Đối với một đứa trẻ không có nền tảng mà nói, vào Đông Xưởng đã có thể làm Sai sự, đây là chuyện có nằm mơ cũng không dám nghĩ. Tiểu Tứ vui mừng quá đỗi, vội vàng hướng về phía Lương Ngộ chắp tay hành lễ: “Đa tạ Đốc chủ. Xin Đốc chủ yên tâm, Tiểu Tứ nhất định cố gắng học hỏi, tuyệt đối không làm Đốc chủ mất mặt.”
Lương Ngộ ừm một tiếng, nhìn bọn họ kẻ xướng người họa nháy mắt ra hiệu, hơi nhíu mày lại, chuyển ánh mắt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Nguyệt Hồi muốn dẫn Tiểu Tử về, hắn đã nhắc nhở nàng, nam nữ khác biệt không thể quá thân mật, mặc dù ngoài miệng nàng đồng ý nhưng có thể thấy được nàng cũng không để trong lòng. Bây giờ dẫn người về rồi, hắn ngược lại không phải là không có sự độ lượng rộng rãi bao dung, chỉ sợ lâu ngày lâu năm, lớn mà không tự chủ, lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ như vậy, thật sự không ra thể thống gì. Để tránh tương lai xảy ra sơ suất, vẫn là tiên hạ thủ vi cường*, Đông Xưởng cũng tốt, Cẩm Y vệ cũng tốt, Chưởng ban, Bách hộ, Thiên hộ, Nhậm miễn đều ở trong một câu nói của hắn, thưởng cho Tiểu Tứ một việc làm, để hắn ta cách xa Nguyệt Hồi một chút là được.
(*:先下手为强: Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)
Cũng may Nguyệt Hồi rất hiểu phần nhân tình này của hắn, gọi ca ca vừa ngọt vừa giòn tan, đến gần bên cạnh hắn nói: “Nếu muốn làm Sai sự đứng đắn, còn xin ca ca thưởng cho đệ ấy cái tên, lúc nào cũng gọi Tiểu Tứ Tiểu Tứ như vậy, rất mất mặt.”
Cũng chính xác, đi ra từ Đô đốc phủ, ngày sau không thiếu được một bước lên mây, một lát là đã làm quan, còn để cho người ta gọi A Miêu A Cẩu như thế, chẳng phải là khiến người ta chê cười sao.
Lương Ngộ nghiêng đầu đi, thấy trên thư án đặt một bản , tiện tay mở ra: “Nam Phong tri ngã ý, xúy mộng đáo Tây Châu*, gọi là Phó Tây Châu đi.”
(*:南风知我意, 吹梦到西洲: Nam Phong tri ngã ý, xúy mộng đáo Tây Châu: Gió Nam biết ý của ta, thổi giấc mơ tới Tây Châu.)
Tiểu Tứ cực kỳ hài lòng với cái tên này, vui mừng hớn hở hướng về phía Nguyệt Hồi nhảy nhót: “Nguyệt tỷ, đệ có tên rồi, đệ tên là Phó Tây Châu!”
Nguyệt Hồi cũng cùng cao hứng theo: “Tây Châu à, cái tên này nghe hay quá, phù hợp với đệ.” Trong lòng đương nhiên hiểu rõ, ca ca để Tiểu Tứ theo họ của mẫu thân, xem như là một chút an ủi trong sự không toàn vẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Tứ đã có tên, sức lực rất dồi dào, không ở lại ăn cơm đã trở về Đông Xưởng, sốt ruột sửa lại tên trên các hồ sơ ghi chép, tiện cho việc ngày mai người khác gọi tên hắn ta.
Lương Ngộ đuổi người đi xong thì hậu cố vô ưu*, đứng dậy sửa sang lại cổ áo bên trong nói: “Vốn dĩ muốn qua đêm ở nhà, đáng tiếc là trong cung có tin tức truyền tới, nói Thánh cung không khỏe, huynh phải nhanh chóng tiến cung một chuyến.”
(*:后顾无忧: Hậu cố vô ưu: Cẩn thận mà không phải lo lắng gì.)
Nguyệt Hồi không hiểu từ ngữ vẻ nho nhã kia, nghiêng đầu hỏi: “Thánh cung không khỏe là cái gì?”
