Thang trời là một trong những thắng cảnh nổi tiếng ở di tích Đào Nguyên, thang trời chỉ có một đường, đi thẳng từ chân núi Linh Sơn tới đỉnh núi, tổng cộng có mười mấy vạn bậc, còn cụ thể là bao nhiêu thì từ xưa tới nay chưa có ai đếm rõ được.
Mặc dù nơi này có một cầu thang đi thẳng tới đỉnh núi Linh Sơn, bình thường chỉ cần đi hết bậc thang là có thể tới đỉnh núi, nhưng thực tế thang trời lại là con đường khó đi nhất. Bởi vì nơi này cài đặt rất nhiều cửa ải và bẫy rập, nhằm vào thất tình lục dục, chỉ cần vượt qua cửa ải này là có thể đi thẳng tới đỉnh núi, không qua thì có thể đi thẳng tới gặp Thượng Đế rồi.
Trước kia có người đã từng đi thử, nhưng những người ở đó đều tận mắt thấy bọn họ lăn ra khỏi bậc thang, thậm chí đã chết rồi, phải biết, từ xưa đến nay, thất tình lục dục là thứ khó vượt qua nhất, người dám khiêu chiến nó trừ phi là người có tự tin không ai bằng.
Sở dĩ bộ lạc Thủy Tây lựa chọn con đường này là vì cửa ải của thang trời chỉ nhằm vào người đi lên, còn từ trên xuống dưới không có tác dụng mấy, nhưng điểm này cũng chỉ có người của bộ lạc Thủy Tây biết.
Nửa tháng trước, một thuộc hạ của Mặc Sĩ Tây Nguyên bất cẩn ngã xuống thang trời, khi đó ai cũng nghĩ người nọ chết chắc rồi, mà ngay cả Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng nghĩ thế, ai ngờ hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn nói cho Mặc Sĩ Tây Nguyên tin tức bí mật này.
Các thế lực khác không dám khiêu chiến thang trời, vì thế cũng không biết.
Mặc Sĩ Tây Nguyên cứ tưởng kế hoạch không có sơ hở nào, ai ngờ lại xuất hiện phản đồ, khiến bí mật của thang trời cũng bị lộ.
Phải biết lúc đi lên đỉnh núi, các thế lực lớn đã tử thương không ít. Hôm nay có một con đường tắt dẫn thẳng xuống núi, bọn họ còn chịu đi đường khó nữa sao.
Bậc thang làm từ ngọc trắng bị trận chiến ảnh hưởng, lúc này vỡ hỏng tàn tạ.
Một vài cây cỏ xung quanh cũng bị đốt thành tro tàn, một lát sau, một lùm cây vốn đứng yên đột nhiên khẽ đung đưa. Một gã đệ tử của gia tộc Xích Huyết đứng phía trước đột nhiên xoay người, nghi hoặc nhìn quanh, lại không phát hiện ra cái gì.
Bạn hắn nhìn theo tầm mắt hắn, “Nhìn gì thế?”
“Mới nãy ta nghe được tiếng động gì đó.” Đệ tử kia gãi đầu.
Đồng bạn nói: “Nghe nhầm rồi hả, làm gì có gì?”
Đệ tử kia nói, không tự tin lắm: “Đại khái là ta nghe nhầm, thôi, phải tranh thủ tìm hai con yêu thú kia, gia chủ nói bắt được một con có trọng thưởng.”
Hai người chạy xa.
Đúng lúc này, lùm cây kia lại rung động, lần này hết sức rõ ràng. Ngay sau đó, một tiểu yêu thú toàn thân óng ánh bé xíu như côn trùng chui ra khỏi bụi rậm, nhìn xung quanh, mãi tới khi xác định không có ai mới quay ra phía sau khẽ ngao một tiếng, một con tiểu yêu thú khác cũng chui ra.
Hai đứa lén lút nhìn quanh, bây giờ bọn chúng đang ở phía trên thang trời, khắp xung quanh đều là người của gia tộc Xích Huyết, muốn xuống núi chỉ có thể tìm đường khác.
Thôn Kim thú nằm rạp trên mặt đất hít hít, sau khi xác định phương hướng liền gọi Tiểu Binh phía sau lưng, ngay lúc chúng chuẩn bị chui vào bụi cây, một tiếng kêu vui mừng bất chợt vang lên.
“Tìm được rồi, ta phát hiện ra hai con yêu thú rồi!”
