Bóng đen vừa chết, Du Tiểu Mặc đã bị truyền tống ra, hắn cứ tưởng dù hắn ở bên trong hơn một năm, nhưng thời gian bên ngoài phải là một lát sau mới đúng, vậy mà sự thật lại nằm rất xa tưởng tượng của hắn.
Thời điểm Du Tiểu Mặc xuất hiện lại, hắn đã không còn trong tòa nhà mà Thông Thiên Điện tổ chức tỉ thí nữa, mà là một nơi rộng rãi đến bao la, hai bên là những hàng cột màu đỏ sậm không ngừng kéo dài về phía trước, như là nơi hành hương, trang nghiêm túc mục, làm cho lòng người vô thức dâng lên cảm giác kính sợ.
Du Tiểu Mặc xoa xoa cánh tay, hắn chỉ có cảm giác rợn cả tóc gáy, những người khác đâu, vì sao hắn lại xuất hiện tại nơi này, đáng lẽ ra phải xuất hiện ở nơi tỉ thí chứ?
Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một bóng hình mơ mồ ở một nơi cao cao cách đó hai trăm mét, có vẻ là một người.
Dưới tình huống không rõ địch ta này, tinh thần mạo hiểu của Du Tiểu Mặc rất thấp, so với việc giải thích nghi hoặc, hắn càng hy vọng có thể tìm được Lăng Tiêu thật nhanh.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu ánh mắt, quay người chạy về phía cửa lớn, nếu Lăng Tiêu biết hắn mất tích nhất định sẽ tới tìm hắn.
Mười lăm phút sau, Du Tiểu Mặc phát hiện sự kì lạ.
Rõ ràng lối ra ở ngay trước mắt, nhưng bất kể hắn có đi hay chạy thế nào, cũng không thể kéo gần khoảng cách, như thể đang dậm chân tại chỗ. Du Tiểu Mặc quyết định không đi nữa, tình huống thế này nhất định là đã có ai đó đặt cấm chế rồi, xem ra đối phương không muốn thả hắn ra ngoài.
Du Tiểu Mặc quay người nhìn về phía người ngồi ở đằng xa, kẻ này đang chờ hắn đi qua hả? Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng vì có thể gặp Lăng Tiêu thật nhanh, hắn đành phải tạm thời nén cơn bực tức này xuống.
Sau khi tới gần, cuối cùng hắn cũng thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Hoàn mỹ không chút tì vết, anh tuấn bất phàm, ngũ quan lộ ra khí thế sắc bén của người cầm quyền, chắc chắn hắn đã từng nhìn thấy người này, mặc dù chỉ được nhìn mặt một lần, nhưng Du Tiểu Mặc vừa liếc là đã nhận ra.
Thông Thiên Đế – Người cầm quyền Thông Thiên Điện!
Chính người nam nhân này đã đưa hắn tới đây.
Du Tiểu Mặc cảnh giác nghĩ, hắn và Thông Thiên Đế chưa từng tiếp xúc hay va chạm gì, thứ ban đầu hắn nhìn thấy ở tường Thời Gian chẳng qua cũng chỉ là một pho tượng mà thôi, nghĩ đến nội dung của cửa thứ hai, hắn cảm thấy từ đầu tới đuôi chuyện này đều có gì đó rất kì lạ.
Đúng lúc này, Thông Thiên Đế ngồi trên ngai vàng chậm rãi mở mắt, sáng chói khiếp người, cái sự coi trời bằng vung trong ánh mắt ấy giống hệt như pho tượng kia, như thể ngoài gã ra, những người khác đều chỉ là con sâu cái kiến, cảm giác này rất đáng ghét.
Ấn tượng của đầu tiên của Du Tiểu Mặc về Thông Thiên Đế đã rơi thẳng xuống đáy vực, người thua cuộc không bao giờ chịu cúi đầu, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn gã.
