Mộ Thiện một khi về nước, cô quyết tâm không đi đâu hết. Nghe câu nói nửa đùa nửa thật của Trần Bắc Nghiêu, cô liền nghiêm mặt: "Là anh sai rồi, anh không nên để em đi mới đúng."
Trần Bắc Nghiêu lần đầu tiên bị người khác phê bình là "sai", nhưng anh cũng không tức giận, chỉ kéo tay Mộ Thiện ngồi xuống ghế salon.
Thật ra, Trần Bắc Nghiêu tiền trảm hậu tấu đưa Mộ Thiện rời khỏi Trung Quốc là có hai mục đích. Thứ nhất, trong khoảng thời gian này không biết sẽ xảy ra biến cố gì, Mộ Thiện ở nơi an toàn, anh mới có thể yên tâm hành động. Thứ hai, anh đã quyết định hợp tác với Lý Thành, tương lai sẽ có một ngày đi tù, anh không muốn cô chứng kiến cảnh tượng đó. Tuy ngồi tù bảy năm hay mười năm, anh không cần hỏi cũng biết cô sẽ đợi anh. Nhưng anh ích kỷ, ít nhất không để cô tận mắt thấy cảnh anh bị còng tay đứng trước vành móng ngựa.
Nhưng bây giờ cô đã trở về, không hiểu cô làm cách nào để thuyết phục Tầm. Một sát thủ quốc tế nổi tiếng máu lạnh như Tầm cũng nghe lời cô, quả thực ngoài sức tưởng tượng của Trần Bắc Nghiêu.
"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ cử người đưa em đi." Trần Bắc Nghiêu nhìn vào mắt Mộ Thiện.
Mộ Thiện không hề biến sắc mặt, cô nói nghiêm túc: "Dù ai cũng vậy thôi, bọn họ không thể ngăn cản em. Ông xã, đã là vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ, anh còn làm theo ý mình nữa, em, em sẽ..."
Khóe mắt Trần Bắc Nghiêu cong lên, anh cất giọng dịu dàng: "Em sẽ làm sao?"
Mộ Thiện ngớ người, nghĩ mãi không ra chiêu độc nào có thể uy hiếp anh. Cô đành thay đổi chiến lược, thanh âm như tiếng muỗi kêu: "Em sẽ mặc kệ anh."
Câu nói có vẻ trẻ con, gần như nũng nịu. Ngoài lúc ở trên giường, Trần Bắc Nghiêu hầu như chưa bao giờ thấy bộ dạng cô gái nhỏ làm nũng của Mộ Thiện. Tuy anh biết cô cố ý làm anh mềm lòng nhưng quả thực anh không có cách nào chống lại chiêu này của cô.
Đằng sau có tiếng phì cười. Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện quay đầu nhìn, Tầm đang bẻ tay Châu Á Trạch và ấn người anh ta vào thành ghế sofa, viền mắt trái của Tầm thâm tím trong khi mũi Châu Á Trạch sưng vù.
Tầm cười hì hì: "Trần tổng, tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, nếu tên ăn hại này còn không dừng tay, tôi sẽ giết người đó."
Châu Á Trạch không hề tỏ ra sợ hãi, anh ta cười nhạt: "Sát thủ hàng đầu thế giới? Tao thấy cũng đến thế mà thôi."
Trần Bắc Nghiêu đứng dậy vỗ vai Tầm. Lúc này Tầm mới buông tay, Châu Á Trạch được tự do liền bật dậy như một viên đạn. Trần Bắc Nghiêu kéo tay anh ta, ra hiệu hai người ngồi xuống.
Hồi trước Tầm bắt cóc Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu thật sự có ý giết hắn. Thế nhưng Quân Mục Lăng lợi dụng Châu Á Trạch bắt chẹt anh, khiến anh vừa mất một khoản tiền lớn vừa không thể động đến Tầm. Sau đó Trần Bắc Nghiêu và Quân Mục Lăng giữ mối quan hệ khá tốt, mỗi khi anh yêu cầu giúp đỡ, anh ta liền nghe theo mà không hề thắc mắc. Quân Mục Lăng tuy là trùm ma túy ở Tam giác vàng, nhưng anh ta luôn tỏ thái độ chống phần tử khủng bố. Anh ta cũng phản đối đất nước chia cắt dù anh ta được ủng hộ từ Đài Loan. Lần này Trần Bắc Nghiêu đối phó Trương Ngân Thiên, tuy anh không nói rõ ràng với Quân Mục Lăng nhưng anh ta vẫn đồng ý toàn lực ủng hộ Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu là người có thù tất báo, không bao giờ chịu thiệt thòi, Tuy nhiên bất cứ chuyện gì liên quan đến Mộ Thiện, anh đều cân nhắc kỹ lưỡng thiệt hơn. Anh có thể ngồi tù vì Mộ Thiện, đương nhiên sẽ không bận tâm đến mối oán hận với Tầm. Anh yên tâm giao nhiệm vụ bảo vệ Mộ Thiện cho Tầm, chính là sự tín nhiệm lớn nhất.
Châu Á Trạch làm sao không biết bây giờ Tầm là "bạn" chứ không phải là "địch". Chỉ là anh ta vẫn hậm hực chuyện trước kia, dù không quên lấy đại cuộc làm trọng nhưng anh ta vẫn có ý định tìm cơ hội trả thù Tầm. Hôm nay kẻ thù xuất hiện ngay trước mặt, Châu Á Trạch không kiềm chế nổi, ra tay đánh người trước rồi tính sau.
"Mộ, tôi khát nước quá." Tầm đột ngột mở miệng, hắn thản nhiên nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện đứng dậy đi đến bên tủ rượu, mở một chai rượu vang rót đầy ly rồi cầm cả chai lẫn cái ly đặt xuống trước mặt Tầm. Hắn cầm ly rượu nhấp một ngụm, thần sắc vô cùng hưởng thụ.
Mộ Thiện lại ngồi xuống cạnh Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt anh hơi thẫm lại, Châu Á Trạch ở bên cạnh lộ rõ vẻ không tán đồng. Mộ Thiện đỏ mặt, cô nói nhỏ: "Em học anh, phải vừa đấm vừa xoa, nếu không anh ta làm sao chịu đưa em về nước."
Câu giải thích khiến Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, đám mây u ám trong lòng tan biến.
Tầm tự mình đi đến tủ rượu lấy ra ba cái ly rồi quay về chỗ rót đầy rượu.
Hắn đặt một ly trước mặt Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng."
Một ly đặt mạnh trước mặt Châu Á Trạch: "Của anh."
Ly còn lại Tầm đưa cho Mộ Thiện, sau đó hắn uống cạn ly rượu của mình.
