Cung điện có rất nhiều phòng, lớn nhỏ đủ loại, có phòng to như một căn hộ, cả nhà cùng ở cũng không vấn đề, phòng nhỏ tuy gọi là nhỏ nhưng cũng lớn hơn nhà tranh ở nông thôn rồi, không phòng nào là không trống rỗng.
Du Tiểu Mặc chọn hai gian phòng liền nhau làm đan phòng và thư phòng, để cho tiện một chút, hắn bảo Lăng Tiêu thông hai gian phòng với nhau, chính giữa dựng một cái cửa vòm, tiện ra vào, sau đó lại bịt cửa của căn phòng còn lại, miễn cho có người tranh thủ lúc hắn không chú ý rồi lẻn vào từ cửa khác, mặc dù tỷ lệ này rất nhỏ.
Mấy ngày bọn hắn ra ngoài, Phục Tử Lâm và Du Quân Kỳ đã gần xong công việc.
Bởi vì số lượng linh thảo khá nhiều, cho nên Du Quân Kỳ làm giúp con trai cưng nhà ông hơn trăm cái tủ ngọc, mỗi tủ ngọc đều có mấy ô vuông, mỗi ô vuông có thể đựng hai mươi cây linh thảo.
Nguyên liệu làm tủ ngọc này được Du Quân Kỳ tình cờ phát hiện trong lúc lang thang du lịch, liền đào một chút cất trong không gian giới chỉ. Thế là vừa nghe thấy con trai muốn làm tủ ngọc vội lấy ra luôn, ngọc này là ngọc cực phẩm, óng ánh sáng long lanh, cũng có vài loại màu sắc, có tím, có trắng cũng có xanh lam, vân vân… Nhìn rất xa hoa.
Vì trang hoàng cho đan phòng của con trai cưng thật đẹp, Du Quân Kỳ cố ý chọn sáu loại màu ngọc, mỗi loại chế tác thành hai mươi tủ, như vậy mỗi loại màu có thể đựng hai loại linh thảo cấp bậc khác nhau, rất dễ phân biệt.
Về phía Phục Tử Lâm, bởi vì nhu cầu của thư phòng thấp hơn đan phòng nhiều, cho nên giá sách Du Tiểu Mặc muốn dùng đã được hoàn thành trong vòng hai ngày.
Thư phòng phải có mùi sách mới gọi là thư phòng, cho nên Du Tiểu Mặc không dùng ngọc để chế tác giá sách, hắn lấy mấy cây gỗ đã cấy ghép từ lúc còn ở trên đảo nhỏ ra, những cây này được bồi dưỡng bằng linh thủy, chất lượng tốt hơn cây trên đảo nhỏ nhiều lắm.
Du Tiểu Mặc thúc lớn hơn mười cây, thân cây cực kỳ tráng kiện, Phục Tử Lâm dùng chúng làm thành mười giá sách trong thư phòng, giá nào cũng rất lớn.
Du Tiểu Mặc phân loại sách xong, kết quả phát hiện số sách hắn mua thực ra rất ít ỏi, còn chẳng lấp đầy ba giá sách. Hắn cứ nhìn mấy giá sách trống rỗng kia là thấy cực kỳ chướng mắt, rất muốn tìm thêm một đống sách nữa để nhét vào, theo tình hình này lại phải mua tiếp rồi.
Du Tiểu Mặc không muốn tới Trung Thiên lần nữa, đành phải đợi lần sau tới rồi mua.
Sau đó là đan phòng, ngăn tủ trong đan phòng đều được bày gọn gẽ, mặc dù làm như vậy rất phiền toái, dù sao hắn có không gian, mà những đan sư khác làm vậy là vì họ không có, nhưng bản thân hắn thích thế thì sao giờ.
Mấy năm này, trong không gian của Du Tiểu Mặc chứa đựng rất nhiều linh thảo, cấp thấp, trung cấp, cao cấp đủ cả, nhất là linh thảo cao cấp, bởi vì luyện linh đan đỉnh cấp cũng cần dùng tới chúng, cho nên hắn luôn gieo trồng linh thảo cao cấp số lượng lớn.
