Tiêu Sơn vốn cũng không muốn gây rắc rối tại thành Thạch Mạc chút nào tuy nhiên dù hắn không muốn gây chuyện nhưng lại vẫn có người đến tìm hắn. Những người đó nhiều khi phải dùng vũ lực để dẹp yên.
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thấy hắn cũng không muốn tiếp tục gây thêm chuyện nên cũng lẳng lặng đi theo hắn. Cước bộ đi cực nhanh chóng. Bất chợt, hai người đều nhíu mày. Khi họ đi đến đám đông một nam tử vẫn lẳng lặng đi theo đám người Tiêu Sơn. Hai người nhất thời quay đầu lại thì phát hiện được nam tử này đang lấp ló một bên. Hắn hòa đồng vào đám đông làm như người bình thường xem hàng.
Tiểu Y Tiên đi ngang Tiêu Sơn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ kề vào tai Tiêu Sơn nói nhỏ: “Phu quân, có người theo dõi chúng ta!”
Hai mắt Tiêu Sơn nheo lại, trong mắt hắn chứa đầy âm trầm và sát khí, hắn lạnh lùng đáp lại: “Tên theo dõi chúng ta hẳn là người của Mặc gia. Từ trước đến nay Mặc gia năm lần bảy lượt xâm phạm đến ta. Ta không muốn cùng đám người này chết dây dưa chút nào, có lẽ chính vì thế mà chúng nghĩ ta sợ chúng sao? Tại gia tộc đã là một lần, trấn Thanh Sơn là lần thứ hai… Ta vốn muốn tính xổ với Mặc gia lâu rồi! Hừ…” Giọng nói của Tiêu Sơn trở nên âm trầm, trong đó sát khí bắt đầu trở nên nồng nặc.
Mấy người bên cạnh không khỏi rét run ngay cả Thanh Lân đi ở phía sau cũng cảm giác được lạnh cả người. Đám người Tiêu Sơn đi về phía bên trong đám đông, nam nhân Mặc gia kia lại lẳng lặng đi theo họ. Lúc này, Tiêu Sơn vẫn thấy được nam nhân kia lẳng lặng đi theo hắn. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên một nụ cười rất nhẹ nhàng. Hẳn chẳng thèm quay đầu lại, ngón giữa của hắn bắn ra một vệt màu vàng vô thành vô tức bắn thẳng về phía nam nhân đang đi theo.
Vệt ánh sáng màu vàng sắc bén giống như một cây kim. Nam nhân Mặc gia đang đi theo đám người Tiêu Sơn thì thấy một vêt sáng màu vàng kim lóe sáng. Lúc này, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch. Hắn cảm thấy tử thần đang đi kề bên cạnh hắn, hắn vội vã điều động đấu khí tiến hành phòng hộ. Tuy nhiên hắn đã chậm, chỉ trong một tích tắc ánh sáng màu vàng kim xuyên thấu qua đầu hắn.
Phá trên đầu hắn xuất hiện một tia máu rất nhỏ, nếu như ai ở đay khó mà nhìn rõ được. Ở trên trán của hắn phút ra một chút máu. Ngay sau đó thân mình hắn đổ ập xuống.
Tiêu Sơn vỗ vỗ tay hướng về phía hai người Tiểu Y Tiên và Thanh Lân nói: “Đi thôi! Chúng ta cũng nên trở về!”
“Vâng!” Thanh Lân ngoan ngoãn lên tiếng. Sau đó, nàng hơi cúi đầu xuống bước theo hai người Tiêu Sơn à Tiêu Y Tiên.
Ba người vừa rời đi được vài bước thì bất chợt nghe được tiếng hét cực lớn: “Aaaa…” Âm thanh này trần đầy sợ hãi. Đồng thời một âm thanh khác vang lên: “Có… có… người chết, có người chết ở đây!?...” Bán tay người này run run chỉ cái xác nằm ở trên đất. Tiếng ồn áo rối rít vang lên ở khu vực đồng đúc này.
Hai thiếu nữ có vài phần kinh ngạc và tò mò quay đầu lại. Tiêu Sơn bình thản như không có việc gì. Hắn lãnh đạm lên tiếng nói: “Được rồi, có gì tốt mà xem! Chúng ta nên sớm trở về đi thôi.” Hai thiếu nữ đang đi bên cạnh Tiêu Sơn cũng nhẹ nhàng gật đầu. Họ lẳng lặng đi theo Tiêu Sơn hướng thẳng tổng hội dung binh đoàn Mạc Thiết mà đi.
Lúc này, đám người kinh hãi bắt đầu tụ tập xung quanh cái xác. Đám người Tiêu Sơn đã đi rời xa được một đoạn. Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu. Ban đầu hắn cũng có ý định tra hỏi tên này xem có được thông tin gì hay không. Tuy nhiên ngay sau đó hắn nghĩ đến vài điều thì lại lắc đầu quyết định không tìm hiểu nữa. Bởi vì hắn biết mấy thứ tay sai này nếu có thông tin cũng không hữu dụng gì. Ngoài ra, thông tin thì hắn cũng gần như nắm được hết rồi.
Nếu đem tên này bắt rồi tra hỏi thì tên này lại rú lên: “ngươi, ngươi… muốn làm gì. Ta là người của Mặc gia. Ngươi có biết đứng sau lưng Mặc gia là ai không? Là Vân Lam tông…” Cụ thể đây là những điều mà hắn sẽ nói khi bị người túm. Nếu đã là như vậy thì chỉ cần giải quyết gọn nhẹ đỡ có cái đuôi phiên phức đi theo sau lưng.
Nam nhân trung tuổi thành chủ đối với đám người Vân Lam tông cực kỳ cung kính. Hắn khom nom cúi người ra sức vỗ mông ngựa. Khuôn mặt uy vũ của hắn trong lúc này lại xuất hiện nụ cười khúm núm, hắn mỉm cười với nam tử trung tuổi mặc áo bào Vân Lam tông, Vân Phong. Hắn cười nói: “Chấp sự Vân Phong, ta hy vọng hôm nay các vị hãy trọ tại phủ thành chủ để ta có thể thể hiện lòng tận tình với các vị…”
Vân Phong vốn là người xuất thân Vân Lam tông, hiển nhiên hắn đã quá quen với việc có nhiều người bợ đít Vân Lam tông rồi. Mỗi lần đi ra ngoài thế này, hắn đều sẽ dừng lại ở mỗi nơi, ma mỗi khi dừng lại ở mỗi nơi sẽ đều được tiếp đón nồng hậu, có khí các thành chủ còn mở tiệc tiếp đãi. Mà trong bữa tiệc sẽ không thiếu người đến bái phỏng đến lúc đó sẽ có một đống lớn tài nguyên thu vào trong tay hắn. Cớ gì hằn không nhận lời!? Vân Phong đang muốn đáp lại thì tiếng ồn áo huyên nào làm cho hắn ngừng lại.
