CHƯƠNG 605: CÓ THẾ DÙNG TIỀN GIẢI QUYẾT THÌ KHÔNG THÀNH VẤN ĐỀ
“Anh Lâm Thanh Diện, anh thật sự rất lợi hại, bọn họ có nhiều người như vậy, lại bị anh thuân thục giải quyết như vậy, thật sự là còn lợi hại hơn cao thủ võ lâm ở trong tỉ vi lận!”
Sau khi đám ngưởi Lưu Thế Minh ão não rời đi, vẻ mặt của Vương Hạo đầy sùng bái nhìn Lâm Thanh Diện, còn suýt chút nữa là xin chữ ký của Lâm Thanh Diện.
“Rèn luyện thân thể cho tốt vào, cơ thể cường tráng là điều căn bản nhất, trở về tôi sẽ dạy cho cậu mấy chiêu, sau này cậu có thể không cần lo việc sau này bị bắt nạt” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Vương Hạo nghiêm túc gật đầu, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng mà chỉ trong chốc lát, anh ta lại hơi mất hứng.
Cha của Lưu Thế Minh là chủ quản lý hướng dẫn viên du lịch ở chỗ này, ở đảo ánh trăng này cũng là người có quan hệ rộng, mặc dù hôm nay Lâm Thanh Diện thay anh ta dạy dỗ Lưu Thế Minh, giúp anh ta, nhưng mà với tính cách của Lưu Thế Minh, chắc chản sẽ không có từ bỏ.
Hơn nữa rất có thể Lưu Thế Minh sẽ đi tìm cha của hắn để giúp đỡ, đến lúc đó Lưu Thế Minh sẽ quay lại trả thù, chỉ sợ không chỉ có mình anh ta.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Vương Hạo đột nhiên lo lắng, nhưng anh ta cũng không dám nói cho Lâm Thanh Diện biết, dù sao Lâm Thanh Diện đã giúp anh ta một lần, anh ta không muốn khiến cho Lâm Thanh Diện phiên lòng vì mình.
Buổi tối, Hứa Bích Hoài trở về từ câu lạc bộ suối nước nóng, sau đó lại nói chuyện với Lâm Thanh Diện về cô bạn tắm cùng dịu dàng như thế nào, thân thiện như thế nào, khiến Lâm Thanh Diện cảm thãy Hứa Bích Hoài có phải đang bị bẻ cong không.
“Vợ, người bạn Tuyên Hữu này của em, có bạn trai không?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Không có nha, sao vậy?” Hứa Bích Hoài hơi nghi ngờ.
“Em nói người bạn tắm chung đẹp, dịu dàng, thân thiện, còn biết chăm sóc cho bản thân như vậy, sao cô ấy không đi tìm bạn trai? Chả nhẽ cô ấy có ý đồ gì đó với em hả?” Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Lập tức Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: "Người ta cũng có người yêu rồi, anh ngày nào cũng nghĩ bậy bạ gì vậy”
“Anh đây không phải là sợ vợ mình bị người khác cướp mất sau, hơn nữa là còn do một người phụ nữ cướp mất, vậy anh khóc không ra nước mắt sao.” Lâm Thanh Diện trêu ghẹo nói.
“Thần kinh” Hứa Bích Hoài liếc Lâm Thanh Diện: “Em đã nói với cô ấy rồi, tối mai cùng ăn một bữa cơm, đến lúc đó em sẽ giới thiệu cô ấy cho anh”
“Được” Lâm Thanh Diện cười đồng ý, mấy ngày nay luôn nghe Hứa Bích Hoài nhắc đến, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy hơi hứng thú với cô bạn này.
“Nói với anh trước, anh cũng không thế sinh ra ý nghĩ gì đó với cô ấy, dù cô ấy thực sự rất đẹp, còn rất tao nhã, nhưng anh là của em, nếu anh có ý gì đó không tốt với cô ấy, em nhất định sẽ không tha cho anh” Hứa Bích Hoài nghiêm túc nói.
“Em còn không biết anh sao, trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể có ý đồ gì không tốt với người khác chứ” Lâm Thanh Diện cười ôm Hứa Bích Hoài, tay sờ bụng của cô.
“Ai nha, chờ tí nữa chú Vương và thím Vương trở vê, nhìn thấy sẽ rất lúng túng đó.” Hứa Bích Hoài ngượng ngùng nói.
Không bao lâu sau, chú Vương và thím Vương trở về từ bên ngoài, chú Vương vừa vê đến nhà, hét to một tiếng: “Vương Hạo, thăng nhóc này, lăn ra đây cho ba!”
Vương Hạo đang đọc sách ở trong phòng nghe thấy tiếng này của cha anh ta, chạy vội ra ngoài.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng chạy đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chú Vương thấy Vương Hạo đi ra, lập tức đi đến, cầm tai anh ta, sắc mặt tái xanh nói: “Con có biết đã gây tai họa lớn gì cho ba không hả, có phải con đánh Lưu Thế Minh không? Ba người ta hôm nay đến tìm, nói rằng ba vi phạm quy tắc của hòn đào này, đóng cửa quán ăn của chúng ta, hơn nữa cấm chúng ta thực hiện bất cứ hành động gì liên quan đến hoạt động thương mại gì ở trên hòn đảo này, con nói xem sau này chúng ta sống thể nào!”
thím Vương cũng bất đắc dĩ nhìn Vương Hạo, cau mày, liên tục thở dài.
