CHƯƠNG 725: ÔNG CHẮC CHẮN CÓ THỂ GIẾT TÔI NHƯ VẬY SAO?
“Cái gì!! Lôi Uyên Hành? Cao thủ tông sư cảnh nổi danh như cồn? Trời ơi, lão đại, ông ta sao lại ở ngoài đợi anh?”
Tên mập nghe xong lời của Tống Côn thì trực tiếp kinh ngạc kêu lên, có chút không dám tin nhìn sang Lâm Thanh Diện bên cạnh.
“Tôi giết đồ đệ ông ta, ông ta hẳn là tới tìm tôi báo thù.”
Lâm Thanh Diện nhướn mày, anh cũng không nghĩ tới Lôi Uyên Hành lại luôn đợi ngoài Ngục giam thứ năm, xem ra vị tông sư này thật sự không phải cố chấp bình thường.
Thân thể Tên mập run rẩy một cái, kinh sợ nhìn anh, thì thào: “Giết...giết đồ đệ của tông sư, lão đại, anh quá...hung mãnh đi.”
Anh ta vốn còn cho rằng mình có thể cùng ra ngoài với anh là chuyện vô cùng may mắn, nhưng bây giờ biết được bên ngoài còn có một tông sư đang đợi giết anh, anh ta lập tức có chút hối hận rồi.
“Lâm Thanh Diện, tiềm lực của anh cực kỳ hiếm gặp, nếu cho anh thêm một khoảng thời gian nữa, nhất định có thể đột phá tông sư cảnh, anh bị nhốt trong Ngục giam thứ năm, dù nói là ngồi tù, nhưng không bằng nói đây là cách duy nhất để né tránh Lôi Uyên Hành, anh hoàn toàn có thể đợi đột phá tông sư cảnh rồi hãy rời đi nơi này.” Tống Côn mở miệng.
Tên mập vội gật đầu, nói: “Lão đại, nếu không thì chúng ta đừng ra ngoài nữa, tông sư không thể trêu chọc, nếu chúng ta bây giờ ra ngoài, không chừng sẽ bị Lôi Uyên Hành một chưởng đập chết.”
Mặt Lâm Thanh Diện lộ ra sắc thái suy ngẫm, Lôi Uyên Hành trực tiếp tới ngoài Ngục giam thứ năm chờ đợi, đây là điều anh không nghĩ tới.
Bây giờ thực lực của anh vẫn ở trạng thái huyền kình tiểu thành đỉnh phong, chỉ cần một thời cơ là có thể đột phá, nếu huyền kinh cũng đạt tới trạng thái đại thành, Lâm Thanh Diện không chút sợ hãi Lôi Uyên Hành.
Anh vốn nghĩ sau khi ra ngoài, Lôi Uyên Hành cho dù muốn tìm thấy anh, nhất định cũng cần thời gian nhất định, anh liền có thể tranh thủ cơ hội nghĩ cách nâng cao huyền kinh của mình lên mức độ đại thành.
Ai biết Lôi Uyên Hành lại vì báo thù cho đồ đệ mình mà trực tiếp đến chặn cửa Ngục giam thứ năm, anh trước giờ chưa từng nghĩ tới một vị cao thủ tông sư lại vì những chuyện này mà nghiêm túc như vậy.
Đề nghị của Tống Côn quả thực là lựa chọn tốt nhất, chỉ là Lâm Thanh Diện không cho rằng anh bây giờ không có tư cách chiến đấu với Lôi Uyên Hành.
Mặc dù anh chỉ còn cách huyền kình đại thành một thời cơ, nhưng thời cơ này lúc nào tới thì không một ai biết, trong Ngục giam thứ năm đã không còn ai là đối thủ của anh, anh đợi ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Hơn nữa ai có thể đảm bảo giao thủ với Lôi Uyên Hành lần này, không phải là thời cơ của anh chứ.
Chỉ có giao chiến với cao thủ thực sự mới là con đường tắt nhanh nhất để thực lực đột phá.
Suy nghĩ một phen xong, ánh mắt Lâm Thanh Diện trở nên kiên định, anh chắp tay với Tống Côn, cười nói: “Cảm ơn sự quan tâm của trưởng ngục, nhưng đã tới đây rồi, thì không cần quay lại nữa, về phần ân oán giữa tôi và Lôi Uyên Hành, tôi sẽ nghĩ cách xử lý.”
Thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, Tống Côn bất đắc dĩ thở dài, không nói gì nữa, mặc dù anh ta tiếc người tài, nhưng nếu Lâm Thanh Diện quyết tâm muốn ra ngoài, anh ta cũng không có lý do tiếp tục ngăn cản.
Tên mập thấy Lâm Thanh Diện biết Lôi Uyên Hành ở ngoài mà vẫn muốn ra thì lập tức nôn nóng, vội nói: “Lão đại, anh phải nghĩ thật kỹ, chúng ta không dễ dàng gì mới ra ngoài, kết quả lại bị tông sư đánh chết, đây không phải là được không kịp mất sao.”
