Trên mặt Lý Hắc Thán lộ ra biểu cảm tôi hiểu, không tiếp tục nói gì nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, tóm lại cảm thấy có loại cảm giác hiểu lâm càng lớn.
“Chúng ta vừa đi vừa nói đi, bởi vì lúc đó phải ra tay với anh, cho nên tôi đã dẫn người tuân tra đi ra, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại, nếu như bị bọn họ nhìn thấy tôi ở đây nói chuyện với anh, về sau sẽ không dễ giải thích” Lý Hắc Thán mở miệng.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng Lý Hắc Thán đi dọc theo con đường.
Lý Hắc Thán dẫn Lâm Thanh Diện đến một nơi nhân viên tuần tra sẽ không phát hiện, hai người kể lại chuyện mình đã gặp phải, Lâm Thanh Diện đối với chuyện Lý Hắc Thán tại sao lại xuất hiện ở đây, cùng một số chuyện của Quan Lĩnh, càng hiểu hơn.
Thì ra muốn vào Quan Lĩnh, có hai cách, một cách trong đó chính là cách của Lâm Thanh Diện tiến vào, chỉ có điêu cách này là cách được sử dụng rộng rãi của người tầng thấp trong Quan Lĩnh, người đến cũng đều là những người lính đánh thuê, bối cảnh xã hội không quá lớn.
Sự tồn tại của những người này, cũng chỉ vì khi trong Quan Lĩnh không có tiết mục gì hay, để bọn họ vào, sau đó tiến hành một số cuộc thi giải trí.
Có người còn bị dẫn đi làm những công việc dọn dẹp vệ sinh sửa chữa cơ bản nhất trong Quan Lĩnh, ở Quan Lĩnh thuộc nhóm người không có địa vị.
Lâm Thanh Diện và những người trong phòng số 13 cùng nhau đi vê phía thang máy, mọi người trong phòng số 13 lúc này đều vô cùng phấn khích.
Trong địa lao thì phòng bọn họ gần như là phòng yếu nhất, thế mà bây giờ lại còn thắng cả một phòng có thực lực mạnh như phòng số 7, ai cũng biết đó là vì Lâm Thanh Diện có thực lực mạnh nhưng mà anh là một thành viên của phòng bọn họ, chỉ vậy thôi cũng khiến bọn họ phấn khích.
Trái lại, trong phòng số 7, ai cũng ủ rũ, tất cả đêu mang một bộ mặt ảm đạm như người vô hồn.
Hoa Man nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, một tên trai tráng cơ bắp vạm vỡ như trâu mà lại thể hiện như một cô gái đang trồng hoa si, nhìn về phía Lâm Thanh Diện đến mức nổi da gà khắp người.
Khi đi vào trong thang máy, Hoa Man cuối cùng cũng không kìm được sự kích động ở trong lòng, nói với Lâm Thanh Diện một câu: “Đại ca, anh vừa rồi ở trên đài thật sự quá mê người, em nhìn mà trái tim nhỏ này cũng đập bịch bịch như muốn nhảy ra theo, nếu như anh không ngại thì từ hôm nay trở đi, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh, chỉ cân anh nói ra, em sẽ không từ chối”
Khi nói, Hoa Man còn liếc mắt đưa tình với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện thiếu chút nữa là trực tiếp đưa một bàn tay ra tát chết Hoa Man, anh lạnh lùng nói: “Cút!”
Biểu cảm trên mặt Hoa Man khựng lại, anh ta nhanh chóng tránh sang một bên, không dám làm trái lại bất cứ điều gì.
Những người còn lại trong thang máy đều nhịn cười, đây là lần đầu tiên bọn họ thãy bộ dạng Hoa Man như thế này, thật sự đã làm thay đổi quan điểm của bọn họ.
Khi xuống đến tâng hâm, khi người trong phòng số 13 trên đường trở về phòng, mọi người ở những phòng khác đều nhìn Lâm Thanh Diện đi qua với vẻ mặt đầy kính sợ, tạo thành hai thái cực khác nhau so với lúc đi ra ngoài kia.
