Rất ít người biết nguyên nhân thực sự của đại chiến viễn cổ, tình cờ làm sao, một trong số những người ấy chính là tổ tiên của Du tộc mà họ từng gặp tại Mộ Yêu trong sơn mạch Quỷ Trủng, và cũng chính ông đã nói cho Lăng Tiêu biết, nếu không thì sao y có thể biết được những chuyện này.
Chuyện bốn loại huyết mạch kết hợp lại có thể sánh ngang với Chí Tôn giả cũng là ông nói, lúc trước nam tử áo trắng mới liếc mắt nhìn đã nhận ra trong người Lăng Tiêu có bốn loại huyết mạch, chẳng qua là nếu không biết quan hệ giữa y mà Du Tiểu Mặc, chắc nam nhân áo trắng cũng không có ý định nói cho y.
Có nhân tất có quả, đại khái là đạo lý này.
Về phần tại sao Thông Thiên Đế đầu tiên lại chết, đương nhiên là có liên quan đến truyền thuyết về Tứ Linh rồi.
Thông Thiên Đế đầu tiên là người có dã tâm bừng bừng, không chỉ muốn hủy diệt Tứ Linh, thậm chí còn muốn hủy diệt luôn cả các gia tộc và thế lực lớn khi ấy, bao gồm Du tộc, sau đó chỉnh đốn lại thực lực chung ở đại lục Thông Thiên, đạt tới mục đích thống nhất.
Chỉ là cuối cùng âm mưu của lão vẫn bị lật tẩy.
Thời kỳ viễn cổ cũng từng xuất hiện một người có huyết mạch Tứ Linh như Lăng Tiêu, cũng là một người không được coi trọng, khí ấy Tứ Linh còn chưa biết việc huyết mạch của họ được kết hợp hoàn mỹ sẽ tạo ra một sự tồn tại ngang hàng với Chí Tôn giả.
Mãi tới khi âm mưu của Thông Thiên Đế đầu tiên bị vạch trần, người kia mới bắt đầu tỏa sáng. Chỉ tiếc là đến trận đấu cuối cùng, người kia vẫn đồng quy vu tận với Chí Tôn giả.
Vì Chí Tôn giả đã biến mất, cho nên mặc dù thế giới vẫn nguyên vẹn, nhưng quy tắc chưa được hoàn tiện, thứ tàn lưu còn tồn tại tới ngày hôm nay chỉ là quy tắc của Chí Tôn giả trước kia để lại, nếu như vị Chí Tôn giả thứ hai không xuất hiện nữa, chẳng bao lâu sau, quy tắc của Chí Tôn giả tiền nhiệm sẽ biến mất.
Chỉ là dù đại chiến viễn cổ là âm mưu của Chí Tôn giả, nhưng không mấy ai biết chuyện này, bởi vì người thực sự phát hiện ra âm mưu này đã đồng quy vu tận với lão.
Người nọ chưa kịp nói đã chết, còn vì sao tổ tiên của Du tộc biết rõ, đó là vì ông cũng có mặt ở hiện trường lúc ấy, chưa kể những cường giả như họ đâu có ngốc, sự bùng nổ của đại chiến viễn cổ có quá nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là người biết chân tướng đều bỏ mạng trong trận chiến ấy hết rồi.
Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai biết thực ra bên trong Thông Thiên Điện chỉ toàn là đen tối và xấu xa, hoàn toàn không đáng để mọi người phải tín ngưỡng. May mà hiện tại Thông Thiên Điện đã bị hủy, thanh danh cũng bị bôi đen, sự thực về đại chiến viễn cổ cũng không cần phải nói ra nữa.
Thông Thiên Đế hiện tại quật khởi là sau khi đại chiến viễn cổ xảy ra vạn năm, bởi vì lúc ấy Thông Thiên Điện cũng tử thương không nhỏ. Vì rất ít người biết đến âm mưu kia, cho nên Thông Thiên Đế hiện tại không biết gì nhiều, mà gã cũng chỉ cần biết Thông Thiên Đế đầu tiên là Chí Tôn giả thôi, như vậy là đủ rồi.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe xong trong đầu chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên trên đời chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, dù ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng có một ngày phải chết, có điều cái lão Chí Tôn giả kia đúng là tự tìm đường chui vào chỗ chết.
