Hoàng đế là người già đời, Nguyệt Hồi thì không. Nàng luôn hồ đồ, chỉ sợ bị người ta chiếm lợi cũng không phát hiện ra.
Hắn không biết tình hình bên trong buồng sưởi như thế nào, xua tay bảo Tất Vân lui ra còn mình chậm rãi đi vào Quang Minh điện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tấm rèm được buông xuống ngăn cách hai thế giới, hắn muốn nghe rốt cuộc bên trong họ đang nói gì nhưng trước cửa có cung nhân, cho dù hắn có thể nghe lén nhưng hành động này quả thật không tốt.
Hắn không biết nên làm gì, đi qua đi lại trước cửa ba vòng, có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong, có lẽ hai người đang nói chuyện phiếm. Sau đó tiếng nói dần dần lớn hơn, hắn nghe thấy Nguyệt Hồi nôn nóng kêu lên: “Vạn Tuế gia, ngài đừng làm vậy, đừng làm vậy…”
Hắn cuống lên, một cảm giác sợ hãi dâng lên dâng lên trong đầu hắn, hắn không nghĩ nhiều vén rèm bước vào.
“Thần có việc muốn bẩm báo với chủ tử.” Hắn cao giọng nói.
Bên trong lập tức trở nên yên tĩnh, một lát sau, hắn nghe thấy Hoàng đế nói: “Vào đi.” Hắn vội bước vào trong phòng, thấy Nguyệt Hồi mặt mày ủ rũ đứng ở trước giường, tay còn bưng chén thuốc. Tất cả dường như không giống những gì hắn tưởng tượng, chỉ là đã đến bước này rồi không còn đường lui, liền nói với Nguyệt Hồi: “Muội không hiểu quy tắc ngự tiền sao? Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy!”
Nguyệt Hồi có chút oan uổng nhưng không dám phản bác, cúi đầu nói: “Muội thất lễ. Nhưng Vạn Tuế gia không chịu uống thuốc, muốn đổ thuốc đi, muội quá lo lắng, xin Chưởng ấn thứ tội.”
Mặc dù ngoài mặt Lương Ngộ vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong thầm thở ra, tiến lên nhận chén thuốc trong tay nàng: “Nơi này giao lại cho huynh, muội ra ngoài trước đi.”
Nguyệt Hồi nói vâng, hành lễ rời khỏi buồng sưởi. Lương Ngộ thấy nàng bình yên vô sự, xoay người bước lên bậc thang trước giường, dịu dàng nói: “Long thể liên quan đến xã tắc, không thể tùy tiện mặc kệ được. Đạo lý thuốc đắng dã tật, thần không nói chắc bệ hạ cũng hiểu, nhất thời bị bệnh cũng không sao, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, rất nhanh sẽ bình phục. Nếu thần nhớ không nhầm, năm nay chủ tử đã mười tám tuổi, uống thuốc còn cần người khuyên quả là điều không nên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ khác với những cung nhân bình thường, từ nhỏ Hoàng đế đã học các đạo lý lớn từ sư phó thư phòng và những nguyên tắc sống từ Lương Ngộ. Quan hệ giữa y và Lương Ngộ, nói là chủ tớ, chi bằng nói là thầy trò, bởi vì mặc dù cho tới hôm nay, y vẫn hơi sợ hắn, dù sao thói quen từ xưa khó có thể sửa được, Lương Ngộ chỉ cần không cười, cho dù hắn có nói nhẹ giọng, trông vẫn khá đáng sợ.
Hoàng đế ậm ừ: “Chỉ là trẫm uống quá nhiều thuốc, mấy năm nay trẫm sống như một cái ấm sắc thuốc vậy, đại bạn không biết được trẫm buồn phiền thế nào đâu.”
“Tại sao thần lại không biết chứ.” Lương Ngộ nói: “Chỉ trách thần đã tới bên cạnh chủ tử quá muộn, lúc trước những người hầu hạ không tận tâm mới khiến chủ tử thành như bây giờ. Nhưng giống như Nguyệt Hồi nói, nguyên nhân chính là bởi vì đã trải qua nhiều gian khổ, sau này sẽ được đáp lại xứng đáng, ngài chỉ cần nghĩ như vậy, lòng tự nhiên sẽ bình thản.” Hắn dứt lời đưa chén tới trước mặt hoàng đế: “Thỉnh chủ tử uống thuốc, đừng khiến thần lo lắng, cũng đừng để Nguyệt Hồi lo lắng.”
