CHƯƠNG 649 TRONG NÚI KHÔNG CÓ NGÀY THÁNG
Trong núi không có ngày tháng, đông qua không biết năm nào.
Tuần đầu tiên khi Lâm Thanh Diện vào trong núi, đã nắm vững phương pháp hít thở, đông thời cảm nhận được thay đối do phương pháp hít thở mang lại cho mình.
Theo lời sư phụ nói, dù là người có thiên phú xuất chúng muốn nắm vững phương pháp hít thở, luyện được nội công, ít nhất cũng phải mất ba tháng.
Mà Lâm Thanh Diện trong một tuần đã năm vững phương pháp hít thở, là chuyện hiếm có đương thời, trình độ này cũng khiến sư phụ chấn động không thôi, đồng thời cũng càng thêm tin chắc rằng, người có ngoại công đạt đến độ thượng thừa, luyện tập nội công càng thêm thuận lợi.
Tháng đầu tiên vào trong núi, Mục Tu vì chướng mắt Lương Cung Nhạn Sương lúc nào cũng theo cạnh Lâm Thanh Diện, ở đâu cũng làm khó anh ta, đồng thời khoác lác rằng Lâm Thanh Diện không xứng với người đẹp như Lương Cung Nhạn Sương, nhận được sự tán thành của tất cả sư huynh đệ.
Lương Cung Nhạn Sương đương nhiên không tán thành câu nói này, tranh luận với Mục Tu một phen, càng khiến đám người Mục Tu chắc chắn rằng Lương Cung Nhạn Sương đã bị Lâm Thanh Diện mê hoặc.
Vậy nên Mục Tu quyết định so tài với Lâm Thanh Diện như giữa những người đàn ông với nhau, khiến Lâm Thanh Diện ý thức được rằng bản thân anh hiện nay không thể kham nổi.
Trận này, Lâm Thanh Diện thua.
Tháng thứ hai vào trong núi, Lâm Thanh Diện đã nhập môn nội công, thông qua sự tích lũy của phương pháp hít thở, đã có thể đủ để vận dụng một phần năng lực nội công.
Mục Tu vì đã đánh bại Lâm Thanh Diện nên càng đắc ý, thấy Lâm Thanh Diện cực khổ tu luyện, bèn lấy cớ khảo nghiệm trình độ của Lâm Thanh Diện để lại đấu với anh một trận.
Lần này, Lâm Thanh Diện không phải không có chút sức lực phản kháng nào như trước kia, đồng thời anh cũng nắm chắc nội công, cộng thêm năng lực ngoại công thượng thừa, đã có thể đủ ứng phó Mục Tu.
Có điều trận này, Lâm Thanh Diện vẫn bị đánh bại như cũ.
Tháng thứ ba vào trong núi, Lâm Thanh Diện đã dùng tốc độ kinh người nắm chắc phương pháp nội công, Lâm Thanh Diện nhận được rất nhiều lợi ích thông qua việc tranh đấu với Mục Tu trước kia, cũng càng hiểu sâu hơn về việc vận dụng nội công, sư phụ gọi anh là cái thế vô song.
Tháng này Lương Cung Nhạn Sương hao tốn tâm tư để giải quyết Lâm Thanh Diện, mà Lâm Thanh Diện thì vui vẻ, lập tức ra sống ở núi phía sau, khiến Lương Cung Nhạn Sương không thể thừa nước đục thả câu.
Mục Tu thấy Lương Cung Nhạn Sương ngày càng thân thiết với Lâm Thanh Diện, trong lòng Mục Tu ghen tức, lại hẹn đấu với Lâm Thanh Diện lần nữa, lần này, Lâm Thanh Diện đã lờ mờ có thể đánh ngang tài ngang sức với Mục Tu.
Theo lời sư phụ nói, thiên phú của Mục Tu xem như là trung thượng, luyện thành nội công cũng mất ba năm, mà Lâm Thanh Diện chỉ dùng ba tháng đã đuổi kịp đối phương, thiên phú kinh người, không ai bì kịp.
Có điều Lâm Thanh Diện không tranh cao thấp với Mục Tu, mà anh giả vờ không địch lại như trước, bị đánh bại lần nữa.
Anh làm vậy là để có thể tiếp tục đấu với Mục Tu, từ đó rút ra nhiều kinh nghiệm hơn.
Tháng thứ tư, Lâm Thanh Diện chủ động thách đấu Mục Tu và hai sư huynh khác hơn chục lần, thất bại hết lân này đến lần khác, đã trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người, nhưng chỉ có tự Lâm Thanh Diện hiểu rõ, năng lực của anh đã vượt qua ba người Mục Tu, chính là dựa vào tất cả kinh nghiệm tích lũy khi chiến đấu luân phiên với ba cao thủ nội công.
Theo suy đoán của Lâm Thanh Diện, trên phương diện trình độ nội công, anh không thể so được với ba người Môc Tu, dù gì thì anh mới nảm vững nội công ba tháng, mức độ tích lũy còn lâu mới đủ, nhưng vì ngoại công của anh đã đạt đến độ thượng thừa, bù đắp cho thiếu sót trên mặt nội công của anh, hai thứ tương trợ, khiến năng lực của anh vượt qua Mục Tu.
Nhưng Lâm Thanh Diện lúc này đã tuyệt đối năm chắc, lúc đối đầu với Công Tôn Thắng sẽ không chật vật như thế nữa.
Lúc trời về chiều, Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía nhà gỗ Mục Tu đang ở tại dãy nhà gỗ gần đó.
Lương Cung Nhạn Sương đi theo cạnh Lâm Thanh Diện, vẻ mặt nôn nóng.
