Vân Thanh Hằng nghe lời miêu tả của Lâm Thanh Diện xong lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Vừa rồi Chung Trí cũng đã nói, đồng tiền cổ trong tay cô, ngay cả người của khoa sử cũng không có mấy ai biết đến, đủ để thấy độ quý hiếm của đồng tiền cổ này.
Sở dĩ cô ấy dùng đồng tiền cổ này để hỏi Lâm Thanh Diện là bởi vì cô ấy cho rằng cho dù Lâm Thanh Diện không hiểu thì cũng có thể do mưa dầm thấm lâu mà biết được phần nào đó, cho nên tìm được thứ quý hiếm như vậy sẽ làm khó được Lâm Thanh Diện.
Nhưng điều cô không ngờ là Lâm Thanh Diện thế nhưng lại thực sự kể ra nguôn gốc của đồng tiền cổ này mà không chút thiếu sót, sở dĩ cô biết được đồng xu cổ này là do cô tình cờ nhìn thấy nó trong một cuốn sách cổ của Chung Trí nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện cũng biết.
Chung Trí thấy Lâm Thanh Diện nói ra nguồn gốc của đồng tiền cổ này thì cũng lộ ra vẻ tán thưởng, anh ta cười nói: “Không ngờ anh Lâm lại hiểu nhiều biết rộng như vậy. Xem ra chúng tôi thật sự coi thường anh Lâm rồi. Bây giờ, không có nhiều người có thể nhận ra đĩnh vàng này đâu”
Kim Quốc Trung vốn đang nghĩ Lâm Thanh Diện không hiểu lắm về đồ cổ nhưng không ngờ rằng Lâm Thanh Diện lại thật sự nói ra được lai lịch của đồng tiền cổ này nên anh ta cũng rất kinh ngạc.
Vân Thanh Hằng chỉ cảm thầy xấu hổ, nhất là khi Lâm Thanh Diện nhìn vê phía cô, vừa rồi người kia rõ ràng làm ra vẻ cái gì cũng đều không hiểu khiến cô ta tin chắc Lâm Thanh Diện không thể nói ra nguồn gốc của đồng tiên cổ này, nhưng không ngờ rắng đối phương vừa mở miệng, người mất mặt lại là cô ta.
Điều khiến cô ta không thể chịu nổi nhất là đối phương không quan tâm đến sự khinh thường của cô ta, cô muốn bôi nhọ anh ta nhưng không ngờ đối phương lại biểu diễn một màn rất hoàn hảo.
Cô tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cho rằng người đạo đức giả như vậy không nên biết loại kiến thức này mới đúng.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ Kim Quốc Trung vừa rồi nói gì đó bên tai Lâm Thanh Diện nhưng vừa rôi giọng của Kim Quốc Trung tương đối nhỏ nên cô không nghe thấy anh ta đang nói gì.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Thanh Diện có thể nói nguồn gốc của đĩnh vàng này, có lẽ là nhờ Kim Quốc Trung đã mớm lời cho Lâm Thanh Diện.
“Đúng! Khẳng định là như vậy, bằng không dựa vào kiến thức của anh ta sao có thể biết đây là thứ gì chứ” Vân Thanh Hằng lại càng thêm chắc chắn trong lòng.
Cô tức giận chỉ mặt Lâm Thanh Diện nói: “Anh tự hào cái gì? Chính là chú Kim đã nói với anh nên anh mới biết đó là thứ gì, anh chỉ nhắc lại lời chú mà thôi, lại còn làm ra vẻ đúng lý hợp tình, đúng là quá vô sỉ”
Nói xong, Vân Thanh Hằng liên nhanh chóng bỏ đi.
Lâm Thanh Diện nhất thời sửng sốt, không ngờ Vân Thanh Hằng lại cho rằng Kim Quốc Trung đã nói cho anh biết chuyện thỏi vàng.
Chung Trí nghe Vân Thanh Hằng nói lúc xong cũng nhớ đến chuyện Kim Quốc Trung ghé vào bên tai Lâm Thanh Diện nói gì đó nên cảm thấy quả thật có khả năng này, hơn nữa khả năng ấy là rất cao, dọc đường Lâm Thanh Diện đều tỏ vẻ không có hứng thú với mấy thứ này, Kim Quốc Trung còn liên tục giảng giải cho anh nữa mà.
Bây giờ có thể đột nhiên nói ra nguồn gốc của thỏi vàng quả thực có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên Lâm Thanh Diện dù sao cũng là bạn của Kim Quốc Trung nên Chung Trí không thể nói thẳng như Vân Thanh Hằng.
“Anh Lâm, học trò của tôi hơi nóng tính, lại còn là một cô gái trẻ, cho nên có hơi tùy hứng, mong Anh Lâm ngàn vạn lần đừng để bụng” Chung Trí nói.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Chung Trí nói: “Không sao”
Kim Quốc Trung sững sờ, không ngờ Vân Thanh Hằng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, điều quan trọng nhất là ông ta không hề nói với Lâm Thanh Diện về chuyện thỏi vàng!
Nhìn thấy Vân Thanh Hằng tức giận bỏ đi, Kim Quốc Trung vội quay đầu nói với Chung Trí: “Không phải tôi nói với Anh Lâm đâu, tôi hoàn toàn không biết thỏi vàng này là thứ gì hết, học trò của anh hiểu lầm rồi”
Chung Trí cười cười, nói: “Tôi hiểu rồi, chờ quay về tôi nhất định phải dạy dỗ lại cô ấy đàng hoàng, để cô ấy không tùy tiện nói lung tung nữa”
Tuy rằng Chung Trí nói như vậy nhưng Kim Quốc Trung rõ ràng cảm thấy anh ta chỉ đang giữ thể diện cho Lâm Thanh Diện mà thôi còn kỳ thật trong lòng anh ta cũng nghĩ như Vân Thanh Hằng.