Đoàn người thành chủ đều phải cau mày nhìn về phía đám đông đang xúm lại tại một nơi. Đầu thành chủ đánh ra về phía một gã lính sai vặt nói: “Đi! Xem chuyện gì đang xảy ra!?”
“Vâng!” Tên lính sai vặt chắp hai tay khóm người. Thân mình hắn lui đi sau đó tiến về phía đám đông dò hỏi. Một lúc sau hắn sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn tiến về phía thành chủ sau đó nói thầm vào tai của thành chủ.
Vẻ mặt bình thản tươi cười của thành chủ ngay lập tức trở nên tái nhợt, Hắn nhìn về phía tên lính sai vặt hỏi: “Điều người nói là sự thật!?” Tên lính sai vặt gật đầu xác nhân, khuôn mặt thành chủ càng trở nên tái hơn.
Hai hàng Vân Phong nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang thành chủ hỏi: “Thành chủ có việc gì đang xảy ra a!?”
“A” Nam nhân trung tuổi thành chủ há hốc miệng không biết trả lời thế nào. Hắn cười khổ bất đắc dĩ đưa tay nói: “Mời đại nhân đi theo chúng ta sẽ rõ!?” Nói xong, thành chủ dẫn đám người Vân Lam tông và Mặc gia đến chố người đang tập trung huyên náo. Nhất thời, đám người tụ tập bị đám binh lính đem dạt sang một bên.
Mấy người thành chủ bước đến nhìn thấy cái xác chết thì khuôn mặt trở nên tái nhật. Nam nhân trung tuổi Mặc Lam cắn hai hàm răng lại, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hắn nhìn sang thành chủ hỏi: “Thành chủ, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao giữa ban ngày ban mặt mà người của Mặc gia chúng ta lại bị giết. Nếu như hôm nay thành chủ ngươi không cho Mặc gia chúng ta một câu trả lời, ta tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này?”
Cả người nam nhân trung tuổi thành chủ chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt, hắn hít một hơi vào sau đó lên tiếng nói: “Mặc Lam huynh yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng cho Mặc Lam huynh một câu trả lời thích đáng…” Ánh mắt thành chủ quét về phía đám lính hộ vệ đang ở đằng sau mình: “Các ngươi mau mau đi điều tra xem ai làm ra chuyện này? Dám giữa ban ngày ban mặt tại thành Thạch Mạc của ta giết người, thật là không có luật pháp gì hết. Đi, đi… nhất định phải tra rõ xem ai làm việc này.”
“Vâng!” Đám thuộc hạ rối rít cúi đầu sau đó nhanh chóng đi theo.
Vẻ mặt nam nhân trung tuổi thành chủ trở nên trịnh trọng đối với Mặc Lam nói: “Mặc Lam huynh yên tâm, ta nhất định cho huynh một câu trả lời thích đáng…”
Vân Phong lắc đầu, hắn vội vàng lên tiếng làm hòa hoãn quan hệ hai người: “Mặc Lam, thành chủ đây, hắn cũng không thế nào biết chuyện này sẽ xảy ra như vậy! Chúng ta hãy để hắn điều tra chuyện này thật rõ sau đó đem hung thủ cho ngươi xử lý thế nào?” Vân Phong vốn cũng không yêu thích cái loại Mặc gia bợ đít Vân Lam tông lắm. Tuy nhiên hàng năm Mặc gia cung ứng cho Vân Lam tông không ít tiền tài thế nên Vân Lam tông mới một mắt nhắm một mắt mở cho qua việc này.
Mặc Lam nghe được những lời của Vân Phong thì khe khẽ căn răng gật đầu. Hắn nhìn về phía cái xác đang nằm ở dưới đất. Trên trán cái xác đang chảy ra đầy vết máu, vài tên binh lính đang xem xét thi thể. Mặc Lam khe khẽ hít lấy một hơi khí lạnh, hắn có chút nghi ngờ những cũng không dám tự tiện võng đoán.
Phần lớn kiến trúc ở tại thành Thạch Mạc được xây dựng theo kiểu Arap, mấy kiến trúc này khá giống với mấy bộ phim Nghìn Lẻ Một Đêm mà Tiêu Sơn đã từng xem. Tiêu Sơn quan sát thấy mấy kiểu này thường thường dùng để chống cái nóng của sa mạc cùng với bão cát khá tốt. Nó chống chịu trước cái nóng và thay đổi bất thường hơn xa so với kiểu nhà tại thành Ô Thản. Tuy nhiên Tiêu Sơn vẫn thích kiểu nhà tại Ô Thản, chúng theo phong cách cổ đại Châu Á. Có lẽ vì thế mà hắn cảm giác được tiện nghi và thoải mái hơn.
Dẫn hai thiếu nữ trở lại tổng đoàn dung binh đã là trời tối. Tiêu Sơn cũng trở lại hội họp cùng với đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ. Sau khi gặp Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ thì Tiêu Sơn phát hiện được hai người này không ngờ lại tăng thêm nhất tinh đấu sư. Xem ra hai người trong thời gian qua cố gắng không nhỏ. Người ta có câu nói thiên tài thì có 99% là sự cố gắng chỉ có 1% là thiên bẩm. Tiêu Sơn quan sát đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ phát hiện được thân thể tư chất của họ không quá tốt có lẽ vì lẽ đó mà tu luyện tốc độ mới chậm như vậy. Ai cũng biết sự thành công thì có 99% là sự cố gắng nhưng nếu thiếu 1% là thiên bẩm thì dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng phí công. Tiểu Đỉnh và Tiêu Lệ thuộc loại này.
