Nữ nhân xinh đẹp với mái tóc màu vàng giống như ánh mặt trời. Nàng mở ra đôi mắt, đôi mắt đẹp của nữ nhân giống như muốn hớp hồn nam nhân. Đôi mắt đẹp đang chớp chớp của nữ nhân nhìn xung quanh. Con ngơi của nàng có màu tìm giống như một viên ngọc sáng lấp lánh. Cả người Tiêu Sơn hoàn toàn cứng lại, hắn kinh hãi lên tiếng nói: “Chẳng lẽ đan dược ta luyện ra sai lầm hay sao!?”
Nữ nhân xinh đẹp tự nhìn bản thân mình sau đó mừng rỡ hô lên: “Ta hóa hình thành công!”
Giọng nói của nữ nhân này giống như tiên âm vậy. Âm thanh giót vào tai nam nhân hoàn toàn giống như gõ mạnh vào trái tim của họ, khiến cho họ trở nên mù quáng. Tiêu Sơn run lên, hắn tự thầm mắng bản thân mình: “Chết tiệt! Mình thế nào mà lại bị vẻ đẹp của nữ nhân trước mặt này đánh động a! Nàng ta là nam nhân a!” Tiêu Sơn tự nhủ bản thân. Hắn chợt nhớ đến hình như mình có chút võng đoán, hắn không để ý đến cái nơi bí ẩn của tử tinh dực sư vương. Hắn nhớ đến một điều là tử tinh dực sư vương có tiểu tử tinh dực sư vương. Vậy lẽ nào không phải thuốc của hắn có vấn đề???
Nữ nhân cười khanh khách, bộ dạng có chút giống tử tinh dực sư vương. Đáng tiếc nụ cười không còn khà khà mà vang lên giống như chuông bạc vậy. Nói chính xác một điều, nụ cười của nàng hiện tại vô cùng êm tại. Nữ nhân xinh đẹp cười khanh khách nhìn về phía ba con ma thú nói: “Chim chết, rắn hôi… Thế nào!? Ta rất xinh đẹp đi!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng vẫy vẫy cánh, nó lên tiếng nói: “Xì, từ trước đến nay tính ngươi đều xấu như thế! Dù có biến trở thành mỹ nhân đi nữa thì tính cách vẫn ngu như thế!”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cười, nó nhìn về phía kim sỉ kim quang ưng dực hổ lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng. Dù gì người ta cũng là con cái! Tại lúc này, ngươi cũng không thể khen được người ta một câu hay sao!?”
Bát dực hắc xà hoàng nhìn về phía tử tinh dực sư vương nói: “Sư vương, ngươi… ngươi thực sự rất xinh đẹp!”
Tử tinh dực sư vương hừ lạnh một tiếng. Thân hình của nó óng éo, hiện giờ biến thành mỹ nhân ngự tỷ quả thực có sức sát thương khá lớn. Nó bĩu môi nhìn về phía mấy con ma thú nói: “Các ngươi cứ thử biến hình xem có xinh đẹp như bản vương được hay không. Nếu xinh đẹp được như bản vương thì hẵng nói nhé!”
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ của mình lên gõ gõ trán. Hóa ra tử tinh dực sư vương là con cái. Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm vải lớn lém về phía tử tinh dực sư vương nói: “Mặc cái này lại đi! Hiện giờ ngươi có hình dáng là loài người nên cư xử giống người một chút!”
Tử tinh dực sư vương sống nhiều năm, trí tuệ nó so với người đều không kém. Nó hiển nhiên biết mình cần làm gì. Nó túm lấy chiếc khăn sau đó quàng lên người. Nó nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ nhân!” Nụ cười giống như hoa nhường nguyệt thẹn, vô cùng xinh đẹp.
Thiếu niên khoanh tay lại sau đó gật đầu, hắn bình thản nói ra: “Để lát nữa ta sẽ lấy y phục của Tiên Nhi giúp ngươi mặc vào. Cứ tạm thời như vậy đi, một vài ngày nữa chúng ta trở lại sơn cốc nhân tiện trở lại Thanh Sơn trấn mua vài bộ y phục cho ngươi!”
Tử tinh dực sư vương quần người trong cái khăn lớn. Tử tinh dực sư vương lắc lắc cái đầu của mình, giọng nói của nàng mang theo vài phần khó chịu: “Hóa hình trở thành người cũng thật sự là khó chịu a!”
Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn phât tay một cái, hắn nói: “Không có cách nào! Ngươi biết đấy sau này ta sẽ mang theo các ngươi đến thế giới loài người. Dù sao ngươi đã hòa hình sớm muộn cũng cần tiếp xúc với loài người khi đó các ngươi phải cư xử như người. Thế nên tốt nhất cũng không nên phàn nàn nhiều!”
Tiêu Sơn nhớ đến vấn đề hóa hình cùng vấn đề thẩm mỹ. Hắn tò mò nhìn về phía tử tinh dực sư vương hỏi: “Ta thực sự có chút thắc mắc. Đối với ma thú hóa hình người mà nói, các ngươi chẳng lẽ tùy tiện biến ảo thân mình của mình sao. Ví dụ như muốn biến thành hình dạng ai cũng được!”
Đầu của Bát dực hắc xà hoàng lắc lắc, nó hướng về phía Tiêu Sơn trả lời: “Chủ nhân! Không phải như vậy? Ma thú chúng ta khi hóa hình sẽ có hai trường hợp xảy ra. Hơn nữa sau khi ăn hóa hình đan thì hóa hình là cố định. Chúng ta cũng không thể tự ý chuyển đổi ví dụ như khuôn mặt chẳng hạn…”
“Có hai loại ma thú ăn phải hóa hình thảo hoặc hóa hình đan. Một loại là chưa bao giờ gặp phải con người. Loại này sẽ tùy thuộc vào đan dược, đan dược càng tốt sẽ khiến thân thể của ma thú hướng về phía trạng thái hoàn mỹ của cơ thể con người. Đối với ma thú dạng này nếu như ăn phải hóa hình thảo hoặc hóa hình đan tốt sẽ trở nên xinh đẹp còn không thì. Chính xác là may rủi…”
“Nhắc đến loại thứ hai giống như chúng ta đã gặp nhiều con người hơn nữa có trí khôn. Thường thường chúng ta sẽ lựa chọn hình ảnh của bản thân để trở thành. Ví dụ như tử tinh dực sư vương, nàng chọn những đặc điểm của một nữ nhân cho là xinh đẹp nhất tạo nên hình ảnh của mình. Mà đan dược càng tốt thì sẽ khiến cho người ăn vào hướng về phía hình dáng đó biến thành… Đan dược của chủ nhân hẳn là khá cao cấp!”