Làm Chí Tôn giả cho tốt thì không chịu, hết lần này tới lần khác phải đòi thống nhất cái quỷ gì, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện, kết quả ép người mạnh nhất phải xuất hiện, đúng là chết cũng không ngẩng đầu lên được, phải nói cái thứ như dục vọng và quyền lợi đúng là hại chết người.
“Vậy viên linh đan này phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc chỉ vào viên linh đan trên tay Lăng Tiêu, viên linh đan màu đỏ sậm đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay y.
Ngay từ đầu hắn cũng suy nghĩ liệu Lăng Tiêu có dùng không, nhưng ngẫm tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy không ổn, bản thân Lăng Tiêu đã có bốn loại huyết mạch, không bắt buộc phải đột phá thành Chí Tôn giả như Thông Thiên Đế, hơn nữa thứ này hấp thu tính mạng của nhiều người như vậy, quá âm tà, cuối cùng viên linh đan này chỉ là bán thành phẩm.
Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng không có cảm tình gì với nó, dứt khoát nghiền nát thành tro bụi, vừa rơi xuống đã bị gió cuốn đi.
“Thứ dị đoan tà đạo, có thời gian làm thứ này, còn không bằng tu luyện đứng đắn.”
Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh nói liệu cái lão Chí Tôn giả kia có phải cũng dùng phương pháp này để trở thành Chí Tôn giả không?”
“Có lẽ là không phải.” Ngoài dự đoán của hắn, Lăng Tiêu bác bỏ, “Theo lời gã trung niên kia nói với em thì hẳn là loại phương pháp này được sáng tạo sau khi gã và Thông Thiên Đế cấu kết với nhau, có thể thành công hay không vẫn là ẩn số.”
“Vậy ước định giữa anh và người kia phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc còn nhớ rõ Lăng Tiêu đã ước định với Lân Thiếu Dật, hôm nay Thông Thiên Điện bị hủy, có lẽ đại hội đan sư cũng không được tổ chức nữa.
Lăng Tiêu đột nhiên bật cười, “Liên quan gì đến ta, ngay từ đầu kẻ đánh cuộc với ta cũng là hắn, có phát sinh sự cố ngoài ý muốn gì cũng là chuyện của hắn.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy phu quân nhà mình thật là gian trá.
Có lẽ cái tên Lân Thiếu Dật kia sẽ tức chết cho coi, Thông Thiên Điện do Lăng Tiêu hủy, vậy mà cuối cùng lại bắt gã đi dọn dẹp.
Cơ mà đây đúng là một việc đáng mừng!
Buổi chiều, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi xem tình hình của Thiên Quỷ, nhờ có Lăng Tiêu nói mà Du Tiểu Mặc mới biết, hóa ra tên này không phải bị hôn mê, mà là đang lên cấp.
Thiên Quỷ là một kẻ cuồng chiến đấu, thường xuyên lên cấp trong khi đánh nhau, mặc dù hắn bị trọng thương trong trận chiến sinh ở Thông Thiên Điện, nhưng cũng tình cờ đột phá khỏi hai sao, có lẽ một thời gian hắn nữa tu vi của Thiên Quỷ sẽ là ba sao rồi.
Trong ba tháng trở về này, Du Tiểu Mặc còn nhận được tin tức của đại sư huynh và nhị sư huynh.
Sau khi biết hắn bị Thông Thiên Đế bắt đi, hai vị sư huynh rất lo lắng, liên tục nhờ Đại Bàng nghe ngóng tin tức cho họ, nghe nói Lăng Tiêu đang mời rất nhiều cường giả để xông vào Thông Thiên Điện, họ cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể rời khỏi Đông Châu.