Trở lại phòng của mình, hai phu thê nhìn nhau. Tiểu Y Tiên phẩy phẩy cái mũi nhìn về phía Tiêu Sơn, mặt nàng trở nên nhăn nhó: “Phu quân, ngươi đúng là con sâu rượu, người chẳng lẽ không biết giới hạn tửu lượng của mình lại sao?” Trong giọng nói của nàng chứa đầy bất mãn và khó chịu.
Tiêu Sơn phì cười, Tiểu Y Tiên lúc nào cũng vậy. Kể từ khi hắn công nhân nàng là thê tử hắn mặc dù hai người không có tổ chức qua lễ thành hôn cũng như có sự đồng ý hai bên phụ mẫu nhưng hai người sớm đã coi là phu thê. Sau khi kết hôn thì quả thực Tiểu Y Tiên vẫn thanh thuần ngọt ngào và đáng yêu như trước tuy nhiên thêm cái bệnh hay ghen và quản quá chặt là khó sửa đổi.
Tiểu Y Tiên bực mình, nàng nhăn mày nói: “Phu quân, có gì đáng cười lắm hay sao? Nếu như thiếp không có ở đó thì không biết chàng đã uống thêm bao nhiêu rượu nữa đâu!”
“Hà…” Tiêu Sơn thở ra, hắn vuốt ngược mái tóc lại, bàn tay nâng lên. Bất chợt trong tay hắn ngưng tụ thành một con rồng nước. Mùi rượu từ con rồng nước lan tràn nồng nặc ra bên ngoài. Tiểu Y Tiên ngửi thấy vội vàng che mũi rồi phẩy phẩy tay áo.
“Phừng…” Đột nhiên con rồng nước bị ngọn lửa đốt cháy. Nó sau đó bị đốt cháy sạch sẽ không còn lưu bất cứ dấu vết nào. Đến lúc này Tiêu Sơn mới thở ra, hắn bình thản đi về phía Tiểu Y Tiên cười dâm đãng: “Hắc, hắc… giờ phu quân có thể cùng lão bà làm việc nghiên cứu làm thế nào để sinh bảo bảo rồi chứ!?”
Tiểu Y Tiên khó chịu đáp lại: “Hôm nay cũng không phải là ngày thiếp rụng trứng. Chàng vội cái gì chứ!?” Nói xong thân mình yêu điệu trong lớp y phục màu trắng tiến về phía giường. Nàng trèo lên giường sau đó khoanh chân lại, ánh mắt liếc về phía hắn cảnh cáo nói: “Hôm nay thiếp không có hứng. Chàng đừng đụng vào thiếp, người ta còn bận tu luyện…”
Đầu Tiêu Sơn khe khẽ lắc lắc, hắn thầm nghĩ: “Tiểu ny tử này, nàng lại làm dáng rồi! Mỗi việc dẫn Thanh Lân cùng đi ra ngoài không kịp nói với nàng thôi vậy mà nàng đã trở nên như vậy, Thật sự đúng là tiểu nhân và phụ nữ là hai loại người khó dạy…”
Tiêu Sơn ngồi lên giường, sau đó hắn cũng khoanh chân giả vờ kết ấn. Mặc dù trong bất cứ thời gian nào thì hắn cũng đang tu luyện, hắn đi đứng cũng có thể tu luyện mà không cần phải ngồi mới có thể tu luyện được. Tiểu Y Tiên cũng có năng lực như thế. Ngoài ra tốc độ tu luyện hiện giờ của Tiểu Y Tiên quá nhanh rồi, nàng cần là củng cố tâm cảnh mà không phải là tu luyện kiểu này.
Tiêu Sơn theo bản năng dích lại gần nàng, đầu gối chạm nhẹ vào chân nàng, ai ngờ Tiểu Y Tiên lại dịch ra một chút. Tiêu Sơn lại dịch vào gần nàng, Tiểu Y Tiên lại dịch ra một chút. Hai người cứ như vậy đến khi đến cuối giường thì Tiểu Y Tiên không còn dịch được nữa. Nàng mới để mặc cho hắn đến gần. Vẻ mặt hắn cười cực kỳ dâm đãng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi nàng.
Thông qua lớp vải trắng, Tiêu Sơn cảm giác được cảm giác mềm mại từ đôi chân thon nhỏ của Tiểu Y Tiên truyền sang lòng bàn tay nàng. Hắn vuốt ve bắp đùi nàng rất nhẹ nhàng, vẻ mặt dâm đãng. Sau đó, hắn đưa bàn tay lên hít một hơi sau gật đầu nói: “Mùi hương trên người Tiên Nhi thật là thơm a!?”
Ai ngờ đáp lại cho hắn bằng việc Tiểu Y Tiên ngoảnh mặt đi đồng thời: “Hứ” một tiếng.
Tiêu Sơn thực sự không biết phải làm thế nào. Tiêu Sơn mỉm cười với nàng nói: “Tiên Nhi, ta có truyện cười kể cho nàng nghe nhé?”
Tiểu Y Tiên chỉ quay mặt đi đáp lại: “Không muốn!”
Tiêu Sơn mỉm cười lại tiếp tục nói: “Tiên Nhi, ta hát cho nàng nghe nhé!?”
Tiểu Tiên Tiên nói ra giống như dội cả một chậu nước lạnh vào đầu hắn: “Giọng hát thực khó nghe. So với sói chu còn kém hơn…”
Vẻ mặt âm trầm Tiêu Sơn nhăn lại, hắn cố gắng nở ra nụ cười nói: “Tiên Nhi, vậy để phu quân đấm lưng cho ngươi nhé!?”
Tiểu Y Tiên nhún vài của mình một cái sau đó lắc đầu nói: “Thiếp không mỏi. Không cần chàng đấm bóp…”
Tiêu Sơn cười khổ, hắn tiến về phía sau ôm lấy nàng. Bị ôm trầm như vậy, Tiểu Y Tiên có chút dãy dụa thân thể. Bất quá, Tiêu Sơn ôm nàng rất chặt khiến cho nàng không thể cựa quậy được. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi tai của Tiểu Y Tiên sau đó nhỏ giọng nói: “Ooh, Hoo… Tiểu báo bối của ta, nàng lại hờn dỗi rồi a!”
Tiểu Y Tiên ngay lập tức phản bác nói: “Thiếp không có!”