“Chính là Hoàng đế ngã bệnh rồi.” Lương Ngộ đi tới trước cửa, tiểu thái giám khom người trình mũ ô sa đến, hắn nhận lấy đội lên, chỉnh quan phục ngay ngắn nói: “Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, chỉ là thân thể không được tốt, hai năm nay tận tâm điều trị, tuy có chút khởi sắc nhưng gặp trời giá rét cuối năm vẫn rất dễ cảm lạnh.” Nói xong quay đầu căn dặn: “Trời lạnh, ban đêm đừng luyện chữ nữa, sớm đi ngủ đi. Thiếu thốn cái gì thì dặn dò xuống cho người phía dưới đi lấy, đừng nhẫn nhịn, cũng đừng để bản thân uất ức, nhớ chưa?”
Nguyệt Hồi ầy một tiếng: “Vậy bao giờ huynh về?”
Lương Ngộ nhìn qua bông tuyết lẳng lặng rơi xuống đầy trời, thở dài một cái nói: “Phải xem xem bệnh tình của Hoàng thượng như thế nào, đến mai có thể chuyển biến tốt thì ngày mai về.” Tào Điện Sinh giơ cây dù hoàng lư* đi lên tiếp đón, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu nói: “Bên ngoài lạnh, đi vào đi.” Một bên nâng áo bào bước xuống bậc thang.
(*:黄栌: Cây hoàng lư: Tên khoa học là Cotinus coggygria, là một loài thực vật có hoa trong họ Đào lộn hột. Loài này được Scop. mô tả khoa học đầu tiên năm 1771. Do cây hoàng lư có hình dạng giống một cây dù nên người xưa gọi là dù hoàng lư.)
Nguyệt Hồi đứng trên hành lang đưa mắt nhìn hắn, dưới mũ ô sa của hắn đeo khăn lưới, hai sợi dây thừng mảnh nhỏ rũ xuống phía sau, đuôi dây thừng treo san hô và thạch xanh lam, mỗi một bước chân đụng phải tà áo mãng bào hương sắc bên dưới, một mảnh tiếng leng keng vang lên.
Sắc trời dần tối, trước cửa cung treo đèn lồng lụa trắng to lớn, một chút ánh sáng lờ mờ này không chiếu vào được cổng tò vò* sâu thẳm, chỉ nhìn thấy Cấm Vệ quân đeo đao, đứng trong gió tuyết giống như cột cờ. Trong ngoài tường cung đều có đoàn người ngựa trấn giữ, Nội trắc đợi ở cửa cung mở khóa, thế giới với hành lang rực rỡ kia mới hiển hiện ra.
*Cổng tò vò
Người của Ti Lễ giám đã sớm chờ ở cửa rồi, thấy hắn đến, khom vai cong eo gọi một tiếng lão tổ tông: “Hoàng thượng tìm lão tổ tông, đã hỏi đến mấy lần rồi.”
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Thái y xem bệnh rồi chứ? Nói thế nào?”
Dương Ngu Lỗ nói: “Bệnh cũ lại thêm phong hàn, mới uống thuốc rồi, phải xem xem đêm nay thế nào.”
“Đã thông bẩm đến Thái hậu chưa?”
Dương Ngu Lỗ nói chưa: “Lão tổ tông không trở lại, thuộc hạ không dám tự tiện chủ trương.”
Hoàng đế của mười năm triều Đại Nghiệp, có một nửa không phải do Chính cung nương nương sinh, cách một cái bụng như cách cả ngọn núi, cho dù ngoài mặt là mẫu hiền tử hiếu thì cũng phải phân chia nặng nhẹ, cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Mẫu thân của Hoàng đế vốn là Lưu Thục phi, sau khi vào cung thời gian được sủng ái không dài, yên lặng sinh hạ hài tử, lại yên lặng chết đi, vào lúc Sở vương bốn tuổi Thuần Tông mới nhớ tới có người nhi tử này. Nếu đã nhớ tới thì không thể không hỏi han, thế là dặn dò Hoàng hậu chăm nom nhiều hơn. Bản thân Hoàng hậu tuy chỉ sinh được một vị công chúa, nhưng vô cùng coi trọng nhi tử Tấn vương của Thành Thuận phi, Thành Thuận phi và Hoàng hậu là tỷ muội ruột thịt, cháu trai so với hài tử của trượng phu cùng người khác sinh ra, quan hệ đương nhiên là thân thiết hơn.