Lăng Tiêu muốn đi, nhưng Du Tiểu Mặc không chịu.
Đùa gì vậy, vất vả lắm mới có cơ hội sai bảo Lăng Tiêu làm việc, nói sao cũng phải nắm thật chắc, há có thể để y lẻn đi.
Còn nữa, xin thứ cho chút mưu mô của hắn, trên giường bị giày vò tới nỗi eo muốn gãy tới nơi, thì dưới giường nói sao cũng phải đòi lại chớ.
“Đặt số linh thảo này lên ngăn thứ mười một trên tủ tím.” Du Tiểu Mặc cầm một cái sàng đựng linh thảo cười tủm tỉm đưa cho Lăng Tiêu, cái này gọi là phân công hợp tác nè.
Lăng Tiêu nhìn hắn thật sâu, sau đó nhận lấy cái sàng.
Sau lưng, Du Tiểu Mặc cười tươi tới nỗi hàm răng đều tăm tắp khoe hết cả ra rồi.
Du Quân Kỳ đứng ở cửa thấy cảnh tượng này mừng xuýt rơi lệ, ông cứ tưởng con trai là người bị nô dịch chớ, không ngờ còn có ngày… Ây, ông nhớ ở vị diện nào đó có câu hình dung thế nào kia mà, đúng rồi, là nô lệ nổi dậy cất tiếng ca, đúng là quá khó khăn.
Nếu như Du Tiểu Mặc nghe được tiếng lòng của Du Quân Kỳ, nói sao cũng phải bùng nổ một trận, nô lệ gì chớ, thật khó nghe, nào có người ví con mình thành nô lệ.
Đợi họ sắp xếp xong toàn bộ chỗ linh thảo này, trời đã tối.
Du Tiểu Mặc đứng lên dãn gân cốt một cái, thấy Lăng Tiêu đi tới, hắn lập tức chạy tới, cười hì hì vỗ vai y: “Hôm nay anh vất vả rồi.”
Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn nụ cười trên mặt hắn, chợt nói một câu đầy ẩn ý: “Không vất vả, chỉ cần đến lúc đó em còn cười là được.”
Du Tiểu Mặc sợ run cả người, cái cảm giác tai họa ập sắp tới này tuyệt đối là ảo giác của hắn.
Trời tối người yên, trên hàng lanh chỉ có ánh sáng dạ minh châu lờ mờ, kéo bóng hai người vừa dài vừa nghiêng.
Có lẽ sáu huynh đệ Thất Tội thú đã ngủ say, đám khế ước thú của hắn cũng chơi đến quên trời đất cả ngày, ai nấy đều nằm trong phòng mình ngáy khò khò, còn nhị sư huynh và cha hờ, nhờ có họ giúp đỡ, đan phòng và thư phòng của hắn mới hoàn thành nhanh như vậy.
Mặc dù nghe thì có vẻ đông đúc nhiều người lắm, nhưng vì cung điện quá lớn, nên vẫn vắng ngắt như vậy.
“Đúng rồi.” Du Tiểu Mặc đột nhiên xoay người nhìn Lăng Tiêu, nghiêng đầu hỏi: “Trước kia em nghe nói nội đan của Thất Tội thú bất thường, không ai có thể dùng, chẳng lẽ các huynh đệ khác trong Thất Tội thú có thể dùng hả?”
Nội đan đến cuối cùng vẫn chỉ là một viên nội đan mà thôi, cho dù lưu giữ viên nội đan kia, có lẽ Tham Lang cũng không thể trở về được, cho nên hắn không hiểu tại sao họ lại kích động như vậy.