“ba, là Lưu Thể Minh chạy đến gây phiền phức cho con, con cũng không có đụng gì đến tên đó, ba nhẹ chút, lỗ tai con sắp bị ba vặn rơi rồi” Vương Hạo cầu xin tha thứ.
“Người ta đến gây phiền phức cho con, con đánh người ta thành như vậy? Bây giờ bởi vì con, chén cơm nhà chúng ta cũng mất rồi, con nói xem, sau này chúng ta sống thế nào đây” Vẻ mặt chú Vương đầy tức giận.
“Được rồi, anh mắng con trai cũng vô ích thôi, hay là suy nghĩ xem sau đó nên làm sao đi” thím Vương mở miệng.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của chú Vương, cũng đã hiểu sơ sơ việc gì đã xảy ra, anh đi đến chỗ chú Vương, mở miệng nói: “Chú, chú thả Vương Hạo xuống trước đi, Lưu Thế Minh không phải do Vương Hạo đánh, mà là do cháu đánh”
Chú Vương nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, thái độ cũng dịu đi chút, nói: “Lâm Thanh Diện à, cháu không cần phải xin tha thứ cho thằng nhóc này đâu, đây là chuyện cùa nhà chú, cháu không cần phải để ý đâu”
"Đám người Lưu Thế Minh kia thật sự là do cháu đánh, Vương Hạo gầy yếu như vậy, sao có thể đánh được tên đó chứ” Lâm Thanh Diện giải thích.
Sao đó anh kể lại toàn bộ chuyện của chiều hôm nay, chú Vương và thím Vương nghe xong, vẻ mặt không biết làm sao.
Vương Hạo cũng hơi tự trách, dù sao Lâm Thanh Diện cũng là vì mình mới ra tay với Lưu Thế Minh, cho dù như thế nào, chuyện này cũng không thể trách Lâm Thanh Diện được.
“ba, chuyện này là do con, con nguyện ý gánh toàn bộ trách nhiệm, ngày mai con sẽ đi xin Lưu Thế Minh” Vương Hạo mở miệng nói.
“Thôi, nhà Lưu Thế Minh ở trên đảo ánh trăng này có quyền thế, không phải là người chúng ta có thể trêu chọc được, chuyện bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thế tìm cách rời khỏi đảo ánh trăng này, vào đất liền kiếm sống” Vẻ mặt chú Vương đầy bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Lâm Thanh Diện tiến lên, nói: *Chú Vương thím Vương, hai người yên tâm, người là do cháu đánh, chuyện này cháu sẽ giúp hai người giải quyết, chuyện này vốn là do bọn họ cố tình gây sự, hai người đáng lẽ không nên chịu hậu quả như vậy”
Chú Vương lắc đầu, nói: "Vô dụng thôi, hai người cũng chỉ là du khách trên đảo này, căn bản không thể đấu lại được nhà Lưu Thế Minh”
“Đừng có kết luận sớm thể, chú, trước chú nói với cháu, nhà Lưu Thế Minh này, ở trên đảo ánh trăng này, có bối cảnh như thế nào” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Đảo ánh trăng này, là do Trần gia quản lý, tất cả nghề ở trên đảo này, đều bị Trân gia khống khể, mà ba của Lưu Thế Minh, lại là con chó của Trần gia, mấy năm trước ba của tên đó bỏ tiền mua chức quản lý trưởng hướng dẫn viên du lịch ở chỗ này, sau đó bắt đầu kết bạn với nhiều người, bây giờ, nhà Lưu Thế Minh ở trên đảo ánh trăng này, trừ người của Trần gia, đã không có ai dám chọc nữa” Chú Vương giải thích cho Lâm Thanh Diện.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong, mở miệng hỏi: “Chú nói là, vị trí này của ba Lưu Thế Minh, là bỏ tiên mua”
“Không sai, đảo ánh trăng khác với những chỗ khác, là ở chỗ, chỉ cần có tiền là có thể mua được bất cứ thứ gì, bao gôm cả chức vị quản lý, điều kiện duy nhất là phải có nhiều tiền” Chú Vương mở miệng nói.
Nghe thấy ông ta nói như vậy, Lâm Thanh Diện lập tức cười lên, trong lòng cũng đã có cách giải quyết vấn đề này.
Phàm là chuyện có thể dùng tiền giải quyết được, thì cũng không thành vấn đề.
“Chú, hai người đừng lo lắng nữa, chuyện này cháu đã có cách giải quyết rồi, hai người nghỉ ngơi trước đi, chờ đến ngày mai cháu sẽ khiến cho nhà Lưu Thế Minh nhận hình phạt mà họ phải nhận”
/1841
|