Thiếu niên cười khổ, hắn chế tạo thứ này đâu phải là đan dược. Nói thật ra thì hắn chỉ cô đọng dược dịch thành viên tròn sau đó bổ sung nhiều loại dược liệu làm cho dược tính trở nên ôn hòa cùng với tăng khả năng hấp thu của dược hiệu mà thôi.
“Thế nên ma thú thường thường khi hóa hình người đều trở nên vô cùng xinh đẹp hoặc tuấn tú. Tất nhiên có một số trường hợp ngoại lệ có sở thích đặc biệt. Khi ma thú chúng ta tiếp xúc nhiều về con người cũng bị hình dáng của họ ảnh hưởng. Chúng ta cũng giống như con người thích vẻ đẹp!”
Tiêu Sơn gật đầu, hắn có chút hiểu. Theo như bát dực hắc xà hoàng nói thì có hai loại. Loại thứ nhất chưa từng gặp qua con người, biến đổi tùy ý, đan tốt thì trở nên xinh đẹp còn đan xấu thì ngược lại… Loại thứ hai gặp người thì trong đầu sẽ có hình tượng, hướng về hình tượng này mà biến thành. Tử tinh dực sư vương có vẻ bị ảnh hưởng bởi bộ lông và mắt của nó nên nó muốn tóc vàng, con ngươi màu tím. Còn mấy chỗ khác là hình dáng của loài người mà nó chọn ra. Tiêu Sơn phải thừa nhận nó có con mắt thẩm mỹ. Bộ ngực kia hình như to ngang với Vân Vận. Chiếc eo kia thì thon thả ngang với Tiểu Y Tiên. Cái đùi kia thì là của nữ tử nào đó mà hắn quen quen nhưng hắn không nhớ.
Tiêu Sơn nhìn về phía mấy con ma thú sau đó lên tiếng hỏi: “bát dực hắc xà hoàng, kim sỉ kim quang ưng dực hổ cùng với thanh hỏa kim trảo ma ưng. Các ngươi là con đực còn là con cái!?”
“Ách” Mấy con ma thú nghe thấy vậy thì ngẩn người, một con xấu hổ lên tiếng nói: “Thưa chủ nhân, cả ba chúng ta đều là con đực!”
Tiêu Sơn thở dài gật đầu nói: “Hài… vậy là tốt rồi!” Nghe được lời này thì mấy con ma thú như bát dực hắc xà hoàng, kim sỉ kim quang ưng dực hổ và thanh hỏa kim trảo ma ưng đều tò mò nhìn về phía hắn. Chúng không hiểu được ý của chủ nhân mình muốn nói gì. Tiêu Sơn dùng ngón chỏ gõ gõ chán của mình, hắn nhìn về phía ba con ma thú này ngẫm nghĩ một chút: “Như vậy thực sự không được! Nếu sau này bọn này nó hóa hình đẹp trai hơn mình thì làm sao đây! Sau này mình làm sao mà đem cái mặt đẹp trai này đi chưng diện để câu dẫn nữ nhân được. Không ổn a!?”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cười nói: “Chủ nhân, trong Ma thú sơn mạch có năm lục giai ma thú trong đó có ba con là con đực hai con cái tính cả ta trong đó!”
Nghe thấy vậy Tiêu Sơn hơi ngẩn người, sau đó nó nhìn về phía kim si kim quang ưng dực hổ nói: “Tam trảo tử sắc giao long là con cái!?”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gật đầu nói: “Chủ nhân, đúng vậy!”
“Ách!” Thiếu niên đưa ngón tay lên gõ gõ vào trán của mình. Hình như hắn có vẻ đoán nhầm lẫn về giới tính của các con vật. Dù sao ở đây là dị giới đại lục thế nên không dùng lẽ thường mà suy đoán được. Theo như hắn đoán cái con khủng bố tam trảo giao long gì gì đó mạnh như vậy phải là con đực mới đúng? Không ngờ nó lại là con cái a!
“Phu quân!” Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho thiếu niên giật mình. Hắn xoay đầu lại thì thấy được một thiếu nữ mặc một thân áo lụa màu trắng, ở eo nàng thắt một bột khăn lụa màu xanh khiến cho eo của nàng càng trở nên thon thả. Cặp phong nhữ lấp dưới lớp áo đang ngạo nghễ cao vút. Thiếu nữ hướng về phía hắn đi tới. Ánh mắt của nàng chứa đầy sự tức giận và oán trách.
Trên mái tóc của nàng vương vẫn chút nước suối. Thiếu niên mỉm cười nhìn nàng, hắn cười, trong nụ cười của hắn chan chứa yêu thương. Hắn tiến tới ôm lấy nàng. Lần này., Tiểu Y Tiên không có phản đối mà để cho hắn ôm vào lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên má của nàng: “Tiên Nhi nàng vẫn là đẹp nhất!”
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp tóc vàng này hỏi: “Cô ấy là ai!?”
“Ách” Thiếu niên không biết trả lời sao.
Tử tinh dực sư vương mỉm cười hướng về phía Tiểu Y Tiên hành lễ có chút rống con người. Nàng đưa hai bàn tay chắp lại nói: “Chủ mẫu!” Bởi vì nàng đưa hai tay ra cung kính mà toàn bộ cái khăn trượt ra khiến cho thân thể của nàng hoàn toàn lõa lồ trước mặt hai người. Con mắt của Tiêu Sơn hoàn toàn nòi cả ra ngoài. Trong ánh mắt của hắn bắn ra lửa nóng hướng về hai nơi. Một là vòng một của nàng, hai là nơi tư mật của nàng với bộ lông vàng óng kia.
Đột nhiên hắn cảm giác được éo của mình vặn vẹo 360 độ, hắn quay sang thì thấy được ánh mắt của Tiểu Y Tiên mang theo đao kiếm hướng về phía hắn. Trong con mắt của nàng chứa đầy oán hận cùng với ghen ghét và sát khí. Ngay lập tức Tiêu Sơn thu lại ánh mắt, hắn ho khan vài tiếng: “Được rồi, tử tinh dực sư vương ngươi nhanh chóng mặc vào y phục của mình đi!?”