Hoàng đế bất đắc dĩ đành phải nhận chén, uống hết thuốc.
Lương Ngộ gọi người tới, hầu hạ Hoàng đế súc miệng rồi lại để y nằm xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc Nguyệt Hồi ở lại ngự tiền không có quan trọng không?
Kiểm soát triều chính hay toàn bộ Tử Cấm thành còn có cách khác, không nhất thiết cần Nguyệt Hồi ra mặt. Vừa rồi hắn đã hơi dao động, muốn Nguyệt Hồi rút khỏi Càn Thanh cung, thậm chí rời khỏi hoàng thành này, trở về Đề đốc phủ.
“Thần mới quay lại từ phòng nghỉ, nghe bên ngoài bẩm báo, nói đảng Hồng La ở phía nam càng ngày càng lớn mạnh, tổng đốc nha môn bất lực, khó có thể hoàn toàn trị tận gốc. Còn ở Vân Trung, nhiều mỏ than đá bị sập do mưa tuyết đã làm chết không ít thợ mỏ, thần đã phái người đi tới Sơn Tây giải quyết, chủ tử không cần lo lắng. Còn nữa…” Hắn dừng một chút: “Thái hậu đã lâu không gặp người ngoài, việc này khiến nhiều triều thần nghi ngờ. Thần muốn nhất lao vĩnh dật (*) nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa là đến ngày đại hỉ, sợ chuyện của Thái hậu trùng với ngày đại hôn của chủ tử. Hôm nay Tôn Tri Đồng nói với thần, nói sinh thần của Thái hậu sắp đến, năm nay có sắp xếp như thế nào. Phu nhân hắn là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, năm nào cũng tới, năm nay đột nhiên cắt ngang, ngoài cung chắc chắn không thiếu người dị nghị.”
(*) Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình,sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.
Hoàng đế không kiên nhẫn khi nhắc đến Thái hậu, điểm tốt duy nhất của bà là nói tốt cho y trước mặt Hoàng thượng, tiến cử y làm Thái tử. Sau đó tiên đế băng hà, y lập tức lên làm Đế, Thái hậu càng ngày càng làm nhiều chuyện xấu, mấy năm nay hiếm khi có lúc dừng. Hiện giờ có Ti Lễ giám san sẻ ưu buồn, hoàn toàn có thể giải quyết phiền toái, y cuối cùng có thể an nhàn mấy ngày nhưng lại bị bệnh, luôn khiến người khác phải lo lắng.
Hoàng đế thở gấp nói: “Tạm thời quả thật không thể động tới bà ta, vậy theo ý của đại bạn phải sắp xếp thế nào?”
Lương Ngộ cân nhắc nói: “Theo thần thì ta nên tạm thời sắp xếp Nguyệt Hồi ở Từ Ninh cung, đợi đến khi ứng phó qua sinh thần của Thái hậu rồi nói tiếp. Trước mắt chỉ buông rèm không thấy người, nói là bị bệnh, chuyện sau này tới sẽ không quá bất ngờ. Dù sao Thái hậu là Hoàng hậu của tiên đế, chủ tử phải gọi bà ta hai tiếng mẫu hậu, nếu sau khi tự mình chấp chính, Thái hậu chết bất đắc kỳ tử, bên ngoài sẽ lan truyền những tin không dễ nghe, dù sao lời nói của con người rất đáng sợ, chúng có thể làm tổn hại đến thánh dự.”
Hoàng đế nghe nói phải đưa Nguyệt Hồi vào Từ Ninh cung, lập tức không đành lòng: “Không còn cách nào khác sao?”
Lương Ngộ lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào vẹn cả đôi bên.” Hắn nói xong, cười: “Thần biết chủ tử không nỡ nhưng Từ Ninh cung khá gần Càn Thanh cung, Nguyệt Hồi cũng không phải bị nhốt trong Từ Ninh cung không thể ra, chủ tử muốn thì có thể triệu kiến muội ấy, thời gian cùng lắm chỉ bằng uống hết một chén trà, người sẽ lập tức xuất hiện trước mặt.”