Sống trong núi bốn tháng, trên người Lương Cung Nhạn Sương sớm đã không còn dáng vẻ yêu kiều quý phái của một cô chủ, trên người cô ta đã thay áo gai mà sư phụ và bọn họ sống trong núi đã chuẩn bị, tóc tai thì dùng nhánh cây búi lên đơn giản.
Trong bốn tháng này, Lương Cung Nhạn Sương không chỉ học được trông rau nuôi gà, thậm chí còn cùng bọn Lý Tam Thốn đi săn, hình thành sự đối lập rõ ràng với cô ta ngày trước.
Nhưng dù cho là vậy, khí chất thần tiên trên người cô ta vẫn không mất đi như cũ, sự thật chứng minh, phụ nữ xinh đẹp thì dù cho mặc áo gai cũng có thể trở thành phong cảnh tuyệt sắc.
“Lâm Thanh Diện, anh mau dừng lại cho tôi, tháng này anh đã kiếm Mục Tu mấy lần rồi, mỗi lân đều thua anh ta, tôi biết trong lòng anh không phục, nhưng anh mới quay về bốn tháng, đánh không lại anh ta là rất bình thường, anh có thể đợi năng lực trở nên mạnh hơn rồi lại kiếm anh ta mà” Lương Cung Nhạn Sương nói.
Lâm Thanh Diện dừng chân, ngoái đầu cười, liếc nhìn Lương Cung Nhạn Sương, nói: “Đây là lần cuối cùng tôi thách đấu anh ta, mà người hôm nay thua sẽ là anh ta”
Nói xong, anh tiếp tục đi vê trước.
Lương Cung Nhạn Sương bất lực thở dài, không hề vì sự tự tin của Lâm Thanh Diện mà vui lên bao nhiêu.
Lâm Thanh Diện dừng trước nhà gỗ của Mục Tu, hét lớn: "Mục Tu, ra nghênh chiến!”
Vừa dứt lời, mười mấy sư huynh đệ đều ra khỏi nhà gỗ, chạy đến hóng hớt.
“Lâm Thanh Diện, tháng này cậu đã thua Mục sư huynh bao nhiêu lần rồi,sao còn không biết hối cải, lẽ nào cậu nghiện bị đánh sao?”
“Thằng oắt này tưởng rằng bản thân là thiên tài, chẳng qua mới tu luyện nội công vài tháng, đã cảm thấy chính mình có thể so với Mục sư huynh, đúng là buồn cười”
Lý Tam Thốn hả hê nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Hay là cậu đừng đánh với Mục sư huynh nữa, lại đánh tiếp, e rằng tiên nữ tỷ tỷ sẽ không thích cậu nữa”
Mọi người cười rộ lên.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức trừng mắt liếc Lý Tam Thốn, quát: “Thắng nhóc hỗn xược kia, cậu muốn bị xử rồi hả!”
Lý Tam Thốn nhanh chóng làm mặt quỷ với Lương Cung Nhạn Sương.
Lúc này, Mục Tu ra khỏi nhà gỗ, ánh mắt lạnh lùng châm chọc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Dù cho cậu thách đấu tôi bao nhiêu lần, đều không thay đổi được sự thật cậu đã bị tôi bỏ xa, nội công không phải thứ học được dễ dàng như cậu tưởng kia, cậu muốn đánh thắng tôi, vẫn nên chờ ba năm nữa đi!
Lâm Thanh Diện cười, nói: “Tôi cảm thấy lần này tôi có thể thắng anh”
Mục Tu sững người, sau đó cười ha hả, dường như nghe được chuyện cười hay ho gì đó.
Sư huynh đệ xung quanh đều không khỏi chế nhạo.
“Thằng nhóc này chắc sẽ không bị ám ảnh đâu nhỉ, vậy mà lại cảm thấy bản thân có thể đánh bại Mục sư huynh, lẽ nào cậu ta đã quên lần trước bị Mục sư huynh đánh cho trở tay không kịp sao?”
“Có thể, cậu tìm tôi thách đấu, đương nhiên tôi phải tiếp rồi, có điều cậu cứ kiếm tôi thế này, cũng không phải cách, tôi không có nhiều tinh lực để ứng phó cậu đến thế, không bằng lần này chúng ta cược một chút?” Mục Tu nói.
“Có thể” Lâm Thanh Diện tỏ vẻ không hề gì.
“Nếu lần này cậu thua, vậy cậu tự giác một chút, nhân lúc còn sớm cút khỏi chỗ sư phụ, sau này cũng đừng nói cậu là đồ đệ của sư phụ nữa, cậu dám cược không?” Mục Tu nói.
Mọi người đều sững sờ, không ngờ Mục Tu vậy mà lại cược lớn như vậy, nếu Lâm Thanh Diện đồng ý, đã thua là tương đương với việc tự động rời khỏi sư môn.
“Được thôi” Giọng điệu Lâm Thanh Diện bình thản, hoàn toàn không để tâm khoản cược: “Nếu tôi thắng...”
Anh ngẫm nghĩ, cũng không biết nên cược cái gì, lúc này anh nhìn thấy Lương Cung Nhạn Sương đang đầy vẻ lo lắng, bèn cười nói: “Tôi thắng rồi, thì anh làm em trai của cô ta, nghe cô ta sai biếu, sao nào?”
Mục Tu bĩu môi, nói: “Không thành vấn đề”
“Lâm Thanh Diện, nhìn cho kỹ xung quanh đi, su khi đấu xong, cậu có lẽ đã cút khỏi nơi này.!”
--------------------
/1841
|