CHƯƠNG 734: BỐN GIA TỘC LỚN LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ
Trong một quán cà phê được coi như là cao cấp ở phố người H.
Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, trước mặt của cả hai đều có đặt một ly cà phê, tiếng âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong quán cà phê làm cho người ta có một loại cảm giác thả lỏng, thư giãn.
Tối ngày hôm nay chính là thời gian tổ chức bữa tiệc của bốn gia tộc lớn, trước lúc đó Giang Thu Nguyệt phải nói cho Lâm Thanh Diện nghe một vài tình huống của bốn gia tộc lớn, cho nên dẫn Lâm Thanh Diện đến quán cà phê.
Về phần tại sao lại muốn đến quán cà phê, Lâm Thanh Diện cũng không biết nữa. Giang Thu Nguyệt nói ở đây tương đối yên tĩnh, thích hợp để nói chuyện, nhưng mà sau khi đi vào thì Lâm Thanh Diện mới phát hiện đây là một quán cà phê dành cho tình nhân, những người đi vào đều là mấy cặp tình nhân.
Giang Thu Nguyệt biểu thị cô ta cũng không biết, có điều đến cũng đã đến rồi, đổi lại một chỗ khác thì cũng có chút phiền phức, Lâm Thanh Diện cảm thấy không có gì cho nên ngồi xuống đây.
Nhưng mà lúc nãy vừa gọi cà phê, dáng vẻ của Giang Thu Nguyệt có vẻ chắc chắn không phải là lần đầu tiên tới chỗ này, cái này khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy rất kỳ quái.
Từ đầu đến cuối, Giang Thu Nguyệt đều mang một chút ngượng ngùng, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“Bốn gia tộc lớn được phân làm bốn dòng họ là Chu, Trịnh, Ngô và Vương. Nhà họ Chu đứng đầu, bọn họ đều là những gia tộc có sức ảnh hưởng nhất định ở nước ngoài, sau đó dựa vào sự giúp đỡ của gia tộc Công Tôn, cả bốn đều tiến vào trong hàng ngũ gia tộc trên thế giới.”
“Nếu như chỉ nhìn vào một gia tộc trong số bọn họ, đối với Quan Lĩnh mà nói thì cũng không gây ra sợ hãi, nhưng mà bốn gia tộc này kết hợp lại với nhau thì cũng có lực lượng không thể khinh thường được. Cộng thêm việc sau khi gia tộc Công Tôn đã suy bại, phần lớn sản nghiệp đều bị bốn gia tộc lớn chia cắt, cho nên hiện tại bốn gia tộc lớn giống như là mặt trời buổi trưa.”
“Chuyện cần nhắc đến đó chính là năm đó ông nội của anh chết, bốn gia tộc lớn này cũng đã bỏ ra không ít lực, giữa đó có rất nhiều giai đoạn, đều là giao cho những người của bốn gia tộc lớn làm.”
Sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Giang Thu Nguyệt, ánh mắt của Lâm Thanh Diện đông cứng lại, lúc đầu người của bốn gia tộc lớn dự định ra tay với Quan Lĩnh, Lâm Thanh Diện đã không có ý định bỏ qua cho bọn họ, bây giờ lại biết được cái chết năm đó của ông nội mình cũng có liên quan đến bọn họ, vậy thì bốn gia tộc lớn này càng không có khả năng được Lâm Thanh Diện tha thứ.
“Cho dù hiện tại bọn họ có hào quang bao nhiêu, qua đêm hôm nay bốn gia tộc lớn này cũng chỉ còn lịch sử thôi.” Lâm Thanh Diện hờ hững nói.
Giang Thu Nguyệt thành thật nhẹ gật đầu, cô ta không hề cảm thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện có chỗ nào khoa trương, hơn nữa cứ luôn cảm giác lúc Lâm Thanh Diện nói ra loại lời nói này, trông anh vô cùng có sức hút.
Nói chuyện của bốn gia tộc lớn, hai người tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau, Giang Thu Nguyệt dường như có hứng thú đối với chuyện của vợ Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng rất vui khi kể lại chuyện cũ giữa mình với Hứa Bích Hoài cho cô ta nghe.
Lúc đang nói chuyện vui vẻ với nhau, lúc một người đang nghe đến nhập thần, ở bên ngoài quán cà phê đột nhiên có bốn người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước vào, khí tràng cường đại, vừa nhìn liền biết là những người có tiền, ba nam một nữ, ở bên cạnh đều có những vệ sĩ vạm vỡ đi theo.
Bọn họ vừa mới bước vào thì một đám vệ sĩ liền bắt đầu đuổi những người ở bên cạnh, trong miệng còn la to: “Đi ra ngoài hết đi, ngày hôm nay chỗ này đã được cậu chủ Chu đặt bao hết rồi, không muốn gây phiền phức thì bây giờ đi nhanh lên đi, nếu không thì các người sẽ cảm nhận được mùi vị của hối hận.”
Những đôi tình nhân ở trong quán cà phê nhìn thấy những người này không dễ trêu chọc, đều nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi quán cà phê.
Giang Thu Nguyệt nhìn thoáng qua bốn người đó, mở miệng nói: “Là người của bốn gia tộc lớn đó, bọn họ đều là những đứa con đứng đầu của bốn gia tộc lớn. Bởi vì gần đây danh tiếng của bốn gia tộc lớn đều đang được nâng cao, bọn họ cũng rất là phách lối.”
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, vừa nhìn thì liền nhận ra được bốn người này đều là phú nhị đại ngang ngược.
“Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ đây?” Giang Thu Nguyệt mở miệng hỏi một câu.