Tuy hắn đã nói vậy nhưng hoàng đế vẫn không hạ quyết tâm, do dự nói: “Để trẫm nghĩ lại.” Rồi y mệt mỏi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Lương Ngộ thấy thế lui ra khỏi buồng sưởi. Nguyệt Hồi còn chờ ngoài điện, hắn không nhìn nàng lấy một cái, đi qua nàng nói một câu: “Đi theo huynh”, rồi đi về hướng nha môn Ti Lễ giám.
Từ Càn Thanh cung tới Ti Lễ giám là một đoạn đường dài, Nguyệt Hồi đi theo sau, vừa đi vừa nói: “Muội còn phải hầu hạ Hoàng thượng nữa.”
Lương Ngộ không trả lời, nàng cùng lắm chỉ là một nữ quan chải đầu, rảnh rỗi thì cho dế ăn thôi, làm gì có chuyện ngự tiền không thể thiếu nàng chứ!
Nàng chạy theo phía sau, gọi chưởng ấn, chưởng ấn không ngừng, hắn nghe được có chút bực bội, quay đầu nói: “Ngự tiền có người làm từng việc riêng, muội không thể làm thay, như vậy là làm sai quy củ. Hôm qua đã hầu hạ một ngày rồi, hôm nay có thể nghỉ ngơi chút, huynh kêu người chuẩn bị đồ ăn, muội có thể ngủ tiếp. Hôm nay huynh không ra ngoài, muội ở cùng ca ca một ngày đi.”
Một khi đã như vậy, nàng còn dám nói gì nữa. Nguyệt Hồi vô cùng vui sướng, hiện giờ nàng không phải làm gì nhưng vẫn nhận được bổng lộc. Nếu là một cung nữ khác, không biết ngày ngày phải chịu khổ thế nào, đâu có ai giống nàng, không lo ăn mặc, không phải chịu ấm ức, hoàng đế và ca ca đều quan tâm, nàng ở trong Tử Cấm thành giống như cá gặp nước vậy.
Trong đường hẻm cung nhân đi tới đi lui, thấy Lương Ngộ tránh đường cúi đầu hành lễ. Nguyệt Hồi bước nhanh đuổi theo, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có cảm giác chó cậy thế chủ.
Hai người đi vào nha môn, nàng nghe thấy tiếng chuông gió ở xa xa, chạy đến trước cửa sổ phòng ngủ riêng nhìn lên, cười hỏi: “Ai treo cái này lên vậy?”
Lương Ngộ đang bận việc, thản nhiên trả lời không biết: “Chắc có ai thấy để đó không dùng nên thuận tay treo lên.”
Vậy thì quả thật là thuận tay, thuận tay đóng đinh, thuận tay treo lên.
Nguyệt Hồi đã ra vào Ti Lễ giám nhiều lần, rất quen thuộc với nơi này, nàng bỏ giày, leo lên giường đất, cuộn tròn người lại như một con mèo.
Lương Ngộ xoay người nhìn nàng, khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ thỏa mãn, làn da được sau khi được dưỡng lâu ngày bị ánh sáng chiếu vào dường như trở nên trong suốt. Người đang ở trước mắt, chuyên tâm phơi nắng, hắn cũng tự nhiên yên tâm hơn. Bên ngoài tiểu thái giám đem thức ăn vào, hắn gọi nàng một tiếng, nàng lười biếng đáp lại, lười biếng đứng dậy, mở nắp bát, lấy muỗng bạc múc một thìa phô mai hạnh nhân lên ăn.
Lương Ngộ giả vờ hỏi vu vơ: “Vừa nãy Hoàng thượng nói gì với muội?”
Nguyệt Hồi không để tâm quá nhiều, chưa bao giờ không dám nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tâm sự, sờ sờ tay thôi. ” Nàng nghĩ một lát lại nói tiếp: “Còn nói, định cho muội một căn phòng ở Dưỡng Tâm điện để có thể ở bên Hoàng thượng.”