Tiểu Y Tiên có chút ngạc nhiên. Nàng kinh hãi hỏi: “ngươi là tử tinh dực sư vương!?”
Nữ nhân xinh đẹp tóc vàng mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt đối với Tiểu Y Tiên nói: “chủ mẫu, đúng là ta nga!” Nụ cười của nàng phong hoa tuyết nguyệt, nói chính xác là một loại vũ khí câu dẫn nam nhân vô cùng mạnh mẽ.
Nói ra mấy lời trước, Tiêu Sơn mới sực nhớ được tử tinh dực sư vương không có quần áo. Hắn ho khan quay sang Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, đây là lần đầu tử tinh dực sư vương hóa hình! Nàng tạm thời đem y phục còn thừa cho tử tinh dực sư vương đi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại sơn cốc. Có thời gian tìm Thanh Sơn trấn mua một ít y phục!”
Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện, nàng hướng về phía tử tinh dực sư vương nói: “Tử tinh dực sư vương, cô đi theo ta!” Nói xong nàng xoay người rời đi hướng về phía túp lều. Khi đi Tiểu Y Tiên không khỏi liếc nhìn về phía Tiêu Sơn một cái, tất nhiên cái nhìn của nàng chứa đầy cảnh cáo rồi.
Tiêu Sơn thở dài ra một hơi. Kiểu này hắn rất dễ chết sớm. Hắn bắt đầu suy ngẫm một chút về mấy con ma thú còn lại. Hắn đang tính toàn làm sao để bọn này sau khi hóa hình sẽ xấu trai hơn mình. Như vậy sau khi bọn nó xấu trai hơn mình như vậy mình đi ra ngoài mấy tên này mới có thể làm nên được. Nhỡ bọn nó đẹp trai hơn mình thì hóa ra mình làm nền cho bọn nó à! Tiêu Sơn suy nghĩ, hắn càng suy nghĩ thì càng cảm giác không ổn.
Sau nửa ngày, Tiểu Y Tiên mới dẫn ra tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương hiện tại mặc một thân y phục màu trắng, chiếc vài dài đến tấn bàn chân, bộ y phục này làm bằng lớp lụa mềm mại. Tử tinh dực sư vương búi tóc kiểu đầu phượng, nàng hiện tại chính xác là cực phẩm mỹ nhân ngự tỷ.
Làn da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh xinh đẹp màu vàng, cái trán cao cao, chiếc mũi thon dài, mày như lá liễu, mi cong cong, ánh mắt to ướt át, đôi môi đỏ hồng như cánh anh đao, thân cao gầy, cặp nhũ phong cao ngất vểnh lênh, chiếc eo thon nhỏ, đôi chân thon dài… Tiêu Sơn chăm chú quan sát nàng một chút thì tiếng hừ lạnh đánh thúc hắn.
Tiêu Sơn thấy vậy mỉm cười gãi gãi mũi của mình. Hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng thật là đẹp!?”
Tiểu Y Tiên trừng mắt về phía hắn hỏi: “Phu quân, ta tưởng mắt ngươi đang nhìn tử tinh dực sư vương a!? Ngươi cũng nhìn đến ta sao!?”
“Ách!” Tiêu Sơn đưa ngón tay lên mũi gãi gãi. Hắn cưởi khổ, dù sao Tiểu Y Tiên hiện tại đang muốn làm khó hắn. Cách tốt nhất là im lặng không nói gì. Thiếu niên bất đắc dĩ nhún nhún cười, hắn hy vọng làm thế có thể đánh trống lảng.
Tử tinh dực sư vương thử đi dày cùng với bộ y phục của loài người. Tử tinh dực sư vương khó chịu nói: “Y phục của loài người thật sự là rườm rà và khó chịu a. Chủ mẫu! Không mặc y phục không được hay sao!?”
Đầu của Tiểu Y Tiên lắc lắc, nàng cảnh cáo nói: “Không được! Đây là thói quen của loài người. Đây là mệnh lệch ngươi bắt buộc phải nghe theo!” Tử tinh dực sư vương hoàn toàn cúi đầu xuống ủ rũ.
Thiếu niên gãi gãi mũi của mình, hắn mỉm cười. Bước chân của hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên. Khi đến gần hai người hắn kéo Tiểu Y Tiên vào trong người. Tiểu Y Tiên trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đem nàng kéo vào lòng. Hắn mỉm cười nhìn về phía tử tinh dực sư vương nói: “Dù sao ngươi cũng đã hóa hình. Khi ngươi ở thế giới loài người, ngươi cũng cần một cái tên. Ngươi đã có tên hay chưa!”
Tử tinh dực sư vương lắc lắc đầu, nàng nói: “Không có! Ma thú chúng ta thường không có tên. Chúng ta tùy ý lấy tên. Giống như ta lấy tên là sư vương!”
“Ách” Tiêu Sơn cười khổ. Hắn nhìn về phía tử tinh dực sư vương, cái tên sư vương này dành cho nữ nhân hay sao. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Tên đó không phù hợp với ngươi. Ngươi có ngọn lửa màu tím mà lông của ngươi lại là màu vàng. Nếu không ngươi lấy cái tên là Hoàng Tử Yên như thế nào. Hoàng lấy là màu lông của ngươi, Tử lấy từ màu mắt của ngươi, Yên là mây khói vô hình vô tướng. Ngươi thấy cái tên như thế nào!?”
Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nó mỉm cười cúi đầu hai tay chắp vào nhau hành lễ nói: “Cảm ơn chủ nhân. Vậy thì sau này tên của ta là Hoàng Tử Yên!”
Thiếu niên sờ sờ đầu của mình, bàn tay của hắn đưa lên mông của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng xoa bóp. Mặt của Tiểu Y Tiên đỏ bừng nhưng dù sao nàng cũng không còn có giận dữ với hắn. Coi như hắn có chút thành công. Dù sao mỗi lần Tiểu Y Tiên oán hận giận dữ hắn đều dùng cách vuốt ve hoặc không có ai trực tiếp đè xuống ăn thịt. Ăn thịt xong thì nói lời yêu thương. Nói chung là đối với Tiểu Y Tiên, hắn khá dễ dàng làm cho nàng vui vẻ.