“Còn nói không có!?” Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi đỏ của Tiêu Sơn. Hắn đem thiếu nữ ôm vào người. Giọng nói hắn trong lúc này tràn đầy yêu thương: “Nàng đó, thực sự là… một bình dấm chua di động. Cả đời, ta đều yêu nhất là nàng, thương nhất là Nhã Phi. Hai nàng, mỗi người đều cực kỳ quan trọng với ta. Chỉ cần có hai nàng là quá đủ đổi với ta rồi! Ta làm sao rảnh rỗi nghĩ đến người nữ nhân khác chứ!?”
Bàn tay hắn ôm chặt lấy eo thon nhỏ Tiêu Y Tiên, từ phía sau đem nàng ép sát vào ngực. Tiểu Y Tiên thấy vậy thì khuôn mặt nàng trong chốc lát trở nên ôn nhu hơn, vẻ hờ hững làm lũng trên khuôn mặt nàng biến mất. Nàng xoay người lại tựa vào ngực của hắn. Chiếc mũi nhỏ nhắn tham lam hít lấy mùi hương nam từ trên người Tiêu Sơn.
Khuôn mặt Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng, hắn nhận thấy nàng cũng đã hết làm nũng với hắn. Lúc này, bàn tay to lớn mà trắng nõn giống như làn da nữ nhân của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thiếu nữ. Bàn tay trực tiếp vuốt nhẹ lưng của Tiểu Y Tiên, hắn nhỏ giọng nói: “Tiên Nhi, ta yêu nàng nhất!”
“Ừm!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn.
Trong phút chốc, hai người rơi vào im lặng. Tiểu Y Tiên đột nhiên lo lắng nói: “Phu quân!?”
Tiêu Sơn nghe được lời gọi của Tiểu Y Tiên thì đáp lại: “Sao nào, bảo bối!?”
Tiểu Y Tiên nói tiếp với giọng thủ thỉ: “Phu quân, chàng rất giỏi a. Bất kể là trong việc tu luyện, trong luyện dược thuật… ngay cả trong việc dỗ dành nữ nhân chàng cũng rất giỏi a!”
Tiêu Sơn mỉm cười tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang áp đầu vào trong ngực hắn hỏi: “Thế nào! Tiểu ny tử, nàng không thích ta như vậy sao?”
Tiểu Y Tiên gật đầu ngay sau đó nàng lại lắc đầu. Hai hàng động này làm cho Tiêu Sơn dở khóc dở cười. Nàng so với Thanh Lân thì nhiều khi còn có tính trẻ con hơn. Tiểu Y Tiên ấp úng sau đó nói: “Thiếp sợ!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì hai mắt hắn nheo lại hỏi: “Ngốc nghếch, nàng là nữ nhân ngốc! Có gì phải sợ? Ta không phải đang ở bên nàng hay sao? Có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ nàng! Mặc dù trời sập ta cũng không dám bảo vệ được nàng nhưng ta chắc chắn một điều rằng ta sẽ chết trước nàng…”
Tiểu Y Tiên nghe được lời này thì mỉm cười nói: “Phu quân, ngốc! Ai muốn chàng chết trươc thiếp chứ!?” Nói đến đây khuôn mặt Tiểu Y Tiên lại nói tiếp: “Phu quân, thiếp chỉ có cảm giác được chàng rất tốt, rất ưu tú. Thiếp sợ sau này chàng sẽ có nhiều nữ nhân mà không để ý đến thiếp nữa!?”
“Xì…” Tiêu Sơn xì ra một tiếng, hắn nhếch miệng cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mông Tiểu Y Tiên. Cảm nhân được cặp mông nhở nhắn nàng bị hắn xoa nắn thì hai má nàng trở nên ửng đó. Tiêu Sơn nói: “Cả đời này ta còn yêu thương nàng không hết đây! Đời đời hôn nàng, đời đời sờ nàng, đời đời khinh bạc nàng… ta còn không biết chán là gì! Làm sao mà ta không để ý đến nàng nữa…” Hắn vỗ vỗ nhẹ vào mông Tiểu Y Tiên phát ra tiếng nhỏ nhẹ sau đó nói: “Sau này không cho phép nàng nghĩ linh tinh nữa!? Nếu không ta đánh nát mông nàng!”
Tiểu Y Tiên nhẹ giọng đáp: “Thiếp biết!”
Tiêu Sơn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc tràn đầy yêu thường. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang tựa sát vào trong ngưc mình cười cực kỳ dâm đãng nói: “hắc, hắc…Tiên Nhi trời đã tối có phải chúng ta cần phải làm chính sự rồi không?”
Hai má Tiểu Y Tiên trở nên đỏ ừng, bất chợt nàng đáp lại: “Phu quân!”
Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt của mình tò mò đáp lại: “Hử!?”
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của Tiểu Y Tiên nhỏ giọng nói: “Phu quân, hôm nay ngươi ngừng một ngày làm việc đó với thiếp được hay không?”
“Hả!?” Tiêu Sơn ngẩn ra.
Khuôn mặt Tiểu Y Tiên trở nên buồn bã nói: “Không được sao!?”
“A, không sao?” Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói.
Nghe được lời này, Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói: “Thiếp muốn chàng tối tay ôm thiếp sau đó kể chuyện cho thiếp nghe đươc không?”
“A” Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngạc nhiên sau đó khe khẽ gật đầu thở dài ra một hơi nói: “Được rồi!”
Đêm đó hắn lại phải ngoan ngoãn ôm mỹ nhân trong lòng vỗ về nàng rồi lại kể truyện cho nàng nghe. Cây côn thịt thì cương lên to tướng tiến hành phản đối đòi ăn thịt Tiểu Y Tiên tuy nhiên bị Tiêu Sơn bác bỏ. Kết quả cây côn thịt to tướng đến nửa đêm. Tuy nhiên, ai ngờ đến nữa đêm Tiểu Y Tiên lại trực tiếp bò dậy leo lên người hắn sau đó trực tiếp để cây côn thịt đút vào trong huyệt động của mình. Nghĩ đến đây thì Tiêu Sơn thầm thở dài trong lòng: “Nữ nhân a, thật sự là khó hiểu!? Rõ ràng nói là tối nay chỉ ôm rồi kể chuyện cho thôi vậy mà tối trực tiếp leo lên rồi! Hài…”
Một đêm điên cuồng giữa hai người lại diễn ra.
