CHƯƠNG 1004: LUẬN BÀN
Khi nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, mọi người đều trợn tròn mắt, cảm thây hơi khó tin.
“Đừng nói thằng nhóc này bị điên rồi nhé, lại đi nhận lời khiêu chiến của mọi người? Chẳng lẽ Tân Chính khiêu chiến cậu ta cũng nhận ư?”
“Có lẽ chỉ là mạnh miệng thôi, cậu ta đúng là có thiên phú, nhưng với thực lực của cậu ta lúc này, có hơn một nửa số người ở đây hôm nay có thể đánh bại cậu ta."
“Xem ra lần này có kịch hay để xem rồi, không biết sau khi thằng nhóc này bị dạy dỗ còn có mặt mũi gì đến làm vị trí điện chủ nữa”
Sau khi bốn người Chu Tước nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện cũng thay đổi sắc mặt, không ngờ anh lại to gan như thế.
Chu Tước vội duỗi tay kéo áo Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi à, cái này cũng không phải trò đùa đâu, trưởng lão Tần Chính vốn đã rất không hài lòng vì chuyện này rồi, nếu ông ta cỗ ý muốn khiêu chiến anh, anh cảm thấy mình sẽ có kết cục tốt không?”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Không sao, tôi lo được.”
Chu Tước lập tức càng nôn nóng hơn, thâm nghĩ trưởng lão Tần Chính là một cao thủ Hóa Cảnh hậu kỳ, anh lấy cái gì để lo chứ.
“Nếu mọi người không có ý kiển gì với đề nghị của tôi, vậy bây giờ chúng ta đến sân luyện võ thôi” Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua mọi người.
“Đi thì đi, đây là cậu tự kiếm chuyện đấy, đến lúc đó mất mặt cũng đừng trách chúng tôi vô tình!”
Lúc này có người đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Tần Chính cũng nhìn chăm chằm Lâm Thanh Diện một lúc, sau đó hừ lạnh đi về phía sân luyện võ.
Ông ta cảm thấy Lâm Thanh Diện đang tự tìm đường chết, đến lúc đó e rằng không cần ông ta ra tay, người có ý kiến với chuyện này trong cấp cao của Chúng Thần Điện đã khiến Lâm Thanh Diện hiểu vị trí của mình ở đâu rồi.
Đợi sau khi mọi người đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện cũng đi ra ngoài theo.
Lâm Thanh Diện trước mắt đã đạt tới Hoá cảnh đỉnh phong, đương nhiên không sợ chút chuyện nhỏ đó.
Chu Tước đi bên cạnh Lâm Thanh Diện, lo lắng nói: “Bây giờ anh đổi ý vẫn còn kịp đấy, cùng lắm thì đợi điện chủ trở về dẹp yên chuyện này đi, nếu không lát nữa thật sự thua bọn họ, cho dù điện chủ muốn để anh làm điện chủ nhiệm kỳ mới thì anh cũng đã không thể khiến người ta thấy phục nữa rồi”
“Yên tâm đi, dù là trưởng lão Tân Chính ra tay, tôi cũng có thể đối đáp thoải mái, nếu tôi thật sự như lời cô nói, ông Quý cũng sẽ không đưa vị trí điện chủ cho tôi” Lâm Thanh Diện cười nói.
Chu Tước chỉ cảm thấy Lâm Thanh Diện là đang cậy mạnh, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến sân tập võ.
Sân tập võ của tổng bộ Chúng Thần Điện được làm từ kim loại đặc biệt, dù là cao thủ Hóa Cảnh chiến đấu ở đây, chỉ cân không quá dữ dội, sân tập võ này vẫn có thể chịu đựng được, sẽ không bị hỏng chỉ vì một trận đấu.
Lâm Thanh Diện đứng ở vị trí trung tâm của sân tập võ, sau đó cất tiếng nói với mọi người: “Ai muốn khiêu chiến tôi, bây giờ có thể lên rồi”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn Tân Chính.
Nếu Tần Chính là người đầu tiên đi lên khiêu chiến anh thì chuyện này quá đơn giản, dù sao người có thực lực mạnh nhất ở đây chính là Tân Chính.
Nhưng rõ ràng Tân Chính cũng không định ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, tỏ vẻ không cân ông ta ra tay Lâm Thanh Diện cũng sẽ bị những người khác dạy dỗ.
Chẳng mấy chốc đã có một cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ đứng ra.
Hiểu biết của bọn họ với Lâm Thanh Diện trước mắt vẫn còn dừng lại ở trình độ nửa bước Hóa Cảnh.
