Đám người đứng bên cạnh Lâm Thanh Diện đều ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ Lâm Thanh Diện lại đột nhiên cướp súng từ trong tay Hồ Khôn, thậm chí còn nổ một súng với đầu của mình.
Bởi vì cảnh này xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều chỉ trừng to mắt, có người há hốc mồm, nhưng không có ai nói nên lời.
Ngay cả Phương Tôn đứng bên cạnh Lâm Thanh Diện cũng giật bắn mình, ông làm gì ngờ Lâm Thanh Diện sẽ giật lấy súng rồi bắn đầu mình một cái chứ.
Hồ Khôn hoàn toàn ngây ngốc rồi, ông ta cảm thấy mình thật sự đã đụng phải một tên không sợ chết, vì một lúc tranh chấp mà dám nổ súng với mình.
Chính vào lúc mọi người đều tưởng Lâm Thanh Diện chết chắc thì trên cơ thể của Lâm Thanh Diện, bắt đầu phát ra từng luồng ánh sáng, một tay của anh cũng dùng tốc độ vượt xa cả đạn đặt đến trước huyệt thái dương.
Tiếp đó ánh sáng trên hai ngón tay anh toả ra mạnh mẽ, trực tiếp kẹp một cái, kẹp lấy viên đạn sắp bắn vào đầu mình lại.Cái động tác này giống như động tác chậm hiện lên trong tầm mắt của mọi người vậy, thần kỳ phi phàm.
Nếu như là cao thủ Hoá Cảnh bình thường, muốn dựa vào nội kình để chống lại sự xung kích của đạn cũng vốn không phải chuyện khó, nhưng kẹp lấy viên đạn trong khoảng cách gần như Lâm Thanh Diện, thì vô cùng có độ khó.
Lâm Thanh Diện sở dĩ có thể làm được đến bước này, là vì anh có sự giúp đỡ của thần niệm, uy lực của đạn cho dù có lớn, tốc độ có nhanh thì trong thần niệm của Lâm Thanh Diện, cũng sẽ không có chỗ lánh mình.
Tốc độ cảm nhận của thần niệm nhanh hơn nhiều so với tốc độ của viên đạn.
Lại cộng thêm sự ngang tàng của huyền kình, Lâm Thanh Diện mới có thể dùng hai ngón tay kẹp viên đạn lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện tay không kẹp lấy viên đạn, tất cả mọi người đều ngây người.
Bọn họ vốn đều tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh đầu của Lâm Thanh Diện bị viên đạn bắn nát, nhưng không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà lại dùng tay mình kẹp viên đạn lại.
Đây là cảnh mà chỉ có trong phim thôi!
Hồ Khôn cũng bị thủ đoạn mà Lâm Thanh Diện thi triển ra làm kinh ngạc, luôn cho rằng, cái được gọi là võ đạo, dù cho có cường đại đi nữa cũng chắc chắn mạnh của anh có cường đại đi nữa thì chỉ cần một viên đạn là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mãi đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện tay không kẹp lấy viên đạn, Hồ Khôn mới ý thức ra, võ đạo nước C lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.
Cao thủ chân chính, có sức mạnh chống lại đạn!
Phương Tôn tuy biết trên thế giới này có tồn tại sức mạnh vượt qua không kẹp lấy viên đạn như thế này, ông ta cũng là lần đầu tiên được thấy, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng chấn cảm.
“Trời ơi, cậu ta…cậu ta vậy mà lại dùng tay kẹp viên đạn lại, cái này…cái này cũng quá là lợi hại rồi!”
“Tôi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, trên thế giới này sao lại có người lợi hại như thế chứ?”
“Xem ra chúng ta đã xem nhẹ vị tổng quản Sói chỉ nhìn cậu ta một cái liền nhận thua tại chỗ, đụng phải người có thể tay không kẹp lấy đạn như vậy, cho dù có đổi lại ai, chỉ e cũng đều phải trực tiếp nhận thua thôi.”
…
Sau khi kẹp lấy viên đạn đó, Lâm Thanh Diện hạ súng xuống, sau đó đưa cả súng lẫn đạn cho Hồ Khôn.
“Không biết bây giờ ông có còn cảm thấy, đạn có thể giải quyết tất cả mọi vấn Khôn hít một hơi thật dài, trong ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện, không còn sự khinh miệt như trước đây nữa, mà ngược lại có thêm một tia kính sợ.
