Mạc Ngân hoàn toàn ngẩn người nhìn về phía Tiêu Sơn. Con mắt của nữ tử xinh đẹp lúc này trợn tròn to nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt của nàng xuất hiện vẻ không tin. Nàng thực sự không ngờ được rằng mình nói đến nước này vẫn bị người từ chối. Nữ tử ngơ ngác, cả người nàng rơi vào khoảng không im lặng trong chốc lát.
Tiêu Sơn nhìn nàng như vậy không đành lòng, hắn lên tiếng nói: “Mạc Ngân tiểu thư, ta có thể nói với nàng một câu hay không!?”
Đôi mắt của nữ tử xinh đẹp phiếm hồng, ươn ướt, nàng ngập ngùng sau đó lên tiếng nói: “Ngươi nói đi!?”
Thiếu niên khe khẽ thở dài, sau đó lên tiếng nói: “Có phải hay không nàng còn ba năm sống sót!” Nữ tử nghe thấy thế nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù nàng không có thanh thuần đáng yêu như bông sen nhỏ Tiểu Y Tiên. Cũng không có vũ mị yêu hoặc giống như bồng hồng gai ma quỷ Nhã Phi. Nhưng nàng có nét đáng yêu riêng, cứ nghĩ đến cảnh đè nàng ra sau đó nhấc cái mông trắng tròn săn chắc của nàng lên sau đó đút một phát thật mạnh từ phía sau khiến cho nàng rên lên một tiếng thật lớn là dục hỏa của Tiêu Sơn điên cuồng bốc lên. Hắn cố nén dục hỏa tiếp tục nói: “Như vậy đi, ta hứa với nàng một điều nàng xem như vậy được không!? Thời gian chúng ta tính toán là một năm rưỡi làm ước định đi!?”
“Sau một năm rưỡi Mạc Ngân tiểu thư hãy tìm ta ở đế đô Gia Mã thánh thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm cách trị cho tiểu thư. Nếu như đến lúc đó ta không tìm được cách trị liệu cho tiểu thư như vậy chúng ta sẽ song tu. Ta cũng không phải là nam nhân bạc tình đến lúc đó ta hy vọng tiểu thư hãy ở bên ta, chí ít ta cũng sẽ chăm sóc cho nàng dù rằng ta thực sự chưa chắc đã yêu nàng. Nếu như trong vọng một năm rưỡi này nàng tìm được một ý trung nhân là một nam nhân luyện dược sư như vậy lời hứa của chúng ta cũng coi như được cởi bỏ như thế nào!?”
Nghe được những lời này, lòng của nữ tử xinh đẹp mặc thân y phục màu xanh kia thoáng trở nên nhẹ nhàng. Nàng khe khẽ gật đầu, đầu của nàng ngẩng lên nhìn về phía hắn, đôi mắt chớp chớp mỉm cười: “Nếu như vậy thì được! Dù sao việc này là Ngân Nhi tự đưa ra lời đề nghị, Dược công tử cũng không nhất thiết phải đáp ứng…”
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nhẹ nhàng nói: “Như vậy chúng ta ước định một năm rưỡi đi. Đến lúc đó tiểu thư không có một ý trung nhân nào là một luyện dược sư vậy hãy đến tìm ta được không!?” Nữ tử mỉm cười, hai má phớt hồng nhè nhẹ như cánh ánh đào trong gió xuân thực sự là rất xinh đẹp. Tiêu Sơn lắc đầu thở dài, dù sao hắn bây giờ đã có thê tử nhưng là hoa dại bao giờ mà chả thơm hơn hoa nhà. Hắn lúc này chỉ muốn đè nữ tử này hung hăng chà đạp đút những phát thật mạnh khiến cho nàng phải rên rỉ vì sự dũng mạnh của hắn, nhất là chỉ cần tưởng tượng những cảnh như được tách đôi chân ngọc kia sách lên vai hoặc được bế nàng lên sau đó để nàng quàng vào cổ, hai tay ôm chân nàng dùng tư thế vi diệu nhất mà ân ái thôi thì Tiêu Sơn đã cảm giác được nước miếng chảy dòng dòng.