Lương Ngộ nghe vậy không vui lắm: “Phòng Dưỡng Tâm điện dành cho những nữ quan hầu hạ chuyện chăn gối, bảo muội dọn vào đó là có ý gì, muội hiểu không?”
Sao nàng có thể không rõ, nàng vừa ăn vừa nói: “Cho nên muội không đồng ý, nhưng Hoàng thượng nói sẽ để những nữ quan kia dọn đi nơi khác, muội đây đương nhiên càng không thể đồng ý rồi.”
Cuối cùng nàng không thuận miệng đồng ý, Lương Ngộ thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tại sao muội không đồng ý?”
Nguyệt Hồi rung đùi đắc ý nói: “Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp đại hôn, tương lai Hoàng hậu sẽ tiến cung, thấy trong Dưỡng Tâm điện chỉ có mình muội, vậy đương nhiên sẽ trừng trị muội! Muội không có ngốc, thay người khác vướng vào rắc rối này làm gì, ai muốn chèn ép muội, cân nhắc đi cân nhắc lại, quả thật sẽ không có lợi.”
Nhưng mà Hoàng đế đã có kế hoạch của mình, trong lòng Lương Ngộ hiểu rất rõ.
Vào Dưỡng Tâm điện, tất nhiên là muốn se mặt (**). Hoàng đế không thể để nàng làm Hoàng hậu được nhưng nếu nàng mang thai Hoàng tử trước, vậy thì mẫu thân vinh hiển nhờ con, tương lai có thể một bước lên mây.
(**) Se mặt: phong tục ngày xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng phải cạo sạch phần lông tơ ở cổ và mặt.
Cho nên tiểu Hoàng đế cũng coi như thật lòng với nàng, có thể vì nàng mà suy xét mọi thứ, nhưng do Hoàng đế còn trẻ nên suy xét chưa chu toàn, y cho rằng nữ nhân trong cung có thánh sủng là đủ rồi, kỳ thật hậu cung đấu đá nhau nào có đơn giản.
May mà Nguyệt Hồi đã tự cứu mình một mạng, sau khi nàng cân nhắc lợi, hại, không ỷ vào ca ca đấu đá bừa bãi, điều này khiến Lương Ngộ rất hài lòng.
Nguyệt Hồi thấy mắt hắn có tia sáng, vẻ mặt thanh tú như làn gió nhẹ đã lâu chưa thấy, lúc này nàng có thể chắc chắn, mình chó ngáp phải ruồi.
Thật ra nàng không đồng ý với Hoàng đế là bởi vì mình không muốn. Nàng chưa bao giờ là một người suy nghĩ cặn kẽ, nếu như không muốn sẽ tìm đủ mọi lý do để thoái thác, trùng hợp lý do này lại hợp với Lương Ngộ.
Nàng khá thích Hoàng đế nhưng không đến mức tình nguyện làm công cụ để y luyện bản lĩnh. Địa vị của bốn nữ quan kia cũng không chắc chắn, tuy Tư Trướng mang thai nhưng vẫn bị đưa đến dương phòng giam lỏng, nàng còn đâm đầu vào xem náo nhiệt gì chứ! Nàng nên tiếp tục duy trì như hiện tại, ăn ké ở chỗ Hoàng thượng, ngủ ké ở chỗ ca ca, trái ôm phải ấp ngồi hưởng phúc, cực kỳ thoải mái.
Nàng suy nghĩ một chút liền vui vẻ, ăn xong liền nằm, liếc mắt nói: “Ở lại lâu thêm một ngày, muội có thể kiếm lợi thêm một ngày, muội đâu phải đứa ngốc chứ.” Nàng nói xong cười gian trá, rút khăn tay để lên mặt mình, thở dài: “Nhưng ở trong cung lâu quả thật rất nhàm chán. Nếu là ngày trước, muội có thể cùng Tiểu Tứ đi dạo chơi, bây giờ, chậc chậc…” Giọng nàng thấp xuống, hồi lâu không thấy động tĩnh gì, không lâu sau có tiếng ngáy khe khẽ phát ra.
Lương Ngộ thở dài, người vô tư như nàng, quả thật hắn không có cách nào.
