
Hơn nữa, vào thời khắc nguy cấp, dường như là Ô Mộc nghĩ tới cái gì đó, thế là loại quả quyết hành động, trực tiếp đốt hỏa tiễn ném vào trong nhà của Vương lão gia.
Nơi đó bởi vì bị hỏa tiễn tấn công mà nhanh chóng thay đổi, toàn bộ phủ đệ Vương lão gia đều chìm trong ánh lửa ngút trời.
Vương lão gia nhìn căn nhà của mình bị cháy, đương nhiên trong lòng vô cùng lo lắng, thế là vội vàng tìm người đến dập lửa, thậm chí còn không thèm chú ý đến cảnh tượng đánh nhau trước mắt.
Dù sao thì tòa nhà này có chứa rất nhiều tài sản, của cải của ông ta, nếu như quả thật bị đốt cháy, chỉ sợ đó là chuyện khó giải quyết.
Cho nên lúc này ông ta lại trực tiếp dặn dò cho người làm.
“Các người còn ngẩng người làm cái gì, nhanh chóng đi dập lửa đi chứ Sau khi nói xong thì lại quay đầu nhìn bọn người Lâm Thanh Diện, mở miệng chửi ầm lên.
“Các người đúng là cái đám hèn hạ vô sĩ mà, đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, tại sao lại phải đốt nhà của tôi?”
Ô Mộc nghe thấy lời nói này thì lại lộ ra một nụ cười tinh nghịch, sau đó nhìn ông cụ, trêu chọc nói.
“Ông nói sai rồi, cái đó sao được gọi là hèn hạ vô sĩ hả, cái này cùng lắm cũng chỉ là binh bất yếm trá mà thôi.”
Với lại đạo đức đều được dùng trên nhân sĩ chính phái, đối với loại người hèn hạ vô sĩ xảo trá như thế này, cần gì phải so đo tình tiết này cơ chứ.
Vốn dĩ Vương lão gia cũng bởi vì trạch viện của mình bị đốt mà cảm thấy vô cùng nổi giận, sau khi nghe thấy lời nói này thì lại tức giận thở hỗn hến, thế là lại chửi mấy người này um xùm.
“Cái đám trẻ con này, các cậu thật sự cho rằng sau khi các cậu tới đây thì tôi không có biện pháp nào để xử lý các cậu có đúng không hả, chờ sau khi ngọn lửa này bị diệt, tôi nhất định phải dạy dỗ các cậu một phen.”
Còn bây giờ thì ông ta lại vô cùng đau lòng nhìn tài sản của mình, nếu như không phải bởi vì nhớ những món ở trong phòng của mình, chỉ sợ là bây giờ ông ta đã chém những người này thành muôn mãnh.
Nhưng cho dù là có nhớ thương đồ vật ở trong phòng mình thì cũng không có ý định bỏ qua cho những người này, ngược lại còn mở miệng ra lệnh cho ông già ở bên cạnh.
“Tôi không quan tâm ông dùng phương thức gì, ông nhất định phải bắt ba cái tên phá hoại này lại cho tôi, ngày hôm nay tôi nhất định phải rút gân của bọn họ, lột da của bọn họI”
Sau khi ông già đó nghe mệnh lệnh của Vương lão gia thì cũng nhẹ gật đầu, bắt đầu tăng cường thế tấn công.
Bọn người Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy áp lực tăng thêm, lúc này mới phát hiện hóa ra là lúc nãy ông già này căn bản không sử dụng hết toàn lực mà đã có thể phân cao thấp với bọn họ.
Bây giờ đột nhiên một phát dốc hết tất cả sức lực của mình, ông ta căn bản không phải là người mà ba người bọn họ có thể đối phó. Với tình huống này, tình cảm của ba người trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Mà vào lúc này, Vương lão gia lại nở một nụ cười hài lòng, sau đó nhìn những người này mở miệng mắng chửi.
“Đều nói các người đừng có chọc tôi rồi, các người lại không chịu nghe, nếu như đã đến tình trạng như hiện tại, vậy thì cả đám chịu chết cho tôi đi!”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục lạnh lùng mở miệng nói: “Bất kể là ai đi nữa, làm chuyện gì cũng phải gánh vác trách nhiệm, nếu như các người đã dám đốt nhà của tôi, vậy thì ngày hôm nay tôi muốn mạng của các người!”
Cũng bởi vì căn nhà của Vương lão gia bị cháy mà bọn người Lâm Thanh Diện nghĩ là bọn họ chắc chắn sẽ có chỗ thu liễm, cảm thấy yên tâm hơn một chút, kết quả là lúc này không ngờ tới còn tăng thêm áp lực cho mình hơn nữa, thế là bây giờ lại cảm thấy đau đầu.
/1841
|