“Vì ngươi, nam nhân của ngươi và cha ngươi cứ cách một thời gian lại chạy tới đại náo Thông Thiên Điện, hôm nay Thông Thiên Điện đã tử thương mấy chục người…”
Giọng nói như am hiểu vạn vật của Thông Thiên Đế chậm rãi vang lên khắp đại điện, giọng gã cực kỳ dễ nghe, trầm thấp rất êm tai, rõ ràng đang nói một câu không thể khiến người ta vui nổi, nhưng gã lại làm cho nó có vẻ gì đó rất thú vị, như thể chính gã cũng chẳng quan tâm gì tới cái sự tử thương kia.
Du Tiểu Mặc hoàn toàn không có cảm giác hào hứng, xem ra hắn ở trong thế giới kia một năm, bên ngoài cũng đã trôi qua một năm. Vô duyên vô cớ mất trắng một năm, hắn có chút khó chịu.
“Thế hả, thế thì thật đáng mừng, ta không vòng vo với ngươi nữa, những người khác đâu, có phải ngươi cũng giam giữ họ lại rồi không, còn nữa, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta ra? Làm đàn ông thì thẳng thắn chút, đừng lải nhải.”
“Ngươi cứ an tâm ở lại đây đi.”
Nói xong câu đó, Thông Thiên Đế liền biến mất, đúng là phi thường phi thường nhanh gọn đến cực điểm!
An tâm cái con mẹ ngươi ấy!
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà chửi thề, đến cùng thì trong một năm hắn mất tích đã xảy ra chuyện gì, trước đây thường nghe người khác nhắc tới Thông Thiên Điện, hắn còn tưởng đây là một nơi rất công chính, kết quả thì sao, đúng là thứ chó má, bây giờ còn lờ đi nhân quyền của hắn rồi đòi tạm gian hắn hả, thực sự cho hắn là quả hồng mềm có thể bóp tròn bóp méo hay sao, chờ xem, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận!
Trên thực tế, Thông Thiên Điện tuyên bố với bên ngoài là Du Tiểu Mặc đã chết trong cửa thứ hai.
Không chỉ hắn, còn có mấy người nữa cũng không trở ra như vậy, họ đều bị tuyên bố là đã chết.
Đương nhiên Lăng Tiêu không tin, Du Tiểu Mặc là ai chứ, nếu Thông Thiên Điện nói thật, mấy người kia chết còn dễ hiểu, dù sao họ đều là đan sư nhất phẩm hoặc nhị phẩm, nhưng Du Tiểu Mặc là tứ phẩm hàng thật giá thật, cho nên y khẳng định Thông Thiên Điện đang giam cầm Du Tiểu Mặc.
Lúc ấy huyên náo rất ầm ĩ, Lăng Tiêu nổi giận thẳng tay đánh nát rất nhiều kiến trúc trong Thông Thiên Điện, bởi vì bản thể của y là Đế Vương Thú, sức chiến đấu mạnh hơn cường giả Thánh cảnh bình thường nhiều, cuối cùng kết thúc bằng việc Thông Thiên Đế ra mặt đánh cho Lăng Tiêu bị thương phải rời đi.
Nhưng y không hề bỏ cuộc, chỉ cần một ngày Thông Thiên Điện không giao Du Tiểu Mặc ra, y thề không để cho Thông Thiên Điện một ngày an bình.
Từ đó về sau, Lăng Tiêu liền thay đổi sách lược, y không dùng cứng đối cứng với Thông Thiên Điện nữa, mà cùng Du Quân Kỳ yêu con trai thành cuồng cứ mỗi một đoạn thời gian sẽ đánh lén Thông Thiên Điện một lần.
Mặc dù Thông Thiên Điện có rất nhiều cường giả Thánh cảnh, nhưng Thần cảnh còn nhiều hơn. Lăng Tiêu và Du Quân Kỳ đều là cường giả Thánh cảnh, muốn đánh lén quả là dễ như bỡn, huống chi còn có hai con Kim Sí trùng chuyên ăn cấm chế, thời điểm Du Tiểu Mặc tham gia tỉ thí không dẫn chúng theo, tất cả yêu thú khế ước của hắn đều ở lại trong nhà.