Chủ nhân của tiếng kêu kia chính là đệ tử phát hiện ra lùm cây có động tĩnh, bên cạnh là đồng bọn của hắn, thời kì này cực kỳ nhạy cảm, bất luận là xung quanh phát sinh điều gì khả nghi đều không thể bỏ qua, cho nên chuyện bỏ đi lúc nãy chỉ là quỷ kế của họ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh nhìn họ, giật mình chui tót vào lùm cây.
Có điều lần này vận khí của chúng không được tốt lắm, bởi vì sau khi hai người kia phát hiện tình huống liền kêu mấy đệ tử ở xung quanh tới, bọn họ gần như vây kín xung quanh.
Phát hiện phía trước có người, hai đứa đành phải đổi hướng, đổi tới đổi lui vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, mắt thấy bọn họ sẽ vây kín mình, Thôn Kim thú và Tiểu Binh không thể ngồi chờ chết, vì vậy chủ động phát động công kích.
Phải biết chúng đều là yêu thú quý hiếm thời viễn cổ, những năm qua đi theo chủ nhân ngốc thỉnh thoảng lại được ăn linh đan, ngay cả linh đan thải cấp mà chúng cũng nếm qua mấy lần rồi cơ mà, thế nên dù không tu luyện, tu vi của chúng vẫn từ từ tăng lên. Giờ mà đánh không lại mấy tên tu luyện giả loài người thì mất thể diện quá. Nếu không phải lúc trước lo lắng gặp phải cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết thì chúng đã ra tay từ lâu rồi.
Bởi vì đệ tử của gia tộc Xích Huyết không nhìn thấy bộ dạng đại phát thần uy của Tiểu Binh và Thôn Kim thú, cho là hình thể của chúng quá nhỏ, cho nên hơi lơ đãng, cứ tưởng hai đứa không có bản lãnh gì, kết quả là bị Thôn Kim thú cào rách mặt, móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, một cào kéo rách nửa khối da mặt rồi.
Tiểu Binh cũng không kém cạnh, mặc dù nó hết ăn lại chơi, nhưng công kích của nó không kém gì Thôn Kim thú nhé, đâm một nhát, nếu không có linh đan diệu dược thì cứ chờ mà đau đến chết đi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô cùng thê thảm, tên đệ tử đến sau may mắn không bị thương kia sợ tới mức chân mềm nhũn, má ơi, lúc trước đâu có ai nói rằng hai con yêu thú này không dễ chọc, chỉ thấy bề ngoài của chúng nhỏ, dáng vẻ còn đáng yêu, cứ tưởng là yêu thú được nuôi làm sủng vật.
Đa số nữ tu đều thích sủng vật, ngoại hình hai đứa đáng yêu quá nhiều, cũng khó trách họ lại nhận lầm.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh không dám ham chiến, sợ kéo cường giả của gia tộc Xích Huyết tới, sau khi đánh vài nhát liền chuẩn bị bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, một âm thanh nghiêm nghị như tiếng sấm rền bỗng vang lên bên tai chúng, đi theo đó là khí thế cực mạnh từ trên trời giáng xuống.
“Nghiệt súc, xem các ngươi còn trốn đi đâu!”
Hai đứa biết không ổn rồi, uy áp này trăm phần trăm là của cường giả Thần cảnh bảy sao, thực lực của chúng bây giờ còn có thể đối phó với Thần cảnh bốn năm sao, nhưng bảy sao là tiêu rồi.
Hai đứa vội vã chạy về hướng ngược lại, ngay lúc chúng chuẩn bị phóng qua đỉnh đầu của đám đệ tử kia, sắp hóa thành luồng sáng bay mất, một tấm màng trong suốt đột nhiên ngăn cản chúng lại, hai đứa bị bắn ngược về.
Thôn Kim thú mạnh mẽ đáp xuống bậc thang, tứ chi bám chặt vào mặt đất nhe răng nhếch miệng về hướng kia, trong miệng phát ra tiếng gầm đầy nguy hiểm. Tiểu Binh nằm trên đỉnh đầu nó, cảnh giác nhìn về phía cường giả Thần cảnh mới gọi chúng là nghiệt súc kia.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, đệ tử của gia tộc Xích Huyết hấp tấp chạy tới, bị cường giả Thần cảnh kia mắng một câu “phế vật”, lúc này ánh mắt lạnh như băng mới nhìn về phía Thôn Kim thú và Tiểu Binh.