Sau khi tất cả đều ăn bữa tối nghỉ ngơi xong. Tiểu Y Tiên có chút tò mò hỏi: “Phu quân, chúng ta kế tiếp sẽ thu phục tam trảo tử sắc giao long hay sao!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Không! Chúng ta tạm thời trở về sơn cốc. Ta muốn sau khi thổ tinh tinh cùng với mộc tinh linh ra đời, chúng ta sẽ thu phục tam trảo tử sắc giao long. Nếu như chúng ta thành công thu phục tam trảo tử sắc giao long, chúng ta sẽ đến sa mạc Tháp Qua Nhĩ. Trước đó ta cần trở lại Thanh Sơn trấn gửi ít đồ!”
Tiểu Y Tiên nghe như vậy gật đầu cũng không hỏi tiếp. Bất chợt một thân hình đè nghiến nàng xuống. Hắn nhìn về phía nàng cực kỳ dâm đãng nói: “Tiên Nhi a, muội vừa đột phá cảnh giới cần ổn định lại. Để phu quân giúp nàng một tay a!”
Mặt của Tiểu Y Tiên đỏ bừng muốn mắng hắn một tiếng thì một của nàng bị hắn áp lên. Một nụ hôn sâu từ miệng của hắn khi áp vào miệng nàng. Chiếc lưỡi ma quỷ của hắn chui tọt vào trong miệng của nàng quấn lấy chiếc lưỡi của nàng. Toàn thân nàng hơi run lên, nàng cảm giác được khoái cảm tê dại từ chiếc lưỡi truyền đến. Hai tay của nàng vòng lấy ôm cổ của hắn.
Chỉ một lúc sau từ trong lều phát ra tiếng âm thanh rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc phì phò của nam nhân.
Học viện Già Nam…
Một thiếu niên đứng ở một khoảng đất trống, hắn nhìn chăm chí về phía một cái cây. Thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú đầy yêu dị. Mái tóc của hắn phất phơ trong gió. Hắn đưa ngón tay lên, từ ngón tay của hắn một đoàn lửa xoáy bắn về phía cái cây.
Ầm!
Cái cây ngay lập tức nổ ra một miếng khá lớn. Thiếu niên lắc đầu. Hắn đưa ngang bàn tay lên, không khí trở nên bạo động. Sau một lúc trên bàn tay của hắn hình thành một cái đĩa xoáy tròn ánh sáng chói lóa bốc ra ngọn lửa rừng rực.
Thiếu niên quát nhẹ: “Đi!” Đồng thời hắn ném cái đĩa lửa bắn về phía một cái cây khác. Ngay lập tức cái cây này bị cắt ra tạo ra một rãnh sâu hình chữ nhật. Nhìn cái khe bốc ra mùi gỗ cháy khét lẹt, thiếu niên khe khẽ lẩm bẩm nói: “Vẫn không thể hoàn thành. Theo nguyên tắc vật lý nén ép đấu khí từ đan điền ép thẳng đến ngón tay cho nó bắn ra với tốc độ cực nhanh giống như nhất dượng chỉ trong mấy bộ phim kiếm hiệp nhưng xem ra không thành công…”
“Dùng lửa cùng với đấu khí đem chúng nén ép xoay tròn giống như một chiếc đĩa. Xem ra sức cắt gọt của nó không hề tệ. Nếu như ta luyện chiêu này đến mức tận cùng thì khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là không thể. Dù sao phòng thủ của đấu khí khôi giáp có hạn, đấu khí khôi giáp bao phủ toàn thân khiến cho sự phòng thủ giảm xuống. Ta chỉ cần tập trung đấu khí nén ép lại sau đó đem chúng thành một cái đĩa ném ra. Với sức đốt nóng của vòng lửa cùng với sắc bén của nó hoàn toàn có thể cắt được đấu khí khôi giáp. Nếu cắt qua cổ, đầu hoặc một số bộ phận nhạy cảm hoàn toàn có thể đem đối phương giết chết. Chiêu thức không cần hoa lệ mà cần đề giết người!”
“Bạch Thanh Ngọc ca ca!” Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho Bạch Thanh Ngọc giật mình. Bạch Thanh Ngọc quay về phía âm thanh phát ra thì thấy được một thiếu nữ ngang tuổi mình mặc một thân quần áo màu trắng. Hai hàng lông mày Bạch Thanh Ngọc hơi nhăn lại, hắn có chút khó chịu với thiếu nữ này.
Bạch Thanh Ngọc lên tiếng hỏi: “Tuyết Nhi bạn học không biết ta có thể giúp gì được cho ngươi!?”
Nghe được cách gọi lạnh lùng của Bạch Thanh Ngọc thì Tiêu Tuyết Nhi cảm giác được có chút khó chịu. Bất quá, trên mặt của nàng vẫn xuất hiện nụ cười. Nàng nói: “Ta mới làm thứ này!” Nàng lấy ra một cái khăn tay, ở trong khăn tay là mấy chiếc bánh. Tiêu Tuyết Nhi cười đánh ánh mắt về phía hắn: “Thứ này là do chính tay Tuyết Nhi làm! Hy vọng Bạch Thanh Ngọc ca ca không chê chúng!”
Bạch Thanh Ngọc tiến về phía nàng, hắn cầm lấy một cái bánh sau đó mỉm cười nhìn nàng nói: “Cảm ơn!” Sau đó hắn đưa miếng bánh vào trong miệng cắn một cái. Mùi vị của chiếc bánh này làm không tệ. Hắn đáp lại: “Cũng khá là ngon…” hắn đưa bánh lên nhìn sau đó quay sang Tiêu Tuyết Nhi nói: “Cảm ơn muội đã tặng ta!”
Thiếu nữ cười, nàng cố gắng làm dáng để cho mình đẹp nhất trước mặt thiếu niên này. Nàng nói: “Nếu như Bạch Thanh Ngọc ca ca thích, hàng ngày ta có thể làm cho huynh ăn!”
Thiếu niên lắc đầu, hắn thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn lại thiếu nữ. Hắn vừa muốn lên tiếng thì bất chợt một âm thanh vang lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ…” Âm thanh này phát ra từ ba đến bốn người thiếu nữ khác. Hắn quay lại thì có đến hơn chục người thiếu nữ mà không phải là ba bốn thiếu nữ. Đầu thiếu niên hơi cúi xuống, hắn đưa tay túm lấy mặt của mình.