Mấy chục người tử thương mà Thông Thiên Đế nhắc tới chỉ là một phần mà thôi.
Lăng Tiêu và Du Quân Kỳ không chỉ nhằm vào tín đồ của Thông Thiên Điện, mà còn cả kiến trúc, ruộng linh thảo, phòng luyện đan, vân vân… Tất cả những nơi có giá trị.
Đừng thấy Thông Thiên Đế nói nhẹ nhàng như vậy, trên thực tế một năm qua Thông Thiên Điện đã tổn thất rất lớn, nhưng đã đi đến bước này, gã có thể giao Du Tiểu Mặc ra sao? Đương nhiên là không đời nào.
Ban đầu cứ tưởng Du Tiểu Mặc sẽ bị bóng đen kia thay thế, mọi việc cũng không đi quá xa, nhưng tất cả đều nằm ngoài dự kiến, hắn không chỉ là người có ý chí kiên định, hơn nữa gần như không có sơ hở gì. Bóng đen đợi một năm mới tìm được cơ hội kia, kết quả đã bị giết, vậy thì gã càng không thể nào để Du Tiểu Mặc đi.
Trong Thông Thiên Điện, Du Tiểu Mặc bị nhốt trong cấm chế không có ý định ngồi chờ chết, cái cảm giác vô duyên vô cớ bị nhốt này rất khó chịu, mặc dù hắn rất muốn biết vì sao Thông Thiên Điện lại nhằm vào hắn, có lẽ còn có âm mưu gì, nhưng trước mắt thì rời khỏi nơi này mới là việc quan trọng.
Du Tiểu Mặc tựa vào rào sắt, dường như cấm chế ở nơi này được cường giả Thánh cảnh bố trí, rất có thể là từ chính tay của gã Thông Thiên Đế kia, hắn bỗng thấy nhớ Bóng Bàn da diết, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế lúc, lúc đi ra nên mang chúng đi cùng mới phải.
Ngày ấy, sau khi Thông Thiên Đế biến mất, hắn bị chuyển tới một nơi khác.
Đó là một nơi giam giữ không ít tù nhân, trên hành lang chỉ có vài ánh đèn vàng, mặc dù ánh sáng rất mờ, nhưng nhà lao rất sạch sẽ.
Cấp bậc tù nhân được gian giữ ở đây cao hơn cấm địa của gia tộc Xích Huyết nhiều, có điều hình như cảnh giới của vài người đã có hiện tượng thụt lùi.
Du Tiểu Mặc nghĩ đại khái là liên quan tới việc ở đây không có linh khí, bởi vì không có linh khí thì không thể tu luyện, cứ sống từng ngày trong tuyệt vọng, cuối cùng mới xuất hiện sự thụt lùi này.
Du Tiểu Mặc nghĩ thầm may mà hắn có không gian, nhưng hiển nhiên là hắn vui mừng quá sớm, lúc hắn định lấy một lọ linh đan vậy mà không gian lại hoàn toàn không có phản ứng gì, trên tay hắn cũng không xuất hiện lọ linh đan mà hắn muốn.
Có chuyện gì xảy ra thế này?
Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn, sau đó mặc kệ hắn liên hệ với không gian như thế nào đều như nước đọng ao tù, không gian hoàn toàn không đáp lại hắn, Du Tiểu Mặc lập tức luống cuống!
“Anh bạn, không cần thử, ngoại trừ ngăn cách linh khí thì nơi này còn che đậy cả không gian, ngươi thử mấy lần cũng tốn công vô ích thôi.”