Hắn tiến đến bàn, ngồi xuống, mới mở hộp gỗ ra lấy sách thì thấy hai tiểu thái giám đang cùng nhau bê một khóm trúc đi ngang qua. Khóm trúc kia có phần thân dưới hơi phình ra, hình như là trúc bụng Phật. Hắn đứng dậy đi ra ngoài kêu “Từ từ”, hai thái giám liền dừng bước, cúi đầu nghe chỉ thị.
Hắn giơ tay chỉ: “Dọn đến phòng cách vách trực phòng đi.”
Hai tiểu thái giám lĩnh mệnh, đặt khóm trúc lên bậc cao.
Người đều đã rời đi, hắn khoanh tay đi đến trước chậu cây, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lấy dao chặt hai cây trúc.
Nguyệt Hồi ở trong phòng đã ngủ khá lâu, khi mở mắt ra, ánh nắng đã chếch đến đỉnh đầu rồi. Nhưng thời tiết rất ấm áp, cửa sổ được mở ra, có gió thổi vào, chuông gió nhẹ nhàng lung lay, vang lên tiếng leng keng.
Nàng kéo khăn trên mặt xuống, thất thần nhìn hình dáng chuông gió hình con cá kia, đến lúc này mới hiểu rõ, hóa ra tư thế của mỗi một con cá vàng đều không giống nhau, đến cả biểu cảm trên mặt cá cũng không giống.
Chuông gió chậm rãi xoay tròn, nhìn lâu sẽ hơi choáng đầu. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu không biết ca ca đi đâu, lúc trước không phải huynh ấy nói hôm nay không ra ngoài sao, tại sao nàng mới chợp mắt một lát, người đã không thấy…
Nàng xoay người để mặt nhìn ra cửa, thấy có người đi từ ngoài cửa vào, bởi vì ngược sáng nên không rõ diện mạo, nhưng nhìn thân hình cũng biết là ca ca.
Hắn đem đến trước giường đất một cái giường trúc, những kẽ hở được đan kín bởi sợi lạt, còn có một hình người được làm bằng trúc.
Nguyệt Hồi không hiểu, cúi đầu nhìn hình nhân này, tay béo, chân béo, cái bụng cũng căng tròn, đầu đội mũ, trong tay còn cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Nàng ngước mắt nhìn Lương Ngộ: “Đây là cái gì?”
Hắn không nói, chỉ cười, ngồi xếp bằng đối diện nàng, đưa tay kéo sợi dây dưới giường trúc, người trúc lập tức đứng dậy, chớp mắt trở thành tướng quân béo bụng oai phong. Sau đó hắn điều khiển tung ra rất nhiều chiêu thức, diêu hầu xoay người, hắc hổ đào tâm… đánh còn thú vị hơn trên võ đài.
“Hay!” Nguyệt Hồi vỗ tay: “Thiếu hiệp có thân thủ thật tốt!”
Loại đồ chơi trẻ con này có thể khiến người ta bộc lộ tính trẻ con nhất. Có lẽ nàng đã quên, khi còn nhỏ hắn đã từng diễn cho nàng như thế này. Khi đó nàng mới ba, bốn tuổi, vừa cười vừa kêu không đủ để biểu đạt niềm vui của nàng, há miệng cắn một cái, còn làm rách khóe miệng. Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, nàng đã lớn thế này rồi… Hắn lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng, lúm đồng tiền của nàng đẹp như hoa, may mà nàng không thay đổi, vẫn sẽ kích động bởi trò chơi này.
Nguyệt Hồi đương nhiên cũng không nghĩ tới, người nghiêm túc như Lương Ngộ hóa ra cũng sẽ làm loại đồ vật này để cho nàng vui. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác nói không nên lời, hai người ngồi đối diện nhau cúi đầu xem, trán chạm trán, trên chiếc giường tre này là cả thế giới.
Trò chơi người trúc này đánh đến náo nhiệt, nàng lại thất thần, thực ra ca ca đẹp hơn người trúc nhiều.
Nàng không nhịn được nhìn trộm hắn, nhưng không ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn, nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí có chút xấu hổ.
/57
|