Đây là hành động nhận lỗi của Tầm, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười uống hết ly rượu của anh rồi lại uống ly của Mộ Thiện. Châu Á Trạch hừ một tiếng lạnh lùng, Trần Bắc Nghiêu nghiêm mặt: "Á Trạch." Châu Á Trạch đành miễn cưỡng cầm lên uống một nửa rồi lại đặt xuống.
Trần Bắc Nghiêu cũng không ép, anh dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Mộ Thiện trước đó tập trung toàn bộ sự chú ý vào Trần Bắc Nghiêu, đến lúc này cô mới quay sang Tầm, ánh mắt lộ vẻ thán phục. Tầm không nhìn cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Thật ra trong khoảng thời gian hơn một tháng cùng Tầm ở Panama, Mộ Thiện biết rất rõ, lúc nào nên cứng rắn và lúc nào nên mềm mỏng với Tầm.
Mối quan hệ giữa con người với con người rất phức tạp và vi diệu. Kể từ ngày đầu tiên gặp Tầm, Mộ Thiện không hề sợ hãi tên sát thủ cấp thế giới này, cô ngược lại luôn tỏ ra khinh bỉ và căm phẫn hắn.
Một điều kỳ lạ là, Tầm không tức giận trước thái độ không mấy hòa nhã của Mộ Thiện, giống như gây chuyện với cô gái trong sạch và chính trực như Mộ Thiện là thú vui của hắn. Mộ Thiện càng không coi hắn ra gì, hắn càng bám lấy cô. Tất nhiên Mộ Thiện cũng biết giữ chừng mực, không dám thật sự chọc tức hắn.
Khi Mộ Thiện kiên quyết đòi về nước, Tầm vốn không hề bận tâm. Mộ Thiện bỏ cơm kháng nghị, hắn cười nhạt ép cô, thậm chí đút cơm vào miệng cô. Cô đấm đá hắn, hắn coi như gãi ngứa, còn bắt trói cô.
"Nếu không phải Tướng quân coi Trần Bắc Nghiêu là người anh em, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của cô." Tầm nói lạnh lùng.
Nghe đến ba từ "Trần Bắc Nghiêu", Mộ Thiện không thể kìm chế, bật khóc nức nở. Cô khóc một lúc lâu, sợi dây thừng trói người được cởi ra. Mộ Thiện ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt mất hết kiên nhẫn của Tầm: "Trên đời này tôi chưa gặp người đàn bà nào phiền phức hơn cô." Ngày hôm sau, hắn đưa cô ra sân bay, mua vé máy bay về nước.
"Người được tôi bảo vệ, dù có xuống địa ngục cũng sẽ không bị tổn thương, dù chỉ một chút." Ngồi ở khoang VIP, Tầm cất giọng đầy kiêu ngạo. Mộ Thiện rất cảm kích, cô nói nhỏ: "Cám ơn anh."
Tầm ngả ghế ra sau, hắn cất giọng lười biếng: "Tôi đói rồi, bánh ga tô." Mộ Thiện lập tức gọi cô tiếp viên hàng không. Thế là trên suốt chặng đường về, Tầm ra sức sai bảo Mộ Thiện. Mộ Thiện không hề bận tâm, chỉ cần có thể về bên Trần Bắc Nghiêu, rót trà rót nước cho Tầm vài lần cũng chẳng là gì.
Khi thức ăn được dọn lên, Tầm không khách sáo ngồi xuống ăn liền. Có lẽ hắn chán ngấy đồ ăn trên máy bay nên rất đói bụng. Mộ Thiện cười thầm, cô cảm thấy hắn là một chàng trai đáng yêu. Tất nhiên cô không cần thiết nói cho Trần Bắc Nghiêu cảm nghĩ về Tầm.
Trần Bắc Nghiêu hỏi thăm tình hình tướng quân Quân Mục Lăng ở Đài Loan rồi lại nói đến cục diện ở thành phố Lâm hiện nay. Ba người đàn ông không còn khúc mắc, trò chuyện ngày càng ăn ý.
Mọt tiếng đồng hồ sau đó, tình hình có chút thay đổi. Châu Á Trạch bởi vì không thể giết Tầm nên rất buồn bực, anh ta ra sức nốc rượu đến mức say khướt. Tầm là sát thủ quốc tế, hay uống rượu Tây. Ở Tam giác vàng, hắn cùng lắm cũng chỉ uống rượu cao lương của Tướng quân. Bây giờ một mình chơi hết hai chai Mao đài năm mươi năm, hắn liền bất tỉnh nhân sự. (Mao đài là quốc tửu của Trung Quốc)
Trần Bắc Nghiêu đặt Châu Á Trạch và Tầm nằm xuống ghế sofa. Khi anh ôm Mộ Thiện lên cầu thang, hai người đàn ông nằm quay hai đầu trên ghế, chân Châu Á Trạch đạp trúng mặt Tầm. Mộ Thiện chứng kiến cảnh đó, bật cười hỏi Trần Bắc Nghiêu: "Anh cố ý đúng không?" Cố ý chuốc say bọn họ, để bọn họ hóa giải mối thù?
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, đi đến cửa phòng liền bế Mộ Thiện lên.
Sau một hồi dây dưa trong nhà tắm, Trần Bắc Nghiêu ngồi tựa vào đầu giường, Mộ Thiện nằm trong lòng anh. Tiểu biệt thắng tân hôn, thêm vào đó hôm nay Mộ Thiện cố ý "quyến rũ" để anh càng không nỡ xa rời cô. Trần Bắc Nghiêu vuốt ve thân hình mềm mại ở trong lòng, nỗi nhớ nhung trong hơn một tháng xa cách đã được lấp đầy. Mộ Thiện ôm thắt lưng Trần Bắc Nghiêu: "Có đi cùng đi, ở cùng ở, chết cùng chết."
Nghe ngữ khí đặc biệt kiên định của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu biết không thể tiếp tục miễn cưỡng cô, anh mặc nhận hồi lâu rồi ôm chặt cô vào lòng.
Một tuần sau, Trương Ngân Thiên hẹn các đối tác ăn cơm. Trần Bắc Nghiêu biết, vụ làm ăn liên quan đến vũ khí sắp được triển khai. Để đạt được sự tín nhiệm của Trương Ngân Thiên, Trần Bắc Nghiêu đưa cả Mộ Thiện đi cùng. Sau lần này, những cuộc gặp gỡ tiếp theo, anh không định để Mộ Thiện tham gia.
Vì vậy, chạm mặt Đinh Hành là chuyện trong dự liệu.