Dù Lâm Thanh Diện có thiên phú hơn người cũng không thể từ nửa bước Hóa Cảnh bước vào Hóa Cảnh sơ kỳ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế được, cho nên một Hóa Cảnh sơ kỳ ra mặt đã là rất coi trọng Lâm Thanh Diện rồi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy người đi tới trước mặt mình này, vốn dĩ muốn nói thực lực của hắn ta quá yếu, không phải đối thủ của mình, nhưng ngẫm lại thấy dù có nói thế, chắc chắn mọi người cũng đều không tin, chi bằng dùng kết quả để bọn họ hiểu rõ thực lực của mình.
Anh ôm quyên giơ lên với cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ kia, cất lời: “Quyền cước không có mắt, xin thứ lỗi"
Cao thủ kia bĩu môi, lạnh lùng đáp: “Lời này đáng lẽ là tôi nói với cậu mới đúng!”
Nói xong, khí thế trên người hắn ta lập tức dâng lên, xông về phía Lâm Thanh Diện.
Vì là luận bàn nên mọi người cũng sẽ không biến lực lượng trong người thành vũ khí để chiến đấu, chỉ là so bản lĩnh trên quyền cước thôi.
Lâm Thanh Diện thấy người nọ xong tới thì nheo mắt lại, thả thân niệm ra, gân như chỉ trong nháy mắt đã phát hiện sơ hở trên người hắn ta.
Anh so hai chiêu tượng trưng với người này, sau đó đánh một quyên lên lông ngực của hắn ta, khiến hẳn ta bay ra ngoài.
Thật ra với cảnh giới của Lâm Thanh Diện hiện tại, một chiêu đã có thể giải quyết cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ này rồi, nhưng tốt xấu gì người đấu với anh cũng là người của Chúng Thân Điện, vì chừa lại chút mặt mũi cho hắn ta, Lâm Thanh Diện mới đánh thêm mấy chiêu.
Nhưng dù thể, sau khi mọi người nhìn thấy cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ kia bay ra vẫn giật mình xôn xao.
“Sao có thể! Người đó đã đạt đến trình độ Hóa Cảnh sơ kỳ lâu lắm rồi, sao chỉ có thể gắng gượng được mấy chiêu trên tay Lâm Thanh Diện được?”
“Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện đã đột phá rồi, cũng không có khả năng, dù cậu ta đã là Hóa Cảnh sơ kỳ cũng không thể đánh bại vị kia trong khoảng thời gian ngắn như thế được chứ”
Lúc này Chu Tước cũng nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ ngạc nhiên, bây giờ cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao Lâm Thanh Diện lại có lòng tin đến sân tập võ với mọi người rồi.
Sau khi đánh bại cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ kia xong, Lâm Thanh Diện ôm quyền với hắn ta, cất lời: “Cảm ơn”
Cao thủ Hóa Cảnh kia sắc mặt khó coi bò dậy từ dưới đất, cũng không ngờ mình lại không chịu được một đòn như thể, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Lâm Thanh Diện nhìn mọi người, cất lời: “Tiếp theo sẽ là ai đến luận bàn với vãn bối đây?”
Một người đi ra, hùng hổ nói: “Tôi không tin một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi như cậu có thể lợi hại được đến mức nào, tôi đánh với cậu!”
Người nói chuyện cũng là một cao thủ Hóa Cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực vững vàng hơn người đầu tiên rất nhiều, đã sắp đột phá rồi, có thể đột phá đến Hóa Cảnh trung kỳ bất cứ lúc nào.
Khiến mọi người bất ngờ là vị cao thủ này cũng chỉ kiên trì chưa được hai mươi chiêu trên tay Lâm Thanh Diện thì đã thua rồi.
Sau đó, Lâm Thanh Diện lại tiến hành luận bàn với một cao thủ Hóa Cảnh trung kỳ, kết quả đương nhiên cũng là Lâm Thanh Diện thắng.
Đến lúc này, mọi người đã có một nhận thức mới về Lâm Thanh Diện, bọn họ không ngờ ngay cả cao thủ Hóa Cảnh trung kỳ mà Lâm Thanh Diện cũng không coi ra gì.
Mà Lâm Thanh Diện mới hai mươi mấy tuổi! Cho dù ở thời điểm nào, e rằng đây cũng là một tên biến thái như yêu nghiệt.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mình với anh.
Lúc này Lâm Thanh Diện cảm thấy còn tiếp tục đánh nhau với những người khác cũng là lãng phí thời gian, cho nên bèn nhìn sang phía Tần Chính.
“Trưởng lão Tần Chính, không biết ông có muốn luận bàn với vấn bối không? Nếu tôi thua, sau này chắc chắn sẽ không có ý định với vị trí điện chủ nữal”
--------------------
/1841
|