Tù nhân bị giam bên cạnh nhìn động tác của Du Tiểu Mặc là hiểu ngay hắn đang làm gì, có điều y không biết không gian của Du Tiểu Mặc có gì đặc biệt, vì vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Du Tiểu Mặc nhìn sang, đó là một nam tử luộm thuộm, không biết đã bị nhốt bao lâu, cả khuôn mặt đều bị râu ria phủ kín, không rõ dáng dấp. Nếu người này đã tốt bụng nhắc nhở mình, có lẽ sẽ nói cho hắn biết không ít chuyện.
Du Tiểu Mặc vội vàng bám rào sắt, “Vị đại ca này, ngươi biết đây là đâu không?”
Nam tử đánh giá hắn từ đầu tới chân, hai tay để sau đầu, nói: “Xem ra lại là một người không biết gì bị bắt giữ, đã vào đây rồi thì ngươi cũng đừng mong ra ngoài nữa, tùy thời chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, nói không chừng lúc nào đó sẽ đến lượt ngươi.”
“Đến lượt gì?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
Nam tử hờ hững nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngoại trừ chết thì còn gì nữa, cho dù ngươi không biết gì, bọn chúng cũng không để ngươi sống đâu.”
“Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết?” Du Tiểu Mặc chưa từ bỏ ý định, nếu như có thể, hắn không muốn để Lăng Tiêu phải vất vả một mình tới cứu hắn, hắn cũng phải nỗ lực mới được, dù sao uy vọng của Thông Thiên Điện ở đại lục Thông Thiên rất cao.
Cứ tưởng nam tử sẽ nói phải, bởi vì nhìn là biết người này đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, nếu thật sự có biện pháp để chạy thoát, khẳng định đã sớm chạy, ai ngờ nam tử không hề phản bác ngay, ngược lại còn dùng giọng điệu thờ ơ nói một câu.
“Ai biết, nói không chừng lại có cách, chỉ là chưa phát hiện ra thôi.”
Nói cũng như không, Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, nếu thật sự có biện pháp, nói sao cũng phải tìm ra.
Đúng lúc này, phía ngoài hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, một lát sau, có ba người toàn thân được phủ kín bằng áo choàng trắng xuất hiện.
Thời điểm Du Tiểu Mặc xuất hiện lại, hắn đã không còn trong tòa nhà mà Thông Thiên Điện tổ chức tỉ thí nữa, mà là một nơi rộng rãi đến bao la, hai bên là những hàng cột màu đỏ sậm không ngừng kéo dài về phía trước, như là nơi hành hương, trang nghiêm túc mục, làm cho lòng người vô thức dâng lên cảm giác kính sợ.
Du Tiểu Mặc xoa xoa cánh tay, hắn chỉ có cảm giác rợn cả tóc gáy, những người khác đâu, vì sao hắn lại xuất hiện tại nơi này, đáng lẽ ra phải xuất hiện ở nơi tỉ thí chứ?
Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một bóng hình mơ mồ ở một nơi cao cao cách đó hai trăm mét, có vẻ là một người.
Dưới tình huống không rõ địch ta này, tinh thần mạo hiểu của Du Tiểu Mặc rất thấp, so với việc giải thích nghi hoặc, hắn càng hy vọng có thể tìm được Lăng Tiêu thật nhanh.
Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua rồi lại thu ánh mắt, quay người chạy về phía cửa lớn, nếu Lăng Tiêu biết hắn mất tích nhất định sẽ tới tìm hắn.
Mười lăm phút sau, Du Tiểu Mặc phát hiện sự kì lạ.
Rõ ràng lối ra ở ngay trước mắt, nhưng bất kể hắn có đi hay chạy thế nào, cũng không thể kéo gần khoảng cách, như thể đang dậm chân tại chỗ. Du Tiểu Mặc quyết định không đi nữa, tình huống thế này nhất định là đã có ai đó đặt cấm chế rồi, xem ra đối phương không muốn thả hắn ra ngoài.