Trước cửa một nhà hàng sang trọng, khi Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu xuống xe, họ liền nhìn thấy Đinh Hành đang đứng trước hòn non bộ và thác nước giả ở bên ngoài. Đinh Hành cúi đầu hút thuốc, dáng người anh vẫn cao lớn nổi bật, cách anh mấy bước là một vài thuộc hạ đang lặng lẽ chờ đợi.
Trợ lý của Trương Ngân Thiên đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy vợ chồng Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành cùng đến, anh ta không tỏ ra kinh ngạc, mỉm cười nói: "Trần tổng, Đinh thiếu, mời vào!"
Lúc này Đinh Hành mới ngoảnh đầu, Mộ Thiện hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Đinh Hành cất giọng lãnh đạm: "Trần tổng, bà Trần."
Mộ Thiện cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Thời gian qua liên tục gặp bất trắc, cô không hề nghĩ đến Đinh Hành. Thậm chí lúc sát thủ Tô Ẩn Hạ đến nhà, cô còn vụt qua một tia nghi ngờ anh, dù trực giác nói cho cô biết, anh sẽ không ra tay hạ sát vợ chồng cô.
Lúc này nghe anh chào hỏi bằng một câu xa lạ: "bà Trần", Mộ Thiện đột nhiên nhớ tới những hình ảnh xa lắc xa lơ, bên tai cô dường như có tiếng thở dài của anh. Tim Mộ Thiện mềm hẳn, cô nhìn Đinh Hành chăm chú, đúng lúc anh cũng đưa mắt về phía cô. Bốn mắt chạm nhau, dù chỉ trong giây lát nhưng Mộ Thiện vẫn nhận ra một nỗi đau ngấm ngầm trong mắt anh.
"Đinh thiếu kết nghĩa anh em với Trương tiên sinh, cũng là người anh em của tôi. Sau này anh có thể gọi Mộ Thiện là chị dâu." Trần Bắc Nghiêu lên tiếng, phá vỡ không khí ngượng ngập.
Đinh Hành cười cười: "Trần tổng không tính toán đến ân oán trước đây, cải tà quy chính, thú vị thật đấy."
Mọi người ở xung quanh đều ngớ người, Đinh Hành mỉm cười đi thẳng vào đại sảnh. Trần Bắc Nghiêu ôm eo Mộ Thiện đi sau vài bước. Gần đến cửa thang máy, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nói nhỏ vào tai Mộ Thiện: "Đừng nhìn anh ta như vậy."
Mộ Thiện chưa kịp đáp lời, phía trước có người tiến đến chào hỏi Trần Bắc Nghiêu. Mộ Thiện nở nụ cười khách sáo, trong lòng cô thầm nghĩ: nhìn anh ta như vậy? Cô nhìn Đinh Hành kiểu gì không biết?
Trương Ngân Thiên cùng Bạch An An và hai tâm phúc ngồi chờ sẵn trong phòng ăn riêng. Mấy người đàn ông gặp nhau cười nói vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra mấy tháng trước họ còn là địch thủ, cấu xé lẫn nhau. Mộ Thiện nghĩ, quả nhiên trên đời không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đây mới là quy tắc sống của những người đàn ông này.
Theo tình hình trước đó Trần Bắc Nghiêu nói cho Mộ Thiện biết, bữa tiệc hôm nay là bữa tiệc Trương Ngân Thiên tổ chức riêng cho anh và Đinh Hành. Tất nhiên, họ sẽ không bàn đến vụ làm ăn bí mật tại bữa tiệc này.
Mộ Thiện không muốn góp chuyện, cô chỉ cúi đầu chậm rãi ăn đồ, đây cũng là điều Trần Bắc Nghiêu mong muốn. Thế nhưng nhìn thấy Bạch An An chỉ ngồi trầm mặc trên ghế salon, với gương mặt trắng bệch và cái bụng nhô lên, Mộ Thiện liền đi đến bên cạnh Bạch An An ngồi xuống.
Cử động của Mộ Thiện không lọt qua mắt mấy người đàn ông. Trần Bắc Nghiêu như không nhìn thấy, Đinh Hành cũng lờ đi. Trương Ngân Thiên hơi sững người khi thấy Bạch An An ngẩng đầu cười tươi với Mộ Thiện. Ông ta đưa mắt ra hiệu cho vệ sỹ ở bên cạnh, người vệ sỹ đi ra đằng sau ghế salon, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ.
"Mấy tháng rồi?" Mộ Thiện không rời mắt khỏi cái bụng tròn xoe của Bạch An An.
"Hơn bảy tháng." Gương mặt Bạch An An ẩn hiện vẻ dịu dàng, ánh mắt cô rất chân thành: "Mộ Thiện, lần trước em còn chưa kịp cám ơn chị."
Mộ Thiện cười cười: "Là con trai hay con gái?"
"Con trai." Bạch An An nắm tay Mộ Thiện đặt lên bụng mình: "Chị thử sờ đi."
Mộ Thiện nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Bạch An An. Một lát sau, quả nhiên bào thai động nhẹ, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Mộ Thiện vui mừng nói: "...thích thật đấy."
Bạch An An mỉm cười: "Anh chị thì sao? Anh chị định bao giờ sinh em bé?"
Mộ Thiện đỏ mắt, cô nhướng mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu. Anh đang trò chuyện với người bên cạnh nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt về phía cô. Đúng lúc này, hai người chạm mắt nhau, thần sắc của họ vô cùng yêu thương quyến luyến.
Trương Ngân Thiên không bỏ qua cảnh vợ chồng Trần Bắc Nghiêu nhìn nhau đắm đuối, ông ta lập tức quay sang Đinh Hành: "Lão đệ, đàn ông phải lập gia đình mới an tâm lo cho sự nghiệp. Chú đường đường là chủ tịch tập đoàn Dung Hành, đến một người đàn bà cũng không có, để đại ca tôi giới thiệu cho chú nhé!"
Tâm phúc của Trương Ngân Thiên cười cười: "Tháng trước ông chủ mới ăn cơm cùng Phó tư lệnh Quân khu? Tôi nghe nói con gái độc nhất của Phó tư lệnh vừa lấy bằng thạc sỹ."
Mọi người đều cười, ngoại trừ Đinh Hành, anh hít một hơi thuốc dài, không hề kiêng dè quay sang nhìn hai người phụ nữ. Sau đó anh hơi nheo mắt: "Ai nói tôi thiếu đàn bà?"
Những người có mặt ở đây ai cũng biết chuyện tình tay ba nổi tiếng ở thành phố Lâm. Thậm chí bên ngoài có tin đồn Mộ Thiện vốn là bạn gái của Đinh Hành, sau khi Trần Bắc Nghiêu lật đổ Dung Thái, Mộ Thiện thay lòng đổi dạ đi theo Trần Bắc Nghiêu.
