CHƯƠNG 785: NGƯỜI ÁO ĐEN
Năm người Vương Thủ Hạc đều quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy người áo đen, trong mắt họ lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Anh là ai?” Vương Thủ Hạc nhìn chăm chăm vào người đàn ông và hỏi.
Người áo đen bước vào nói: “Tôi là ai không quan trọng, mà quan trọng là tôi có thể giúp các người diệt trừ Lâm Thanh Diện”
“Ô? Chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng anh? Với lại vì sao anh muốn giúp chúng tôi?” Vương Thủ Hạc hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi cũng muốn diệt trừ Lâm Thanh Diện, tôi nghĩ chỉ cần điều này là đủ rồi, đủ để chúng ta hợp tác với nhau” Người đàn ông áo đen bình tĩnh nói.
“Năm đại gia tộc của chúng tôi liên thủ lại với nhau mà cũng không thể làm gì anh ta, nhưng chỉ một mình anh, chúng tôi dựa vào đâu để tin anh có thể giúp chúng tôi diệt trừ Lâm Thanh Diện?” Vương Thủ Hạc chất vấn.
Người áo đen mỉm cười, sau đó từ trong túi quần lấy ra một chiếc lọ nhỏ nói: “Đương nhiên một mình tôi không thể đối phó được với tên kia, cho nên tôi mới cần hợp tác với các người”
“Trong chiếc lọ này là một loại thuốc có thể tăng cường thể lực của con người. Các người chắc hản đã nghe nói vê loại Khai Dương Hợp Khí Đan, thuốc trong tay tôi có tác dụng tương tự như Khai Dương Hợp Khí Đan, nhưng nó không có tác dụng phụ như Khai Dương Hợp Khí Đan”
Ánh mắt của năm người Vương Thủ Hạc lập tức rơi vào chiếc lọ trong tay người áo đen.
Danh tiếng của Khai Dương Hợp Khí Đan, bọn họ đương nhiên biết, có loại không có tác dụng phụ, nhưng loại thuốc này cho dù đặt ở nơi nào cũng sẽ có vô số người giành giật.
Trong số sáu gia tộc cổ võ, cũng chỉ có nhà họ La có thứ đan dược như Khai Dương Hợp Khí Đan, điều đó đủ cho thấy loại đan dược này rất khan hiếm.
“Tôi có thể cho mỗi người một viên, muốn giết Lâm Thanh Diện có lẽ cũng dễ dàng đúng không?” Người đàn ông áo đen tiếp tục nói.
Năm người Vương Thủ Hạc ngay lập tức trợn tròn mắt, loại thuốc này muốn tìm cũng không có, nhưng bây giờ người áo đen nói sẽ cho mỗi người một viên, điều này đương nhiên khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
“Anh không lừa chúng tôi đấy chứ, loại đan dược mà anh nói vốn dĩ là một bảo vật trong số các vật phẩm trân quý, tìm được một viên lại càng khó hơn, anh thực sự muốn cho mỗi người chúng tôi một viên sao? Chẳng lẽ anh cho rằng đan dược này là kẹo sao? Tôi thấy có lẽ là Lâm Thanh Diện phái anh đến để chọc giận chúng tôi thì đúng hơn” Phương Thần lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, loại đan dược này rất quý hiếm. Làm sao chúng tôi có thể tin thuốc anh đưa cho chúng tôi là thật? Lỡ như là thuốc độc, chẳng phải chúng tôi chết trong tay anh sao” Vân Tuyệt Đỉnh cũng nói một câu.
Người áo đen không hề rối loạn, cười hai tiếng nói: “Loại thuốc này đối với các người có thể sẽ rất khó tìm, nhưng đối với tôi mà nói, quả thật giống như kẹo ngọt”
“Anh đang lừa ai vậy chứ, chúng tôi dựa vào đâu mà tin những gì anh nói” Phương Thân lại nói.
“Dựa vào tôi, là người của Dược Thần Cốc”
Người áo đen vừa nói vừa lấy trong quân áo ra một tấm gỗ, chỉ thấy trên đó có viết một chữ “dược”, cả tấm gỗ cũng tản ra mùi thơm của thảo dược.
Không ai trong số Vương Thủ Hạc tin lời nói của người đàn ông áo đen, cho đến khi nhìn thấy tấm thẻ trên tay anh ta, bọn họ ngay lập tức trợn tròn mắt.
Trong một quán bar có tên là Nhất Nặc Thiên Kim ở Kinh Đô.
Lâm Thanh Diện đang ngồi trước quầy bar uống rượu với Trần Tài Anh.
Sau bốn ngày chiến đấu, Lâm Thanh Diện cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần nên đã đến quán bar uống rượu thư giãn một chút.