“Quả nhiên là Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, hơn nữa còn là hai con yêu thú cấp mười một, khó trách gia chủ lại muốn ta đích thân ra tay, nếu có thể bắt chúng về, gia tộc Xích Huyết sẽ như hổ thêm cánh, để tránh đêm dài lắm mộng, Ô Nha, chúng ta động thủ.”
“Dạ, đại nhân.”
Kẻ ngăn cản Thôn Kim thú và Tiểu Binh đào tẩu chính là người được gọi là Ô Nha, gã là đại tướng dưới trướng chiến thần Du Tề Bắc, một cường giả Thần cảnh bốn sao, cao hơn Thôn Kim thú và Tiểu Binh một sao.
Vừa nói xong, cả hai lập tức xuất chiêu.
Tiểu Binh vội vội vàng vàng phun ra một tầng cấm chế, nó ăn nhiều cấm chế như vậy, ít nhiều cũng biết tạo một vài loại cấm chế, nhưng trước mặt Du Tề Bắc, cấm chế của nó không đủ nhìn, hai ba lần đã bị gã phá giải.
Tiểu Binh không nhụt chí, tiếp tục nhả cấm chế, lần này là vô số lớp cấm chế chồng chất lên nhau, uy lực cao hơn nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ là đơn phương phòng thủ, trên thực tế nó đang tạo cơ hội cho Thôn Kim thú, bởi vì nếu đánh không lại, thế thì trốn thôi.
Thôn Kim thú thích ăn kim loại, lúc ở Nam Lục cũng ăn không ít, có vài loại kim loại bị chôn sâu trong lòng đất, cho nên nó thường xuyên phải đào đất, dần dần liền luyện thành bản lĩnh đào đất như thần.
Du Tề Bắc vừa phá vỡ cấm chế, Thôn Kim thú đã mang theo Tiểu Binh chui xuống lòng đất, không phải nó vào trong lòng đất rồi chạy, mà là càng đào sâu xuống dưới, phải sâu đến mức Du Tề Bắc không thể nào đào nổi, sau đó mới trốn xuống dưới núi.
Du Tề Bắc phát hiện mình đã xem thường chúng, nhưng con mồi bị nhắm làm mục tiêu sao có thể để chúng chạy thoát, huống chi trên người chúng có ấn ký gã thừa cơ dán lên, mặc kệ chúng trốn đi đâu, gã cũng có thể cảm ứng được vị trí của chúng.
…
Sau khi Phục Tử Lâm được Thôn Kim thú và Tiểu Binh cứu được, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì thân phận của Thôn Kim thú bại lộ, bị nhận ra là yêu thú khế ước của Du Tiểu Mặc, cho nên một người hai thú còn gặp phải công kích mãnh liệt hơn. Cuối cùng bởi vì Linh Sơn quá rộng, bọn họ lại hoảng hốt chạy bừa, kết quả là đã lạc nhau.
Trong lúc hỗn loại ấy, cường giả Thần cảnh được Mặc Sĩ Tây Nguyên phái tới bảo vệ Phục Tử Lâm cũng bị tách ra, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Người của bộ lạc Cổ Mã coi hắn như cái đinh trong mắt, không ngừng phái người đuổi giết, vận khí của hắn xui xẻo, chạy trốn nhầm hướng, gặp đúng phải người của gia tộc Xích Huyết, kết quả bị hai mặt giáp công.
Y phục màu lam thấm đẫm máu, trên trán Phục Tử Lâm cũng có một vết thương lớn, máu tươi chảy ướt nửa bên mặt, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, mặc dù những năm qua thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng cuối cùng một mình hắn không thể nào địch lại sáu người, nếu như không có kỳ tích phát sinh, chỉ sợ hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây, trái tim Phục Tử Lâm siết lại.
Khó khăn lắm mới biết được tin tức tiểu sư đệ đang ở trong di tích Đào Nguyên, có lẽ đã sắp gặp được rồi, sao hắn có thể cam tâm chết ở chỗ này!
“Phục Tử Lâm, có oán thì hãy oán ngươi theo nhầm người.”
Một gã ở bộ lạc Cổ Mã cười đắc ý, giết Phục Tử Lâm có thể nhận được trọng thưởng từ bộ lạc, vừa nghĩ đã thấy hưng phấn, bởi vì bộ lạc ít đan sư, cho nên bình thường linh đan được chia ra rất ít.
Nói xong, cả đám giơ vũ khí trong tay lên.
Phục Tử Lâm siết chặt hai nắm đấm.
Đúng lúc này, một âm thanh ngạc nhiên từ trên trời vọng lại.