Du Tiểu Mặc quay người nhìn về phía người ngồi ở đằng xa, kẻ này đang chờ hắn đi qua hả? Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng vì có thể gặp Lăng Tiêu thật nhanh, hắn đành phải tạm thời nén cơn bực tức này xuống.
Sau khi tới gần, cuối cùng hắn cũng thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Hoàn mỹ không chút tì vết, anh tuấn bất phàm, ngũ quan lộ ra khí thế sắc bén của người cầm quyền, chắc chắn hắn đã từng nhìn thấy người này, mặc dù chỉ được nhìn mặt một lần, nhưng Du Tiểu Mặc vừa liếc là đã nhận ra.
Thông Thiên Đế – Người cầm quyền Thông Thiên Điện!
Chính người nam nhân này đã đưa hắn tới đây.
Du Tiểu Mặc cảnh giác nghĩ, hắn và Thông Thiên Đế chưa từng tiếp xúc hay va chạm gì, thứ ban đầu hắn nhìn thấy ở tường Thời Gian chẳng qua cũng chỉ là một pho tượng mà thôi, nghĩ đến nội dung của cửa thứ hai, hắn cảm thấy từ đầu tới đuôi chuyện này đều có gì đó rất kì lạ.
Đúng lúc này, Thông Thiên Đế ngồi trên ngai vàng chậm rãi mở mắt, sáng chói khiếp người, cái sự coi trời bằng vung trong ánh mắt ấy giống hệt như pho tượng kia, như thể ngoài gã ra, những người khác đều chỉ là con sâu cái kiến, cảm giác này rất đáng ghét.
Ấn tượng của đầu tiên của Du Tiểu Mặc về Thông Thiên Đế đã rơi thẳng xuống đáy vực, người thua cuộc không bao giờ chịu cúi đầu, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn gã.
“Vì ngươi, nam nhân của ngươi và cha ngươi cứ cách một thời gian lại chạy tới đại náo Thông Thiên Điện, hôm nay Thông Thiên Điện đã tử thương mấy chục người…”
Giọng nói như am hiểu vạn vật của Thông Thiên Đế chậm rãi vang lên khắp đại điện, giọng gã cực kỳ dễ nghe, trầm thấp rất êm tai, rõ ràng đang nói một câu không thể khiến người ta vui nổi, nhưng gã lại làm cho nó có vẻ gì đó rất thú vị, như thể chính gã cũng chẳng quan tâm gì tới cái sự tử thương kia.
Du Tiểu Mặc hoàn toàn không có cảm giác hào hứng, xem ra hắn ở trong thế giới kia một năm, bên ngoài cũng đã trôi qua một năm. Vô duyên vô cớ mất trắng một năm, hắn có chút khó chịu.
“Thế hả, thế thì thật đáng mừng, ta không vòng vo với ngươi nữa, những người khác đâu, có phải ngươi cũng giam giữ họ lại rồi không, còn nữa, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta ra? Làm đàn ông thì thẳng thắn chút, đừng lải nhải.”
“Ngươi cứ an tâm ở lại đây đi.”
Nói xong câu đó, Thông Thiên Đế liền biến mất, đúng là phi thường phi thường nhanh gọn đến cực điểm!
An tâm cái con mẹ ngươi ấy!
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà chửi thề, đến cùng thì trong một năm hắn mất tích đã xảy ra chuyện gì, trước đây thường nghe người khác nhắc tới Thông Thiên Điện, hắn còn tưởng đây là một nơi rất công chính, kết quả thì sao, đúng là thứ chó má, bây giờ còn lờ đi nhân quyền của hắn rồi đòi tạm gian hắn hả, thực sự cho hắn là quả hồng mềm có thể bóp tròn bóp méo hay sao, chờ xem, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận!
Trên thực tế, Thông Thiên Điện tuyên bố với bên ngoài là Du Tiểu Mặc đã chết trong cửa thứ hai.