Trần Tài Anh nhìn nam thanh tú đang nhảy múa trên sàn cách đó không xa, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái.
“Tôi nghĩ lúc đầu tôi chỉ là ông chủ của một tiệm bánh trứng, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, tôi đã tiếp tay cho thế giới ngâm ở Kinh Đô” Khuôn mặt Trần Tài Anh tràn đây xúc động nói.
Bất kể là ở đâu, sự tôn tại của thế lực ngầm cũng sẽ không mất đi, Trân Tài Anh theo Lâm Thanh Diện đến Kinh Đô, đương nhiên cũng tiếp tục làm công việc của mình.
Trước kia, Trần Tài Anh là hoàng đế ngầm của Giang Thành, bây giờ Lâm Thanh Diện muốn giúp anh ta trở thành hoàng để ngâm của Kinh Đô, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói, không phải việc gì khó.
“Nếu không, anh huấn luyện cấp dưới của anh mở một quán bánh rán, tôi tin rằng với năng lực của anh thì việc mở nhiều chi nhánh trong cả nước trong một năm không phải là vấn đề gì khó, sau này những người đi theo anh cũng sẽ đi bán bánh, so với hiện giờ cứ chém giết không tốt hơn sao?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Trần Tài Anh mỉm cười sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Diện, anh ta nói: “Trên thực tế, tôi cũng có ý định này, nhưng nếu tôi không chém giết thì cũng sẽ có những người mới làm công việc đó, bản chất của xã hội này sẽ không thay đổi khi tôi đi bán bánh, những gì tôi đang làm hôm nay cũng sẽ có sự trợ giúp nhất định cho cậu, nếu tôi đi bán bánh, tôi cũng sẽ không cạnh tranh lại với nhà họ Lâm các cậu, tôi nhớ nhà họ Lâm có nhiều chỉ nhánh ăn uống, một trong những đặc sản đó là bánh rán, tôi kinh doanh thì cũng sẽ không vượt qua được nhà họ Lâm các cậu đâu”
Lâm Thanh Diện cũng mỉm cười đầy ẩn ý, tuy rằng anh và Trần Tài Anh chỉ là nói đùa, nhưng quả thực hai năm qua giữa họ có quá nhiều thay đổi, khiến người ta không khỏi xúc động.
Lâm Thanh Diện uống cạn ly rượu và nói: “Về thôi, vợ tôi và Nặc Nặc vẫn đang đợi tôi, nếu vẽ quá muộn, lại bị cần nhằn”
Trần Tài Anh cười nói: “Ai có thể ngờ rằng một Lâm Thanh Diện vốn không sợ sự liên thủ của năm đại gia tộc, thật ra lại là một kẻ sợ vợ”
Lâm Thanh Diện trừng mắt nhìn anh ta nói: “Anh biết cái gì, đây là đau lòng cho vợ”
Nói xong, anh đi ra ngoài.
Trần Tài Anh vội vàng đuổi theo, cũng không thèm trả tiền rượu, vì quán bar Nhất Nặc Thiên Kim này là do nhà họ Lâm đứng tên, họ đến đây uống rượu đương nhiên không có ai dám đòi tiên bọn họ.
Bên ngoài quán bar, Lâm Thanh Diện xoay người đi về hướng nhà tố của nhà họ Lâm.
Trần Tài Anh đi theo anh và châm một điếu thuốc.
Lâm Thanh Diện lập tức nói: “Anh tránh xa tôi một chút, Nặc Nặc không chịu nỗi mùi thuốc, đừng để dính trên người tôi ”
Trần Tài Anh mỉm cười khi nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, anh ta bóp điếu thuốc trong tay.
Khi cả hai đi đến một con hẻm, Trần Tài Anh đột ngột dừng lại.
Lâm Thanh Diện cảm thấy kì lạ, quay đầu lại liếc anh ta, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu có nghe thấy bên trong hình như có tiếng la hét không?” Trần Tài Anh hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn về phía con hẻm, cẩn thận lắng nghe, quả thật nghe được một vài tiếng la hét lộn xôn.
Hai người nhìn nhau, rôi cả hai cùng bước vào con hẻm.
Sau khi đi qua chỗ quẹo, hai người nhìn thấy trong ngõ cụt có một vài người đàn ông cao lớn đang đẩy một cô gái nhỏ ở trong góc.
Vừa nhìn đã biết mấy gã này uõng rượu, trên người toàn mùi rượu, ánh mắt cũng hơi mơ màng.
Khuôn mặt cô gái tràn đầy sợ hãi, cầm chai rượu trên tay chĩa về phía đám đàn ông.
Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh hơi ngạc nhiên sau khi nhìn thấy cô gái, vì cô gái bị kẹt trong ngõ cụt chính là cháu gái của Vương Thủ Hạc, tên là Vương Hân Dao.
--------------------