Lần này không còn ai dám chế giêu phòng số 13, Lâm Thanh Diện bây giờ đã trở thành ác ma trong mắt mọi người, giống như anh có thể giải quyết những người này bất cứ lúc nào vậy.
Trên mặt những người đi vào cùng với Lâm Thanh Diện đều tràn ngập sự phãn khích và đắc ý, theo như suy nghĩ của bọn họ, mặc dù bọn họ không quen biết Lâm Thanh Diện nhưng vẫn có chút quan hệ thân thiết với anh hơn những người khác, ít nhất cũng là người ngồi chung xe, chỉ thế thôi cũng đủ để bọn họ khoe khoang rồi.
“Đại ca, em tên là Tam Điều, em đến cùng lúc với anh, sau này mong anh chú ý em nhiêu hơn” Lúc này, một người ở phòng bên cạnh vọt lên phía trước, hướng về phía Lâm Thanh Diện thốt lên một câu.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Tam Điều một chút, sau đó lại từ từ dời ánh mắt đi, trực tiếp coi anh ta là không khí.
Tam Điều này đúng là đến cùng với anh, nhưng đổi với Lâm Thanh Diện mà nói thì anh cùng với những người đó chỉ coi như là bèo nước gặp nhau mà thôi, cùng với những người ở trong địa lao này cũng không có gì khác biệt, cho nên không cần thiết thể hiện sự nhiệt tình với Tam Điều.
Tam Điều thấy Lâm Thanh Diện không có chút phản ứng nào với mình, trên mặt lộ ra một tia thất vọng, nhưng anh ta cũng không vì chuyện này mà từ bỏ, dù sao Lâm Thanh Diện cũng là một nhân vật lợi hại như vậy, quả thực cũng không cần phải lấy lòng anh ta.
Sau khi vê đến phòng, Lâm Thanh Diện ngôi ở trên giường, cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vì anh đã uống ly nước có chứa thuốc mê do Quan Lĩnh chuẩn bị, sau khi tỉnh lại toàn thân cũng không đạt tới trạng thái tốt nhất, buổi chiêu còn tham gia một trận đấu, đối với thể lực của anh mà nói thì cũng coi như là một gánh nặng không nhỏ.
Lập tức tất cả anh em trong phòng số 13 liên chạy tới đấm chân bóp lưng cho Lâm Thanh Diện, từng người cung kính giống như là người hâu của Lâm Thanh Diện vậy.
“Dừng hết lại đi, tôi nghỉ ngơi một lúc, bất kể là ai cũng không được tới gần tôi trong phạm vi một mét, nếu không thì các cậu chắc hẳn là biết rõ hậu quả sẽ như thế nào” Lâm Thanh Diện mở miệng, còn trừng mắt hướng về phía Hoa Man mà nói.
Lời anh nói rõ ràng chính là nhắm vào Hoa Man, anh cũng không muốn lúc mình ngủ lại bị một tên biến thái lợi dụng, xu hướng giới tính của anh vẫn rất bình thường.
Mặt mũi Hoa Man đầy tủi thân và oan ức nhưng cũng không dám không nghe lời Lâm Thanh Diện, anh ta vô cùng biết rõ là với độ uy hiếp hiện giờ của Lâm Thanh Diện, cho dù trước đó anh ta có là đại ca, nhưng một khi anh không nghe lời thì trong nháy mắt người ở trong phòng này cũng sẽ tập hợp lại tấn công anh ta.
Lâm Thanh Diện nằm trên giường, nhằm mắt lại, chưa được một lúc thì ngay lập tức mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Lâm Thanh Diện liên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh từ trên giường ngôi dậy, nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện trong phòng xuất hiện thêm một cái thùng, bên trong cái thùng đây có đầy thịt cá.
Lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn ngó cái rương kia và chảy đầy nước miếng, chỉ là không có ai xông lên động vào đồ ăn ở bên trong nó.
Ánh mắt Hoa Man như hổ rình mồi nhìn những người ở bên trong phòng nói: “Đại ca còn chưa tỉnh dậy, các người cũng đừng nghĩ tới việc động vào đồ này, nếu ai không nhịn được, thì cũng đừng trách tôi cư xử không có lễ độ!”