Vốn dĩ trong nhiều vị hoàng tử như vậy, người có khả năng kế vị nhất kể ra có Tấn vương, nhưng Tấn vương thất đức, phẩm hạnh không tốt, mười bốn tuổi bị cưỡng chế rời kinh đến biên cương, vĩnh viễn mất tư cách trên danh sách Thái tử. Mấy vị hoàng tử còn lại, dù sao thân mẫu đều còn sống, nâng vị nào lên tương lai đều là sự uy hiếp. Lương Ngộ chọn một cơ hội can gián Hoàng hậu, sau mấy lần lung lay mới đổi lấy được cơ hội sắc lập Sở vương làm Thái tử.
Đáng tiếc Thái tử từ nhỏ không được chăm sóc tốt, thân thể vốn không khỏe mạnh, cho tới bây giờ vẫn là động một tí là mang bệnh. Lương Ngộ cũng thường xuyên vì chuyện này mà lo lắng, một triều thiên tử một triều thần, hắn là đại bạn của đương kim thiên tử, nếu Hoàng đế có mệnh hệ gì, giang sơn đổi thành người khác lên ngồi, như vậy Uông Chẩn chính là vết xe đổ của hắn.
Hoàng đế lại bệnh rồi, chuyện này phải che giấu, không thể để cho Thái hậu biết được. Dưới chân hắn vội vàng xuyên qua con đường hẻm, tiến vào buồng sưởi phía đông của Càn Thanh cung, xa xa nhìn thấy Hoàng đế kê gối cao mà ngủ, liền có xu thế dừng bước chân đang tiến lên trước lại, trầm thấp gọi một tiếng “Vạn tuế gia”.
Hoàng đế sắc mặt trắng bệch, xương gò má lại một mảng ửng hồng, nghe thấy giọng nói của hắn mới mở mắt ra, a lên một tiếng nói: “Đại bạn đến rồi.”
Lương Ngộ lại tiến lên nửa bước: “Chủ tử trước mắt cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nghiêng qua trên gối nói: “Cũng không biết là thế nào, mới uống thuốc, đổ chút mồ hôi, không nóng giống như lúc trước nữa, chỉ là khát nước.”
Lương Ngộ vội vàng gọi cung nữ đưa nước trà đến, tự mình đích thân giẫm lên bàn đạp đút cho Hoàng đế, ôn hòa nói: “Thần đã xem hồ sơ của thái y, vẫn là phổi nóng dẫn đến chứng bệnh, không phải là bệnh nghiêm trọng gì. Có điều lúc này thời thế có chút trắc trở, Nội các đang soạn thảo các công việc do chủ tử tự mình chấp chính, sợ rằng một chút sự cố ấy sẽ gây trở ngại.”
Hoàng đế sao lại không hiểu rõ ý của hắn, y đăng cơ vào năm mười sáu tuổi, Thái hậu gây khó dễ cho y, ngoài miệng không thừa nhận danh xưng, nhưng chính sự thì lúc nào cũng muốn tham dự vào. Vất vả lắm mới nhịn đến khi tuổi tròn mười tám, Thái hậu cũng không thể dùng bất cứ cơ gì can thiệp vào chính sự nữa, ai biết được tới thời khắc quan trọng thân thể của mình lại không có tích sự gì cả.
“Trách bệnh của trẫm đến không đúng lúc.” Hoàng đế thê lương cười một tiếng, màu môi tái nhợt có chút suy nhược. Ngừng lại một chút mới nói: “Nếu hai ngày nay có chuyển biến tốt, chuyện còn có thể che giấu cho qua, nếu như bệnh tình không đỡ được trong phút chốc, chỉ sợ bên chỗ Thái hậu không tiện cho qua, đến lúc đó vẫn cần Hán thần tìm cách...” Dứt lời lại là một trận ho khan.
Lương Ngộ vỗ lưng thuận khí cho y, khuây khỏa nói: “Chủ tử yên tâm, chuyện này thần tự sẽ xử lý. Trước mắt đã vào tháng chín, chính là lúc lạnh lẽo nhất, lại mười ngày liên tục tới đây không thấy mặt trời, không cẩn thận bị lạnh cũng là có. Cố gắng nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ đặt xuống, có thần ở đây, thần lên làm chức Chưởng ấn này, chính là vì san sẻ với chủ tử.”
Hoàng đế nghe xong gật đầu, ngửa mặt ở trên gối chậm rãi thở phào một cái.