Điều này làm cho Kim Quốc Trung càng thêm bất đắc dĩ, ông ta nhìn nhìn Lâm Thanh Diện, phát hiện Lâm Thanh Diện cũng không để ý, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Ba người cùng nhau rời đi, Kim Quốc Trung quay đầu hỏi Lâm Thanh Diện: “Anh Lâm, sao anh lại biết lai lịch của thỏi vàng đó vậy? Chẳng phải anh không có hứng thú với đồ cổ sao?”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Tôi chỉ nói mình không có hứng thú với đồ cổ chứ không hề nói không hiểu.”
Kim Quốc Trung trầm ngâm gật đầu, đối Lâm Thanh Diện lại hiểu thêm một chút.
Vân Thanh Hằng tức giận đi tới phía trước một khoảng cách khá xa, nghĩ thầm răng anh chàng họ Lâm đó đúng là đáng giận đến cực điểm, đời này cô ta chưa từng gặp phải người đáng ghét như vậy.
Cũng không biết chú Kim làm thế nào mà quen một người như vậy nhỉ, lại còn gọi anh ta một cách trang trọng nữa chứ, anh ta sao có thể xứng với cách gọi trang trọng đó được.
Đang lúc tức giận, cô chợt để ý đến một cửa hàng đồ cổ bên cạnh, lúc này đã đông khách, trông khá náo nhiệt.
Vân Thanh Hằng ngẩng đầu nhìn lên cửa hàng và thấy rằng trên tấm bảng phía trên có viết ba chữ “Kì Trân Các”
Trong tâm trí cô, vang lên những lời Chung Trí từng nói với cô rằng cửa hàng đồ cổ do Tôn Sùng Nam, chuyên gia giám định số một ở Kinh Đô mở tại Phan Gia Viên chính là cái tên này.
Tuy rằng Tôn Sùng Nam mấy năm nay đã thoái ẩn, còn cửa hàng này khẳng định đã giao lại cho con cháu của ông ta nhưng khi nhìn thấy bảng hiệu này, Vân Thanh Hằng vẫn lộ ra vẻ hưng phấn.
Là một sinh viên xuất sắc trong khoa lịch sử, Vân Thanh Hằng luôn dành sự tôn trọng cao cho người thẩm định đồ cổ bậc thầy này, lần này cô đi theo Chung Trí chính là vì muốn nhìn thấy cửa hàng đồ cổ Tôn Sùng Nam mở năm đó.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tôn Sùng Nam thì cô nhất định sẽ nhảy cẵng lên vì vui sướng.
Cô quay đầu liếc nhìn về phía sau, thấy đám người Chung Trí cũng đã đi tới liền chạy tới nói: “Thầy ơi, tiệm đồ cổ mà đại sư Tôn Sùng Nam mở hồi đó kìa, chúng ta vào xem một chút đi”
Chung Trí nhìn thấy Vân Thanh Hằng kích động như vậy, cũng nở nụ cười, gật gật đầu, nói: “Đi thôi”
“Nghe nói đại sư Tôn Sùng Nam là một nhân vật lớn trong giới giám định đồ cổ, tôi cũng rất ngưỡng mộ ông ãy, nhưng vẫn không thể tới nơi này thăm thú, hôm nay coi như là có thể chiêm ngưỡng cửa hàng đại sư Tôn Sùng Nam một phen rồi ”
“Nói rất đúng, chúng tôi lân này đến đây cũng chỉ để thăm thú nơi này. Tôi không biết liệu Tôn đại sư có còn ở đây không. Nếu hôm nay may mắn được gặp Tôn đại sư thì chúng tôi sẽ không đến Kinh Đô một cách vô ích rồi” Chung Trí cũng có chút cảm khái nói.
Vân Thanh Hằng quay đầu liếc Lâm Thanh Diện nói: “Tôi thấy, chúng ta đừng nên gặp Tôn đại sư nữa. Chúng ta có một gã mặt dày mày dạn ở đây.
Nếu Tôn đại sư gặp anh ta, sẽ chỉ làm giảm ấn tượng của Tôn đại sư về chúng ta mà thôi”
Lâm Thanh Diện nghe ra ý tứ của Vân Thanh Hằng liên cười nói: “Yên tâm, ông cụ Tôn không phải người nhỏ mọn như vậy đâu, hơn nữa tôi cũng không phải là kẻ mặt dày mày dạn”
Vân Thanh Hằng lập tức trừng mắt, phẫn nộ nói: “Anh… Anh dám vô lễ với Tôn đại sư, thật sự là tức chết tôi mà, Tôn đại sư là chuyên gia giám định nổi tiếng trong nước, sao anh lại dám xưng hô như vậy chứ!”
Lâm Thanh Diện nhún vai, nói: “Kỳ thật trình độ thẩm định đồ cổ của ông ta cũng chỉ ở mức trung bình, chẳng qua là người khác kém hơn mà thôi”
Vân Thanh Hằng tức giận, khua tay múa chân chỉ vào mũi Lâm Thanh Diện mắng: “Cậu là đồ không biết xấu hổ, lấy tư cách gì mà nói đại sư như thế? Vừa rồi anh chẳng phải cũng dựa vào lừa gạt mới nói ra được nguồn gốc của thỏi vàng sao, thật đáng khinh, chú Kim làm sao lại kết bạn với loại người này chứ”
———————