Đọc thư của họ lúc này Du Tiểu Mặc mới biết tình hình ở Đông Châu rất tệ.
Mặc dù bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Vạn Sa cùng liên minh lại để đối phó với bộ lạc Cổ Mã, nhưng họ không hề thắng thế, bởi vì có một thế lực đang âm thầm giúp đỡ bộ lạc Cổ Mã.
Thế lực này không phải là gia tộc Xích Huyết, hiện tại gia tộc Xích Huyết còn khó bảo toàn bản thân, làm gì còn cường giả mà điều tới Đông Châu.
Nhưng Du Tiểu Mặc lại biết thế lực này, nghe nói sư phụ của Nhan Huy và Tô Lãng rất mạnh, thận phận không đơn giản, hơn nữa còn có thánh nữ tiền nhiệm Tổ Mã, thực lực của người này cao hơn cả Hạ Âm.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Du Tiểu Mặc liền nói chuyện này cho các sư huynh biết, mặc dù thân phận của người nọ vẫn rất bí ẩn, nhưng nói sao cũng có phương hướng để điều tra.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc nghe Lăng Tiêu nói muốn qua Quỷ Khốc Nhai một chuyến.
Từ sau khi y trở thành thiếu chủ thực sự của Thiên Cẩu, dù rất nhiều chuyện đã có Thiên Đao giúp đỡ, không cần đích thân xử lý, nhưng nói sao thì cũng phải tìm hiểu một chút.
Du Tiểu Mặc lại nhớ tới những gì Hoàng Thử thú kể lại cho hắn nghe, vì vậy bỏ cuộc giữa chừng.
“Lăng Tiêu này, hay là anh đi một mình đi, em đột nhiên nhớ ra mình còn có một số việc phải làm, ba tháng qua chỉ lo chăm sóc anh, em ít khi tu luyện hay luyện đan quá.”
Trong một năm này, Du Tiểu Mặc vẫn dậm chân ở tu vi tứ phẩm, chủ yếu là không có thời gian để tu luyện, nhưng cũng không thể bảo là không có tiến bộ. Trong một năm ở trong thế giới kia, vì linh khí cực kỳ đậm đặc, mặc dù mỗi lần hắn đều bị đuổi giết không yên thân, nhưng cũng coi như là có tu luyện trong quá trình bỏ trốn.
Lăng Tiêu dứt khoát kéo hắn rời khỏi cung điện, bọn họ chỉ tới Quỷ Khốc Nhai xem sao thôi, căn bản là không tốn bao nhiêu thời gian, tưởng y không biết phu nhân đang kiếm cớ sao?
Du Tiểu Mặc ủ rũ cúi đầu, hy vọng mọi người trong Thiên Cẩu đều bận rộn.
Chỉ là nguyện vọng của hắn hoàn toàn không thể thực hiện.
Không đến nửa canh giờ, hai người đã tới Quỷ Khốc Nhai, nguyên nhân là một năm Du Tiểu Mặc bị giam, đã có một truyền tống trận giữa Quỷ Khốc Nhai của Thiên Cẩu và cung điện nhà hắn, đúng là truyền tống trận hay gặp ở đại lục Long Tường, dùng để tiến thành truyền tống trong khoảng cách ngắn thì không còn gì thích hợp hơn.
Từ sau khi Hoa Cô và khế ước thú của Du Tiểu Mặc gia nhập vào Quỷ Khốc Nhai, cơ cấu trong Thiên Cẩu càng ngày càng cặn kẽ, càng ngày càng rõ ràng, mọi người phân công hợp tác, hoàn toàn không dông dài.
Bởi vì Lăng Tiêu đã sớm thông báo, cho nên lúc hai người tới nơi, đa số các thành viên đều có mặt trong Tiếu các.
Hai người vừa vào, một đống cặp mắt bên trong đã đồng loạt nhìn lại.
Bởi vì Du Tiểu Mặc hơi bị chột dạ, cho nên ***g ngực ưỡn không được thẳng cho lắm, mắt cũng nhìn quanh bốn phía, vì vậy mà nhìn thấy Hoa Cô đã thành công biến hóa thành ngự tỷ.