Hắn thở dài thầm nghĩ: “Thế này thì làm sao mà tu luyện được!?”
Nữ nhân xinh đẹp tự nhìn bản thân mình sau đó mừng rỡ hô lên: “Ta hóa hình thành công!”
Giọng nói của nữ nhân này giống như tiên âm vậy. Âm thanh giót vào tai nam nhân hoàn toàn giống như gõ mạnh vào trái tim của họ, khiến cho họ trở nên mù quáng. Tiêu Sơn run lên, hắn tự thầm mắng bản thân mình: “Chết tiệt! Mình thế nào mà lại bị vẻ đẹp của nữ nhân trước mặt này đánh động a! Nàng ta là nam nhân a!” Tiêu Sơn tự nhủ bản thân. Hắn chợt nhớ đến hình như mình có chút võng đoán, hắn không để ý đến cái nơi bí ẩn của tử tinh dực sư vương. Hắn nhớ đến một điều là tử tinh dực sư vương có tiểu tử tinh dực sư vương. Vậy lẽ nào không phải thuốc của hắn có vấn đề???
Nữ nhân cười khanh khách, bộ dạng có chút giống tử tinh dực sư vương. Đáng tiếc nụ cười không còn khà khà mà vang lên giống như chuông bạc vậy. Nói chính xác một điều, nụ cười của nàng hiện tại vô cùng êm tại. Nữ nhân xinh đẹp cười khanh khách nhìn về phía ba con ma thú nói: “Chim chết, rắn hôi… Thế nào!? Ta rất xinh đẹp đi!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng vẫy vẫy cánh, nó lên tiếng nói: “Xì, từ trước đến nay tính ngươi đều xấu như thế! Dù có biến trở thành mỹ nhân đi nữa thì tính cách vẫn ngu như thế!”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cười, nó nhìn về phía kim sỉ kim quang ưng dực hổ lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng. Dù gì người ta cũng là con cái! Tại lúc này, ngươi cũng không thể khen được người ta một câu hay sao!?”
Bát dực hắc xà hoàng nhìn về phía tử tinh dực sư vương nói: “Sư vương, ngươi… ngươi thực sự rất xinh đẹp!”
Tử tinh dực sư vương hừ lạnh một tiếng. Thân hình của nó óng éo, hiện giờ biến thành mỹ nhân ngự tỷ quả thực có sức sát thương khá lớn. Nó bĩu môi nhìn về phía mấy con ma thú nói: “Các ngươi cứ thử biến hình xem có xinh đẹp như bản vương được hay không. Nếu xinh đẹp được như bản vương thì hẵng nói nhé!”
Tiêu Sơn đưa ngón chỏ của mình lên gõ gõ trán. Hóa ra tử tinh dực sư vương là con cái. Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm vải lớn lém về phía tử tinh dực sư vương nói: “Mặc cái này lại đi! Hiện giờ ngươi có hình dáng là loài người nên cư xử giống người một chút!”
Tử tinh dực sư vương sống nhiều năm, trí tuệ nó so với người đều không kém. Nó hiển nhiên biết mình cần làm gì. Nó túm lấy chiếc khăn sau đó quàng lên người. Nó nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Cảm ơn chủ nhân!” Nụ cười giống như hoa nhường nguyệt thẹn, vô cùng xinh đẹp.
Thiếu niên khoanh tay lại sau đó gật đầu, hắn bình thản nói ra: “Để lát nữa ta sẽ lấy y phục của Tiên Nhi giúp ngươi mặc vào. Cứ tạm thời như vậy đi, một vài ngày nữa chúng ta trở lại sơn cốc nhân tiện trở lại Thanh Sơn trấn mua vài bộ y phục cho ngươi!”
Tử tinh dực sư vương quần người trong cái khăn lớn. Tử tinh dực sư vương lắc lắc cái đầu của mình, giọng nói của nàng mang theo vài phần khó chịu: “Hóa hình trở thành người cũng thật sự là khó chịu a!”
Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc, hắn phât tay một cái, hắn nói: “Không có cách nào! Ngươi biết đấy sau này ta sẽ mang theo các ngươi đến thế giới loài người. Dù sao ngươi đã hòa hình sớm muộn cũng cần tiếp xúc với loài người khi đó các ngươi phải cư xử như người. Thế nên tốt nhất cũng không nên phàn nàn nhiều!”
Tiêu Sơn nhớ đến vấn đề hóa hình cùng vấn đề thẩm mỹ. Hắn tò mò nhìn về phía tử tinh dực sư vương hỏi: “Ta thực sự có chút thắc mắc. Đối với ma thú hóa hình người mà nói, các ngươi chẳng lẽ tùy tiện biến ảo thân mình của mình sao. Ví dụ như muốn biến thành hình dạng ai cũng được!”
Đầu của Bát dực hắc xà hoàng lắc lắc, nó hướng về phía Tiêu Sơn trả lời: “Chủ nhân! Không phải như vậy? Ma thú chúng ta khi hóa hình sẽ có hai trường hợp xảy ra. Hơn nữa sau khi ăn hóa hình đan thì hóa hình là cố định. Chúng ta cũng không thể tự ý chuyển đổi ví dụ như khuôn mặt chẳng hạn…”
“Có hai loại ma thú ăn phải hóa hình thảo hoặc hóa hình đan. Một loại là chưa bao giờ gặp phải con người. Loại này sẽ tùy thuộc vào đan dược, đan dược càng tốt sẽ khiến thân thể của ma thú hướng về phía trạng thái hoàn mỹ của cơ thể con người. Đối với ma thú dạng này nếu như ăn phải hóa hình thảo hoặc hóa hình đan tốt sẽ trở nên xinh đẹp còn không thì. Chính xác là may rủi…”
“Nhắc đến loại thứ hai giống như chúng ta đã gặp nhiều con người hơn nữa có trí khôn. Thường thường chúng ta sẽ lựa chọn hình ảnh của bản thân để trở thành. Ví dụ như tử tinh dực sư vương, nàng chọn những đặc điểm của một nữ nhân cho là xinh đẹp nhất tạo nên hình ảnh của mình. Mà đan dược càng tốt thì sẽ khiến cho người ăn vào hướng về phía hình dáng đó biến thành… Đan dược của chủ nhân hẳn là khá cao cấp!”