Không chỉ hắn, còn có mấy người nữa cũng không trở ra như vậy, họ đều bị tuyên bố là đã chết.
Đương nhiên Lăng Tiêu không tin, Du Tiểu Mặc là ai chứ, nếu Thông Thiên Điện nói thật, mấy người kia chết còn dễ hiểu, dù sao họ đều là đan sư nhất phẩm hoặc nhị phẩm, nhưng Du Tiểu Mặc là tứ phẩm hàng thật giá thật, cho nên y khẳng định Thông Thiên Điện đang giam cầm Du Tiểu Mặc.
Lúc ấy huyên náo rất ầm ĩ, Lăng Tiêu nổi giận thẳng tay đánh nát rất nhiều kiến trúc trong Thông Thiên Điện, bởi vì bản thể của y là Đế Vương Thú, sức chiến đấu mạnh hơn cường giả Thánh cảnh bình thường nhiều, cuối cùng kết thúc bằng việc Thông Thiên Đế ra mặt đánh cho Lăng Tiêu bị thương phải rời đi.
Nhưng y không hề bỏ cuộc, chỉ cần một ngày Thông Thiên Điện không giao Du Tiểu Mặc ra, y thề không để cho Thông Thiên Điện một ngày an bình.
Từ đó về sau, Lăng Tiêu liền thay đổi sách lược, y không dùng cứng đối cứng với Thông Thiên Điện nữa, mà cùng Du Quân Kỳ yêu con trai thành cuồng cứ mỗi một đoạn thời gian sẽ đánh lén Thông Thiên Điện một lần.
Mặc dù Thông Thiên Điện có rất nhiều cường giả Thánh cảnh, nhưng Thần cảnh còn nhiều hơn. Lăng Tiêu và Du Quân Kỳ đều là cường giả Thánh cảnh, muốn đánh lén quả là dễ như bỡn, huống chi còn có hai con Kim Sí trùng chuyên ăn cấm chế, thời điểm Du Tiểu Mặc tham gia tỉ thí không dẫn chúng theo, tất cả yêu thú khế ước của hắn đều ở lại trong nhà.
Mấy chục người tử thương mà Thông Thiên Đế nhắc tới chỉ là một phần mà thôi.
Lăng Tiêu và Du Quân Kỳ không chỉ nhằm vào tín đồ của Thông Thiên Điện, mà còn cả kiến trúc, ruộng linh thảo, phòng luyện đan, vân vân… Tất cả những nơi có giá trị.
Đừng thấy Thông Thiên Đế nói nhẹ nhàng như vậy, trên thực tế một năm qua Thông Thiên Điện đã tổn thất rất lớn, nhưng đã đi đến bước này, gã có thể giao Du Tiểu Mặc ra sao? Đương nhiên là không đời nào.
Ban đầu cứ tưởng Du Tiểu Mặc sẽ bị bóng đen kia thay thế, mọi việc cũng không đi quá xa, nhưng tất cả đều nằm ngoài dự kiến, hắn không chỉ là người có ý chí kiên định, hơn nữa gần như không có sơ hở gì. Bóng đen đợi một năm mới tìm được cơ hội kia, kết quả đã bị giết, vậy thì gã càng không thể nào để Du Tiểu Mặc đi.
Trong Thông Thiên Điện, Du Tiểu Mặc bị nhốt trong cấm chế không có ý định ngồi chờ chết, cái cảm giác vô duyên vô cớ bị nhốt này rất khó chịu, mặc dù hắn rất muốn biết vì sao Thông Thiên Điện lại nhằm vào hắn, có lẽ còn có âm mưu gì, nhưng trước mắt thì rời khỏi nơi này mới là việc quan trọng.
Du Tiểu Mặc tựa vào rào sắt, dường như cấm chế ở nơi này được cường giả Thánh cảnh bố trí, rất có thể là từ chính tay của gã Thông Thiên Đế kia, hắn bỗng thấy nhớ Bóng Bàn da diết, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế lúc, lúc đi ra nên mang chúng đi cùng mới phải.