Lần đầu gặp mặt, Hoa Cô là một đàn chị gan dạ và sáng suốt hơn người, thủ đoạn khôn khéo, nhưng khi ấy trên người nàng vẫn có vẻ tục khí, ăn mặc cũng chỉ như một cô gái nông thôn, vậy là dù thấy Hoa Cô rất giống một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng Du Tiểu Mặc chưa từng nghĩ nàng theo hướng ngự tỷ.
Bây giờ Hoa Cô mặc một bộ váy màu đỏ tươi, cặp môi cũng đỏ mọng rực lửa, khuôn mặt càng thêm diễm lệ, một chiếc đai lưng mô tả hết vòng eo thôn của nàng, càng khiến thứ trên ngực thêm mấp mô chập chùng, bên hông còn đeo một cây roi nhỏ.
Bộ dáng này khiến Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ tới một ngự tỷ đang quơ roi, cười ha ha quất một lũ đàn ông. Hết hồn à nha, Du Tiểu Mặc cảm giác mình bị sét đánh đen thui rồi.
“Thiếu chủ.”
Đang mải nghĩ ngợi, Hoa Cô đã lên tiếng chào hỏi.
Du Tiểu Mặc vội tỉnh táo lại, ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang cười mờ ám nhìn hắn, không khỏi chột dạ sờ mũi một cái.
Hoa Cô đột nhiên nhìn về phía hắn, do dự một lát mới lên tiếng: “Phu nhân.”
Dường như lại có một tiếng sét đánh trúng đầu Du Tiểu Mặc, hắn tiếp tục hết hồn tập hai, cái từ phu nhân này luôn luôn thuộc sở hữu của Lăng Tiêu, lúc y nói ra chắc chắn sẽ có cảm giác dịu dàng tán tỉnh, ngay từ đầu Du Tiểu Mặc còn ngại ngùng, dần dần thành quen.
Nhưng đột nhiên nghe được hai chữ “phu nhân” từ trong miệng một người phụ nữ, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vi diệu, cứ như thể hắn cũng là nữ nhân vậy.
Chuyện bốn loại huyết mạch kết hợp lại có thể sánh ngang với Chí Tôn giả cũng là ông nói, lúc trước nam tử áo trắng mới liếc mắt nhìn đã nhận ra trong người Lăng Tiêu có bốn loại huyết mạch, chẳng qua là nếu không biết quan hệ giữa y mà Du Tiểu Mặc, chắc nam nhân áo trắng cũng không có ý định nói cho y.
Có nhân tất có quả, đại khái là đạo lý này.
Về phần tại sao Thông Thiên Đế đầu tiên lại chết, đương nhiên là có liên quan đến truyền thuyết về Tứ Linh rồi.
Thông Thiên Đế đầu tiên là người có dã tâm bừng bừng, không chỉ muốn hủy diệt Tứ Linh, thậm chí còn muốn hủy diệt luôn cả các gia tộc và thế lực lớn khi ấy, bao gồm Du tộc, sau đó chỉnh đốn lại thực lực chung ở đại lục Thông Thiên, đạt tới mục đích thống nhất.
Chỉ là cuối cùng âm mưu của lão vẫn bị lật tẩy.
Thời kỳ viễn cổ cũng từng xuất hiện một người có huyết mạch Tứ Linh như Lăng Tiêu, cũng là một người không được coi trọng, khí ấy Tứ Linh còn chưa biết việc huyết mạch của họ được kết hợp hoàn mỹ sẽ tạo ra một sự tồn tại ngang hàng với Chí Tôn giả.
Mãi tới khi âm mưu của Thông Thiên Đế đầu tiên bị vạch trần, người kia mới bắt đầu tỏa sáng. Chỉ tiếc là đến trận đấu cuối cùng, người kia vẫn đồng quy vu tận với Chí Tôn giả.