Trong một căn phòng lớn của phù thành chủ, một nam nhân trung tuổi ăn măc một bộ y phục màu xám đang ngồi ở ghế. Bàn tay hắn liên tục gõ gõ. Phía bên giường là một mỹ nữ tộc xà nhân, phía trên giường còn in một vết máu nho nhỏ do nàng vừa mới phá trinh chảy ra. Hai mắt hơi chút ươn ướt nước, nàng đã rơi vào giấc ngủ.
Lúc này, một tên nam tử cao lớn đi về phía căn phòng. Hắn bước về phía căn phòng sau đó cúi chào hành lễ với nam nhân trung tuổi áo bào xám này: “Chấp sự Mặc Lam, chúng ta đã điều tra ra thiếu nữ mà nàng nói…” Nói xong hắn ngước nhìn về phía sau lão già, hai đôi lông mày của nam tử cao lớn này hơi cau lại. Hắn từ trong ngực rút ra một tập tin nói: “Đây là những thứ chúng ta tìm hiểu mời chấp sự xem qua…”
“Tốt lắm!” Nam nhân trung tuổi mặc áo bào xám bắt lấy tập giấy sau đó xem xét một chút. Hai mắt nam nhân trung tuổi cau lại hít lấy một hơi nói: “Làm rất tốt!”
Nam nhân cao lớn kia đáp lại: “Là việc thuộc hạ lên làm!”
Nam nhân trung tuổi ngẫm nghĩ: “Lần trước một trưởng lão của Mặc gia ta đã bị người giết chết. Chúng ta đem theo người đi điều tra kết quả lại bị người giết người diệt khẩu. Sau đó một cường giả đấu hoàng tiến tới cảnh cáo Mặc gia. Chính vì điều này mà gia chủ mới đem đại trưởng lão ép một thanh sau đó gia tộc cũng làm việc thận trọng hơn. Ai biết cái tên Dược Sơn này vốn là người nào. Nhưng hắn bị phòng đấu giá gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cực kỳ coi trọng như vậy chắc hẳn cũng khổng phải là nhân vật tầm thường gì. Chuyện này cực kỳ hệ trọng nhất định phải báo cho đại trưởng lão Mặc Thừa một chuyến!”
Hắn đưa giấy bút viết vài dòng sau đó đem nó gói cẩn thận vào một phong bì thư. Hắn đưa về phía nam tử cao lớn nói: “Chuyện này tuyệt đối phải cơ mật đem thư này chính tay dao cho đại trưởng lão.”
“Vâng!” nam nhân cao lớn kia vội vã đem bức thư nhét vào người. Ngay sau đó hắn quay người rời đi.
Ánh mắt Mặc Lam trong lúc này hơi cau lại, hắn khe khẽ thở dài. Bây giờ hắn mới quay lại nhìn về phía nữ nhân tộc xà nhân đang nằm ngủ ở trên giường. Hắn liếm liếm khóe miệng. Hắn tụt ra y phục của mình thì một cây cự bổng so với Tiêu Sơn không kém chút nào. Tuy nhiên nếu như mọi người nhìn kỹ thì cây cự bổng này tuyệt đối không phải là loài người. Đây là vật mà hắn cấy ghép từ Hợp Viên tuyệt đối là hàng cực phẩm trong cực phẩm giúp hắn kim thương bất đảo.
Hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Tiểu mỹ nữ tộc xà nhân, xem ra nàng vẫn còn chưa tỉnh a! Để cho ta đến giúp nàng tỉnh lại.” Đây vốn là món quà mà thành chủ chuẩn bị tiếp đãi đám người Vân Lam tông cùng với Mặc gia. Mặc Lam hiển nhiên là một người trong đó được hưởng sái từ Vân Lam tông. Hắn vuốt vuốt cây cự côn cực lớn trong tay. Hắn nhẹ nhàng để lên nơi hạ thể của nữ nhân tộc xà nhân. Dường như cảm nhận được thứ gì đó hai mắt đang đóng của nữ nhân tộc xà nhân hơi cau lại. Bất chợt, Mặc Lam cắn hai hàm răng vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình đâm vào hạ thể nơi đang sưng húp lên của nữ nhân tộc xà nhân.
“A” Một tiếng hét đau đớn lại vàng vọng từ trong phòng truyền ra. Sau đó là tiếng cười cực kỳ biến thái của Mặc Lam.
Hắn cười cực kỳ khoái trả: “Kêu to lên, kêu to nữa lên… ngươi càng kêu to, ta càng thích… Hahahaha…” Động tác của hắn tiến hành cực kỳ thô bao. Hoàn toàn không phải là hành động của loài người mà là của thú vật. Hắn dùng cách nguyên thủy cùng bạo lực nhất trong khi tiến hành giao phối với nữ tử tộc xà nhân
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thấy hắn cũng không muốn tiếp tục gây thêm chuyện nên cũng lẳng lặng đi theo hắn. Cước bộ đi cực nhanh chóng. Bất chợt, hai người đều nhíu mày. Khi họ đi đến đám đông một nam tử vẫn lẳng lặng đi theo đám người Tiêu Sơn. Hai người nhất thời quay đầu lại thì phát hiện được nam tử này đang lấp ló một bên. Hắn hòa đồng vào đám đông làm như người bình thường xem hàng.
Tiểu Y Tiên đi ngang Tiêu Sơn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ kề vào tai Tiêu Sơn nói nhỏ: “Phu quân, có người theo dõi chúng ta!”
Hai mắt Tiêu Sơn nheo lại, trong mắt hắn chứa đầy âm trầm và sát khí, hắn lạnh lùng đáp lại: “Tên theo dõi chúng ta hẳn là người của Mặc gia. Từ trước đến nay Mặc gia năm lần bảy lượt xâm phạm đến ta. Ta không muốn cùng đám người này chết dây dưa chút nào, có lẽ chính vì thế mà chúng nghĩ ta sợ chúng sao? Tại gia tộc đã là một lần, trấn Thanh Sơn là lần thứ hai… Ta vốn muốn tính xổ với Mặc gia lâu rồi! Hừ…” Giọng nói của Tiêu Sơn trở nên âm trầm, trong đó sát khí bắt đầu trở nên nồng nặc.
Mấy người bên cạnh không khỏi rét run ngay cả Thanh Lân đi ở phía sau cũng cảm giác được lạnh cả người. Đám người Tiêu Sơn đi về phía bên trong đám đông, nam nhân Mặc gia kia lại lẳng lặng đi theo họ. Lúc này, Tiêu Sơn vẫn thấy được nam nhân kia lẳng lặng đi theo hắn. Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên một nụ cười rất nhẹ nhàng. Hẳn chẳng thèm quay đầu lại, ngón giữa của hắn bắn ra một vệt màu vàng vô thành vô tức bắn thẳng về phía nam nhân đang đi theo.
