CHƯƠNG 722: YÊU NGUYỆT.
Sau khi Dư Tam nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên, lại nhấn mạnh với Lâm Thanh Diện lần nữa: “Thực lực của tôi đã đạt đến cảnh giới nửa bước tông sư rồi, cho dù có là nội kình đại thành mạnh hơn đi nữa, cũng không phải là đối thủ của tôi, cậu xác định muốn đánh với tôi?”
Lâm Thanh Diện nghiêm túc mà gật gật đầu, nói: “Trên bảng kẻ mạnh ngoại trừ ông thì đã không có ai là đối thủ của tôi nữa rồi, hơn nữa tôi cũng rất muốn cảm nhận nửa bước tông sư rốt cuộc có uy lực như thế nào một chút, còn về có đánh lại hay không, thì ông không cần lo lắng.”
Dư Tam trầm ngâm một hồi, rất lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Nếu đã như vậy, đồng ý với cậu thì cũng không sao, nhân lúc tôi còn có thể đối kháng với hắn ta, có lẽ trong lúc quan trọng, tôi có thể ngăn cản hắn ta giết cậu, đương nhiên, nếu như cậu có thể trực tiếp giết chết hắn ta, vậy thì càng tốt hơn nữa.”
Thấy Dư Tam đồng ý, Lâm Thanh Diện cũng không do dự nữa, ngay lập tức đi tới mép vách núi mà đêm qua anh đã đến, trèo lên lấy chiếc chìa khóa đặt trên đó xuống.
Sau khi quay lại, Lâm Thanh Diện liền cởi dây xích sắt trên người Dư Tam xuống.
Sau khi đám người Tên mập nhìn thấy cảnh này, đều run rẩy sợ hãi, ai nấy đều biết, Dư Tam có xích sắt trên người, ở ngục giam thứ năm đã là sự tồn tại khiến người ta nghe thấy phải khiếp sợ rồi, bây giờ Lâm Thanh Diện cởi dây xích sắt trên người anh ta xuống, đây quả thực là phóng thích một con thú dữ ra ngoài a.
“Đừng quá căng thẳng, tôi chẳng qua chỉ là muốn luận bàn với ông ta mà thôi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói với đám người Tên mập một câu.
Đám người thực sự không dám gật đầu ừ bừa với hai chữ ‘luận bàn’ mà Lâm Thanh Diện nói, loại luận bàn ở cấp bậc này, hơi có chút ảnh hưởng, đó đều có thể lấy mạng của bọn họ a.
Hơn nữa có không ít người không cho rằng Lâm Thanh Diện có thể đánh lại một Dư Tam đã cởi xích sắt ra, đã sinh ra suy nghĩ thu dọn sẵn đồ để chuẩn bị rời khỏi bất kỳ lúc nào rồi.
Tòa nhà giam, trong phòng giám sát.
“Lâm Thanh Diện vậy mà lại tháo xích sắt trên người Dư Tam ra rồi, cậu ta đây là muốn làm gì vậy?”
“Nhìn dáng vẻ, hai người đang muốn đánh nhau a.”
“Tên Lâm Thanh Diện này điên rồi sao, theo như trưởng ngục nói, thực lực của Dư Tam đã đạt đến cảnh giới nửa bước tông sư rồi, đó chỉ còn thiếu nửa bước là đã có thể hoàn toàn bước vào cảnh giới cao thủ tông sư a, thời gian này tuy cậu ta đã đánh bại được một đám cao thủ trên bảng kẻ mạnh, nhưng đối với nửa bước tông sư thì chắc vẫn chưa thể so được a.”
“Mau nói chuyện này với trưởng ngục đi, lần trước họp, trưởng ngục đã biểu hiện ra ý tứ muốn bồi dưỡng Lâm Thanh Diện, nếu như cậu ta bị Dư Tam đánh chết rồi thì phiền phức lớn đó.”
…
Hoài Sơn, trên một mảnh đất trống.
Lâm Thanh Diện và Dư Tam hai người đứng đối diện nhau, Dư Tam lúc này đã cởi bỏ sự nặng nề của xích sắt, cả người tuy nhìn trông lôi thôi lếch thếch, nhưng đã có cảm giác tiên phong đạo cốt rồi.
Đám người Tên mập toàn bộ đều đứng ở bên ngoài mấy chục mét để quan sát, sợ tiến gần sẽ bị ảnh hưởng đến.
“Cậu xác định muốn chiến đấu với một bản thân khác của tôi?” Dư Tam chắp tay sau lưng, có chút nghiêm trọng mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
“Chắc chắn, làm phiền kêu ông ta ra đi, giao đấu với ông ta, tôi có thể dốc toàn lực, nếu như giao đấu với ông, tôi có thể sẽ nương tay, như vậy thì không còn thú vị nữa rồi.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Dư Tam gật gật đầu, không phí lời nữa, vẫn đứng tại chỗ, nhưng chỉ trong vỏn vẹn mấy giây, khí chất trên cả người ông ta đã xảy ra thay đổi dễ nhận thấy.
Một tràng cười điên cuồng vang lên, trên mặt ‘Dư Tam’ lộ ra một nụ cười tà ác, trong ánh mắt cũng bạo phát ra sự hung hãn vô tận.
Đám người Tên mập ở xa xa đều bị tiếng cười này làm giật bắn mình, hồi nãy Dư Tam còn ăn mặc nho nhã mới chớp mắt đã trở nên giống như tên điên vậy, quả nhiên khiến người ta không thể đoán được.
“Vốn dĩ cậu đã chạy khỏi một kiếp, nhưng không ngờ lại chủ động cởi xích sắt ra, tiểu tử, không lẽ cậu không biết ba chữ tìm đường chết viết thế nào sao?” ‘Dư Tam’ cười lạnh mà mở miệng.