Lúc này ánh mắt của Đinh Hành nhìn Mộ Thiện rất bạo dạn, thái độ thản nhiên không kiêng nể ai, từ người anh tỏa ra khí chất của một công tử phong lưu ngạo đời. Mọi người đều bị thuyết phục bởi phong độ của anh, đều dõi theo ánh mắt anh.
Bạch An An tuy là một cô gái xinh đẹp nhưng cô mặc bộ váy bầu rộng thùng thình, thêm vào đó sắc mặc nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn nên không thể nào sánh bằng Mộ Thiện ở bên cạnh.
Hôm nay Mộ Thiện đến đây với tư cách bà Trần, cô diện bộ váy dài màu xanh thẫm không tay, cổ chữ V, để lộ đôi vai trắng ngần. Mái tóc đen của cô xõa xuống ngang vai, càng làm nổi bật nước da trắng của cô. Phần thắt nơ nhã nhặn, khiến đường nét thân hình càng thu hút. Dưới ánh đèn, gương mặt không tì vết của cô với đôi mắt đen lay láy, bờ môi đỏ mọng đầy ý cười như một bức họa.
Đám đàn ông ngây người ngắm nhìn, ngay cả Trương Ngân Thiên cũng bất giác đưa mắt về phía Mộ Thiện.
"Đinh thiếu đang nhìn đi đâu đấy?" Giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu vang lên làm đám đàn ông tỉnh mộng. Ngữ khí của anh hoàn toàn bình thản nhưng việc anh hỏi thẳng thừng khiến người khác cảm thấy có áp lực.
Đinh Hành thu lại tầm mắt, chỉ cười cười không lên tiếng. Những người khác cũng quay hết đi, không khí trong phòng trở nên cứng nhắc ngượng ngập.
Đinh Hành nâng ly rượu uống cạn mới ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu lãnh lẽo vô cùng.
Đinh Hành mỉm cười: "Tôi nhìn chị dâu."
Mọi người bật cười, không khí trong giây lát hòa hoãn đi nhiều. Mộ Thiện là chị dâu, Bạch An An cũng là chị dâu. Câu trả lời của Đinh Hành rất khéo léo, như một người em thưởng thức dung mạo của hai chị dâu. Câu nói thẳng thắn chân thành, không một chút tà niệm.
Chỉ có Trần Bắc Nghiêu biết, từ "chị dâu" là trả lại cho anh. Anh không tức giận, chỉ cười nhạt: "Chị dâu như người mẹ, Đinh thiếu có lòng rồi."
Trương Ngân Thiên cười ha hả: "Anh hùng đi với mỹ nhân là đúng rồi. Lão đệ, hai chị dâu của chú đều là mỹ nhân hiếm gặp. Nào, chúng ta cùng nâng ly vì hai người đẹp."
Ông ta nâng chén, mọi người đều làm theo, không ai còn nhắc đến chuyện vừa rồi.
Lúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ đêm. Mộ Thiện khoác tay Trần Bắc Nghiêu ngồi vào xe ô tô. Cô thật sự không ngờ anh và Đinh Hành lại có dịp bắt tay hợp tác như hồi ở Tam giác vàng. Tuy ánh mắt của đám đàn ông và lời nói của Đinh Hành khiến cô hơi tức giận nhưng nhớ đến câu lạnh lùng của Trần Bắc Nghiêu: "Đinh thiếu đang nhìn đi đâu thế?", cô cảm thấy anh vừa oai phong vừa đáng yêu. Mộ Thiện chủ động ngả vào lòng Trần Bắc Nghiêu: "Làm thế nào bây giờ? Đinh Hành coi Trương Ngân Thiên là đại ca...Hừ, trước có sói sau có hổ..."
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh chỉ đỡ gáy cô và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Về đến nhà, Mộ Thiện lên tầng hai tắm trước. Một lúc sau đi xuống, cô thấy Trần Bắc Nghiêu một mình ngồi ở phòng khách, vẻ mặt anh rất trầm tư.
"Sao thế?" Cô cất giọng dịu dàng.
"Lý Thành lát nữa sẽ đến đây." Trần Bắc Nghiêu trả lời.
Mộ Thiện gật đầu. Thật ra trước đó Lý Thành cũng đến ngôi biệt thự một lần. Thành đông là địa bàn của Trần Bắc Nghiêu, một khi kẻ lạ mặt xuất hiện sẽ bị đàn em của Châu Á Trạch lập tức phát hiện. Trương Ngân Thiên cũng không thể giám sát nhất cử nhất động của Trần Bắc Nghiêu khi anh ở trong địa bàn của mình. Vì vậy Lý Thành đến nhà gặp Trần Bắc Nghiêu sẽ an toàn hơn ở bên ngoài.
"Cậu ta nói sẽ sắp xếp cho chúng ta một trợ thủ." Trần Bắc Nghiêu nói tiếp.
"Ai vậy?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu lắc đầu.
Một lát sau, Châu Á Trạch xuất hiện ở cửa. Anh ta nói oang oang: "Trợ thủ? Tên Lý Thành này tính giở trò gì? Em phải nói trước, em không thích làm việc với cớm đâu đấy."
Tầm cả buổi tối ở phòng bên cạnh chơi điện tử. Nghe Châu Á Trạch cằn nhằn, hắn phì phì hai tiếng. Mộ Thiện lườm Tầm khi bắt gặp thái độ của hắn. Bây giờ không phải là lúc hai người đàn ông ra tay đánh nhau.
Nửa tiếng sau, một vệ sỹ từ ngoài cửa thò đầu vào gật gật với Trần Bắc Nghiêu. Mấy phút sau, Lý Thành đi vào, sau lưng anh ta là một người đàn ông cao lớn. Lý Thành gật đầu với Trần Bắc Nghiêu rồi nhường lối cho người ở phía sau.
Trần Bắc Nghiêu mặt vẫn không biến sắc, Châu Á Trạch chửi thề một tiếng, Mộ Thiện vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tầm đứng ở cửa phòng kế bên, hết nhìn Mộ Thiện lại nhìn người đàn ông mới xuất hiện, sau đó hắn lại quay người về phòng.
"Lão đại, từ nay về sau Đinh Hành và anh, một người ở chỗ sáng một người trong bóng tối. Tôi cũng xin nói thẳng, hy vọng các anh bỏ qua thành kiến mới có thể hợp tác thành công." Ngữ khí của Lý Thành rất nghiêm túc.
Đinh Hành vẫn đứng nguyên một chỗ, anh đảo mắt qua mọi người, sau đó dừng lại ở Trần Bắc Nghiêu: "Tôi đã có manh mối về đường dây vận chuyển vũ khí của Trương Ngân Thiên ở miền bắc."