Lâm Thanh Diện ra khỏi giường, đi tới bên cạnh chiếc rương rồi mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Không phải đã nói chúng ta thắng thì đồ ăn cũng sẽ được nâng lên một bậc sao, nhưng nhìn thế này thì e rằng cũng chỉ hơn có được một nửa điểm so với đồ ăn trước kia mà thôi”
Hoa Man vội vàng cười giải thích: “Bởi vì hôm nay đã có người ghi chú thêm rằng bên thua không thể sống, mà chúng ta lại thắng, cho nên chúng ta có thể nhận được một số lợi ích tương ứng, chỗ thức ăn này chính là một phần trong số đó, bắt đầu từ hôm nay và trong vòng một tháng, lương thực của chúng ta sẽ áp dụng theo tiêu chuẩn này”
Lâm Thanh Diện như đang suy nghĩ điêu gì đó, khẽ gật đầu, được ăn ngon đương nhiên là chuyện tốt, anh cũng được coi như là một người của phòng 13, vì mọi người mà tranh giành chút lợi ích thì đó cũng là điêu nên làm.
“Mọi người đem chỗ đồ ăn này chia nhau đi, đừng để nguội” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Những người kia sớm đã không chờ được nữa lúc này liên trực tiếp vỗ tay tán thưởng Lâm Thanh Diện.
Hoa Man trừng mắt nhìn đám người kia quát: “Tất cả xếp thành hàng từng người một tới nhận, nếu ai dám cướp thì cơm hôm nay người đó sẽ không có phần”
Tất cả mọi người liên không dám trực tiếp xông lên cướp, ai nấy cũng đều xếp hàng đàng hoàng, lần lượt đi đến trước mặt Hoa Man nhận đồ ăn.
Lâm Thanh Diện nhìn Hoa Man cười cười, nghĩ thâm tên này chỉ là xu hướng giới tính có chút không bình thường, ngược lại những cái khác cũng không có khuyết điểm gì quá lớn, trong phương diện quản lí cũng có cách riêng của mình, có anh ta ở đây thì Lâm Thanh Diện cũng không cần phải nghĩ tới việc phải quản lí những người trong phòng này như thế nào.
Lâm Thanh Diện cũng đi tới, nhận lấy một phần thức ăn, lấp đây cái bụng của mình.
“Lúc ấy cậu nói chỗ này chỉ là một phân của lợi ích, thế những lợi ích còn lại là gì?” Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Diện nhìn chằm chăm Hoa Man hỏi một câu.
Gương mặt Hoa Man lập tức lộ ra một nụ cười thần bí, trong ánh mắt còn lộ ra một tia hèn mọn, mở miệng nói: “Lợi ích còn lại chính là phụ nữ rồi, chúng ta ở dưới lòng đất này, trừ việc ăn cơm ra, cũng chỉ có thể tìm niềm vui ở trên người phụ nữ, Quan Lĩnh cũng sẽ căn cứ theo chiến tích của từng phòng mà đưa phụ nữ tới cho họ phát tiết, trước kia phòng 13 của chúng ta đều yếu, cho nên chỉ có thể là nam chơi với nam, nhưng bây giờ dựa vào thực lực của đại ca, buổi tối hôm nay Quan Lĩnh sẽ đưa mười người đẹp nóng bỏng tới cho chúng ta, giải tỏa giúp cho mọi người đỡ thèm.
Lâm Thanh Diện nghi ngờ nhìn Hoa Man một chút, mở miệng hỏi: “Không phải cậu thích đàn ông sao? Vì sao đưa phụ nữ tới cậu lại hưng phấn như vậy?”
Hoa Man lập tức có chút thẹn thùng, sau đó mở miệng: “Khụ khụ, nam… nam nữ đều ăn sạch”
Lâm Thanh Diện không nói gì nhìn anh ta một cái, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
“Chờ một lúc nữa bọn họ sẽ dẫn phụ nữ đến đây, người xinh đẹp nhất sẽ để cho đại ca thưởng thức, còn lại tôi sẽ giao cho bọn họ, chỗ này của chúng ta có duy nhất một căn phòng riêng, nếu đại ca cảm thấy ngại có thể sang phòng bên cạnh” Hoa Man chỉ ngón tay.