Vệt ánh sáng màu vàng sắc bén giống như một cây kim. Nam nhân Mặc gia đang đi theo đám người Tiêu Sơn thì thấy một vêt sáng màu vàng kim lóe sáng. Lúc này, khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch. Hắn cảm thấy tử thần đang đi kề bên cạnh hắn, hắn vội vã điều động đấu khí tiến hành phòng hộ. Tuy nhiên hắn đã chậm, chỉ trong một tích tắc ánh sáng màu vàng kim xuyên thấu qua đầu hắn.
Phá trên đầu hắn xuất hiện một tia máu rất nhỏ, nếu như ai ở đay khó mà nhìn rõ được. Ở trên trán của hắn phút ra một chút máu. Ngay sau đó thân mình hắn đổ ập xuống.
Tiêu Sơn vỗ vỗ tay hướng về phía hai người Tiểu Y Tiên và Thanh Lân nói: “Đi thôi! Chúng ta cũng nên trở về!”
“Vâng!” Thanh Lân ngoan ngoãn lên tiếng. Sau đó, nàng hơi cúi đầu xuống bước theo hai người Tiêu Sơn à Tiêu Y Tiên.
Ba người vừa rời đi được vài bước thì bất chợt nghe được tiếng hét cực lớn: “Aaaa…” Âm thanh này trần đầy sợ hãi. Đồng thời một âm thanh khác vang lên: “Có… có… người chết, có người chết ở đây!?...” Bán tay người này run run chỉ cái xác nằm ở trên đất. Tiếng ồn áo rối rít vang lên ở khu vực đồng đúc này.
Hai thiếu nữ có vài phần kinh ngạc và tò mò quay đầu lại. Tiêu Sơn bình thản như không có việc gì. Hắn lãnh đạm lên tiếng nói: “Được rồi, có gì tốt mà xem! Chúng ta nên sớm trở về đi thôi.” Hai thiếu nữ đang đi bên cạnh Tiêu Sơn cũng nhẹ nhàng gật đầu. Họ lẳng lặng đi theo Tiêu Sơn hướng thẳng tổng hội dung binh đoàn Mạc Thiết mà đi.
Lúc này, đám người kinh hãi bắt đầu tụ tập xung quanh cái xác. Đám người Tiêu Sơn đã đi rời xa được một đoạn. Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu. Ban đầu hắn cũng có ý định tra hỏi tên này xem có được thông tin gì hay không. Tuy nhiên ngay sau đó hắn nghĩ đến vài điều thì lại lắc đầu quyết định không tìm hiểu nữa. Bởi vì hắn biết mấy thứ tay sai này nếu có thông tin cũng không hữu dụng gì. Ngoài ra, thông tin thì hắn cũng gần như nắm được hết rồi.
Nếu đem tên này bắt rồi tra hỏi thì tên này lại rú lên: “ngươi, ngươi… muốn làm gì. Ta là người của Mặc gia. Ngươi có biết đứng sau lưng Mặc gia là ai không? Là Vân Lam tông…” Cụ thể đây là những điều mà hắn sẽ nói khi bị người túm. Nếu đã là như vậy thì chỉ cần giải quyết gọn nhẹ đỡ có cái đuôi phiên phức đi theo sau lưng.
Nam nhân trung tuổi thành chủ đối với đám người Vân Lam tông cực kỳ cung kính. Hắn khom nom cúi người ra sức vỗ mông ngựa. Khuôn mặt uy vũ của hắn trong lúc này lại xuất hiện nụ cười khúm núm, hắn mỉm cười với nam tử trung tuổi mặc áo bào Vân Lam tông, Vân Phong. Hắn cười nói: “Chấp sự Vân Phong, ta hy vọng hôm nay các vị hãy trọ tại phủ thành chủ để ta có thể thể hiện lòng tận tình với các vị…”
Vân Phong vốn là người xuất thân Vân Lam tông, hiển nhiên hắn đã quá quen với việc có nhiều người bợ đít Vân Lam tông rồi. Mỗi lần đi ra ngoài thế này, hắn đều sẽ dừng lại ở mỗi nơi, ma mỗi khi dừng lại ở mỗi nơi sẽ đều được tiếp đón nồng hậu, có khí các thành chủ còn mở tiệc tiếp đãi. Mà trong bữa tiệc sẽ không thiếu người đến bái phỏng đến lúc đó sẽ có một đống lớn tài nguyên thu vào trong tay hắn. Cớ gì hằn không nhận lời!? Vân Phong đang muốn đáp lại thì tiếng ồn áo huyên nào làm cho hắn ngừng lại.
Đoàn người thành chủ đều phải cau mày nhìn về phía đám đông đang xúm lại tại một nơi. Đầu thành chủ đánh ra về phía một gã lính sai vặt nói: “Đi! Xem chuyện gì đang xảy ra!?”
“Vâng!” Tên lính sai vặt chắp hai tay khóm người. Thân mình hắn lui đi sau đó tiến về phía đám đông dò hỏi. Một lúc sau hắn sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn tiến về phía thành chủ sau đó nói thầm vào tai của thành chủ.
Vẻ mặt bình thản tươi cười của thành chủ ngay lập tức trở nên tái nhợt, Hắn nhìn về phía tên lính sai vặt hỏi: “Điều người nói là sự thật!?” Tên lính sai vặt gật đầu xác nhân, khuôn mặt thành chủ càng trở nên tái hơn.
Hai hàng Vân Phong nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang thành chủ hỏi: “Thành chủ có việc gì đang xảy ra a!?”
“A” Nam nhân trung tuổi thành chủ há hốc miệng không biết trả lời thế nào. Hắn cười khổ bất đắc dĩ đưa tay nói: “Mời đại nhân đi theo chúng ta sẽ rõ!?” Nói xong, thành chủ dẫn đám người Vân Lam tông và Mặc gia đến chố người đang tập trung huyên náo. Nhất thời, đám người tụ tập bị đám binh lính đem dạt sang một bên.