Ngày ấy, sau khi Thông Thiên Đế biến mất, hắn bị chuyển tới một nơi khác.
Đó là một nơi giam giữ không ít tù nhân, trên hành lang chỉ có vài ánh đèn vàng, mặc dù ánh sáng rất mờ, nhưng nhà lao rất sạch sẽ.
Cấp bậc tù nhân được gian giữ ở đây cao hơn cấm địa của gia tộc Xích Huyết nhiều, có điều hình như cảnh giới của vài người đã có hiện tượng thụt lùi.
Du Tiểu Mặc nghĩ đại khái là liên quan tới việc ở đây không có linh khí, bởi vì không có linh khí thì không thể tu luyện, cứ sống từng ngày trong tuyệt vọng, cuối cùng mới xuất hiện sự thụt lùi này.
Du Tiểu Mặc nghĩ thầm may mà hắn có không gian, nhưng hiển nhiên là hắn vui mừng quá sớm, lúc hắn định lấy một lọ linh đan vậy mà không gian lại hoàn toàn không có phản ứng gì, trên tay hắn cũng không xuất hiện lọ linh đan mà hắn muốn.
Có chuyện gì xảy ra thế này?
Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn, sau đó mặc kệ hắn liên hệ với không gian như thế nào đều như nước đọng ao tù, không gian hoàn toàn không đáp lại hắn, Du Tiểu Mặc lập tức luống cuống!
“Anh bạn, không cần thử, ngoại trừ ngăn cách linh khí thì nơi này còn che đậy cả không gian, ngươi thử mấy lần cũng tốn công vô ích thôi.”
Tù nhân bị giam bên cạnh nhìn động tác của Du Tiểu Mặc là hiểu ngay hắn đang làm gì, có điều y không biết không gian của Du Tiểu Mặc có gì đặc biệt, vì vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Du Tiểu Mặc nhìn sang, đó là một nam tử luộm thuộm, không biết đã bị nhốt bao lâu, cả khuôn mặt đều bị râu ria phủ kín, không rõ dáng dấp. Nếu người này đã tốt bụng nhắc nhở mình, có lẽ sẽ nói cho hắn biết không ít chuyện.
Du Tiểu Mặc vội vàng bám rào sắt, “Vị đại ca này, ngươi biết đây là đâu không?”
Nam tử đánh giá hắn từ đầu tới chân, hai tay để sau đầu, nói: “Xem ra lại là một người không biết gì bị bắt giữ, đã vào đây rồi thì ngươi cũng đừng mong ra ngoài nữa, tùy thời chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, nói không chừng lúc nào đó sẽ đến lượt ngươi.”
“Đến lượt gì?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
Nam tử hờ hững nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Ngoại trừ chết thì còn gì nữa, cho dù ngươi không biết gì, bọn chúng cũng không để ngươi sống đâu.”
“Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết?” Du Tiểu Mặc chưa từ bỏ ý định, nếu như có thể, hắn không muốn để Lăng Tiêu phải vất vả một mình tới cứu hắn, hắn cũng phải nỗ lực mới được, dù sao uy vọng của Thông Thiên Điện ở đại lục Thông Thiên rất cao.
Cứ tưởng nam tử sẽ nói phải, bởi vì nhìn là biết người này đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, nếu thật sự có biện pháp để chạy thoát, khẳng định đã sớm chạy, ai ngờ nam tử không hề phản bác ngay, ngược lại còn dùng giọng điệu thờ ơ nói một câu.
“Ai biết, nói không chừng lại có cách, chỉ là chưa phát hiện ra thôi.”
Nói cũng như không, Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, nếu thật sự có biện pháp, nói sao cũng phải tìm ra.
Đúng lúc này, phía ngoài hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, một lát sau, có ba người toàn thân được phủ kín bằng áo choàng trắng xuất hiện.
/731
|