Vì Chí Tôn giả đã biến mất, cho nên mặc dù thế giới vẫn nguyên vẹn, nhưng quy tắc chưa được hoàn tiện, thứ tàn lưu còn tồn tại tới ngày hôm nay chỉ là quy tắc của Chí Tôn giả trước kia để lại, nếu như vị Chí Tôn giả thứ hai không xuất hiện nữa, chẳng bao lâu sau, quy tắc của Chí Tôn giả tiền nhiệm sẽ biến mất.
Chỉ là dù đại chiến viễn cổ là âm mưu của Chí Tôn giả, nhưng không mấy ai biết chuyện này, bởi vì người thực sự phát hiện ra âm mưu này đã đồng quy vu tận với lão.
Người nọ chưa kịp nói đã chết, còn vì sao tổ tiên của Du tộc biết rõ, đó là vì ông cũng có mặt ở hiện trường lúc ấy, chưa kể những cường giả như họ đâu có ngốc, sự bùng nổ của đại chiến viễn cổ có quá nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là người biết chân tướng đều bỏ mạng trong trận chiến ấy hết rồi.
Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai biết thực ra bên trong Thông Thiên Điện chỉ toàn là đen tối và xấu xa, hoàn toàn không đáng để mọi người phải tín ngưỡng. May mà hiện tại Thông Thiên Điện đã bị hủy, thanh danh cũng bị bôi đen, sự thực về đại chiến viễn cổ cũng không cần phải nói ra nữa.
Thông Thiên Đế hiện tại quật khởi là sau khi đại chiến viễn cổ xảy ra vạn năm, bởi vì lúc ấy Thông Thiên Điện cũng tử thương không nhỏ. Vì rất ít người biết đến âm mưu kia, cho nên Thông Thiên Đế hiện tại không biết gì nhiều, mà gã cũng chỉ cần biết Thông Thiên Đế đầu tiên là Chí Tôn giả thôi, như vậy là đủ rồi.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe xong trong đầu chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên trên đời chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, dù ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng có một ngày phải chết, có điều cái lão Chí Tôn giả kia đúng là tự tìm đường chui vào chỗ chết.
Làm Chí Tôn giả cho tốt thì không chịu, hết lần này tới lần khác phải đòi thống nhất cái quỷ gì, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện, kết quả ép người mạnh nhất phải xuất hiện, đúng là chết cũng không ngẩng đầu lên được, phải nói cái thứ như dục vọng và quyền lợi đúng là hại chết người.
“Vậy viên linh đan này phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc chỉ vào viên linh đan trên tay Lăng Tiêu, viên linh đan màu đỏ sậm đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay y.
Ngay từ đầu hắn cũng suy nghĩ liệu Lăng Tiêu có dùng không, nhưng ngẫm tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy không ổn, bản thân Lăng Tiêu đã có bốn loại huyết mạch, không bắt buộc phải đột phá thành Chí Tôn giả như Thông Thiên Đế, hơn nữa thứ này hấp thu tính mạng của nhiều người như vậy, quá âm tà, cuối cùng viên linh đan này chỉ là bán thành phẩm.
Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng không có cảm tình gì với nó, dứt khoát nghiền nát thành tro bụi, vừa rơi xuống đã bị gió cuốn đi.
“Thứ dị đoan tà đạo, có thời gian làm thứ này, còn không bằng tu luyện đứng đắn.”
Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh nói liệu cái lão Chí Tôn giả kia có phải cũng dùng phương pháp này để trở thành Chí Tôn giả không?”
“Có lẽ là không phải.” Ngoài dự đoán của hắn, Lăng Tiêu bác bỏ, “Theo lời gã trung niên kia nói với em thì hẳn là loại phương pháp này được sáng tạo sau khi gã và Thông Thiên Đế cấu kết với nhau, có thể thành công hay không vẫn là ẩn số.”
“Vậy ước định giữa anh và người kia phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc còn nhớ rõ Lăng Tiêu đã ước định với Lân Thiếu Dật, hôm nay Thông Thiên Điện bị hủy, có lẽ đại hội đan sư cũng không được tổ chức nữa.