Trần Bắc Nghiêu lần đầu tiên bị người khác phê bình là "sai", nhưng anh cũng không tức giận, chỉ kéo tay Mộ Thiện ngồi xuống ghế salon.
Thật ra, Trần Bắc Nghiêu tiền trảm hậu tấu đưa Mộ Thiện rời khỏi Trung Quốc là có hai mục đích. Thứ nhất, trong khoảng thời gian này không biết sẽ xảy ra biến cố gì, Mộ Thiện ở nơi an toàn, anh mới có thể yên tâm hành động. Thứ hai, anh đã quyết định hợp tác với Lý Thành, tương lai sẽ có một ngày đi tù, anh không muốn cô chứng kiến cảnh tượng đó. Tuy ngồi tù bảy năm hay mười năm, anh không cần hỏi cũng biết cô sẽ đợi anh. Nhưng anh ích kỷ, ít nhất không để cô tận mắt thấy cảnh anh bị còng tay đứng trước vành móng ngựa.
Nhưng bây giờ cô đã trở về, không hiểu cô làm cách nào để thuyết phục Tầm. Một sát thủ quốc tế nổi tiếng máu lạnh như Tầm cũng nghe lời cô, quả thực ngoài sức tưởng tượng của Trần Bắc Nghiêu.
"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ cử người đưa em đi." Trần Bắc Nghiêu nhìn vào mắt Mộ Thiện.
Mộ Thiện không hề biến sắc mặt, cô nói nghiêm túc: "Dù ai cũng vậy thôi, bọn họ không thể ngăn cản em. Ông xã, đã là vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ, anh còn làm theo ý mình nữa, em, em sẽ..."
Khóe mắt Trần Bắc Nghiêu cong lên, anh cất giọng dịu dàng: "Em sẽ làm sao?"
Mộ Thiện ngớ người, nghĩ mãi không ra chiêu độc nào có thể uy hiếp anh. Cô đành thay đổi chiến lược, thanh âm như tiếng muỗi kêu: "Em sẽ mặc kệ anh."
Câu nói có vẻ trẻ con, gần như nũng nịu. Ngoài lúc ở trên giường, Trần Bắc Nghiêu hầu như chưa bao giờ thấy bộ dạng cô gái nhỏ làm nũng của Mộ Thiện. Tuy anh biết cô cố ý làm anh mềm lòng nhưng quả thực anh không có cách nào chống lại chiêu này của cô.
Đằng sau có tiếng phì cười. Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện quay đầu nhìn, Tầm đang bẻ tay Châu Á Trạch và ấn người anh ta vào thành ghế sofa, viền mắt trái của Tầm thâm tím trong khi mũi Châu Á Trạch sưng vù.
Tầm cười hì hì: "Trần tổng, tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, nếu tên ăn hại này còn không dừng tay, tôi sẽ giết người đó."
Châu Á Trạch không hề tỏ ra sợ hãi, anh ta cười nhạt: "Sát thủ hàng đầu thế giới? Tao thấy cũng đến thế mà thôi."
Trần Bắc Nghiêu đứng dậy vỗ vai Tầm. Lúc này Tầm mới buông tay, Châu Á Trạch được tự do liền bật dậy như một viên đạn. Trần Bắc Nghiêu kéo tay anh ta, ra hiệu hai người ngồi xuống.
Hồi trước Tầm bắt cóc Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu thật sự có ý giết hắn. Thế nhưng Quân Mục Lăng lợi dụng Châu Á Trạch bắt chẹt anh, khiến anh vừa mất một khoản tiền lớn vừa không thể động đến Tầm. Sau đó Trần Bắc Nghiêu và Quân Mục Lăng giữ mối quan hệ khá tốt, mỗi khi anh yêu cầu giúp đỡ, anh ta liền nghe theo mà không hề thắc mắc. Quân Mục Lăng tuy là trùm ma túy ở Tam giác vàng, nhưng anh ta luôn tỏ thái độ chống phần tử khủng bố. Anh ta cũng phản đối đất nước chia cắt dù anh ta được ủng hộ từ Đài Loan. Lần này Trần Bắc Nghiêu đối phó Trương Ngân Thiên, tuy anh không nói rõ ràng với Quân Mục Lăng nhưng anh ta vẫn đồng ý toàn lực ủng hộ Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu là người có thù tất báo, không bao giờ chịu thiệt thòi, Tuy nhiên bất cứ chuyện gì liên quan đến Mộ Thiện, anh đều cân nhắc kỹ lưỡng thiệt hơn. Anh có thể ngồi tù vì Mộ Thiện, đương nhiên sẽ không bận tâm đến mối oán hận với Tầm. Anh yên tâm giao nhiệm vụ bảo vệ Mộ Thiện cho Tầm, chính là sự tín nhiệm lớn nhất.
Châu Á Trạch làm sao không biết bây giờ Tầm là "bạn" chứ không phải là "địch". Chỉ là anh ta vẫn hậm hực chuyện trước kia, dù không quên lấy đại cuộc làm trọng nhưng anh ta vẫn có ý định tìm cơ hội trả thù Tầm. Hôm nay kẻ thù xuất hiện ngay trước mặt, Châu Á Trạch không kiềm chế nổi, ra tay đánh người trước rồi tính sau.
"Mộ, tôi khát nước quá." Tầm đột ngột mở miệng, hắn thản nhiên nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện đứng dậy đi đến bên tủ rượu, mở một chai rượu vang rót đầy ly rồi cầm cả chai lẫn cái ly đặt xuống trước mặt Tầm. Hắn cầm ly rượu nhấp một ngụm, thần sắc vô cùng hưởng thụ.
Mộ Thiện lại ngồi xuống cạnh Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt anh hơi thẫm lại, Châu Á Trạch ở bên cạnh lộ rõ vẻ không tán đồng. Mộ Thiện đỏ mặt, cô nói nhỏ: "Em học anh, phải vừa đấm vừa xoa, nếu không anh ta làm sao chịu đưa em về nước."
Câu giải thích khiến Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, đám mây u ám trong lòng tan biến.
Tầm tự mình đi đến tủ rượu lấy ra ba cái ly rồi quay về chỗ rót đầy rượu.
Hắn đặt một ly trước mặt Trần Bắc Nghiêu: "Trần tổng."
Một ly đặt mạnh trước mặt Châu Á Trạch: "Của anh."
Ly còn lại Tầm đưa cho Mộ Thiện, sau đó hắn uống cạn ly rượu của mình.