Mấy người thành chủ bước đến nhìn thấy cái xác chết thì khuôn mặt trở nên tái nhật. Nam nhân trung tuổi Mặc Lam cắn hai hàm răng lại, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hắn nhìn sang thành chủ hỏi: “Thành chủ, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao giữa ban ngày ban mặt mà người của Mặc gia chúng ta lại bị giết. Nếu như hôm nay thành chủ ngươi không cho Mặc gia chúng ta một câu trả lời, ta tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này?”
Cả người nam nhân trung tuổi thành chủ chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt, hắn hít một hơi vào sau đó lên tiếng nói: “Mặc Lam huynh yên tâm, chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra kỹ càng cho Mặc Lam huynh một câu trả lời thích đáng…” Ánh mắt thành chủ quét về phía đám lính hộ vệ đang ở đằng sau mình: “Các ngươi mau mau đi điều tra xem ai làm ra chuyện này? Dám giữa ban ngày ban mặt tại thành Thạch Mạc của ta giết người, thật là không có luật pháp gì hết. Đi, đi… nhất định phải tra rõ xem ai làm việc này.”
“Vâng!” Đám thuộc hạ rối rít cúi đầu sau đó nhanh chóng đi theo.
Vẻ mặt nam nhân trung tuổi thành chủ trở nên trịnh trọng đối với Mặc Lam nói: “Mặc Lam huynh yên tâm, ta nhất định cho huynh một câu trả lời thích đáng…”
Vân Phong lắc đầu, hắn vội vàng lên tiếng làm hòa hoãn quan hệ hai người: “Mặc Lam, thành chủ đây, hắn cũng không thế nào biết chuyện này sẽ xảy ra như vậy! Chúng ta hãy để hắn điều tra chuyện này thật rõ sau đó đem hung thủ cho ngươi xử lý thế nào?” Vân Phong vốn cũng không yêu thích cái loại Mặc gia bợ đít Vân Lam tông lắm. Tuy nhiên hàng năm Mặc gia cung ứng cho Vân Lam tông không ít tiền tài thế nên Vân Lam tông mới một mắt nhắm một mắt mở cho qua việc này.
Mặc Lam nghe được những lời của Vân Phong thì khe khẽ căn răng gật đầu. Hắn nhìn về phía cái xác đang nằm ở dưới đất. Trên trán cái xác đang chảy ra đầy vết máu, vài tên binh lính đang xem xét thi thể. Mặc Lam khe khẽ hít lấy một hơi khí lạnh, hắn có chút nghi ngờ những cũng không dám tự tiện võng đoán.
Phần lớn kiến trúc ở tại thành Thạch Mạc được xây dựng theo kiểu Arap, mấy kiến trúc này khá giống với mấy bộ phim Nghìn Lẻ Một Đêm mà Tiêu Sơn đã từng xem. Tiêu Sơn quan sát thấy mấy kiểu này thường thường dùng để chống cái nóng của sa mạc cùng với bão cát khá tốt. Nó chống chịu trước cái nóng và thay đổi bất thường hơn xa so với kiểu nhà tại thành Ô Thản. Tuy nhiên Tiêu Sơn vẫn thích kiểu nhà tại Ô Thản, chúng theo phong cách cổ đại Châu Á. Có lẽ vì thế mà hắn cảm giác được tiện nghi và thoải mái hơn.
Dẫn hai thiếu nữ trở lại tổng đoàn dung binh đã là trời tối. Tiêu Sơn cũng trở lại hội họp cùng với đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ. Sau khi gặp Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ thì Tiêu Sơn phát hiện được hai người này không ngờ lại tăng thêm nhất tinh đấu sư. Xem ra hai người trong thời gian qua cố gắng không nhỏ. Người ta có câu nói thiên tài thì có 99% là sự cố gắng chỉ có 1% là thiên bẩm. Tiêu Sơn quan sát đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ phát hiện được thân thể tư chất của họ không quá tốt có lẽ vì lẽ đó mà tu luyện tốc độ mới chậm như vậy. Ai cũng biết sự thành công thì có 99% là sự cố gắng nhưng nếu thiếu 1% là thiên bẩm thì dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng phí công. Tiểu Đỉnh và Tiêu Lệ thuộc loại này.
Trở lại phòng của mình, hai phu thê nhìn nhau. Tiểu Y Tiên phẩy phẩy cái mũi nhìn về phía Tiêu Sơn, mặt nàng trở nên nhăn nhó: “Phu quân, ngươi đúng là con sâu rượu, người chẳng lẽ không biết giới hạn tửu lượng của mình lại sao?” Trong giọng nói của nàng chứa đầy bất mãn và khó chịu.
Tiêu Sơn phì cười, Tiểu Y Tiên lúc nào cũng vậy. Kể từ khi hắn công nhân nàng là thê tử hắn mặc dù hai người không có tổ chức qua lễ thành hôn cũng như có sự đồng ý hai bên phụ mẫu nhưng hai người sớm đã coi là phu thê. Sau khi kết hôn thì quả thực Tiểu Y Tiên vẫn thanh thuần ngọt ngào và đáng yêu như trước tuy nhiên thêm cái bệnh hay ghen và quản quá chặt là khó sửa đổi.
Tiểu Y Tiên bực mình, nàng nhăn mày nói: “Phu quân, có gì đáng cười lắm hay sao? Nếu như thiếp không có ở đó thì không biết chàng đã uống thêm bao nhiêu rượu nữa đâu!”
“Hà…” Tiêu Sơn thở ra, hắn vuốt ngược mái tóc lại, bàn tay nâng lên. Bất chợt trong tay hắn ngưng tụ thành một con rồng nước. Mùi rượu từ con rồng nước lan tràn nồng nặc ra bên ngoài. Tiểu Y Tiên ngửi thấy vội vàng che mũi rồi phẩy phẩy tay áo.
“Phừng…” Đột nhiên con rồng nước bị ngọn lửa đốt cháy. Nó sau đó bị đốt cháy sạch sẽ không còn lưu bất cứ dấu vết nào. Đến lúc này Tiêu Sơn mới thở ra, hắn bình thản đi về phía Tiểu Y Tiên cười dâm đãng: “Hắc, hắc… giờ phu quân có thể cùng lão bà làm việc nghiên cứu làm thế nào để sinh bảo bảo rồi chứ!?”