“Đương nhiên là không.” Lăng Tiêu giải thích: “Thất Tội thú lại một loại yêu thú còn hiếm hoi hơn cả Tứ Linh, mỗi thế giới chỉ có một con, trừ phi con yêu thú kia bỏ mình, nếu không thì tuyệt đối không xuất hiện con thứ hai, con Thất Tội thú mới này sẽ không có trí nhớ của kiếp trước, chưa kể muốn thai nghén một Thất Tội thú cần thời gian rất lâu, nhưng có nội đan thì sẽ khác…”
Sở dĩ nội đan của Thất Tội thú đặc biệt là vì có thể phục sinh.
Như Du Tiểu Mặc đã nói, Thất Tội thú là một loại yêu thú đặc biệt, nếu sau khi chết vẫn để lại nội đan, huynh đệ của hắn cũng không cần đợi thiên địa tự sinh ra Tham Lang thứ hai nữa, không chỉ bớt thời gian mà Tham Lang sống lại sẽ có được trí nhớ của kiếp trước.
Từ xưa tới nay, tình cảm của bảy huynh đệ Thất Tội thú rất sâu đậm, dù Tham Lang mới vẫn là huynh đệ của họ, nhưng nếu có cách để giúp Tham Lang trở lại như xưa, họ càng muốn làm vậy hơn.
Du Tiểu Mặc đột nhiên hiểu vì sao họ lại khẩn trương và sốt ruột như vậy, nếu viên nội đan kia không nằm trong tay hắn, biển người mênh mông, muốn tìm lại nội đan quả là việc bất khả thi.
Đi mãi cũng trở về phòng, thời điểm nhìn thấy bình phong, Du Tiểu Mặc dừng một chút, đột nhiên ngáp thật to.
“A, hôm nay vất vả cả ngày, thật đúng là mệt chết người, ngủ thôi, ngày mai còn có nhiều chuyện cần làm lắm, ngủ sớm dậy sớm.”
Du Tiểu Mặc vội vã bò lên giường, đạp đạp rơi giày, hì hụi leo vào bên trong, thậm chí còn chẳng cởi y phục, vừa sờ được chăn đã chui vào, tiếp tục bọc mình thành một cái bát tét nhân thịt, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù, cặp mắt tròn đen láy như hạt nhãn nhìn Lăng Tiêu đứng bên giường cởi quần áo.
Lăng Tiêu treo quần áo lên giá, quay người định lên người, nhìn Du Tiểu Mặc bọc kín mít kia, khẽ cười: “Phu nhân, sao em không cởi y phục?”
Mỗi lần Lăng Tiêu mà gọi phu nhân, chắc chắn tiếp theo sẽ có tiết mục đùa giỡn cho coi.
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Ây, em cảm thấy mặc quần áo đi ngủ cũng thoải mái lắm, không cần cởi đâu, anh cũng mau ngủ đi, ngày mai còn có chuyện phải làm.”
“Không vội, bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian.” Lăng Tiêu ngồi xuống trước mặt hắn, cứ nhìn hắn như vậy, “Phu nhân, mặc y phục đi ngủ là một thói quen xấu, phải bỏ, nếu em cảm thấy phiền toái, vi phu sẽ cởi giúp em.”
Nói xong liền duỗi cặp ma trảo về phía hắn.
“Không cần mà!” Du Tiểu Mặc sợ tới mức kêu la oai oái, nhưng mặc cho hắn có phản kháng thế nào, hắn vẫn bị lột sạch như lần trước, có lẽ đây là tính toán sai lầm nhất của hắn, nếu sớm biết vậy hắn nên tự cởi, nói không chừng Lăng Tiêu sẽ không viện cớ.
Gần đây Lăng Tiêu đọc không ít sách nhạy cảm, vì vậy rất hứng thú với mấy việc trên giường, sao có thể bỏ qua cho hắn đơn giản như vậy, sau khi kéo người qua thí nghiệm hết một lượt, tư thế nào không tệ sẽ được y ghi nhớ, sau này lại dùng.