Tiêu Sơn điên cuồng vận chuyển thiên hà nguyên lực xua đi dục hỏa. Hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bình ngọc sau đặt xuống bàn trà đẩy về phía Mạc Ngân. Hắn mở miệng nói: “Đa tạ Mạc Ngân tiểu thư đã rat ay cứu trợ ta cùng với Tiên Nhi. Vật này coi như chút lòng thành cảm tạ tiểu thư…”
Nhìn bình ngọc Mạc Ngân hoàn toàn kinh hãi, nàng nhìn về phía bình ngọc sau đó lắc lắc đầu dùng tay nhẹ nhàng đẩy lại bình ngọc nói: “Công tử xin thu lại, ta sẽ không nhận bình ngọc này đâu. Ta mới là người cần cảm tạ công tử mới đúng!”
Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đáp lại lời của nàng: “Thứ này đã nói là cảm ơn tiểu thư. Dù sao ta là một luyện dược sư nàng quên rồi sao? Đối với luyện dược sư thì đan dược mà nói không có đáng giá bao nhiêu thế nên nàng không cần phải quá chú ý như vậy? Cái này là ta cảm tạ nàng đã báo tin cho Huyết Chiên dung bình đoàn. Nàng vẫn là nhận lấy đi, nếu nàng không nhận thứ này tâm của ta cùng với Tiên Nhi khó mà yên!”
Nữ tử thấy hắn kiên quyết vậy thì bàn tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy bình ngọc sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi, Dược Sơn”. Âm thanh mang theo sự ngọt ngào cùng với dịu dàng giống như tiên âm, nàng đưa chiếc bình ngọc vào tay áo của mình.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Vậy ta không làm phiền nàng nữa! Dù sao ta cũng phải trở về, Tiên Nhi rất là ghen a. Ta cũng không muốn nàng ấy nổi giận đâu a…” Khóe miệng của hắn kéo cong lên. Sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy, Đáng tiếc cây đại bổng hung mãnh kia còn chưa có sẹp xuống.
Roạt!
Một âm thanh khá là to. Phía dưới hạ thể của Tiêu Sơn lúc này vì quá căng phòng khiến cho nó ngay lập tức bị rách ra một miếng khá lớn. Cây đại bổng thông qua chiếc quần lót co dãn màu đen thò ra ngoài giống như một cái cần câu. Nó to đến nỗi khiến cho nữ tử kinh hãi giật mình hô lên: “Aaa…” một tiếng sau đó xấu hổ, mặt của nàng nóng phừng phừng đỏ ửng lên xoay mặt dùng tay bịt mắt lại.
Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu nhìn xuống phía dưới, hắn nhanh chóng lấy một cái khăn quấn lên hạ thể của mình. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thở dài ra một hơi nói với Mạc Ngân một câu rất khó hiểu: “Ta cũng là một nam nhân bình thường a!” Sau đó hắn nhẹ nhàng quay người rời đi khi đi hắn cũng nói một câu: “Cáo từ!”
Thiếu niên đi đã được một lúc thì nữ tử xinh đẹp mới bừng tỉnh lại. Nàng cực độ xấu hổ khi nhìn được mấy thứ này. Nữ tử xinh đẹp Mạc Ngân ngẫm nghĩ: “Không ngờ cái của hắn lại to như thế nếu như hắn cùng ta làm cái việc kia như vậy ta làm sao mà… Ôi… ôi…” nữ tử vội vàng lắc lắc đầu bỏ đi ý định này, hai tay của nàng nhẹ nhàng ôm má của mình. Thực sự cái đó quá to lớn, nàng thực sự sợ mình có hay không bị rách nếu như hắn đâm vào người mình đây. Nghe tiểu thị nữ Lỵ Phỉ nói lần đầu hẳn rất đau sau đó sẽ rất sướng a, hơn nữa cái gì còn càng to càng sướng. Mặc dù theo như Lỵ Phỉ miêu tả gì đó thì cái của nam nhân cũng không quá to nếu so sánh theo lời nói của Lỵ Phỉ thì cái của hắn hình như to hơn rất nhiều thì phải. Như vậy Tiểu Y Tiên có thể chịu được hay sao? Mạc Ngân thực sự có chút tò mò.
Nữ tử xinh đẹp cảm giác được lúc này nơi tư mật của nàng đã có chút ngứa ngày. Nàng xấu hổ nhìn về phái hạ thể của nàng, không ngờ nơi tư mật của nàng khi nàng gần hắn lại có thể nhanh như vậy tiết ra dịch thể.