Thiếu niên cười khổ, hắn chế tạo thứ này đâu phải là đan dược. Nói thật ra thì hắn chỉ cô đọng dược dịch thành viên tròn sau đó bổ sung nhiều loại dược liệu làm cho dược tính trở nên ôn hòa cùng với tăng khả năng hấp thu của dược hiệu mà thôi.
“Thế nên ma thú thường thường khi hóa hình người đều trở nên vô cùng xinh đẹp hoặc tuấn tú. Tất nhiên có một số trường hợp ngoại lệ có sở thích đặc biệt. Khi ma thú chúng ta tiếp xúc nhiều về con người cũng bị hình dáng của họ ảnh hưởng. Chúng ta cũng giống như con người thích vẻ đẹp!”
Tiêu Sơn gật đầu, hắn có chút hiểu. Theo như bát dực hắc xà hoàng nói thì có hai loại. Loại thứ nhất chưa từng gặp qua con người, biến đổi tùy ý, đan tốt thì trở nên xinh đẹp còn đan xấu thì ngược lại… Loại thứ hai gặp người thì trong đầu sẽ có hình tượng, hướng về hình tượng này mà biến thành. Tử tinh dực sư vương có vẻ bị ảnh hưởng bởi bộ lông và mắt của nó nên nó muốn tóc vàng, con ngươi màu tím. Còn mấy chỗ khác là hình dáng của loài người mà nó chọn ra. Tiêu Sơn phải thừa nhận nó có con mắt thẩm mỹ. Bộ ngực kia hình như to ngang với Vân Vận. Chiếc eo kia thì thon thả ngang với Tiểu Y Tiên. Cái đùi kia thì là của nữ tử nào đó mà hắn quen quen nhưng hắn không nhớ.
Tiêu Sơn nhìn về phía mấy con ma thú sau đó lên tiếng hỏi: “bát dực hắc xà hoàng, kim sỉ kim quang ưng dực hổ cùng với thanh hỏa kim trảo ma ưng. Các ngươi là con đực còn là con cái!?”
“Ách” Mấy con ma thú nghe thấy vậy thì ngẩn người, một con xấu hổ lên tiếng nói: “Thưa chủ nhân, cả ba chúng ta đều là con đực!”
Tiêu Sơn thở dài gật đầu nói: “Hài… vậy là tốt rồi!” Nghe được lời này thì mấy con ma thú như bát dực hắc xà hoàng, kim sỉ kim quang ưng dực hổ và thanh hỏa kim trảo ma ưng đều tò mò nhìn về phía hắn. Chúng không hiểu được ý của chủ nhân mình muốn nói gì. Tiêu Sơn dùng ngón chỏ gõ gõ chán của mình, hắn nhìn về phía ba con ma thú này ngẫm nghĩ một chút: “Như vậy thực sự không được! Nếu sau này bọn này nó hóa hình đẹp trai hơn mình thì làm sao đây! Sau này mình làm sao mà đem cái mặt đẹp trai này đi chưng diện để câu dẫn nữ nhân được. Không ổn a!?”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cười nói: “Chủ nhân, trong Ma thú sơn mạch có năm lục giai ma thú trong đó có ba con là con đực hai con cái tính cả ta trong đó!”
Nghe thấy vậy Tiêu Sơn hơi ngẩn người, sau đó nó nhìn về phía kim si kim quang ưng dực hổ nói: “Tam trảo tử sắc giao long là con cái!?”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gật đầu nói: “Chủ nhân, đúng vậy!”
“Ách!” Thiếu niên đưa ngón tay lên gõ gõ vào trán của mình. Hình như hắn có vẻ đoán nhầm lẫn về giới tính của các con vật. Dù sao ở đây là dị giới đại lục thế nên không dùng lẽ thường mà suy đoán được. Theo như hắn đoán cái con khủng bố tam trảo giao long gì gì đó mạnh như vậy phải là con đực mới đúng? Không ngờ nó lại là con cái a!
“Phu quân!” Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho thiếu niên giật mình. Hắn xoay đầu lại thì thấy được một thiếu nữ mặc một thân áo lụa màu trắng, ở eo nàng thắt một bột khăn lụa màu xanh khiến cho eo của nàng càng trở nên thon thả. Cặp phong nhữ lấp dưới lớp áo đang ngạo nghễ cao vút. Thiếu nữ hướng về phía hắn đi tới. Ánh mắt của nàng chứa đầy sự tức giận và oán trách.
Trên mái tóc của nàng vương vẫn chút nước suối. Thiếu niên mỉm cười nhìn nàng, hắn cười, trong nụ cười của hắn chan chứa yêu thương. Hắn tiến tới ôm lấy nàng. Lần này., Tiểu Y Tiên không có phản đối mà để cho hắn ôm vào lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên má của nàng: “Tiên Nhi nàng vẫn là đẹp nhất!”
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp tóc vàng này hỏi: “Cô ấy là ai!?”
“Ách” Thiếu niên không biết trả lời sao.
Tử tinh dực sư vương mỉm cười hướng về phía Tiểu Y Tiên hành lễ có chút rống con người. Nàng đưa hai bàn tay chắp lại nói: “Chủ mẫu!” Bởi vì nàng đưa hai tay ra cung kính mà toàn bộ cái khăn trượt ra khiến cho thân thể của nàng hoàn toàn lõa lồ trước mặt hai người. Con mắt của Tiêu Sơn hoàn toàn nòi cả ra ngoài. Trong ánh mắt của hắn bắn ra lửa nóng hướng về hai nơi. Một là vòng một của nàng, hai là nơi tư mật của nàng với bộ lông vàng óng kia.
Đột nhiên hắn cảm giác được éo của mình vặn vẹo 360 độ, hắn quay sang thì thấy được ánh mắt của Tiểu Y Tiên mang theo đao kiếm hướng về phía hắn. Trong con mắt của nàng chứa đầy oán hận cùng với ghen ghét và sát khí. Ngay lập tức Tiêu Sơn thu lại ánh mắt, hắn ho khan vài tiếng: “Được rồi, tử tinh dực sư vương ngươi nhanh chóng mặc vào y phục của mình đi!?”
Tiểu Y Tiên có chút ngạc nhiên. Nàng kinh hãi hỏi: “ngươi là tử tinh dực sư vương!?”