Du Tiểu Mặc đưa lưng về phía Lăng Tiêu, ngồi trên đồi y, hai chân giang rộng, phía dưới bị ép ngậm lấy biểu tượng nam tính đang ra vào rất uy vũ, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Lăng Tiêu, mỗi lần ngồi xuống đều vào rất sâu, bởi vì là ban đêm, tiếng nước cũng rất vang dội, làm hắn thẹn tới nỗi khuôn mặt đỏ mừng. Mặc dù tư thế này không cần hắn dùng lực, nhưng đúng là tùy ý Lăng Tiêu đùa bỡn.
Ngày hôm sau, di chứng lại xuất hiện.
Du Tiểu Mặc đành phải bò vào trong không gian, lần này lại đáp xuống thùng linh thủy lần trước, hắn vẫn dùng thùng linh thủy ấy để tắm rửa.
Bởi vì linh thủy có tác dụng thanh lọc, những thứ không sạch sẽ ở bên trong một lát sẽ biến mất, linh thủy sau đó sẽ sạch sẽ trong veo như lúc đầu, tựa như chưa từng sử dụng qua.
Ngay từ đầu, Du Tiểu Mặc còn có chút trướng ngại tâm lý, hắn cảm giác nước đã dùng qua là nước bẩn, không thể dùng lại, nhưng cũng không thể dùng chỗ nước này để tưới linh thảo chứ hả, trướng ngại tâm lý còn lớn hơn ấy. Sau này dùng một thời gian ngắn, hắn cũng quen dần.
Giữa Lam Cầu và đám Tiểu Cầu có đá truyền âm để liên hệ riêng, có điều vì khoảng thời gian này chúng thường xuyên bị Thiên Đao phái đi, dù sao cũng ở trong địa bàn của người ta, đã vậy tài chính của Thiên Cẩu quá eo hẹp, Thiên Đao sai bảo chúng rất thuận tay.
Du Tiểu Mặc còn định tới Quỷ Khốc Nhai tìm chúng, cơ mà đành phải tạm thời hoãn lại. Cũng trong hôm nay, hắn nhận được tin tức từ Long Việt, trên tay Long Việt đã có một đám nội đan, chính là nội đan cấp mười một đã nói lần trước, hỏi Du Tiểu Mặc có muốn mua không, sau đó hai người họ hẹn thời gian gặp mặt.
Du Tiểu Mặc chọn hai gian phòng liền nhau làm đan phòng và thư phòng, để cho tiện một chút, hắn bảo Lăng Tiêu thông hai gian phòng với nhau, chính giữa dựng một cái cửa vòm, tiện ra vào, sau đó lại bịt cửa của căn phòng còn lại, miễn cho có người tranh thủ lúc hắn không chú ý rồi lẻn vào từ cửa khác, mặc dù tỷ lệ này rất nhỏ.
Mấy ngày bọn hắn ra ngoài, Phục Tử Lâm và Du Quân Kỳ đã gần xong công việc.
Bởi vì số lượng linh thảo khá nhiều, cho nên Du Quân Kỳ làm giúp con trai cưng nhà ông hơn trăm cái tủ ngọc, mỗi tủ ngọc đều có mấy ô vuông, mỗi ô vuông có thể đựng hai mươi cây linh thảo.
Nguyên liệu làm tủ ngọc này được Du Quân Kỳ tình cờ phát hiện trong lúc lang thang du lịch, liền đào một chút cất trong không gian giới chỉ. Thế là vừa nghe thấy con trai muốn làm tủ ngọc vội lấy ra luôn, ngọc này là ngọc cực phẩm, óng ánh sáng long lanh, cũng có vài loại màu sắc, có tím, có trắng cũng có xanh lam, vân vân… Nhìn rất xa hoa.
Vì trang hoàng cho đan phòng của con trai cưng thật đẹp, Du Quân Kỳ cố ý chọn sáu loại màu ngọc, mỗi loại chế tác thành hai mươi tủ, như vậy mỗi loại màu có thể đựng hai loại linh thảo cấp bậc khác nhau, rất dễ phân biệt.