Tiêu Sơn rời đi, hắn đi cũng để lại cho nàng một viên tẩy kinh phạt tủy đan khá là hữu dụng. Hắn không muốn nợ ai bao giờ. Sau khi trở lại tổng bộ Huyết Chiến dung binh đoàn, Tiêu Sơn cũng tặng cho mấy người Phí Lôi vài viên đan dược tẩy kinh phạt tủy đan coi như là trả ơn. Dù sao tẩy kinh phạt tủy đan cũng không phải là vạn năng, lần đấu uống thực sự sẽ tăng lên tốc độ vô cùng mạnh mẽ nhưng sau đó dần dần cơ thể lại lắng đọng tạp chất ngay sau đó uống lần thứ hai cũng có thể loại bỏ tạp chất nhưng lần này sẽ không thể bởi vì cơ thể sẽ kháng thuốc.
Thiếu niên sau khi cùng với Tiểu Y Tiên mua một đống đồ từ Thanh Sơn trấn sau đó rời đi. Đối với trận chiến của Tiêu Sơn, hắn hoàn toàn đã nổi danh toàn Thanh Sơn trấn. Hắn hoàn toàn chiến thắng được một đại đấu sư, nói như vậy thực lực của hắn không hề yếu đi dù cho hắn đã dùng bất cứ cách nào đi nữa.
Tiêu Sơn một đường mang theo Tiểu Y Tiên phi hành, hắn trực tiếp cưỡi trên cái phi hành cơ kỳ quái mà hắn đặt cho cái tên xuyên không toa. Hai chân đạp trên xuyên không toa, thiếu niên nhẹ nhàng ôm trong tay một thiếu nữ màu bạch kim thẳng hướng về phía Ma thú sơn mạch mà bay đi.
Gió thổi bay tóc của Tiểu Y Tiên làm cho Tiêu Sơn cảm nhận được nàng lúc này vô cùng đẹp thánh khiết giống như Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp vậy. Không có lẽ nàng so với Tiểu Long Nữ đẹp hơn nhiều. Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt lên má của nàng.
Hai hàng má của thiếu nữ ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng dò hỏi: “Onii-chan, hôm nay người gặp Mặc Ngân phải không!?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy hơi ngẩn người sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân, nàng muốn gặp ta!?”
Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Onii-chan…” nhưng sau đó nàng lại ngưng lại. Dù sao quá ghen tức đối với nữ nhân có lẽ chính là mùi vị của tình yêu nhưng quá nhiều lại là phản tác dụng. Nàng cũng không có ngu ngốc đến mức không biết chừng mực ấy.
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực hôn lên trán của nàng một cái nói: “Tiên Nhi, sao không hỏi tiếp nữa a!?”
Tiểu Y Tiên hai má đỏ lên, nàng nói: “Ta sợ ngươi cho rằng ta là kẻ nhiều chuyện!?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy phá lên cười nói: “Tiên Nhi vẫn là đáng yêu như thế!?” Hắn vuốt ve mái tóc của nàng nói: “Mấy ngày nay là ngày nàng rụng trứng a, để phu quân thật tốt yêu thương nàng nhẹ!” Nghe thấy thế hai má của Tiểu Y Tiên càng trở nên đỏ hơn.
Tiêu Sơn nói đến đây sau đó hắn hướng về phía trước nhìn, hắn khe khẽ thở dài một hơi nói: “Thực sự cô ấy là một nữ tử đáng thương. Cô ấy có được thể chất giống như nàng vậy…” Nói xong Tiêu Sơn đem toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay cho Tiểu Y Tiên nghe nhưng lược bỏ qua phần tiểu đệ đệ của hắn phản bội hắn rồi.
Hắn cũng lựa chọn rất khéo léo để tả phớt qua về nàng yêu cầu quan hệ với hắn nhưng hắn lại nhấn vào phần nàng chỉ yêu cầu có một lần sau đó sẽ rời đi mà không ảnh hướng tới quan hệ của hắn và mấy người thê tử của hắn.
Tiểu Y Tiên nghe xong có chút hơi vị chua của ghen nhưng lại là thương tiếc, thương tiếc cho một thể chất như vậy. Mặc dù nàng có lựa chọn nhưng vẫn bảo thân như ngọc. Nếu là Tiểu Y Tiên có lẽ nàng cũng làm như thế. Gia Mã đế quốc tứ phẩm luyện dược sư thực sự không ít nhưng người nào cũng toàn bộ là một lão nhân, Mạc Ngân thực sự không muốn ngủ cùng với một lão nhân giống như Tiểu Y Tiên cũng là như thế. Nhắc đến một chút về Tiểu Y Tiên, giả sử nàng không gặp được Tiêu Sơn, không có chiếc nhẫn kia như vậy ước mơ trở thành luyện dược sư của nàng sẽ trở thành hiện thực sao? Chắc chắn là không mà nàng sẽ trở thành độc sư bị người người chán ghét.