Nữ nhân xinh đẹp tóc vàng mỉm cười, vẻ mặt nịnh nọt đối với Tiểu Y Tiên nói: “chủ mẫu, đúng là ta nga!” Nụ cười của nàng phong hoa tuyết nguyệt, nói chính xác là một loại vũ khí câu dẫn nam nhân vô cùng mạnh mẽ.
Nói ra mấy lời trước, Tiêu Sơn mới sực nhớ được tử tinh dực sư vương không có quần áo. Hắn ho khan quay sang Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, đây là lần đầu tử tinh dực sư vương hóa hình! Nàng tạm thời đem y phục còn thừa cho tử tinh dực sư vương đi. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở lại sơn cốc. Có thời gian tìm Thanh Sơn trấn mua một ít y phục!”
Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện, nàng hướng về phía tử tinh dực sư vương nói: “Tử tinh dực sư vương, cô đi theo ta!” Nói xong nàng xoay người rời đi hướng về phía túp lều. Khi đi Tiểu Y Tiên không khỏi liếc nhìn về phía Tiêu Sơn một cái, tất nhiên cái nhìn của nàng chứa đầy cảnh cáo rồi.
Tiêu Sơn thở dài ra một hơi. Kiểu này hắn rất dễ chết sớm. Hắn bắt đầu suy ngẫm một chút về mấy con ma thú còn lại. Hắn đang tính toàn làm sao để bọn này sau khi hóa hình sẽ xấu trai hơn mình. Như vậy sau khi bọn nó xấu trai hơn mình như vậy mình đi ra ngoài mấy tên này mới có thể làm nên được. Nhỡ bọn nó đẹp trai hơn mình thì hóa ra mình làm nền cho bọn nó à! Tiêu Sơn suy nghĩ, hắn càng suy nghĩ thì càng cảm giác không ổn.
Sau nửa ngày, Tiểu Y Tiên mới dẫn ra tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương hiện tại mặc một thân y phục màu trắng, chiếc vài dài đến tấn bàn chân, bộ y phục này làm bằng lớp lụa mềm mại. Tử tinh dực sư vương búi tóc kiểu đầu phượng, nàng hiện tại chính xác là cực phẩm mỹ nhân ngự tỷ.
Làn da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh xinh đẹp màu vàng, cái trán cao cao, chiếc mũi thon dài, mày như lá liễu, mi cong cong, ánh mắt to ướt át, đôi môi đỏ hồng như cánh anh đao, thân cao gầy, cặp nhũ phong cao ngất vểnh lênh, chiếc eo thon nhỏ, đôi chân thon dài… Tiêu Sơn chăm chú quan sát nàng một chút thì tiếng hừ lạnh đánh thúc hắn.
Tiêu Sơn thấy vậy mỉm cười gãi gãi mũi của mình. Hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng thật là đẹp!?”
Tiểu Y Tiên trừng mắt về phía hắn hỏi: “Phu quân, ta tưởng mắt ngươi đang nhìn tử tinh dực sư vương a!? Ngươi cũng nhìn đến ta sao!?”
“Ách!” Tiêu Sơn đưa ngón tay lên mũi gãi gãi. Hắn cưởi khổ, dù sao Tiểu Y Tiên hiện tại đang muốn làm khó hắn. Cách tốt nhất là im lặng không nói gì. Thiếu niên bất đắc dĩ nhún nhún cười, hắn hy vọng làm thế có thể đánh trống lảng.
Tử tinh dực sư vương thử đi dày cùng với bộ y phục của loài người. Tử tinh dực sư vương khó chịu nói: “Y phục của loài người thật sự là rườm rà và khó chịu a. Chủ mẫu! Không mặc y phục không được hay sao!?”
Đầu của Tiểu Y Tiên lắc lắc, nàng cảnh cáo nói: “Không được! Đây là thói quen của loài người. Đây là mệnh lệch ngươi bắt buộc phải nghe theo!” Tử tinh dực sư vương hoàn toàn cúi đầu xuống ủ rũ.
Thiếu niên gãi gãi mũi của mình, hắn mỉm cười. Bước chân của hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên. Khi đến gần hai người hắn kéo Tiểu Y Tiên vào trong người. Tiểu Y Tiên trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đem nàng kéo vào lòng. Hắn mỉm cười nhìn về phía tử tinh dực sư vương nói: “Dù sao ngươi cũng đã hóa hình. Khi ngươi ở thế giới loài người, ngươi cũng cần một cái tên. Ngươi đã có tên hay chưa!”
Tử tinh dực sư vương lắc lắc đầu, nàng nói: “Không có! Ma thú chúng ta thường không có tên. Chúng ta tùy ý lấy tên. Giống như ta lấy tên là sư vương!”
“Ách” Tiêu Sơn cười khổ. Hắn nhìn về phía tử tinh dực sư vương, cái tên sư vương này dành cho nữ nhân hay sao. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: “Tên đó không phù hợp với ngươi. Ngươi có ngọn lửa màu tím mà lông của ngươi lại là màu vàng. Nếu không ngươi lấy cái tên là Hoàng Tử Yên như thế nào. Hoàng lấy là màu lông của ngươi, Tử lấy từ màu mắt của ngươi, Yên là mây khói vô hình vô tướng. Ngươi thấy cái tên như thế nào!?”
Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nó mỉm cười cúi đầu hai tay chắp vào nhau hành lễ nói: “Cảm ơn chủ nhân. Vậy thì sau này tên của ta là Hoàng Tử Yên!”
Thiếu niên sờ sờ đầu của mình, bàn tay của hắn đưa lên mông của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng xoa bóp. Mặt của Tiểu Y Tiên đỏ bừng nhưng dù sao nàng cũng không còn có giận dữ với hắn. Coi như hắn có chút thành công. Dù sao mỗi lần Tiểu Y Tiên oán hận giận dữ hắn đều dùng cách vuốt ve hoặc không có ai trực tiếp đè xuống ăn thịt. Ăn thịt xong thì nói lời yêu thương. Nói chung là đối với Tiểu Y Tiên, hắn khá dễ dàng làm cho nàng vui vẻ.
Sau khi tất cả đều ăn bữa tối nghỉ ngơi xong. Tiểu Y Tiên có chút tò mò hỏi: “Phu quân, chúng ta kế tiếp sẽ thu phục tam trảo tử sắc giao long hay sao!?”
Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói: “Không! Chúng ta tạm thời trở về sơn cốc. Ta muốn sau khi thổ tinh tinh cùng với mộc tinh linh ra đời, chúng ta sẽ thu phục tam trảo tử sắc giao long. Nếu như chúng ta thành công thu phục tam trảo tử sắc giao long, chúng ta sẽ đến sa mạc Tháp Qua Nhĩ. Trước đó ta cần trở lại Thanh Sơn trấn gửi ít đồ!”
Tiểu Y Tiên nghe như vậy gật đầu cũng không hỏi tiếp. Bất chợt một thân hình đè nghiến nàng xuống. Hắn nhìn về phía nàng cực kỳ dâm đãng nói: “Tiên Nhi a, muội vừa đột phá cảnh giới cần ổn định lại. Để phu quân giúp nàng một tay a!”
Mặt của Tiểu Y Tiên đỏ bừng muốn mắng hắn một tiếng thì một của nàng bị hắn áp lên. Một nụ hôn sâu từ miệng của hắn khi áp vào miệng nàng. Chiếc lưỡi ma quỷ của hắn chui tọt vào trong miệng của nàng quấn lấy chiếc lưỡi của nàng. Toàn thân nàng hơi run lên, nàng cảm giác được khoái cảm tê dại từ chiếc lưỡi truyền đến. Hai tay của nàng vòng lấy ôm cổ của hắn.
Chỉ một lúc sau từ trong lều phát ra tiếng âm thanh rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc phì phò của nam nhân.
Học viện Già Nam…
Một thiếu niên đứng ở một khoảng đất trống, hắn nhìn chăm chí về phía một cái cây. Thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú đầy yêu dị. Mái tóc của hắn phất phơ trong gió. Hắn đưa ngón tay lên, từ ngón tay của hắn một đoàn lửa xoáy bắn về phía cái cây.
Ầm!
Cái cây ngay lập tức nổ ra một miếng khá lớn. Thiếu niên lắc đầu. Hắn đưa ngang bàn tay lên, không khí trở nên bạo động. Sau một lúc trên bàn tay của hắn hình thành một cái đĩa xoáy tròn ánh sáng chói lóa bốc ra ngọn lửa rừng rực.
Thiếu niên quát nhẹ: “Đi!” Đồng thời hắn ném cái đĩa lửa bắn về phía một cái cây khác. Ngay lập tức cái cây này bị cắt ra tạo ra một rãnh sâu hình chữ nhật. Nhìn cái khe bốc ra mùi gỗ cháy khét lẹt, thiếu niên khe khẽ lẩm bẩm nói: “Vẫn không thể hoàn thành. Theo nguyên tắc vật lý nén ép đấu khí từ đan điền ép thẳng đến ngón tay cho nó bắn ra với tốc độ cực nhanh giống như nhất dượng chỉ trong mấy bộ phim kiếm hiệp nhưng xem ra không thành công…”
“Dùng lửa cùng với đấu khí đem chúng nén ép xoay tròn giống như một chiếc đĩa. Xem ra sức cắt gọt của nó không hề tệ. Nếu như ta luyện chiêu này đến mức tận cùng thì khiêu chiến vượt cấp cũng không phải là không thể. Dù sao phòng thủ của đấu khí khôi giáp có hạn, đấu khí khôi giáp bao phủ toàn thân khiến cho sự phòng thủ giảm xuống. Ta chỉ cần tập trung đấu khí nén ép lại sau đó đem chúng thành một cái đĩa ném ra. Với sức đốt nóng của vòng lửa cùng với sắc bén của nó hoàn toàn có thể cắt được đấu khí khôi giáp. Nếu cắt qua cổ, đầu hoặc một số bộ phận nhạy cảm hoàn toàn có thể đem đối phương giết chết. Chiêu thức không cần hoa lệ mà cần đề giết người!”
“Bạch Thanh Ngọc ca ca!” Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho Bạch Thanh Ngọc giật mình. Bạch Thanh Ngọc quay về phía âm thanh phát ra thì thấy được một thiếu nữ ngang tuổi mình mặc một thân quần áo màu trắng. Hai hàng lông mày Bạch Thanh Ngọc hơi nhăn lại, hắn có chút khó chịu với thiếu nữ này.
Bạch Thanh Ngọc lên tiếng hỏi: “Tuyết Nhi bạn học không biết ta có thể giúp gì được cho ngươi!?”
Nghe được cách gọi lạnh lùng của Bạch Thanh Ngọc thì Tiêu Tuyết Nhi cảm giác được có chút khó chịu. Bất quá, trên mặt của nàng vẫn xuất hiện nụ cười. Nàng nói: “Ta mới làm thứ này!” Nàng lấy ra một cái khăn tay, ở trong khăn tay là mấy chiếc bánh. Tiêu Tuyết Nhi cười đánh ánh mắt về phía hắn: “Thứ này là do chính tay Tuyết Nhi làm! Hy vọng Bạch Thanh Ngọc ca ca không chê chúng!”
Bạch Thanh Ngọc tiến về phía nàng, hắn cầm lấy một cái bánh sau đó mỉm cười nhìn nàng nói: “Cảm ơn!” Sau đó hắn đưa miếng bánh vào trong miệng cắn một cái. Mùi vị của chiếc bánh này làm không tệ. Hắn đáp lại: “Cũng khá là ngon…” hắn đưa bánh lên nhìn sau đó quay sang Tiêu Tuyết Nhi nói: “Cảm ơn muội đã tặng ta!”
Thiếu nữ cười, nàng cố gắng làm dáng để cho mình đẹp nhất trước mặt thiếu niên này. Nàng nói: “Nếu như Bạch Thanh Ngọc ca ca thích, hàng ngày ta có thể làm cho huynh ăn!”
Thiếu niên lắc đầu, hắn thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn lại thiếu nữ. Hắn vừa muốn lên tiếng thì bất chợt một âm thanh vang lên: “Bạch Thanh Ngọc học đệ…” Âm thanh này phát ra từ ba đến bốn người thiếu nữ khác. Hắn quay lại thì có đến hơn chục người thiếu nữ mà không phải là ba bốn thiếu nữ. Đầu thiếu niên hơi cúi xuống, hắn đưa tay túm lấy mặt của mình.
Hắn thở dài thầm nghĩ: “Thế này thì làm sao mà tu luyện được!?”
/405
|