“Nhị sư huynh?”
Mặc dù nơi này có một cầu thang đi thẳng tới đỉnh núi Linh Sơn, bình thường chỉ cần đi hết bậc thang là có thể tới đỉnh núi, nhưng thực tế thang trời lại là con đường khó đi nhất. Bởi vì nơi này cài đặt rất nhiều cửa ải và bẫy rập, nhằm vào thất tình lục dục, chỉ cần vượt qua cửa ải này là có thể đi thẳng tới đỉnh núi, không qua thì có thể đi thẳng tới gặp Thượng Đế rồi.
Trước kia có người đã từng đi thử, nhưng những người ở đó đều tận mắt thấy bọn họ lăn ra khỏi bậc thang, thậm chí đã chết rồi, phải biết, từ xưa đến nay, thất tình lục dục là thứ khó vượt qua nhất, người dám khiêu chiến nó trừ phi là người có tự tin không ai bằng.
Sở dĩ bộ lạc Thủy Tây lựa chọn con đường này là vì cửa ải của thang trời chỉ nhằm vào người đi lên, còn từ trên xuống dưới không có tác dụng mấy, nhưng điểm này cũng chỉ có người của bộ lạc Thủy Tây biết.
Nửa tháng trước, một thuộc hạ của Mặc Sĩ Tây Nguyên bất cẩn ngã xuống thang trời, khi đó ai cũng nghĩ người nọ chết chắc rồi, mà ngay cả Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng nghĩ thế, ai ngờ hắn lại xuất hiện, hơn nữa còn nói cho Mặc Sĩ Tây Nguyên tin tức bí mật này.
Các thế lực khác không dám khiêu chiến thang trời, vì thế cũng không biết.
Mặc Sĩ Tây Nguyên cứ tưởng kế hoạch không có sơ hở nào, ai ngờ lại xuất hiện phản đồ, khiến bí mật của thang trời cũng bị lộ.
Phải biết lúc đi lên đỉnh núi, các thế lực lớn đã tử thương không ít. Hôm nay có một con đường tắt dẫn thẳng xuống núi, bọn họ còn chịu đi đường khó nữa sao.
Bậc thang làm từ ngọc trắng bị trận chiến ảnh hưởng, lúc này vỡ hỏng tàn tạ.
Một vài cây cỏ xung quanh cũng bị đốt thành tro tàn, một lát sau, một lùm cây vốn đứng yên đột nhiên khẽ đung đưa. Một gã đệ tử của gia tộc Xích Huyết đứng phía trước đột nhiên xoay người, nghi hoặc nhìn quanh, lại không phát hiện ra cái gì.
Bạn hắn nhìn theo tầm mắt hắn, “Nhìn gì thế?”
“Mới nãy ta nghe được tiếng động gì đó.” Đệ tử kia gãi đầu.
Đồng bạn nói: “Nghe nhầm rồi hả, làm gì có gì?”
Đệ tử kia nói, không tự tin lắm: “Đại khái là ta nghe nhầm, thôi, phải tranh thủ tìm hai con yêu thú kia, gia chủ nói bắt được một con có trọng thưởng.”
Hai người chạy xa.
Đúng lúc này, lùm cây kia lại rung động, lần này hết sức rõ ràng. Ngay sau đó, một tiểu yêu thú toàn thân óng ánh bé xíu như côn trùng chui ra khỏi bụi rậm, nhìn xung quanh, mãi tới khi xác định không có ai mới quay ra phía sau khẽ ngao một tiếng, một con tiểu yêu thú khác cũng chui ra.
Hai đứa lén lút nhìn quanh, bây giờ bọn chúng đang ở phía trên thang trời, khắp xung quanh đều là người của gia tộc Xích Huyết, muốn xuống núi chỉ có thể tìm đường khác.
Thôn Kim thú nằm rạp trên mặt đất hít hít, sau khi xác định phương hướng liền gọi Tiểu Binh phía sau lưng, ngay lúc chúng chuẩn bị chui vào bụi cây, một tiếng kêu vui mừng bất chợt vang lên.
“Tìm được rồi, ta phát hiện ra hai con yêu thú rồi!”
Chủ nhân của tiếng kêu kia chính là đệ tử phát hiện ra lùm cây có động tĩnh, bên cạnh là đồng bọn của hắn, thời kì này cực kỳ nhạy cảm, bất luận là xung quanh phát sinh điều gì khả nghi đều không thể bỏ qua, cho nên chuyện bỏ đi lúc nãy chỉ là quỷ kế của họ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh nhìn họ, giật mình chui tót vào lùm cây.