“Đợi bọn họ đến đây đi, nếu như bọn họ thật sự không biết mở mắt nhìn, vậy cứ giáo huấn bọn họ một trận trước khi giáo huấn trưởng bối của bọn họ.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Rất nhanh, người ở trong quán cà phê đều đi sạch sẽ, chỉ còn lại có hai người Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt.
Những người vệ sĩ kia đi đến, chửi ầm lên với Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt, hai người đều không hề hấn, lại tiếp tục ngồi đó uống cà phê.
Chu Vân Càn cậu chủ nhà họ Chu, Ngô Ung cậu chủ nhà họ Ngô, Trịnh Thu Lệ cô chủ nhà họ Trịnh, Vương Tử An cậu chủ nhà họ Vương, bốn người bọn họ đều chú ý về phía của Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt.
Ánh mắt của ba cậu chủ Chu Vân Càn dừng ở trên người của Giang Thu Nguyệt, hai mắt đều dừng lại cùng một chỗ. Mặc dù là Trịnh Thu Lệ có mấy phần nhan sắc, nhưng mà so sánh với Giang Thu Nguyệt thì chênh lệch rất nhiều, cho nên lúc cô ta nhìn thấy Giang Thu Nguyệt thì lập tức lộ ra một mặt xem thường.
“Quả thật là không sợ chết mà, lại còn dám ngồi ở đó không đi, xem xem bổn tiểu thư đây sẽ cho bọn họ biết mặt.” Trịnh Thu Lệ hừ lạnh một tiếng, muốn đi đến đánh một bàn tay lên trên gương mặt xinh đẹp của Giang Thu Nguyệt.
Chu Vân Càn thấy vậy thì nhanh chóng ngăn cản cô ta lại, cười nói: “Đừng có tức giận như vậy mà, em nhìn xem hình tượng thục nữ của em cũng đã biến mất rồi, nếu như bọn họ đã không đi, vậy thì chúng ta cứ tâm sự với bọn họ là được.”
Hai người Ngô Ung và Vương Tử An cũng đồng loạt gật đầu theo.
Trịnh Thu Lệ lập tức nhìn ra được suy nghĩ của ba người bọn họ, bọn họ đơn giản chính là muốn tán tỉnh Giang Thu Nguyệt, nhưng mà như vậy thì trong lòng của cô ta lại càng nổi nóng hơn nữa.
Bốn người cùng nhau đi về phía của Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt, Chu Vân Càn không nhìn thẳng vào Lâm Thanh Diện, mở miệng nói với Giang Thu Nguyệt: “Người đẹp, có để ý nếu uống cà phê cùng nhau không?”
Giang Thu Nguyệt liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Để ý.”
Chu Vân Càn lập tức xấu hổ, anh ta không ngờ đến Giang Thu Nguyệt lại trực tiếp từ chối anh ta như vậy, trước kia chưa từng có cô gái nào dám nói chuyện với anh ta như thế này.
Trịnh Thu Lệ lập tức mở miệng nói: “Anh Vân Càn à, anh cần gì phải khách khí với cô ta chứ, không phải cô ta chỉ là một con hồ ly tinh thôi hả, em thấy cũng không có gì khác biệt so với những người phụ nữ mà anh chơi trước kia. Nếu như anh thật sự muốn chơi cô ta, vậy thì cứ trực tiếp để cho người mang cô ta về là được rồi, cần gì phải phí sức như vậy.”
“Cô nói ai là hồ ly tinh hả?” Giang Thu Nguyệt lập tức đập bàn một cái, gương mặt mang theo lửa giận.
Trịnh Thu Lệ cười nhạo Giang Thu Nguyệt một tiếng, nói: “Ôi chà chà, tính tình cũng không nhỏ nha, nếu như không phải là anh Vân Càn muốn chơi cô, cô có tin là bây giờ tôi sẽ cào nát mặt của cô ra không, cô biết bốn người chúng tôi là ai không hả, cũng dám phách lối ở chỗ này.”
Giang Thu Nguyệt tức giận đến nỗi ngực phập phồng, nghĩ thầm người của bốn gia tộc lớn này quả nhiên đều không phải là cái thứ gì đàng hoàng, vẫn nên loại trừ sớm mới tốt.
Lâm Thanh Diện cười nói với Giang Thu Nguyệt: “Đừng có tức giận, chắc là ở trong mắt của cô ta người nào xinh đẹp hơn cô ta đều là hồ ly tinh hết.”
Giang Thu Nguyệt nghe thấy lời nói này của Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, cái tên này là đang khen mình xinh đẹp có đúng không?
Trịnh Thu Lệ lập tức xù lông lên, mở miệng hét lên với Lâm Thanh Diện: “Anh là cái thá gì hả, cũng dám chửi bới bổn tiểu thư ở đây, tôi thấy chắc là anh không muốn sống rồi!”
Chu Vân Càn cũng lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta muốn tán tỉnh Giang Thu Nguyệt, cũng không cần phải quan tâm tới Lâm Thanh Diện.
“Này cái tên kia, chắc là anh cũng đã nghe nói bốn gia tộc lớn rồi chứ nhỉ? Bốn người chúng tôi chính là cậu chủ và cô chủ của bốn gia tộc lớn, nếu như anh không muốn chết thì bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi với Thu Lệ đi, nếu không thì, ha ha ha, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí.” Chu Vân Càn nói.
Lâm Thanh Diện cười cười, trên mặt mang theo biểu cảm không thèm để ý mà nói: “Bốn gia tộc lớn là cái thá gì chứ, còn muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi nữa à, các người cũng xứng sao?”
--------------------
/1841
|