Lâm Thanh Diện nhếch nhếch môi, nói: “Có lẽ ông nên nghĩ xem hôm nay ông có chết trong tay tôi hay không đó.”
‘Dư Tam’ cười khẩy một tiếng, nói: “Nằm mơ! Là cậu tự tìm đường chết, vậy tôi không khách sáo nữa!”
Thanh âm vừa dứt, 'Dư Tam' liền nhanh chóng xông về phía Lâm Thanh Diện, tốc độ nhanh, khiến cho đằng sau anh ta để lại những đường tàn ảnh, khiến cho đám người Tên mập ở đằng xa nhìn đến hoa mắt.
Lâm Thanh Diện ngay lập tức cảm nhận được áp lực từ trên người của 'Dư Tam', tuy bây giờ lực chiến đấu của anh không giống như bình thường, nhưng thực lực suy cho cùng vẫn là nội kình đại thành, 'Dư Tam' ở cảnh giới nửa bước tông sư tuyệt đối có khí thế áp chế anh.
'Dư Tam' tung một đấm lên người của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không có né, mà lựa chọn xung đột cùng ông ta, hai nắm đấm đấu nhau, cơ thể Lâm Thanh Diện lập tức lui về phía sau, mãi đến khi lui được mười mấy mét, mới tháo gỡ được sức mạnh trong nắm đấm của 'Dư Tam'.
“Chỉ chút bản lĩnh này, mà cũng muốn so kè với tôi, cậu luyện thêm vài năm đi, đáng tiếc, cậu đã không còn cơ hội này nữa.” 'Dư Tam' mỉa mai mà nói.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, nắm đấm hồi nãy, anh vì để cảm nhận được sức mạnh của nửa bước tông sư, nên không có vận dụng huyền kình, đơn thuần chỉ dựa vào nội kình để nhận lấy.
Sức mạnh của nửa bước tông sư quả thực vượt qua sự tưởng tượng của anh, những cũng chỉ có như vậy mà thôi, tiếp theo đây, Lâm Thanh Diện cũng sẽ khiến cho 'Dư Tam' cảm nhận được sự lợi hại của huyền kình.
Anh dùng sức dưới chân, mặt đất bị giẫm tạo ra một hố sâu, tiếp đó liền bắn người về phía 'Dư Tam' kia.
Đôi mắt 'Dư Tam' híp lại, cảm nhận được sự biến hoá trên người của Lâm Thanh Diện, trong đôi mắt cũng lộ ra một tia hưng phấn.
“Có chút thú vị đó, chả trách dám so kè với tôi, xem ra là có chiêu.”
'Dư Tam' cười cười, vẫn không có đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt, lần này Lâm Thanh Diện dùng nội kình kết hợp với huyền kình, cho 'Dư Tam' một đòn nặng nề, sau khi 'Dư Tam' nhận lấy, cơ thể lùi về sau nửa bước, đôi mày chợt nhướng lên, nói: “Sức mạnh của cậu sao lại mạnh hơn lúc nãy nhiều như vậy rồi?”
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Đánh thắng tôi, thì sẽ nói cho ông biết.”
Hai người giao đấu kịch liệt, trên mặt đất giao chiến, xuất hiện từng hố sâu, vết nứt trên mặt đất cũng lan tràn sang xung quanh hệt như mạng nhện.
Sau khi giao đấu cỡ vài chục chiêu, đôi mắt Lâm Thanh Diện chợt nheo lại, không có do dự, huyền kình và nội kình trong cơ thể sục sôi, tiếp đó tung ra một chưởng mang theo khí thế vô địch.
“Thiên Tinh Chưởng!”
'Dư Tam' cảm nhận được uy lực của cái chưởng này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng vận dụng toàn lực để chống đỡ.
Trong chớp mắt, 'Dư Tam' lui về sau ba bước, một tia máu chảy ra khỏi khoé miệng.
“Thứ chết tiệt, tôi vậy mà lại bị một tiểu tử nội kình đại thành như cậu làm bị thương, cậu đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi, bây giờ tôi thật sự chơi với cậu đây, cậu tốt nhất là nên cầu nguyện có thể sống sót sau khi nhận chiêu tiếp theo của tôi đi!”
'Dư Tam' trừng Lâm Thanh Diện với khuôn mặt hung tàn, ngay sau đó, dòng khí lưu trên khắp người anh ta bắt đầu sục sôi, cây cối xung quanh bắt đầu xào xạc, sắc trời dường như cũng vì vậy mà tối đi vài phần.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ nửa bước tông sư đã có thể dùng sức lực của bản thân ảnh hưởng đến hoàn cảnh ở xung quanh rồi, loại thủ đoạn này, quả thực không phải thứ mà nội kình đại thành có thể so được.
“Nhóc con, nếu như cậu có thể sống sót sau chiêu này, vậy nửa đời sau của cậu cũng có cái để bốc phét rồi!”
'Dư Tam' quát lớn một tiếng, sau đó cơ thể nhảy lên, nắm đấm mang theo lực đập vào người Lâm Thanh Diện cùng với tốc độ mà mắt thường cũng không theo kịp.
“Chấn Thiên Chuỳ!”
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không dám lơ là, lúc này, chiêu thức bình thường đã không thể chống đỡ lại sự công kích của 'Dư Tam', anh dứt khoác trực tiếp chuyển nội kình và huyền kình trên toàn thân của mình vào trong lòng bàn tay.
Sau đó anh siết chặt nắm đấm tấn công, trước khi 'Dư Tam' đánh trúng mình, tung ra một quyền ở giữa không trung.
Chưởng này không phải là Thiên Tinh Chưởng, mà là dạng thứ hai trong ba tuyệt chiêu đó.
“Yêu Nguyệt!”
--------------------