“Nếu cậu sợ thì có thể đợi đến mai rồi ra, không cần theo tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Nói xong, anh bèn đi ra ngoài.
Tên mập cắn răng, trong lòng thầm mắng một tiếng: “Mẹ nó, không phải chỉ là một tông sư thôi sao, nếu không nhờ lão đại, không chừng mình sớm đã chết trong Ngục giam thứ năm rồi, giờ này sợ cái rắm.”
Sau đó anh ta vội đuổi theo Lâm Thanh Diện, đi ra ngoài.
Những người trong tòa nhà trại giam đều chạy ra xem ‘người nổi tiếng trên mạng’ mà họ follow hơn bốn tháng, không ít người mặt hiện lên tiếc nuối.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh Diện và Tên mập đã tới trước cửa tòa nhà trại giam, Dương Tu đứng đó, có chút cảm khái nhìn anh, nói: “Lúc anh vừa tới tôi còn cược với người ta rằng anh chỉ có thể sống hơn mười ngày, không nghĩ tới anh lại trở thành người đầu tiên trong lịch sử ra khỏi Ngục giam thứ năm, xem ra thật sự đã khinh thường anh rồi.”
Lâm Thanh Diện cười cười với anh ta, không nói gì.
“Lôi Uyên Hành đang ở ngoài, tôi khuyên anh tốt nhất ra rồi thì mau chạy đi, nếu không, anh có khả năng sẽ xui xẻo to.” Dương Tu lại bổ sung một câu.
“Cảm ơn.” Lâm Thanh Diện lịch sự đáp.
Cửa lớn tòa nhà trại giam chậm rãi mở ra, Lâm Thanh Diện và Tên mập đứng trước cửa, cảm nhận được cơn gió thổi tới, anh cảm thấy có chút sảng khoái tinh thần.
Mặc dù Tên mập đã chờ đợi rất lâu rồi, nhưng lúc này anh ta lại không quan tâm cảm thụ bầu không khí ngoài trại giam, bên ngoài còn có một vị cao thủ tông sư đang chờ, cho dù anh ta muốn vui vẻ cũng vui vẻ không nổi.
Phía trước tòa nhà trại giam, trên khối đá to, Lôi Uyên Hành ngồi xếp bằng ở đó, nhắm mắt ngưng thần.
Giây phút cửa lớn tòa nhà trại giam mở ra, đôi mắt của ông ta lập tức mở to, tia sáng tinh anh chiếu ra, khí thế vô hình lập tức tản ra tứ phía.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện rơi trên người ông ta, nhìn ông lão mặc áo gai, có vẻ rất bình thường này, mặt anh lộ ra trầm trọng, vị trước mắt này, là tông sư hàng thật giá thật, không phải ba loại tông sư nửa bước có thể so sánh.
Anh bước về phía trước, không chút sợ hãi, anh bây giờ đã có thực lực gọi nhịp với tông sư rồi.
Tên mập nuốt nước miếng, bước tới theo, anh ta bây giờ chỉ hi vọng lát nữa lúc Lôi Uyên Hành ra tay thì có thể đừng thuận tiện trử khử cả anh ta luôn.
Sau khi hai người họ đi ra, Tống Côn cũng dẫn theo một đám cao thủ tầng quản lý trại giam ra ngoài, đứng phía sau Lâm Thanh Diện.
Tên mập suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn là đứng cùng người tầng lớp quản lý trại giam, dù sao thì cho dù anh ta đứng cùng Lâm Thanh Diện, cũng không giúp được gì.
Lôi Uyên Hành đánh giá Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Cậu chính là Lâm Thanh Diện?”
“Không sai. Tông sư đại danh đỉnh định Lôi Uyên Hành vì giết tôi lại cam nguyện ở ngoài trại giam chờ lâu như vậy, sự cố chấp thật sự khiến người ta khâm phục.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lôi Uyên Hành hừ lạnh một tiếng, nói: “Đồ đệ duy nhất của ta chết trong tay cậu, về tình về lý, ta đều phải thay nó báo thù, hôm nay cậu đã ra, vậy thì đã chuẩn bị sẵn chịu chết rồi đi.”
“Nói thật lòng, nếu ông không nhận Công Tôn Thắng làm đồ đệ, có lẽ tôi còn sẽ tôn trọng kêu ông một tiếng tông sư, nhưng ông không chỉ nhận anh ta làm đồ đệ, còn cố ý báo thù thay anh ta, chuyện này khiến tôi cảm thấy ông chỉ có thực lực, lại không có mắt nhìn người.” Lâm Thanh Diện nói.
“Sắp chết tới nơi nói nhiều cũng chỉ tốn hơi.” Lôi Uyên Hành không vì lời nói của anh mà tức giận.
“Ông chắc chắn hôm nay có thể giết được tôi như vậy sao?” Lâm Thanh Diện nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên độ cong đùa bỡn.
--------------------