Lương Ngộ dịch xong góc chăn cho hắn ta, dừng lại một chút hỏi: “Trong lòng chủ tử, đối với nhân tuyển Hoàng hậu có suy nghĩ gì?”
Hoàng đế có chút mệt mỏi, vỗ trán nói: “Hoàng hậu và trẫm đồng thể, chọn người làm Hậu cực kỳ thận trọng. Trẫm không có nhân tuyển đặc biệt, chỉ cần là Hoàng hậu trung lương, không cùng phe với Thái hậu là được.”
Lương Ngộ hơi đắn đo nói: “Chủ tử không vui, hiện tại vốn không nên nhắc đến chuyện này, nhưng tình hình vô cùng cấp bách, lại không tiện giấu giếm chủ tử… Thần nhận được mật báo, nói mấy vị đại thần Nội các ngày thường ở trong triều ủng hộ Thái hậu, vụng trộm đưa chân dung vào Từ Ninh cung. Chuyện chọn Hoàng hậu này, Thái hậu đương nhiên muốn làm chủ, thần chỉ sợ không có sự cho phép của chủ tử, Từ Ninh cung tự ý quyết định chọn người.”
Hoàng đế không nói, trầm mặc thật lâu, thay đổi ánh mắt nhìn về phía hắn: “Trong tay Hán thần có đao, trẫm thưởng đại quyền này cho ngươi, chỉ mong Hán thần trung quân làm chủ, mọi thứ lấy giang sơn của Đại Nghiệp làm trọng.”
Lương Ngộ đang chờ câu này, dù sao thì những trọng thần kia từng phụ tá tiên đế, muốn bắt đầu xử lý, thế nào cũng phải lấy được một chỉ thị của Hoàng đế. Bây giờ Hoàng đế cho phép, như vậy tất cả đều dễ làm rồi, ai có tội, ai đáng chết, toàn bộ dựa vào hắn định đoạt.
“Thần tuân chỉ, chuyện còn lại giao cho Đông Xưởng xử lý là được. Chủ tử cố gắng tĩnh dưỡng, hôm nay thần gác đêm cho chủ tử, chủ tử có gì phân phó, thần ở bên ngoài nghe thấy.”
Hoàng đế hơi gật gật đầu, lại nhắm nghiền hai mắt. Dứt bỏ thân phận không nói, thật ra y cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, gò má mang theo sự ngây ngô, lông tơ ở thái dương mềm như nhung, nằm thẳng trên long sàng rộng lớn, bởi vì hơi thở gấp gáp, mặt chăn rồng nhanh chóng nhấp nhô.
Lương Ngộ rời khỏi chính điện, ở góc Tây Nam là phòng của Sở nội tấu sự*, bình thường dùng để Ti Lễ giám làm việc, ban ngày người làm việc qua lại tấp nập không dứt, đến ban đêm chỉ còn bốn người trực luân phiên. Đêm nay hắn muốn ở lại Càn Thanh cung, người đang trực ở bên trong đã sớm lùi đến dưới mái hiên đứng hầu, hai ngày nay bởi vì việc riêng làm trễ nãi không ít công vụ, đã đến cuối tháng, phải kiểm tra lại hồ sơ ra vào cửa cung, tấu chương của tất cả quan lại đều phải đọc, Nội vi bình thường cũng sẽ nhìn qua, sợ là bận đến sáng mai cũng đủ rồi.
(*:奏事处: Sở nội tấu sự: Sở tấu sự là tên quan thự thời triều đình nhà thành, thành lập năm Ung Chính, phân ra Sở ngoại tấu sự và Sở nội tấu sự, do quan ngự tiền kiêm quản, nội ngoại gồm 33 người.)
Dưới chân bày lồng hun, hắn ngồi vào chỗ sau cái bàn dài, một đống sổ lớn chồng chất giống như núi cao. Tần Cửu An ở một bên hầu hạ nói: “Những gì nên thẩm tra đối chiếu thuộc hạ sớm đã thẩm tra đối chiếu qua, Đốc chủ lấy ra mấy quyển kiểm tra xem xét tình hình cụ thể, đêm hôm khuya khoắt, khí lạnh chui thẳng vào xương cốt, hà tất phải chịu sự mệt mỏi đó!”