Về phía Phục Tử Lâm, bởi vì nhu cầu của thư phòng thấp hơn đan phòng nhiều, cho nên giá sách Du Tiểu Mặc muốn dùng đã được hoàn thành trong vòng hai ngày.
Thư phòng phải có mùi sách mới gọi là thư phòng, cho nên Du Tiểu Mặc không dùng ngọc để chế tác giá sách, hắn lấy mấy cây gỗ đã cấy ghép từ lúc còn ở trên đảo nhỏ ra, những cây này được bồi dưỡng bằng linh thủy, chất lượng tốt hơn cây trên đảo nhỏ nhiều lắm.
Du Tiểu Mặc thúc lớn hơn mười cây, thân cây cực kỳ tráng kiện, Phục Tử Lâm dùng chúng làm thành mười giá sách trong thư phòng, giá nào cũng rất lớn.
Du Tiểu Mặc phân loại sách xong, kết quả phát hiện số sách hắn mua thực ra rất ít ỏi, còn chẳng lấp đầy ba giá sách. Hắn cứ nhìn mấy giá sách trống rỗng kia là thấy cực kỳ chướng mắt, rất muốn tìm thêm một đống sách nữa để nhét vào, theo tình hình này lại phải mua tiếp rồi.
Du Tiểu Mặc không muốn tới Trung Thiên lần nữa, đành phải đợi lần sau tới rồi mua.
Sau đó là đan phòng, ngăn tủ trong đan phòng đều được bày gọn gẽ, mặc dù làm như vậy rất phiền toái, dù sao hắn có không gian, mà những đan sư khác làm vậy là vì họ không có, nhưng bản thân hắn thích thế thì sao giờ.
Mấy năm này, trong không gian của Du Tiểu Mặc chứa đựng rất nhiều linh thảo, cấp thấp, trung cấp, cao cấp đủ cả, nhất là linh thảo cao cấp, bởi vì luyện linh đan đỉnh cấp cũng cần dùng tới chúng, cho nên hắn luôn gieo trồng linh thảo cao cấp số lượng lớn.
Lăng Tiêu muốn đi, nhưng Du Tiểu Mặc không chịu.
Đùa gì vậy, vất vả lắm mới có cơ hội sai bảo Lăng Tiêu làm việc, nói sao cũng phải nắm thật chắc, há có thể để y lẻn đi.
Còn nữa, xin thứ cho chút mưu mô của hắn, trên giường bị giày vò tới nỗi eo muốn gãy tới nơi, thì dưới giường nói sao cũng phải đòi lại chớ.
“Đặt số linh thảo này lên ngăn thứ mười một trên tủ tím.” Du Tiểu Mặc cầm một cái sàng đựng linh thảo cười tủm tỉm đưa cho Lăng Tiêu, cái này gọi là phân công hợp tác nè.
Lăng Tiêu nhìn hắn thật sâu, sau đó nhận lấy cái sàng.
Sau lưng, Du Tiểu Mặc cười tươi tới nỗi hàm răng đều tăm tắp khoe hết cả ra rồi.
Du Quân Kỳ đứng ở cửa thấy cảnh tượng này mừng xuýt rơi lệ, ông cứ tưởng con trai là người bị nô dịch chớ, không ngờ còn có ngày… Ây, ông nhớ ở vị diện nào đó có câu hình dung thế nào kia mà, đúng rồi, là nô lệ nổi dậy cất tiếng ca, đúng là quá khó khăn.
Nếu như Du Tiểu Mặc nghe được tiếng lòng của Du Quân Kỳ, nói sao cũng phải bùng nổ một trận, nô lệ gì chớ, thật khó nghe, nào có người ví con mình thành nô lệ.
Đợi họ sắp xếp xong toàn bộ chỗ linh thảo này, trời đã tối.
Du Tiểu Mặc đứng lên dãn gân cốt một cái, thấy Lăng Tiêu đi tới, hắn lập tức chạy tới, cười hì hì vỗ vai y: “Hôm nay anh vất vả rồi.”
Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn nụ cười trên mặt hắn, chợt nói một câu đầy ẩn ý: “Không vất vả, chỉ cần đến lúc đó em còn cười là được.”
Du Tiểu Mặc sợ run cả người, cái cảm giác tai họa ập sắp tới này tuyệt đối là ảo giác của hắn.
Trời tối người yên, trên hàng lanh chỉ có ánh sáng dạ minh châu lờ mờ, kéo bóng hai người vừa dài vừa nghiêng.
Có lẽ sáu huynh đệ Thất Tội thú đã ngủ say, đám khế ước thú của hắn cũng chơi đến quên trời đất cả ngày, ai nấy đều nằm trong phòng mình ngáy khò khò, còn nhị sư huynh và cha hờ, nhờ có họ giúp đỡ, đan phòng và thư phòng của hắn mới hoàn thành nhanh như vậy.
Mặc dù nghe thì có vẻ đông đúc nhiều người lắm, nhưng vì cung điện quá lớn, nên vẫn vắng ngắt như vậy.
“Đúng rồi.” Du Tiểu Mặc đột nhiên xoay người nhìn Lăng Tiêu, nghiêng đầu hỏi: “Trước kia em nghe nói nội đan của Thất Tội thú bất thường, không ai có thể dùng, chẳng lẽ các huynh đệ khác trong Thất Tội thú có thể dùng hả?”
Nội đan đến cuối cùng vẫn chỉ là một viên nội đan mà thôi, cho dù lưu giữ viên nội đan kia, có lẽ Tham Lang cũng không thể trở về được, cho nên hắn không hiểu tại sao họ lại kích động như vậy.
“Đương nhiên là không.” Lăng Tiêu giải thích: “Thất Tội thú lại một loại yêu thú còn hiếm hoi hơn cả Tứ Linh, mỗi thế giới chỉ có một con, trừ phi con yêu thú kia bỏ mình, nếu không thì tuyệt đối không xuất hiện con thứ hai, con Thất Tội thú mới này sẽ không có trí nhớ của kiếp trước, chưa kể muốn thai nghén một Thất Tội thú cần thời gian rất lâu, nhưng có nội đan thì sẽ khác…”
Sở dĩ nội đan của Thất Tội thú đặc biệt là vì có thể phục sinh.
Như Du Tiểu Mặc đã nói, Thất Tội thú là một loại yêu thú đặc biệt, nếu sau khi chết vẫn để lại nội đan, huynh đệ của hắn cũng không cần đợi thiên địa tự sinh ra Tham Lang thứ hai nữa, không chỉ bớt thời gian mà Tham Lang sống lại sẽ có được trí nhớ của kiếp trước.
Từ xưa tới nay, tình cảm của bảy huynh đệ Thất Tội thú rất sâu đậm, dù Tham Lang mới vẫn là huynh đệ của họ, nhưng nếu có cách để giúp Tham Lang trở lại như xưa, họ càng muốn làm vậy hơn.
Du Tiểu Mặc đột nhiên hiểu vì sao họ lại khẩn trương và sốt ruột như vậy, nếu viên nội đan kia không nằm trong tay hắn, biển người mênh mông, muốn tìm lại nội đan quả là việc bất khả thi.
Đi mãi cũng trở về phòng, thời điểm nhìn thấy bình phong, Du Tiểu Mặc dừng một chút, đột nhiên ngáp thật to.
“A, hôm nay vất vả cả ngày, thật đúng là mệt chết người, ngủ thôi, ngày mai còn có nhiều chuyện cần làm lắm, ngủ sớm dậy sớm.”
Du Tiểu Mặc vội vã bò lên giường, đạp đạp rơi giày, hì hụi leo vào bên trong, thậm chí còn chẳng cởi y phục, vừa sờ được chăn đã chui vào, tiếp tục bọc mình thành một cái bát tét nhân thịt, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù, cặp mắt tròn đen láy như hạt nhãn nhìn Lăng Tiêu đứng bên giường cởi quần áo.