Có điều lần này vận khí của chúng không được tốt lắm, bởi vì sau khi hai người kia phát hiện tình huống liền kêu mấy đệ tử ở xung quanh tới, bọn họ gần như vây kín xung quanh.
Phát hiện phía trước có người, hai đứa đành phải đổi hướng, đổi tới đổi lui vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, mắt thấy bọn họ sẽ vây kín mình, Thôn Kim thú và Tiểu Binh không thể ngồi chờ chết, vì vậy chủ động phát động công kích.
Phải biết chúng đều là yêu thú quý hiếm thời viễn cổ, những năm qua đi theo chủ nhân ngốc thỉnh thoảng lại được ăn linh đan, ngay cả linh đan thải cấp mà chúng cũng nếm qua mấy lần rồi cơ mà, thế nên dù không tu luyện, tu vi của chúng vẫn từ từ tăng lên. Giờ mà đánh không lại mấy tên tu luyện giả loài người thì mất thể diện quá. Nếu không phải lúc trước lo lắng gặp phải cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết thì chúng đã ra tay từ lâu rồi.
Bởi vì đệ tử của gia tộc Xích Huyết không nhìn thấy bộ dạng đại phát thần uy của Tiểu Binh và Thôn Kim thú, cho là hình thể của chúng quá nhỏ, cho nên hơi lơ đãng, cứ tưởng hai đứa không có bản lãnh gì, kết quả là bị Thôn Kim thú cào rách mặt, móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, một cào kéo rách nửa khối da mặt rồi.
Tiểu Binh cũng không kém cạnh, mặc dù nó hết ăn lại chơi, nhưng công kích của nó không kém gì Thôn Kim thú nhé, đâm một nhát, nếu không có linh đan diệu dược thì cứ chờ mà đau đến chết đi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô cùng thê thảm, tên đệ tử đến sau may mắn không bị thương kia sợ tới mức chân mềm nhũn, má ơi, lúc trước đâu có ai nói rằng hai con yêu thú này không dễ chọc, chỉ thấy bề ngoài của chúng nhỏ, dáng vẻ còn đáng yêu, cứ tưởng là yêu thú được nuôi làm sủng vật.
Đa số nữ tu đều thích sủng vật, ngoại hình hai đứa đáng yêu quá nhiều, cũng khó trách họ lại nhận lầm.
Thôn Kim thú và Tiểu Binh không dám ham chiến, sợ kéo cường giả của gia tộc Xích Huyết tới, sau khi đánh vài nhát liền chuẩn bị bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, một âm thanh nghiêm nghị như tiếng sấm rền bỗng vang lên bên tai chúng, đi theo đó là khí thế cực mạnh từ trên trời giáng xuống.
“Nghiệt súc, xem các ngươi còn trốn đi đâu!”
Hai đứa biết không ổn rồi, uy áp này trăm phần trăm là của cường giả Thần cảnh bảy sao, thực lực của chúng bây giờ còn có thể đối phó với Thần cảnh bốn năm sao, nhưng bảy sao là tiêu rồi.
Hai đứa vội vã chạy về hướng ngược lại, ngay lúc chúng chuẩn bị phóng qua đỉnh đầu của đám đệ tử kia, sắp hóa thành luồng sáng bay mất, một tấm màng trong suốt đột nhiên ngăn cản chúng lại, hai đứa bị bắn ngược về.
Thôn Kim thú mạnh mẽ đáp xuống bậc thang, tứ chi bám chặt vào mặt đất nhe răng nhếch miệng về hướng kia, trong miệng phát ra tiếng gầm đầy nguy hiểm. Tiểu Binh nằm trên đỉnh đầu nó, cảnh giác nhìn về phía cường giả Thần cảnh mới gọi chúng là nghiệt súc kia.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, đệ tử của gia tộc Xích Huyết hấp tấp chạy tới, bị cường giả Thần cảnh kia mắng một câu “phế vật”, lúc này ánh mắt lạnh như băng mới nhìn về phía Thôn Kim thú và Tiểu Binh.
“Quả nhiên là Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, hơn nữa còn là hai con yêu thú cấp mười một, khó trách gia chủ lại muốn ta đích thân ra tay, nếu có thể bắt chúng về, gia tộc Xích Huyết sẽ như hổ thêm cánh, để tránh đêm dài lắm mộng, Ô Nha, chúng ta động thủ.”