“Không cần, tôi đã có vợ, đời này tôi chỉ chung tình với mình cô ấy, tôi sẽ không động vào người phụ nữ khác” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Hoa Man sững sờ, lập tức nở nụ cười nói: “Đại ca, anh đã tới chỗ này rồi thì cũng đừng nghĩ tới chuyện có vợ hay chưa có vợ nữa, bản thân vui vẻ mới là điều quan trọng nhất”
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt hiện lên sát khí dọa Hoa Man đến nỗi khiến anh ta vội vàng ngậm miệng lại.
Không lâu sau liền có người dẫn theo một cô gái quyển rũ gợi cảm tới, nhìn những người đàn ông trong phòng 13 với ánh mắt nóng bỏng.
Các cô gái khác cũng đêu cởi mở như vậy, không ngừng liếc mắt đưa tình với những người đàn ông trong phòng.
Xem ra các cô đều được Quan Lĩnh đặc biết huấn luyện để làm loại chuyện này, cho nên sẽ không có bất kì kháng cự nào.
Cái này có phần khác biệt đối với ấn tượng của Lâm Thanh Diện vê Quan Lĩnh, theo như anh thấy thì Quan Lĩnh là người thích bắt những người phụ nữ xinh đẹp đến chỗ này, cho nên các cô gái ở đây đều phải có sự phản kháng mới đúng.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy những cô gái này, Lâm Thanh Diện mới cảm thấy nơi này có thể cũng không giống như thế giới bên ngoài nói.
Có lẽ những người bị bắt từ thế giới bên ngoài cũng sẽ không xuất hiện ở nơi địa lao như này, cho nên mới khiến Lâm Thanh Diện sinh ra cảm giác như vậy.
Sau khi những cô gái kia bước vào, ngay lập tức xếp thành một hàng đứng trước mặt mọi người, chờ đợi những người đàn ông này cưng chiều.
Tất cả mọi người đều đang chờ Lâm Thanh Diện đưa ra mệnh lệnh, nhưng Lâm Thanh Diện lại cảm thấy đau đầu, anh cũng không muốn ở trong phòng nhìn bọn họ làm loại chuyện này.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen đi đến, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Thanh Diện.
“Anh, đi với tôi”
Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, anh bước ra ngoài với người đàn ông ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Có người muốn gặp anh” Người đàn ông nói một câu rồi đi thẳng về phía trước.
Lâm Thanh Diện như suy nghĩ điều gì đó, mặc dù không biết là người nào muốn gặp anh, nhưng việc này cũng có thể tránh được những cảnh xấu hổ trong phòng kia, cho nên việc đi theo người này ra ngoài cũng không có gì là không thỏa đáng.
Người đàn ông đưa Lâm Thanh Diện lên mặt đất bằng thang máy, ra khỏi nơi diễn võ đi ra ngoài, dọc theo một con đường đi về phía trước.
Bọn họ đi ra ngoài thì liền có hai người đi theo, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được thực lực của hai người này cũng không hề yếu, có vẻ Quan Lĩnh sợ rằng anh sẽ làm ra chuyện gì không bình thường, cho nên mới sắp xếp cho hai cao thủ đi theo…
Mãi cho tới giờ phút này, Lâm Thanh Diện mới có thể nhìn rõ tình hình cụ thể của Quan Lĩnh, nơi này có đường nhựa, hai bên đều là những biệt thự tinh xảo, bởi vì là ban đêm, cho nên nơi này được ánh đèn chiếu sáng chói lọi.
Thượng Quan Môn hít một hơi thật sâu, anh ta vốn dĩ đến đây để hưởng thụ, không ngờ lại bị chọc giận, điều này khiến trong lòng anh ta đương nhiên không thoải mái.
Một lúc sau, anh ta thả lỏng, nói một câu với tên thủ hạ: “Được rồi, tôi biết chừng mực, anh đi xuống đi, tôi sẽ nghĩ cách đối phó với thằng đó”
—————