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt, lòng thông cảm với Mạc Ngân sau đó lên tiếng nói: “Onii-chan, người đáp ứng với nàng sao!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu sau đó lại thở dài lên tiếng nói: “Ta đáp ứng với nàng ta một điều. Trong vòng một năm rưỡi sẽ nghĩ ra cách chữa trị cho nàng ta. Nếu như trong vòng một năm rưỡi ta tìm ra phương pháp hoặc nàng ta tìm được một ý trung nhân là một vị cường đại luyện dược sư như vậy thực tốt a…”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy lòng của nàng có chút suy nghĩ sau đó nói: “Nếu như không tìm ra hoặc giả sử cô ấy không tìm được ý trung nhân là một luyện dược sư a!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu cười khổ nói: “Ta nghĩ ta sẽ tìm ra cách cứu cô ấy!?”
Tiểu Y Tiên thấy vậy lên tiếng nói: “Giả sử không tìm ra thì sao đây!?”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn ra. Hắn cười nhìn về phía trước, ngón tay gãi gãi mũi cũng không có lên tiếng.
Tiểu Y Tiên thấy vậy nhẹ nhàng véo vào eo của hắn một cái sau đó tiếp tục nói: “Dù gì ở nhà đã có một vị tỷ tỷ thêm một người thêm một bát đũa ta cũng không có phản đối nhưng nhớ ta là tỷ tỷ đấy nhé. Nhã Phi tỷ tỷ là thứ nhất, ta là thứ hai điều này tuyệt đối sẽ không được thay đổi!?”
Tiêu Sơn thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vòng tay ra ôm nàng vào ngực sau đó thúc dục xuyên không toa bay nhanh về phía trước. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Có lẽ một năm sau chuyện gì xảy ra cũng không chắc. Hơn nữa thêm một tỷ muội có lẽ cũng không chắc chắn? Thế sự ngày sau có ai là rõ đây!?”
Tiêu Sơn nhìn nàng như vậy không đành lòng, hắn lên tiếng nói: “Mạc Ngân tiểu thư, ta có thể nói với nàng một câu hay không!?”
Đôi mắt của nữ tử xinh đẹp phiếm hồng, ươn ướt, nàng ngập ngùng sau đó lên tiếng nói: “Ngươi nói đi!?”
Thiếu niên khe khẽ thở dài, sau đó lên tiếng nói: “Có phải hay không nàng còn ba năm sống sót!” Nữ tử nghe thấy thế nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù nàng không có thanh thuần đáng yêu như bông sen nhỏ Tiểu Y Tiên. Cũng không có vũ mị yêu hoặc giống như bồng hồng gai ma quỷ Nhã Phi. Nhưng nàng có nét đáng yêu riêng, cứ nghĩ đến cảnh đè nàng ra sau đó nhấc cái mông trắng tròn săn chắc của nàng lên sau đó đút một phát thật mạnh từ phía sau khiến cho nàng rên lên một tiếng thật lớn là dục hỏa của Tiêu Sơn điên cuồng bốc lên. Hắn cố nén dục hỏa tiếp tục nói: “Như vậy đi, ta hứa với nàng một điều nàng xem như vậy được không!? Thời gian chúng ta tính toán là một năm rưỡi làm ước định đi!?”
“Sau một năm rưỡi Mạc Ngân tiểu thư hãy tìm ta ở đế đô Gia Mã thánh thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm cách trị cho tiểu thư. Nếu như đến lúc đó ta không tìm được cách trị liệu cho tiểu thư như vậy chúng ta sẽ song tu. Ta cũng không phải là nam nhân bạc tình đến lúc đó ta hy vọng tiểu thư hãy ở bên ta, chí ít ta cũng sẽ chăm sóc cho nàng dù rằng ta thực sự chưa chắc đã yêu nàng. Nếu như trong vọng một năm rưỡi này nàng tìm được một ý trung nhân là một nam nhân luyện dược sư như vậy lời hứa của chúng ta cũng coi như được cởi bỏ như thế nào!?”