“Dạ, đại nhân.”
Kẻ ngăn cản Thôn Kim thú và Tiểu Binh đào tẩu chính là người được gọi là Ô Nha, gã là đại tướng dưới trướng chiến thần Du Tề Bắc, một cường giả Thần cảnh bốn sao, cao hơn Thôn Kim thú và Tiểu Binh một sao.
Vừa nói xong, cả hai lập tức xuất chiêu.
Tiểu Binh vội vội vàng vàng phun ra một tầng cấm chế, nó ăn nhiều cấm chế như vậy, ít nhiều cũng biết tạo một vài loại cấm chế, nhưng trước mặt Du Tề Bắc, cấm chế của nó không đủ nhìn, hai ba lần đã bị gã phá giải.
Tiểu Binh không nhụt chí, tiếp tục nhả cấm chế, lần này là vô số lớp cấm chế chồng chất lên nhau, uy lực cao hơn nhiều, thoạt nhìn thì có vẻ là đơn phương phòng thủ, trên thực tế nó đang tạo cơ hội cho Thôn Kim thú, bởi vì nếu đánh không lại, thế thì trốn thôi.
Thôn Kim thú thích ăn kim loại, lúc ở Nam Lục cũng ăn không ít, có vài loại kim loại bị chôn sâu trong lòng đất, cho nên nó thường xuyên phải đào đất, dần dần liền luyện thành bản lĩnh đào đất như thần.
Du Tề Bắc vừa phá vỡ cấm chế, Thôn Kim thú đã mang theo Tiểu Binh chui xuống lòng đất, không phải nó vào trong lòng đất rồi chạy, mà là càng đào sâu xuống dưới, phải sâu đến mức Du Tề Bắc không thể nào đào nổi, sau đó mới trốn xuống dưới núi.
Du Tề Bắc phát hiện mình đã xem thường chúng, nhưng con mồi bị nhắm làm mục tiêu sao có thể để chúng chạy thoát, huống chi trên người chúng có ấn ký gã thừa cơ dán lên, mặc kệ chúng trốn đi đâu, gã cũng có thể cảm ứng được vị trí của chúng.
…
Sau khi Phục Tử Lâm được Thôn Kim thú và Tiểu Binh cứu được, mặc dù tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì thân phận của Thôn Kim thú bại lộ, bị nhận ra là yêu thú khế ước của Du Tiểu Mặc, cho nên một người hai thú còn gặp phải công kích mãnh liệt hơn. Cuối cùng bởi vì Linh Sơn quá rộng, bọn họ lại hoảng hốt chạy bừa, kết quả là đã lạc nhau.
Trong lúc hỗn loại ấy, cường giả Thần cảnh được Mặc Sĩ Tây Nguyên phái tới bảo vệ Phục Tử Lâm cũng bị tách ra, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn. Người của bộ lạc Cổ Mã coi hắn như cái đinh trong mắt, không ngừng phái người đuổi giết, vận khí của hắn xui xẻo, chạy trốn nhầm hướng, gặp đúng phải người của gia tộc Xích Huyết, kết quả bị hai mặt giáp công.
Y phục màu lam thấm đẫm máu, trên trán Phục Tử Lâm cũng có một vết thương lớn, máu tươi chảy ướt nửa bên mặt, sắc mặt tái nhợt đến dị thường, mặc dù những năm qua thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng cuối cùng một mình hắn không thể nào địch lại sáu người, nếu như không có kỳ tích phát sinh, chỉ sợ hắn sẽ phải bỏ mạng ở đây, trái tim Phục Tử Lâm siết lại.
Khó khăn lắm mới biết được tin tức tiểu sư đệ đang ở trong di tích Đào Nguyên, có lẽ đã sắp gặp được rồi, sao hắn có thể cam tâm chết ở chỗ này!
“Phục Tử Lâm, có oán thì hãy oán ngươi theo nhầm người.”
Một gã ở bộ lạc Cổ Mã cười đắc ý, giết Phục Tử Lâm có thể nhận được trọng thưởng từ bộ lạc, vừa nghĩ đã thấy hưng phấn, bởi vì bộ lạc ít đan sư, cho nên bình thường linh đan được chia ra rất ít.
Nói xong, cả đám giơ vũ khí trong tay lên.
Phục Tử Lâm siết chặt hai nắm đấm.
Đúng lúc này, một âm thanh ngạc nhiên từ trên trời vọng lại.
“Nhị sư huynh?”
/731
|