Lăng Tiêu đột nhiên bật cười, “Liên quan gì đến ta, ngay từ đầu kẻ đánh cuộc với ta cũng là hắn, có phát sinh sự cố ngoài ý muốn gì cũng là chuyện của hắn.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy phu quân nhà mình thật là gian trá.
Có lẽ cái tên Lân Thiếu Dật kia sẽ tức chết cho coi, Thông Thiên Điện do Lăng Tiêu hủy, vậy mà cuối cùng lại bắt gã đi dọn dẹp.
Cơ mà đây đúng là một việc đáng mừng!
Buổi chiều, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi xem tình hình của Thiên Quỷ, nhờ có Lăng Tiêu nói mà Du Tiểu Mặc mới biết, hóa ra tên này không phải bị hôn mê, mà là đang lên cấp.
Thiên Quỷ là một kẻ cuồng chiến đấu, thường xuyên lên cấp trong khi đánh nhau, mặc dù hắn bị trọng thương trong trận chiến sinh ở Thông Thiên Điện, nhưng cũng tình cờ đột phá khỏi hai sao, có lẽ một thời gian hắn nữa tu vi của Thiên Quỷ sẽ là ba sao rồi.
Trong ba tháng trở về này, Du Tiểu Mặc còn nhận được tin tức của đại sư huynh và nhị sư huynh.
Sau khi biết hắn bị Thông Thiên Đế bắt đi, hai vị sư huynh rất lo lắng, liên tục nhờ Đại Bàng nghe ngóng tin tức cho họ, nghe nói Lăng Tiêu đang mời rất nhiều cường giả để xông vào Thông Thiên Điện, họ cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể rời khỏi Đông Châu.
Đọc thư của họ lúc này Du Tiểu Mặc mới biết tình hình ở Đông Châu rất tệ.
Mặc dù bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Vạn Sa cùng liên minh lại để đối phó với bộ lạc Cổ Mã, nhưng họ không hề thắng thế, bởi vì có một thế lực đang âm thầm giúp đỡ bộ lạc Cổ Mã.
Thế lực này không phải là gia tộc Xích Huyết, hiện tại gia tộc Xích Huyết còn khó bảo toàn bản thân, làm gì còn cường giả mà điều tới Đông Châu.
Nhưng Du Tiểu Mặc lại biết thế lực này, nghe nói sư phụ của Nhan Huy và Tô Lãng rất mạnh, thận phận không đơn giản, hơn nữa còn có thánh nữ tiền nhiệm Tổ Mã, thực lực của người này cao hơn cả Hạ Âm.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Du Tiểu Mặc liền nói chuyện này cho các sư huynh biết, mặc dù thân phận của người nọ vẫn rất bí ẩn, nhưng nói sao cũng có phương hướng để điều tra.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc nghe Lăng Tiêu nói muốn qua Quỷ Khốc Nhai một chuyến.
Từ sau khi y trở thành thiếu chủ thực sự của Thiên Cẩu, dù rất nhiều chuyện đã có Thiên Đao giúp đỡ, không cần đích thân xử lý, nhưng nói sao thì cũng phải tìm hiểu một chút.
Du Tiểu Mặc lại nhớ tới những gì Hoàng Thử thú kể lại cho hắn nghe, vì vậy bỏ cuộc giữa chừng.
“Lăng Tiêu này, hay là anh đi một mình đi, em đột nhiên nhớ ra mình còn có một số việc phải làm, ba tháng qua chỉ lo chăm sóc anh, em ít khi tu luyện hay luyện đan quá.”
Trong một năm này, Du Tiểu Mặc vẫn dậm chân ở tu vi tứ phẩm, chủ yếu là không có thời gian để tu luyện, nhưng cũng không thể bảo là không có tiến bộ. Trong một năm ở trong thế giới kia, vì linh khí cực kỳ đậm đặc, mặc dù mỗi lần hắn đều bị đuổi giết không yên thân, nhưng cũng coi như là có tu luyện trong quá trình bỏ trốn.