Nghe được những lời này, lòng của nữ tử xinh đẹp mặc thân y phục màu xanh kia thoáng trở nên nhẹ nhàng. Nàng khe khẽ gật đầu, đầu của nàng ngẩng lên nhìn về phía hắn, đôi mắt chớp chớp mỉm cười: “Nếu như vậy thì được! Dù sao việc này là Ngân Nhi tự đưa ra lời đề nghị, Dược công tử cũng không nhất thiết phải đáp ứng…”
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nhẹ nhàng nói: “Như vậy chúng ta ước định một năm rưỡi đi. Đến lúc đó tiểu thư không có một ý trung nhân nào là một luyện dược sư vậy hãy đến tìm ta được không!?” Nữ tử mỉm cười, hai má phớt hồng nhè nhẹ như cánh ánh đào trong gió xuân thực sự là rất xinh đẹp. Tiêu Sơn lắc đầu thở dài, dù sao hắn bây giờ đã có thê tử nhưng là hoa dại bao giờ mà chả thơm hơn hoa nhà. Hắn lúc này chỉ muốn đè nữ tử này hung hăng chà đạp đút những phát thật mạnh khiến cho nàng phải rên rỉ vì sự dũng mạnh của hắn, nhất là chỉ cần tưởng tượng những cảnh như được tách đôi chân ngọc kia sách lên vai hoặc được bế nàng lên sau đó để nàng quàng vào cổ, hai tay ôm chân nàng dùng tư thế vi diệu nhất mà ân ái thôi thì Tiêu Sơn đã cảm giác được nước miếng chảy dòng dòng.
Tiêu Sơn điên cuồng vận chuyển thiên hà nguyên lực xua đi dục hỏa. Hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bình ngọc sau đặt xuống bàn trà đẩy về phía Mạc Ngân. Hắn mở miệng nói: “Đa tạ Mạc Ngân tiểu thư đã rat ay cứu trợ ta cùng với Tiên Nhi. Vật này coi như chút lòng thành cảm tạ tiểu thư…”
Nhìn bình ngọc Mạc Ngân hoàn toàn kinh hãi, nàng nhìn về phía bình ngọc sau đó lắc lắc đầu dùng tay nhẹ nhàng đẩy lại bình ngọc nói: “Công tử xin thu lại, ta sẽ không nhận bình ngọc này đâu. Ta mới là người cần cảm tạ công tử mới đúng!”
Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đáp lại lời của nàng: “Thứ này đã nói là cảm ơn tiểu thư. Dù sao ta là một luyện dược sư nàng quên rồi sao? Đối với luyện dược sư thì đan dược mà nói không có đáng giá bao nhiêu thế nên nàng không cần phải quá chú ý như vậy? Cái này là ta cảm tạ nàng đã báo tin cho Huyết Chiên dung bình đoàn. Nàng vẫn là nhận lấy đi, nếu nàng không nhận thứ này tâm của ta cùng với Tiên Nhi khó mà yên!”
Nữ tử thấy hắn kiên quyết vậy thì bàn tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy bình ngọc sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi, Dược Sơn”. Âm thanh mang theo sự ngọt ngào cùng với dịu dàng giống như tiên âm, nàng đưa chiếc bình ngọc vào tay áo của mình.
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Vậy ta không làm phiền nàng nữa! Dù sao ta cũng phải trở về, Tiên Nhi rất là ghen a. Ta cũng không muốn nàng ấy nổi giận đâu a…” Khóe miệng của hắn kéo cong lên. Sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy, Đáng tiếc cây đại bổng hung mãnh kia còn chưa có sẹp xuống.
Roạt!
Một âm thanh khá là to. Phía dưới hạ thể của Tiêu Sơn lúc này vì quá căng phòng khiến cho nó ngay lập tức bị rách ra một miếng khá lớn. Cây đại bổng thông qua chiếc quần lót co dãn màu đen thò ra ngoài giống như một cái cần câu. Nó to đến nỗi khiến cho nữ tử kinh hãi giật mình hô lên: “Aaa…” một tiếng sau đó xấu hổ, mặt của nàng nóng phừng phừng đỏ ửng lên xoay mặt dùng tay bịt mắt lại.
Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu nhìn xuống phía dưới, hắn nhanh chóng lấy một cái khăn quấn lên hạ thể của mình. Tiêu Sơn bất đắc dĩ thở dài ra một hơi nói với Mạc Ngân một câu rất khó hiểu: “Ta cũng là một nam nhân bình thường a!” Sau đó hắn nhẹ nhàng quay người rời đi khi đi hắn cũng nói một câu: “Cáo từ!”
Thiếu niên đi đã được một lúc thì nữ tử xinh đẹp mới bừng tỉnh lại. Nàng cực độ xấu hổ khi nhìn được mấy thứ này. Nữ tử xinh đẹp Mạc Ngân ngẫm nghĩ: “Không ngờ cái của hắn lại to như thế nếu như hắn cùng ta làm cái việc kia như vậy ta làm sao mà… Ôi… ôi…” nữ tử vội vàng lắc lắc đầu bỏ đi ý định này, hai tay của nàng nhẹ nhàng ôm má của mình. Thực sự cái đó quá to lớn, nàng thực sự sợ mình có hay không bị rách nếu như hắn đâm vào người mình đây. Nghe tiểu thị nữ Lỵ Phỉ nói lần đầu hẳn rất đau sau đó sẽ rất sướng a, hơn nữa cái gì còn càng to càng sướng. Mặc dù theo như Lỵ Phỉ miêu tả gì đó thì cái của nam nhân cũng không quá to nếu so sánh theo lời nói của Lỵ Phỉ thì cái của hắn hình như to hơn rất nhiều thì phải. Như vậy Tiểu Y Tiên có thể chịu được hay sao? Mạc Ngân thực sự có chút tò mò.
Nữ tử xinh đẹp cảm giác được lúc này nơi tư mật của nàng đã có chút ngứa ngày. Nàng xấu hổ nhìn về phái hạ thể của nàng, không ngờ nơi tư mật của nàng khi nàng gần hắn lại có thể nhanh như vậy tiết ra dịch thể.
Tiêu Sơn rời đi, hắn đi cũng để lại cho nàng một viên tẩy kinh phạt tủy đan khá là hữu dụng. Hắn không muốn nợ ai bao giờ. Sau khi trở lại tổng bộ Huyết Chiến dung binh đoàn, Tiêu Sơn cũng tặng cho mấy người Phí Lôi vài viên đan dược tẩy kinh phạt tủy đan coi như là trả ơn. Dù sao tẩy kinh phạt tủy đan cũng không phải là vạn năng, lần đấu uống thực sự sẽ tăng lên tốc độ vô cùng mạnh mẽ nhưng sau đó dần dần cơ thể lại lắng đọng tạp chất ngay sau đó uống lần thứ hai cũng có thể loại bỏ tạp chất nhưng lần này sẽ không thể bởi vì cơ thể sẽ kháng thuốc.
Thiếu niên sau khi cùng với Tiểu Y Tiên mua một đống đồ từ Thanh Sơn trấn sau đó rời đi. Đối với trận chiến của Tiêu Sơn, hắn hoàn toàn đã nổi danh toàn Thanh Sơn trấn. Hắn hoàn toàn chiến thắng được một đại đấu sư, nói như vậy thực lực của hắn không hề yếu đi dù cho hắn đã dùng bất cứ cách nào đi nữa.
Tiêu Sơn một đường mang theo Tiểu Y Tiên phi hành, hắn trực tiếp cưỡi trên cái phi hành cơ kỳ quái mà hắn đặt cho cái tên xuyên không toa. Hai chân đạp trên xuyên không toa, thiếu niên nhẹ nhàng ôm trong tay một thiếu nữ màu bạch kim thẳng hướng về phía Ma thú sơn mạch mà bay đi.
Gió thổi bay tóc của Tiểu Y Tiên làm cho Tiêu Sơn cảm nhận được nàng lúc này vô cùng đẹp thánh khiết giống như Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp vậy. Không có lẽ nàng so với Tiểu Long Nữ đẹp hơn nhiều. Tiêu Sơn nhẹ nhàng vuốt lên má của nàng.
Hai hàng má của thiếu nữ ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng dò hỏi: “Onii-chan, hôm nay người gặp Mặc Ngân phải không!?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy hơi ngẩn người sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân, nàng muốn gặp ta!?”
Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Onii-chan…” nhưng sau đó nàng lại ngưng lại. Dù sao quá ghen tức đối với nữ nhân có lẽ chính là mùi vị của tình yêu nhưng quá nhiều lại là phản tác dụng. Nàng cũng không có ngu ngốc đến mức không biết chừng mực ấy.