Đây là hành động nhận lỗi của Tầm, Trần Bắc Nghiêu mỉm cười uống hết ly rượu của anh rồi lại uống ly của Mộ Thiện. Châu Á Trạch hừ một tiếng lạnh lùng, Trần Bắc Nghiêu nghiêm mặt: "Á Trạch." Châu Á Trạch đành miễn cưỡng cầm lên uống một nửa rồi lại đặt xuống.
Trần Bắc Nghiêu cũng không ép, anh dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Mộ Thiện trước đó tập trung toàn bộ sự chú ý vào Trần Bắc Nghiêu, đến lúc này cô mới quay sang Tầm, ánh mắt lộ vẻ thán phục. Tầm không nhìn cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Thật ra trong khoảng thời gian hơn một tháng cùng Tầm ở Panama, Mộ Thiện biết rất rõ, lúc nào nên cứng rắn và lúc nào nên mềm mỏng với Tầm.
Mối quan hệ giữa con người với con người rất phức tạp và vi diệu. Kể từ ngày đầu tiên gặp Tầm, Mộ Thiện không hề sợ hãi tên sát thủ cấp thế giới này, cô ngược lại luôn tỏ ra khinh bỉ và căm phẫn hắn.
Một điều kỳ lạ là, Tầm không tức giận trước thái độ không mấy hòa nhã của Mộ Thiện, giống như gây chuyện với cô gái trong sạch và chính trực như Mộ Thiện là thú vui của hắn. Mộ Thiện càng không coi hắn ra gì, hắn càng bám lấy cô. Tất nhiên Mộ Thiện cũng biết giữ chừng mực, không dám thật sự chọc tức hắn.
Khi Mộ Thiện kiên quyết đòi về nước, Tầm vốn không hề bận tâm. Mộ Thiện bỏ cơm kháng nghị, hắn cười nhạt ép cô, thậm chí đút cơm vào miệng cô. Cô đấm đá hắn, hắn coi như gãi ngứa, còn bắt trói cô.
"Nếu không phải Tướng quân coi Trần Bắc Nghiêu là người anh em, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của cô." Tầm nói lạnh lùng.
Nghe đến ba từ "Trần Bắc Nghiêu", Mộ Thiện không thể kìm chế, bật khóc nức nở. Cô khóc một lúc lâu, sợi dây thừng trói người được cởi ra. Mộ Thiện ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt mất hết kiên nhẫn của Tầm: "Trên đời này tôi chưa gặp người đàn bà nào phiền phức hơn cô." Ngày hôm sau, hắn đưa cô ra sân bay, mua vé máy bay về nước.
"Người được tôi bảo vệ, dù có xuống địa ngục cũng sẽ không bị tổn thương, dù chỉ một chút." Ngồi ở khoang VIP, Tầm cất giọng đầy kiêu ngạo. Mộ Thiện rất cảm kích, cô nói nhỏ: "Cám ơn anh."
Tầm ngả ghế ra sau, hắn cất giọng lười biếng: "Tôi đói rồi, bánh ga tô." Mộ Thiện lập tức gọi cô tiếp viên hàng không. Thế là trên suốt chặng đường về, Tầm ra sức sai bảo Mộ Thiện. Mộ Thiện không hề bận tâm, chỉ cần có thể về bên Trần Bắc Nghiêu, rót trà rót nước cho Tầm vài lần cũng chẳng là gì.
Khi thức ăn được dọn lên, Tầm không khách sáo ngồi xuống ăn liền. Có lẽ hắn chán ngấy đồ ăn trên máy bay nên rất đói bụng. Mộ Thiện cười thầm, cô cảm thấy hắn là một chàng trai đáng yêu. Tất nhiên cô không cần thiết nói cho Trần Bắc Nghiêu cảm nghĩ về Tầm.
Trần Bắc Nghiêu hỏi thăm tình hình tướng quân Quân Mục Lăng ở Đài Loan rồi lại nói đến cục diện ở thành phố Lâm hiện nay. Ba người đàn ông không còn khúc mắc, trò chuyện ngày càng ăn ý.
Mọt tiếng đồng hồ sau đó, tình hình có chút thay đổi. Châu Á Trạch bởi vì không thể giết Tầm nên rất buồn bực, anh ta ra sức nốc rượu đến mức say khướt. Tầm là sát thủ quốc tế, hay uống rượu Tây. Ở Tam giác vàng, hắn cùng lắm cũng chỉ uống rượu cao lương của Tướng quân. Bây giờ một mình chơi hết hai chai Mao đài năm mươi năm, hắn liền bất tỉnh nhân sự. (Mao đài là quốc tửu của Trung Quốc)
Trần Bắc Nghiêu đặt Châu Á Trạch và Tầm nằm xuống ghế sofa. Khi anh ôm Mộ Thiện lên cầu thang, hai người đàn ông nằm quay hai đầu trên ghế, chân Châu Á Trạch đạp trúng mặt Tầm. Mộ Thiện chứng kiến cảnh đó, bật cười hỏi Trần Bắc Nghiêu: "Anh cố ý đúng không?" Cố ý chuốc say bọn họ, để bọn họ hóa giải mối thù?
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, đi đến cửa phòng liền bế Mộ Thiện lên.
Sau một hồi dây dưa trong nhà tắm, Trần Bắc Nghiêu ngồi tựa vào đầu giường, Mộ Thiện nằm trong lòng anh. Tiểu biệt thắng tân hôn, thêm vào đó hôm nay Mộ Thiện cố ý "quyến rũ" để anh càng không nỡ xa rời cô. Trần Bắc Nghiêu vuốt ve thân hình mềm mại ở trong lòng, nỗi nhớ nhung trong hơn một tháng xa cách đã được lấp đầy. Mộ Thiện ôm thắt lưng Trần Bắc Nghiêu: "Có đi cùng đi, ở cùng ở, chết cùng chết."
Nghe ngữ khí đặc biệt kiên định của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu biết không thể tiếp tục miễn cưỡng cô, anh mặc nhận hồi lâu rồi ôm chặt cô vào lòng.
Một tuần sau, Trương Ngân Thiên hẹn các đối tác ăn cơm. Trần Bắc Nghiêu biết, vụ làm ăn liên quan đến vũ khí sắp được triển khai. Để đạt được sự tín nhiệm của Trương Ngân Thiên, Trần Bắc Nghiêu đưa cả Mộ Thiện đi cùng. Sau lần này, những cuộc gặp gỡ tiếp theo, anh không định để Mộ Thiện tham gia.
Vì vậy, chạm mặt Đinh Hành là chuyện trong dự liệu.
Trước cửa một nhà hàng sang trọng, khi Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu xuống xe, họ liền nhìn thấy Đinh Hành đang đứng trước hòn non bộ và thác nước giả ở bên ngoài. Đinh Hành cúi đầu hút thuốc, dáng người anh vẫn cao lớn nổi bật, cách anh mấy bước là một vài thuộc hạ đang lặng lẽ chờ đợi.
