Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 447: Từ chối

/731


Thời gian trôi rất nhanh, nửa tháng đi qua chỉ trong chớp mắt.

Trong thời gian Du Tiểu Mặc bế quan, hắn đã thí nghiệm rất nhiều đơn thuốc, không thể nói thành công 100%, dù sao linh đan hắn luyện không phải là linh đan cấp thấp hoặc trung cấp, dù bản lĩnh của hắn có cao đến mấy cũng chẳng thể luyện được linh đan cao cấp thành công 100%, cho nên đã hỏng vài lần.

Du Tiểu Mặc duỗi lưng một cái, thực ra hắn không có ý định bế quan cả tháng như vậy, cũng may đây không phải là lần đầu tiên.

Thu dọn hết bình bình lọ lọ trên bàn, Du Tiểu Mặc dùng linh thủy rửa mặt, sau khi sửa sang lại hình tượng mới đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa, thiếu chút nữa đã bị mấy ngươi ngoài cửa làm giật mình.

“Các ngươi đứng đây làm gì?”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn Kiều Vô Tinh đang mang vẻ mặt lúng túng, người bị hắn kéo chính là Thiên Tâm, cô nàng này đang mừng rỡ, ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, phía sau họ, là Nhan Huy và Trình Hướng Vinh, mà sau lưng Trình Hướng Vinh, là Cửu Dạ đứng ở cửa phòng mình, y khoanh tay mặt vô cảm tựa vào khung cửa, tất cả đều đang tụ tập ở cửa phòng hắn.

Thiên Tâm vội vàng đẩy Kiều Vô Tinh ra, túm lấy tay Du Tiểu Mặc vui vẻ nói: “Tiểu Hắc, cuối cùng ngươi cũng xuất quan, ta đợi ngươi rất lâu rồi.”

Du Tiểu Mặc lập tức nổi da gà, vì sao hắn lại cảm giác cái từ ‘Tiểu Hắc’ này ngọt như được bỏ thêm mật vậy nè, chẳng lẽ trong thời gian hắn bế quan đã xảy ra chuyện gì hả?

Du Tiểu Mặc gượng cường rút tay mình ra, làm bộ như không có chuyện gì, hỏi: “Sao các ngươi lại chạy tới cửa phòng ta hết vậy hả?”

“Ây, ta và Trình Hướng Vinh chỉ đi ngang qua mà thôi.” Nhan Huy vội vàng phủi sạch liên quan.

Trình Hướng Vinh trung thực lập tức gật đầu phụ họa.

Chỉ có Kiều Vô Tinh mang vẻ mặt bất đắc dĩ, áy náy nói: “Thật có lỗi, có phải đã quấy rầy đến ngươi không?”

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không có, các ngươi tới đúng lúc lắm, ta không bế quan nữa, vừa định ra ngoài đã gặp các ngươi, đúng là trùng hợp ghê.”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt mọi người khác nhau.

Thực ra đâu có trùng hợp, lúc trước Du Tiểu Mặc đã nói muốn bế quan nửa tháng, hôm nay chính là thời gian hắn xuất quan, cho nên mới sáng sớm Thiên Tâm đã đứng đây chờ, bọn họ thì là vì xem kịch vui nên mới chạy tới. Đương nhiên, không ai nói cho hắn biết, nhưng không đảm bảo hắn sẽ không đoán được.

“Ngươi muốn đi đâu thế?” Thiên Tâm thấy hắn đang muốn ra ngoài, liền hỏi.

Du Tiểu Mặc vô thức lùi lại phía sau một bước, “Ta có chút việc, phải rời khỏi Tiêu Dao Viện một chuyến.”

Thiên Tâm bước về phía trước một bước, nụ cười tươi rói: “Tình cờ quá, ta cũng muốn đi ra ngoài, hay là chúng ta cùng đi?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc khẽ giật, “Không cần đâu, ta thật sự có chuyện quan trọng lắm, ngươi đi theo sẽ bất tiện.”

Thiên Tâm ép sát từng bước, “Không sao, đến lúc đó ngươi đi làm việc của ngươi, ta không đi theo đâu mà.” Khó lắm nàng mới thích một người, đương nhiên không thể nào vì thất bại nho nhỏ thế này mà buông tay, nếu không thì sao nàng có thể là Thiên Tâm chứ.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Kiều Vô Tinh xin giúp đỡ.