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực hôn lên trán của nàng một cái nói: “Tiên Nhi, sao không hỏi tiếp nữa a!?”
Tiểu Y Tiên hai má đỏ lên, nàng nói: “Ta sợ ngươi cho rằng ta là kẻ nhiều chuyện!?”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy phá lên cười nói: “Tiên Nhi vẫn là đáng yêu như thế!?” Hắn vuốt ve mái tóc của nàng nói: “Mấy ngày nay là ngày nàng rụng trứng a, để phu quân thật tốt yêu thương nàng nhẹ!” Nghe thấy thế hai má của Tiểu Y Tiên càng trở nên đỏ hơn.
Tiêu Sơn nói đến đây sau đó hắn hướng về phía trước nhìn, hắn khe khẽ thở dài một hơi nói: “Thực sự cô ấy là một nữ tử đáng thương. Cô ấy có được thể chất giống như nàng vậy…” Nói xong Tiêu Sơn đem toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay cho Tiểu Y Tiên nghe nhưng lược bỏ qua phần tiểu đệ đệ của hắn phản bội hắn rồi.
Hắn cũng lựa chọn rất khéo léo để tả phớt qua về nàng yêu cầu quan hệ với hắn nhưng hắn lại nhấn vào phần nàng chỉ yêu cầu có một lần sau đó sẽ rời đi mà không ảnh hướng tới quan hệ của hắn và mấy người thê tử của hắn.
Tiểu Y Tiên nghe xong có chút hơi vị chua của ghen nhưng lại là thương tiếc, thương tiếc cho một thể chất như vậy. Mặc dù nàng có lựa chọn nhưng vẫn bảo thân như ngọc. Nếu là Tiểu Y Tiên có lẽ nàng cũng làm như thế. Gia Mã đế quốc tứ phẩm luyện dược sư thực sự không ít nhưng người nào cũng toàn bộ là một lão nhân, Mạc Ngân thực sự không muốn ngủ cùng với một lão nhân giống như Tiểu Y Tiên cũng là như thế. Nhắc đến một chút về Tiểu Y Tiên, giả sử nàng không gặp được Tiêu Sơn, không có chiếc nhẫn kia như vậy ước mơ trở thành luyện dược sư của nàng sẽ trở thành hiện thực sao? Chắc chắn là không mà nàng sẽ trở thành độc sư bị người người chán ghét.
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt, lòng thông cảm với Mạc Ngân sau đó lên tiếng nói: “Onii-chan, người đáp ứng với nàng sao!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu sau đó lại thở dài lên tiếng nói: “Ta đáp ứng với nàng ta một điều. Trong vòng một năm rưỡi sẽ nghĩ ra cách chữa trị cho nàng ta. Nếu như trong vòng một năm rưỡi ta tìm ra phương pháp hoặc nàng ta tìm được một ý trung nhân là một vị cường đại luyện dược sư như vậy thực tốt a…”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy lòng của nàng có chút suy nghĩ sau đó nói: “Nếu như không tìm ra hoặc giả sử cô ấy không tìm được ý trung nhân là một luyện dược sư a!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu cười khổ nói: “Ta nghĩ ta sẽ tìm ra cách cứu cô ấy!?”
Tiểu Y Tiên thấy vậy lên tiếng nói: “Giả sử không tìm ra thì sao đây!?”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn ra. Hắn cười nhìn về phía trước, ngón tay gãi gãi mũi cũng không có lên tiếng.
Tiểu Y Tiên thấy vậy nhẹ nhàng véo vào eo của hắn một cái sau đó tiếp tục nói: “Dù gì ở nhà đã có một vị tỷ tỷ thêm một người thêm một bát đũa ta cũng không có phản đối nhưng nhớ ta là tỷ tỷ đấy nhé. Nhã Phi tỷ tỷ là thứ nhất, ta là thứ hai điều này tuyệt đối sẽ không được thay đổi!?”
Tiêu Sơn thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vòng tay ra ôm nàng vào ngực sau đó thúc dục xuyên không toa bay nhanh về phía trước. Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Có lẽ một năm sau chuyện gì xảy ra cũng không chắc. Hơn nữa thêm một tỷ muội có lẽ cũng không chắc chắn? Thế sự ngày sau có ai là rõ đây!?”
/405
|