Trợ lý của Trương Ngân Thiên đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy vợ chồng Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành cùng đến, anh ta không tỏ ra kinh ngạc, mỉm cười nói: "Trần tổng, Đinh thiếu, mời vào!"
Lúc này Đinh Hành mới ngoảnh đầu, Mộ Thiện hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Đinh Hành cất giọng lãnh đạm: "Trần tổng, bà Trần."
Mộ Thiện cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Thời gian qua liên tục gặp bất trắc, cô không hề nghĩ đến Đinh Hành. Thậm chí lúc sát thủ Tô Ẩn Hạ đến nhà, cô còn vụt qua một tia nghi ngờ anh, dù trực giác nói cho cô biết, anh sẽ không ra tay hạ sát vợ chồng cô.
Lúc này nghe anh chào hỏi bằng một câu xa lạ: "bà Trần", Mộ Thiện đột nhiên nhớ tới những hình ảnh xa lắc xa lơ, bên tai cô dường như có tiếng thở dài của anh. Tim Mộ Thiện mềm hẳn, cô nhìn Đinh Hành chăm chú, đúng lúc anh cũng đưa mắt về phía cô. Bốn mắt chạm nhau, dù chỉ trong giây lát nhưng Mộ Thiện vẫn nhận ra một nỗi đau ngấm ngầm trong mắt anh.
"Đinh thiếu kết nghĩa anh em với Trương tiên sinh, cũng là người anh em của tôi. Sau này anh có thể gọi Mộ Thiện là chị dâu." Trần Bắc Nghiêu lên tiếng, phá vỡ không khí ngượng ngập.
Đinh Hành cười cười: "Trần tổng không tính toán đến ân oán trước đây, cải tà quy chính, thú vị thật đấy."
Mọi người ở xung quanh đều ngớ người, Đinh Hành mỉm cười đi thẳng vào đại sảnh. Trần Bắc Nghiêu ôm eo Mộ Thiện đi sau vài bước. Gần đến cửa thang máy, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nói nhỏ vào tai Mộ Thiện: "Đừng nhìn anh ta như vậy."
Mộ Thiện chưa kịp đáp lời, phía trước có người tiến đến chào hỏi Trần Bắc Nghiêu. Mộ Thiện nở nụ cười khách sáo, trong lòng cô thầm nghĩ: nhìn anh ta như vậy? Cô nhìn Đinh Hành kiểu gì không biết?
Trương Ngân Thiên cùng Bạch An An và hai tâm phúc ngồi chờ sẵn trong phòng ăn riêng. Mấy người đàn ông gặp nhau cười nói vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra mấy tháng trước họ còn là địch thủ, cấu xé lẫn nhau. Mộ Thiện nghĩ, quả nhiên trên đời không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đây mới là quy tắc sống của những người đàn ông này.
Theo tình hình trước đó Trần Bắc Nghiêu nói cho Mộ Thiện biết, bữa tiệc hôm nay là bữa tiệc Trương Ngân Thiên tổ chức riêng cho anh và Đinh Hành. Tất nhiên, họ sẽ không bàn đến vụ làm ăn bí mật tại bữa tiệc này.
Mộ Thiện không muốn góp chuyện, cô chỉ cúi đầu chậm rãi ăn đồ, đây cũng là điều Trần Bắc Nghiêu mong muốn. Thế nhưng nhìn thấy Bạch An An chỉ ngồi trầm mặc trên ghế salon, với gương mặt trắng bệch và cái bụng nhô lên, Mộ Thiện liền đi đến bên cạnh Bạch An An ngồi xuống.
Cử động của Mộ Thiện không lọt qua mắt mấy người đàn ông. Trần Bắc Nghiêu như không nhìn thấy, Đinh Hành cũng lờ đi. Trương Ngân Thiên hơi sững người khi thấy Bạch An An ngẩng đầu cười tươi với Mộ Thiện. Ông ta đưa mắt ra hiệu cho vệ sỹ ở bên cạnh, người vệ sỹ đi ra đằng sau ghế salon, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ.
"Mấy tháng rồi?" Mộ Thiện không rời mắt khỏi cái bụng tròn xoe của Bạch An An.
"Hơn bảy tháng." Gương mặt Bạch An An ẩn hiện vẻ dịu dàng, ánh mắt cô rất chân thành: "Mộ Thiện, lần trước em còn chưa kịp cám ơn chị."
Mộ Thiện cười cười: "Là con trai hay con gái?"
"Con trai." Bạch An An nắm tay Mộ Thiện đặt lên bụng mình: "Chị thử sờ đi."
Mộ Thiện nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Bạch An An. Một lát sau, quả nhiên bào thai động nhẹ, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, Mộ Thiện vui mừng nói: "...thích thật đấy."
Bạch An An mỉm cười: "Anh chị thì sao? Anh chị định bao giờ sinh em bé?"
Mộ Thiện đỏ mắt, cô nhướng mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu. Anh đang trò chuyện với người bên cạnh nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt về phía cô. Đúng lúc này, hai người chạm mắt nhau, thần sắc của họ vô cùng yêu thương quyến luyến.
Trương Ngân Thiên không bỏ qua cảnh vợ chồng Trần Bắc Nghiêu nhìn nhau đắm đuối, ông ta lập tức quay sang Đinh Hành: "Lão đệ, đàn ông phải lập gia đình mới an tâm lo cho sự nghiệp. Chú đường đường là chủ tịch tập đoàn Dung Hành, đến một người đàn bà cũng không có, để đại ca tôi giới thiệu cho chú nhé!"
Tâm phúc của Trương Ngân Thiên cười cười: "Tháng trước ông chủ mới ăn cơm cùng Phó tư lệnh Quân khu? Tôi nghe nói con gái độc nhất của Phó tư lệnh vừa lấy bằng thạc sỹ."
Mọi người đều cười, ngoại trừ Đinh Hành, anh hít một hơi thuốc dài, không hề kiêng dè quay sang nhìn hai người phụ nữ. Sau đó anh hơi nheo mắt: "Ai nói tôi thiếu đàn bà?"
Những người có mặt ở đây ai cũng biết chuyện tình tay ba nổi tiếng ở thành phố Lâm. Thậm chí bên ngoài có tin đồn Mộ Thiện vốn là bạn gái của Đinh Hành, sau khi Trần Bắc Nghiêu lật đổ Dung Thái, Mộ Thiện thay lòng đổi dạ đi theo Trần Bắc Nghiêu.