Ông ta run rẩy mà nhận lấy súng, đạn trong tay Lâm Thanh Diện, sau đó nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Là tôi quá tự cho mình là đúng rồi, tưởng rằng đạn chính là sức mạnh lớn nhất trên thế giới này, bây giờ xem ra, sự hiểu Thanh Diện cười cười, nói: “Điểm cuối của võ đạo còn đáng sợ hơn tất cả những gì mà ông biết nữa, vĩnh viễn cũng đừng xem nhẹ người có thành tựu trong võ đạo, đạn đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.”
Hồ Khôn vội vàng gật đầu, mở miệng nói: “Được dạy bảo rồi.”
Đám người xung quanh cũng lũ lượt gật đầu, cảm thấy Lâm Thanh Diện nói vô cùng có lý.
Thủ đoạn mà hôm nay Lâm Thanh Diện thi triển ra, đã đủ khiến cho bọn họ sinh ra nhận thức mới về thế giới này rồi.
“Tuy tôi biết thực lực của cậu không có đơn giản như bề ngoài, nhưng bản lĩnh tay không kẹp đạn này cũng là lần đầu tôi thấy, hôm nay cậu thật sự đã đó.” Phương Tôn cười nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Phương Tôn nói đùa rồi, nếu như vẫn sẽ bị giải quyết trong phút chốc thôi, so với sức mạnh quân sự của một quốc gia mà nói thì sức mạnh của tôi quá nhỏ bé rồi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng vũ khí hạng nặng sao có thể tuỳ ý dùng được, mỗi lần sử dụng đều phải trải qua sự phê chuẩn của các cấp, cao thủ có thực lực bản thân cường đại như cậu mới là có ích hơn nhiều.” Phương Tôn lắc bọn họ qua đây bắt chuyện với Lâm Thanh Diện là vì có Phương Tôn đứng ở bên cạnh, bọn họ muốn mượn Lâm Thanh Diện để kéo gần quan hệ với Phương Tôn, thì bây giờ bọn họ tới đây bắt chuyện với Lâm Thanh Diện hoàn toàn là vì thực lực mà Lâm Thanh Diện thi triển ra.
Quân đội, là nơi tôn xưng thực lực, mấy người có tâm huyết chính trực này, luôn luôn lấy thực là một sĩ binh bình thường cũng sẽ nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người.
Thực lực không được, thì cho dù có ở vị trí cao đi nữa cũng vẫn không nhận được sự xem trọng của bất kỳ ai, mọi người chỉ sẽ cảm thấy bạn leo lên được là nhờ vào quan hệ, ngược lại sẽ xem nhẹ bạn.
Cho dù là tên đàn ông có tính khí nóng nảy như Hồ Khôn, bây giờ vậy, dù sao đó cũng là cao thủ có thể tay không kẹp lấy đạn mà.
Với sức mạnh kẹp đạn của anh, chỉ cần hơi dùng chút sức thì đã có thể tát chết một người chỉ với một cái bạt tay rồi.
Cả bữa tiệc đều trở nên náo nhiệt vì chiêu mà Lâm Thanh Diện thi triển ra, tất cả mọi người đều muốn tiến lên trước nói chuyện hai câu với Lâm Thanh Diện, để thân thiết này một chút.
Chính vào lúc mọi người đang nói chuyện rất hăng say thì trên quảng trường truyền đến vài tiếng gió rít, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Tiếp đó, đám người liền nhìn thấy năm đường sáng xông về phía bọn họ, trong chớp mắt đã đến trên quảng trường nhỏ.
Nhìn kỹ lại, đám người mới nhìn rõ 5 đường sáng đó, chính là 5 người nước Sa có thân hình cao trong bộ tổng chỉ huy tại sao lại xuất hiện người nước Sa.
Có mặt tại hiện trường đều là những người kỳ cựu trên chiến trường, không ít người đã phản ứng lại ngay.
“Địch xâm nhập! Mau bảo vệ thống soái!”
Maksim nhìn chăm chăm vào đám người trên quảng trường nhỏ một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh: “Tôi nói sao đến chỗ ở của thống soái các người mà lại không tìm thấy người, hoá cũng tốt, đúng lúc chúng tôi sẽ giải quyết luôn đám cấp cao của nước C các người, khiến cho nguyên khí của nước C các người tổn thất nặng!”
“Dựa vào đám phế vật các người không ngăn được bọn tôi đâu!”
/1841
|