Kiều Vô Tinh hiểu ý kéo nàng ra, “Thiên Tâm, nghe lời được không?” Hơn một tháng này, hắn đã sắp khuyên nhủ đến vô lực rồi.

Thiên Tâm ủy khuất cắn môi, nhìn Du Tiểu Mặc chờ đợi.

Du Tiểu Mặc đau đầu chống cằm, hắn đột nhiên có chút hâm mộ Lăng Tiêu rồi đó, y chưa bao giờ để ý tới người mình không thích, càng không bao giờ làm phiền bản thân để đi phụ họa cho đối phương, nếu hắn có thể phóng khoáng như vậy thì tốt biết bao.

“Thiên Tâm cô nương.”

“Gọi Thiên Tâm là được.” Nghe thấy Du Tiểu Mặc gọi mình, Thiên Tâm lập tức thay đổi tâm trạng, ẩn ý đưa tình nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Được rồi, Thiên Tâm, thực ra ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.”

“Chuyện gì?”

Du Tiểu Mặc dứt khoát nói: “Ta đã thích một người, ta rất yêu hắn, cả đời này cũng không muốn xa rời hắn, cho nên… Ây, xin lỗi nha.”

Nụ cười trên mặt Thiên Tâm dần dần biến mất.

Bầu không khí trong hành lang cũng đặc quánh lại, mọi người quay sang nhìn nhau, đại khái là không ngờ Du Tiểu Mặc lại dứt khoát tới vậy, nhưng kết quả thế này là tốt nhất, càng dây dưa càng làm cho đối phương nhen nhóm hy vọng.

Sắc mặt Thiên Tâm lúc trắng lúc xanh, nàng phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo thương hại và đồng tình, không khỏi hung hăng vuốt mặt, lên giọng nói: “Ngươi thích đâu có liên quan gì tới ta, cái gì mà có lỗi với ta chứ, bản tiểu thư đâu có thích ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình, bản tiểu thư không bao giờ thèm thích mấy tên yếu đuối như ngươi.”

Nói xong mấy câu này, nàng liền bỏ chạy.

Kiều Vô Tinh áy náy liếc nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức đuổi theo.

Du Tiểu Mặc im lặng, đây là công kích cơ thể à!

Yếu đuối thì sao, đây là thế giới dựa vào nắm đấm để nói chuyện nhé, không thể dùng bề ngoài để đánh giá một người, dù hắn có yếu đuối, cũng mạnh hơn đa số người đứng ở đây nha.

Nhưng hắn biết là lòng tự trọng của Thiên Tâm đại tiểu thư rất mạnh, đại khái là thấy mất mặt vì bị hắn từ chối như vậy, cho nên mới nói mấy lời này để phản bác hắn, cũng may mà hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Nhan Huy vỗ vỗ vai an ủi Du Tiểu Mặc, “Huynh đệ, đừng để trong lòng, ngươi từ chối cô nàng, người ta cũng phải lấy lại chút thể diện.”

Du Tiểu Mặc lập tức dở khóc dở cười.

“Đúng rồi đó, trong thời gian ngươi bế quan, mỗi ngày nàng đều đứng nhìn cửa phòng ngươi, chúng ta thấy, có lẽ nàng thật sự thích ngươi đó, thông cảm cho nàng một chút đi, ta thấy nàng cũng khó chịu lắm.” Trình Hướng Vinh còn tưởng rằng Du Tiểu Mặc đau lòng, nhưng hắn cũng đồng tình với Thiên Tâm lắm, thích sai người.

Du Tiểu Mặc yên lặng nhìn thoáng qua phòng bên cạnh, hẳn là thời điểm đi qua thuận tiện liếc mắt nhìn chứ gì? “Các ngươi không cần lo lắng, ta không sao, vậy nha, ta đi trước.”

Nhìn hắn vội vội vàng vàng rời đi, Nhan Huy gãi đầu, “Gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là Lăng Mặc sắp về, cho nên hắn chuẩn bị đi đón, hay là chúng ta lén lút đi theo xem sao?”

Trình Hướng Vinh chuẩn bị về phòng mình, nghe được câu này liền nhíu mày lại, “Đây là chuyện riêng của hắn, sao ngươi lại có thể nói như vậy.”

Nhan Huy đầu hàng xua xua tay, “Đương nhiên là ta biết, ta chỉ đùa chút thôi mà.”