Lăng Tiêu dứt khoát kéo hắn rời khỏi cung điện, bọn họ chỉ tới Quỷ Khốc Nhai xem sao thôi, căn bản là không tốn bao nhiêu thời gian, tưởng y không biết phu nhân đang kiếm cớ sao?
Du Tiểu Mặc ủ rũ cúi đầu, hy vọng mọi người trong Thiên Cẩu đều bận rộn.
Chỉ là nguyện vọng của hắn hoàn toàn không thể thực hiện.
Không đến nửa canh giờ, hai người đã tới Quỷ Khốc Nhai, nguyên nhân là một năm Du Tiểu Mặc bị giam, đã có một truyền tống trận giữa Quỷ Khốc Nhai của Thiên Cẩu và cung điện nhà hắn, đúng là truyền tống trận hay gặp ở đại lục Long Tường, dùng để tiến thành truyền tống trong khoảng cách ngắn thì không còn gì thích hợp hơn.
Từ sau khi Hoa Cô và khế ước thú của Du Tiểu Mặc gia nhập vào Quỷ Khốc Nhai, cơ cấu trong Thiên Cẩu càng ngày càng cặn kẽ, càng ngày càng rõ ràng, mọi người phân công hợp tác, hoàn toàn không dông dài.
Bởi vì Lăng Tiêu đã sớm thông báo, cho nên lúc hai người tới nơi, đa số các thành viên đều có mặt trong Tiếu các.
Hai người vừa vào, một đống cặp mắt bên trong đã đồng loạt nhìn lại.
Bởi vì Du Tiểu Mặc hơi bị chột dạ, cho nên ***g ngực ưỡn không được thẳng cho lắm, mắt cũng nhìn quanh bốn phía, vì vậy mà nhìn thấy Hoa Cô đã thành công biến hóa thành ngự tỷ.
Lần đầu gặp mặt, Hoa Cô là một đàn chị gan dạ và sáng suốt hơn người, thủ đoạn khôn khéo, nhưng khi ấy trên người nàng vẫn có vẻ tục khí, ăn mặc cũng chỉ như một cô gái nông thôn, vậy là dù thấy Hoa Cô rất giống một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng Du Tiểu Mặc chưa từng nghĩ nàng theo hướng ngự tỷ.
Bây giờ Hoa Cô mặc một bộ váy màu đỏ tươi, cặp môi cũng đỏ mọng rực lửa, khuôn mặt càng thêm diễm lệ, một chiếc đai lưng mô tả hết vòng eo thôn của nàng, càng khiến thứ trên ngực thêm mấp mô chập chùng, bên hông còn đeo một cây roi nhỏ.
Bộ dáng này khiến Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ tới một ngự tỷ đang quơ roi, cười ha ha quất một lũ đàn ông. Hết hồn à nha, Du Tiểu Mặc cảm giác mình bị sét đánh đen thui rồi.
“Thiếu chủ.”
Đang mải nghĩ ngợi, Hoa Cô đã lên tiếng chào hỏi.
Du Tiểu Mặc vội tỉnh táo lại, ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang cười mờ ám nhìn hắn, không khỏi chột dạ sờ mũi một cái.
Hoa Cô đột nhiên nhìn về phía hắn, do dự một lát mới lên tiếng: “Phu nhân.”
Dường như lại có một tiếng sét đánh trúng đầu Du Tiểu Mặc, hắn tiếp tục hết hồn tập hai, cái từ phu nhân này luôn luôn thuộc sở hữu của Lăng Tiêu, lúc y nói ra chắc chắn sẽ có cảm giác dịu dàng tán tỉnh, ngay từ đầu Du Tiểu Mặc còn ngại ngùng, dần dần thành quen.
Nhưng đột nhiên nghe được hai chữ “phu nhân” từ trong miệng một người phụ nữ, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vi diệu, cứ như thể hắn cũng là nữ nhân vậy.
/731
|