Ti Lễ giám do hắn chưởng quản rất ít khi xảy ra sự cố, công việc chia mỗi người một việc, nếu có sơ hở, mọi thứ luôn có tiền đề và hậu quả, luôn luôn có lý do. Có điều Chưởng sự quá dễ lừa gạt, thuộc hạ liền làm trò yêu, Lương Ngộ không thể thiếu việc phải cực khổ một chút, chuyện nên kiểm tra thực hư thì vẫn phải kiểm tra, mãi bận đến trước sau giờ Tý, Ngự Trà phòng đưa trái cây nước trà đến, hắn mới thoáng nghỉ ngơi một lúc.
Đêm đã khuya, tuyết vẫn đang rơi, xuyên qua khoảng sân rộng nhìn chính điện, đèn lồng dưới mái hiên chập chờn, ánh sáng màu quýt vàng bên trong khung cửa sổ xuyên qua, Chính Đại Quang Minh điện* cũng như một ngôi nhà ở xa xa.
*Chính Đại Quang Minh điện
Hắn uống một ngụm trà nồng, trên lưỡi một mảng đắng chát. Đưa tay lấy ra quyển sổ hồng, đây là quyển sổ ghi chép việc sủng hạnh sinh hoạt công việc thường ngày của đế vương, vị trí phi tần cũng đều còn trống, chỉ có bốn vị nữ quan trước kia hầu hạ ở Đông Cung phụng dưỡng. Những nữ quan kia nói trắng ra chính là giống như thông phòng bên cạnh thiếu gia của mọi nhà, dùng khi Hoàng đế học việc, tương lai đi hay ở đều phải xem tâm tình của Hoàng đế.
Nửa tháng đầu sủng hạnh qua loa, nửa tháng sau… Ngày mười bảy, ngày hai mươi ba, ngày hai mươi sáu cũng có ghi chép. Ánh mắt hắn rơi vào ngày hai mươi chín, một đêm này lâm hạnh hai vị ti tẩm ti trướng, chẳng trách thân thể không khỏe.
Lương Ngộ đóng sổ đỏ lại, dựa vào tay vịn của ghế nói: “Thuốc của bốn người kia dừng được rồi, cũng đến lúc rồi.”
Tần Cửu An đáp lời, chỉ là không hiểu, thận trọng nói: “Lúc này ngừng thuốc, lỡ như có hỉ, sợ là phá hỏng quy củ.”
Lương Ngộ mỉm cười một tiếng: “Quy củ là do người đặt ra, đặt ở triều đại nào, dòng dõi đế vương gia thịnh vượng đều là chuyện tốt. Thật sự có hỉ, Thái hậu còn có thể bóp chết hoàng tôn hay sao?”
Hắn đã làm đại bạn của Hoàng đế gần mười năm, tất cả mọi việc của Hoàng đế đều do hắn sắp xếp, bao gồm cả bốn vị nữ quan này. Sớm trước kia Hoàng đế còn rất trẻ tuổi, chưa sắp lập Hoàng hậu đã có hoàng tử, tất nhiên sẽ khiến mấy tên nhà nho hủ lậu kia nói khoác. Bây giờ đầu xuân đã muốn tự mình chấp chính, việc lập Hậu cũng ở trước mắt, nắm chuẩn thời điểm trước tiên chiếm lấy chức vị trống của hoàng trưởng tử, trên dưới triều chính ai lại dám xen vào?
Nói cho cùng, vẫn là thân thể Hoàng đế quá yếu, không thể không phòng ngừa chu đáo.
Đầu ngón tay của hắn vuốt nhẹ trên cuốn sổ đỏ, ngâm nga nói: “Dặn dò bốn người kia, cũng phải tận lực khuyên giải sơ qua trách nhiệm. Hoàng thượng trẻ tuổi, bao nhiêu dương khí cũng không chịu được sự hấp thụ của bọn họ, đừng làm cho giống như cái động bàn tơ.”
Tần Cửu An hì cười một tiếng, cười xong vội vàng che miệng lại, ngượng ngùng thưa vâng: “Ngày mai tiểu nhân liền truyền lời.” Một bên nhìn chuông Tây Dương, xoa đầu gối nói: “Lão tổ tông, thời gian không còn sớm nữa, ngài chợp mắt một lúc..”
Giọng nói vừa rơi, bên ngoài truyền đến tiếng vang của giày đạp vào đất, ngự tiền thái giám dừng ở cửa hướng về phía bên trong truyền lời: “Lão tổ tông, vạn tuế gia hình như có chút không an ổn, ngày nhanh đi xem một chút đi.”
/57
|