Lăng Tiêu treo quần áo lên giá, quay người định lên người, nhìn Du Tiểu Mặc bọc kín mít kia, khẽ cười: “Phu nhân, sao em không cởi y phục?”
Mỗi lần Lăng Tiêu mà gọi phu nhân, chắc chắn tiếp theo sẽ có tiết mục đùa giỡn cho coi.
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Ây, em cảm thấy mặc quần áo đi ngủ cũng thoải mái lắm, không cần cởi đâu, anh cũng mau ngủ đi, ngày mai còn có chuyện phải làm.”
“Không vội, bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian.” Lăng Tiêu ngồi xuống trước mặt hắn, cứ nhìn hắn như vậy, “Phu nhân, mặc y phục đi ngủ là một thói quen xấu, phải bỏ, nếu em cảm thấy phiền toái, vi phu sẽ cởi giúp em.”
Nói xong liền duỗi cặp ma trảo về phía hắn.
“Không cần mà!” Du Tiểu Mặc sợ tới mức kêu la oai oái, nhưng mặc cho hắn có phản kháng thế nào, hắn vẫn bị lột sạch như lần trước, có lẽ đây là tính toán sai lầm nhất của hắn, nếu sớm biết vậy hắn nên tự cởi, nói không chừng Lăng Tiêu sẽ không viện cớ.
Gần đây Lăng Tiêu đọc không ít sách nhạy cảm, vì vậy rất hứng thú với mấy việc trên giường, sao có thể bỏ qua cho hắn đơn giản như vậy, sau khi kéo người qua thí nghiệm hết một lượt, tư thế nào không tệ sẽ được y ghi nhớ, sau này lại dùng.
Du Tiểu Mặc đưa lưng về phía Lăng Tiêu, ngồi trên đồi y, hai chân giang rộng, phía dưới bị ép ngậm lấy biểu tượng nam tính đang ra vào rất uy vũ, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người Lăng Tiêu, mỗi lần ngồi xuống đều vào rất sâu, bởi vì là ban đêm, tiếng nước cũng rất vang dội, làm hắn thẹn tới nỗi khuôn mặt đỏ mừng. Mặc dù tư thế này không cần hắn dùng lực, nhưng đúng là tùy ý Lăng Tiêu đùa bỡn.
Ngày hôm sau, di chứng lại xuất hiện.
Du Tiểu Mặc đành phải bò vào trong không gian, lần này lại đáp xuống thùng linh thủy lần trước, hắn vẫn dùng thùng linh thủy ấy để tắm rửa.
Bởi vì linh thủy có tác dụng thanh lọc, những thứ không sạch sẽ ở bên trong một lát sẽ biến mất, linh thủy sau đó sẽ sạch sẽ trong veo như lúc đầu, tựa như chưa từng sử dụng qua.
Ngay từ đầu, Du Tiểu Mặc còn có chút trướng ngại tâm lý, hắn cảm giác nước đã dùng qua là nước bẩn, không thể dùng lại, nhưng cũng không thể dùng chỗ nước này để tưới linh thảo chứ hả, trướng ngại tâm lý còn lớn hơn ấy. Sau này dùng một thời gian ngắn, hắn cũng quen dần.
Giữa Lam Cầu và đám Tiểu Cầu có đá truyền âm để liên hệ riêng, có điều vì khoảng thời gian này chúng thường xuyên bị Thiên Đao phái đi, dù sao cũng ở trong địa bàn của người ta, đã vậy tài chính của Thiên Cẩu quá eo hẹp, Thiên Đao sai bảo chúng rất thuận tay.
Du Tiểu Mặc còn định tới Quỷ Khốc Nhai tìm chúng, cơ mà đành phải tạm thời hoãn lại. Cũng trong hôm nay, hắn nhận được tin tức từ Long Việt, trên tay Long Việt đã có một đám nội đan, chính là nội đan cấp mười một đã nói lần trước, hỏi Du Tiểu Mặc có muốn mua không, sau đó hai người họ hẹn thời gian gặp mặt.
/731
|