Trình Hướng Vinh nói: “Mấy việc thế này ít nói đùa thì tốt hơn, bằng không nghe được sẽ để lại ấn tượng xấu cho hắn.”

“Biết rồi, đại thúc.”

Cửu Dạ xem hết kịch vui đã không thấy tăm hơi.

Lại nói tới Kiều Vô Tinh, sau khi đuổi theo Thiên Tâm, hắn còn định an ủi nàng vài câu, khuyên nàng đừng để trong lòng, nhưng lại phát hiện cặp mắt Thiên Tâm long lang ngập nước, như thể một giây sau nước mắt sẽ tràn mi, khuôn mặt nhỏ nhắn rất quật cường, nét mặt không khỏi nhu hòa.

“Đừng khóc, hắn không thích muội là hắn thiệt, muội là Thiên Tâm đại tiểu thư của Ngự Thú Công Hội cơ mà, còn rất nhiều người theo đuổi muội, chúng ta không thể để người khác xem thường, đúng không?”

Thiên Tâm lau nước mắt, càng không cam lòng nói: “Nhưng hắn là mối tình đầu của muội, nào có dễ dàng như vậy, nói quên là quên ngay được.”

Kiều Vô Tinh bất đắc dĩ nói: “Thiên Tâm, thực ra ta vẫn muốn nói, đến cùng muội thích hắn ở điểm nào?”

Đôi má Thiên Tâm hiện lên một vầng đỏ ừng, “Muội cảm thấy hắn không tồi, xứng với muội, hơn nữa không giống những người khác, hắn biết rõ chúng ta là ai, nhưng chưa từng nịnh bợ chúng ta.”

“Nếu chỉ là như vậy, thì không phải là thích, mà muội chỉ thuần túy có thiện cảm với hắn thôi, nghe lời ta, hắn không hợp với muội đâu, đợi tương lai muội gặp được người phù hợp sẽ biết ngay, người kia mới là người muội chờ đợi.” Kiều Vô Tinh xoa xoa gò má nàng.

“Muội có thể gặp được sao?” Thiên Tâm ngẩng đầu lên.

“Đương nhiên.” Kiều Vô Tinh gật đầu khẳng định.

Thiên Tâm miễn cưỡng nhếch miệng, “Là huynh nói đấy nhé, về sau nếu không tìm thấy, Vô Tinh ca ca phải đền cho muội một người.”

Kiều Vô Tinh cười cười, “Được, đền Vô Song cho muội được không?” Bán rẻ đường đệ không chút do dự.

“Không được, trước kia tên đó toàn bắt nạt muội thôi.”

“Nói không chừng vì nó thích muội nên mới bắt nạt chăng.”

“Huynh đừng có nói tốt cho hắn.”

“A…”

※※※

Sau khi Du Tiểu Mặc rời khỏi Tiêu Dao Viện, liền vội vàng chạy tới tửu lâu Song Ngư, từ trước khi hắn bế quan, hắn và đám Xà Cầu đã hẹn gặp ở tửu lâu Song Ngư, lúc này cũng vừa đúng thời hạn ba tháng mà Hùng Tiếu đã hẹn, tuy không biết y có thể đưa tin tức tới đúng hẹn hay không, nhưng vẫn phải tới xem.

Tửu lâu Song Ngư ngay gần Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc không tốn bao nhiêu thời gian đi đường.

Tửu lâu vẫn náo nhiệt như trước, cho dù là giữa ban ngày cũng có tấp nập khách tới đánh bạc, trong đại sảnh có không ít người, vui vẻ bàn luận, vô cùng náo nhiệt.

Sau khi xác định là tửu lâu này, Du Tiểu Mặc nhấc chân đi vào.

Đám Xà Cầu ở ngay căn phòng mà hắn và Lăng Tiêu đã ở lúc trước, không cần tiểu nhị dẫn đường, Du Tiểu Mặc vẫn có thể thoải mái tìm tới.

Ngay trước khi bóng lưng hắn biết mất trong cầu thang, một lão giả hắn đã gặp thoáng qua, chuẩn bị rời khỏi tửu lâu đột nhiên quay người, liếc nhìn bóng lưng hắn như có điều suy nghĩ, chợt quay lại đi vào lối ngầm dẫn tới sòng bạc.

Nếu như Du Tiểu Mặc nhìn thấy, sẽ biết lão giả này chính là một trong hai người đã che chở Vũ Thành ở sòng bạc ngầm lúc trước.

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status