Lúc này ánh mắt của Đinh Hành nhìn Mộ Thiện rất bạo dạn, thái độ thản nhiên không kiêng nể ai, từ người anh tỏa ra khí chất của một công tử phong lưu ngạo đời. Mọi người đều bị thuyết phục bởi phong độ của anh, đều dõi theo ánh mắt anh.
Bạch An An tuy là một cô gái xinh đẹp nhưng cô mặc bộ váy bầu rộng thùng thình, thêm vào đó sắc mặc nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn nên không thể nào sánh bằng Mộ Thiện ở bên cạnh.
Hôm nay Mộ Thiện đến đây với tư cách bà Trần, cô diện bộ váy dài màu xanh thẫm không tay, cổ chữ V, để lộ đôi vai trắng ngần. Mái tóc đen của cô xõa xuống ngang vai, càng làm nổi bật nước da trắng của cô. Phần thắt nơ nhã nhặn, khiến đường nét thân hình càng thu hút. Dưới ánh đèn, gương mặt không tì vết của cô với đôi mắt đen lay láy, bờ môi đỏ mọng đầy ý cười như một bức họa.
Đám đàn ông ngây người ngắm nhìn, ngay cả Trương Ngân Thiên cũng bất giác đưa mắt về phía Mộ Thiện.
"Đinh thiếu đang nhìn đi đâu đấy?" Giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu vang lên làm đám đàn ông tỉnh mộng. Ngữ khí của anh hoàn toàn bình thản nhưng việc anh hỏi thẳng thừng khiến người khác cảm thấy có áp lực.
Đinh Hành thu lại tầm mắt, chỉ cười cười không lên tiếng. Những người khác cũng quay hết đi, không khí trong phòng trở nên cứng nhắc ngượng ngập.
Đinh Hành nâng ly rượu uống cạn mới ngẩng đầu nhìn Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu lãnh lẽo vô cùng.
Đinh Hành mỉm cười: "Tôi nhìn chị dâu."
Mọi người bật cười, không khí trong giây lát hòa hoãn đi nhiều. Mộ Thiện là chị dâu, Bạch An An cũng là chị dâu. Câu trả lời của Đinh Hành rất khéo léo, như một người em thưởng thức dung mạo của hai chị dâu. Câu nói thẳng thắn chân thành, không một chút tà niệm.
Chỉ có Trần Bắc Nghiêu biết, từ "chị dâu" là trả lại cho anh. Anh không tức giận, chỉ cười nhạt: "Chị dâu như người mẹ, Đinh thiếu có lòng rồi."
Trương Ngân Thiên cười ha hả: "Anh hùng đi với mỹ nhân là đúng rồi. Lão đệ, hai chị dâu của chú đều là mỹ nhân hiếm gặp. Nào, chúng ta cùng nâng ly vì hai người đẹp."
Ông ta nâng chén, mọi người đều làm theo, không ai còn nhắc đến chuyện vừa rồi.
Lúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ đêm. Mộ Thiện khoác tay Trần Bắc Nghiêu ngồi vào xe ô tô. Cô thật sự không ngờ anh và Đinh Hành lại có dịp bắt tay hợp tác như hồi ở Tam giác vàng. Tuy ánh mắt của đám đàn ông và lời nói của Đinh Hành khiến cô hơi tức giận nhưng nhớ đến câu lạnh lùng của Trần Bắc Nghiêu: "Đinh thiếu đang nhìn đi đâu thế?", cô cảm thấy anh vừa oai phong vừa đáng yêu. Mộ Thiện chủ động ngả vào lòng Trần Bắc Nghiêu: "Làm thế nào bây giờ? Đinh Hành coi Trương Ngân Thiên là đại ca...Hừ, trước có sói sau có hổ..."
Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh chỉ đỡ gáy cô và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Về đến nhà, Mộ Thiện lên tầng hai tắm trước. Một lúc sau đi xuống, cô thấy Trần Bắc Nghiêu một mình ngồi ở phòng khách, vẻ mặt anh rất trầm tư.
"Sao thế?" Cô cất giọng dịu dàng.
"Lý Thành lát nữa sẽ đến đây." Trần Bắc Nghiêu trả lời.
Mộ Thiện gật đầu. Thật ra trước đó Lý Thành cũng đến ngôi biệt thự một lần. Thành đông là địa bàn của Trần Bắc Nghiêu, một khi kẻ lạ mặt xuất hiện sẽ bị đàn em của Châu Á Trạch lập tức phát hiện. Trương Ngân Thiên cũng không thể giám sát nhất cử nhất động của Trần Bắc Nghiêu khi anh ở trong địa bàn của mình. Vì vậy Lý Thành đến nhà gặp Trần Bắc Nghiêu sẽ an toàn hơn ở bên ngoài.
"Cậu ta nói sẽ sắp xếp cho chúng ta một trợ thủ." Trần Bắc Nghiêu nói tiếp.
"Ai vậy?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu lắc đầu.
Một lát sau, Châu Á Trạch xuất hiện ở cửa. Anh ta nói oang oang: "Trợ thủ? Tên Lý Thành này tính giở trò gì? Em phải nói trước, em không thích làm việc với cớm đâu đấy."
Tầm cả buổi tối ở phòng bên cạnh chơi điện tử. Nghe Châu Á Trạch cằn nhằn, hắn phì phì hai tiếng. Mộ Thiện lườm Tầm khi bắt gặp thái độ của hắn. Bây giờ không phải là lúc hai người đàn ông ra tay đánh nhau.
Nửa tiếng sau, một vệ sỹ từ ngoài cửa thò đầu vào gật gật với Trần Bắc Nghiêu. Mấy phút sau, Lý Thành đi vào, sau lưng anh ta là một người đàn ông cao lớn. Lý Thành gật đầu với Trần Bắc Nghiêu rồi nhường lối cho người ở phía sau.
Trần Bắc Nghiêu mặt vẫn không biến sắc, Châu Á Trạch chửi thề một tiếng, Mộ Thiện vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tầm đứng ở cửa phòng kế bên, hết nhìn Mộ Thiện lại nhìn người đàn ông mới xuất hiện, sau đó hắn lại quay người về phòng.
"Lão đại, từ nay về sau Đinh Hành và anh, một người ở chỗ sáng một người trong bóng tối. Tôi cũng xin nói thẳng, hy vọng các anh bỏ qua thành kiến mới có thể hợp tác thành công." Ngữ khí của Lý Thành rất nghiêm túc.
Đinh Hành vẫn đứng nguyên một chỗ, anh đảo mắt qua mọi người, sau đó dừng lại ở Trần Bắc Nghiêu: "Tôi đã có manh mối về đường dây vận chuyển vũ khí của Trương Ngân Thiên ở miền bắc."
/78
|