Tiểu Y Tiên khó chịu đáp lại: “Hôm nay cũng không phải là ngày thiếp rụng trứng. Chàng vội cái gì chứ!?” Nói xong thân mình yêu điệu trong lớp y phục màu trắng tiến về phía giường. Nàng trèo lên giường sau đó khoanh chân lại, ánh mắt liếc về phía hắn cảnh cáo nói: “Hôm nay thiếp không có hứng. Chàng đừng đụng vào thiếp, người ta còn bận tu luyện…”
Đầu Tiêu Sơn khe khẽ lắc lắc, hắn thầm nghĩ: “Tiểu ny tử này, nàng lại làm dáng rồi! Mỗi việc dẫn Thanh Lân cùng đi ra ngoài không kịp nói với nàng thôi vậy mà nàng đã trở nên như vậy, Thật sự đúng là tiểu nhân và phụ nữ là hai loại người khó dạy…”
Tiêu Sơn ngồi lên giường, sau đó hắn cũng khoanh chân giả vờ kết ấn. Mặc dù trong bất cứ thời gian nào thì hắn cũng đang tu luyện, hắn đi đứng cũng có thể tu luyện mà không cần phải ngồi mới có thể tu luyện được. Tiểu Y Tiên cũng có năng lực như thế. Ngoài ra tốc độ tu luyện hiện giờ của Tiểu Y Tiên quá nhanh rồi, nàng cần là củng cố tâm cảnh mà không phải là tu luyện kiểu này.
Tiêu Sơn theo bản năng dích lại gần nàng, đầu gối chạm nhẹ vào chân nàng, ai ngờ Tiểu Y Tiên lại dịch ra một chút. Tiêu Sơn lại dịch vào gần nàng, Tiểu Y Tiên lại dịch ra một chút. Hai người cứ như vậy đến khi đến cuối giường thì Tiểu Y Tiên không còn dịch được nữa. Nàng mới để mặc cho hắn đến gần. Vẻ mặt hắn cười cực kỳ dâm đãng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi nàng.
Thông qua lớp vải trắng, Tiêu Sơn cảm giác được cảm giác mềm mại từ đôi chân thon nhỏ của Tiểu Y Tiên truyền sang lòng bàn tay nàng. Hắn vuốt ve bắp đùi nàng rất nhẹ nhàng, vẻ mặt dâm đãng. Sau đó, hắn đưa bàn tay lên hít một hơi sau gật đầu nói: “Mùi hương trên người Tiên Nhi thật là thơm a!?”
Ai ngờ đáp lại cho hắn bằng việc Tiểu Y Tiên ngoảnh mặt đi đồng thời: “Hứ” một tiếng.
Tiêu Sơn thực sự không biết phải làm thế nào. Tiêu Sơn mỉm cười với nàng nói: “Tiên Nhi, ta có truyện cười kể cho nàng nghe nhé?”
Tiểu Y Tiên chỉ quay mặt đi đáp lại: “Không muốn!”
Tiêu Sơn mỉm cười lại tiếp tục nói: “Tiên Nhi, ta hát cho nàng nghe nhé!?”
Tiểu Tiên Tiên nói ra giống như dội cả một chậu nước lạnh vào đầu hắn: “Giọng hát thực khó nghe. So với sói chu còn kém hơn…”
Vẻ mặt âm trầm Tiêu Sơn nhăn lại, hắn cố gắng nở ra nụ cười nói: “Tiên Nhi, vậy để phu quân đấm lưng cho ngươi nhé!?”
Tiểu Y Tiên nhún vài của mình một cái sau đó lắc đầu nói: “Thiếp không mỏi. Không cần chàng đấm bóp…”
Tiêu Sơn cười khổ, hắn tiến về phía sau ôm lấy nàng. Bị ôm trầm như vậy, Tiểu Y Tiên có chút dãy dụa thân thể. Bất quá, Tiêu Sơn ôm nàng rất chặt khiến cho nàng không thể cựa quậy được. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi tai của Tiểu Y Tiên sau đó nhỏ giọng nói: “Ooh, Hoo… Tiểu báo bối của ta, nàng lại hờn dỗi rồi a!”
Tiểu Y Tiên ngay lập tức phản bác nói: “Thiếp không có!”
“Còn nói không có!?” Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên đôi môi đỏ của Tiêu Sơn. Hắn đem thiếu nữ ôm vào người. Giọng nói hắn trong lúc này tràn đầy yêu thương: “Nàng đó, thực sự là… một bình dấm chua di động. Cả đời, ta đều yêu nhất là nàng, thương nhất là Nhã Phi. Hai nàng, mỗi người đều cực kỳ quan trọng với ta. Chỉ cần có hai nàng là quá đủ đổi với ta rồi! Ta làm sao rảnh rỗi nghĩ đến người nữ nhân khác chứ!?”
Bàn tay hắn ôm chặt lấy eo thon nhỏ Tiêu Y Tiên, từ phía sau đem nàng ép sát vào ngực. Tiểu Y Tiên thấy vậy thì khuôn mặt nàng trong chốc lát trở nên ôn nhu hơn, vẻ hờ hững làm lũng trên khuôn mặt nàng biến mất. Nàng xoay người lại tựa vào ngực của hắn. Chiếc mũi nhỏ nhắn tham lam hít lấy mùi hương nam từ trên người Tiêu Sơn.
Khuôn mặt Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng, hắn nhận thấy nàng cũng đã hết làm nũng với hắn. Lúc này, bàn tay to lớn mà trắng nõn giống như làn da nữ nhân của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thiếu nữ. Bàn tay trực tiếp vuốt nhẹ lưng của Tiểu Y Tiên, hắn nhỏ giọng nói: “Tiên Nhi, ta yêu nàng nhất!”
“Ừm!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn.
Trong phút chốc, hai người rơi vào im lặng. Tiểu Y Tiên đột nhiên lo lắng nói: “Phu quân!?”
Tiêu Sơn nghe được lời gọi của Tiểu Y Tiên thì đáp lại: “Sao nào, bảo bối!?”
Tiểu Y Tiên nói tiếp với giọng thủ thỉ: “Phu quân, chàng rất giỏi a. Bất kể là trong việc tu luyện, trong luyện dược thuật… ngay cả trong việc dỗ dành nữ nhân chàng cũng rất giỏi a!”
Tiêu Sơn mỉm cười tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang áp đầu vào trong ngực hắn hỏi: “Thế nào! Tiểu ny tử, nàng không thích ta như vậy sao?”
Tiểu Y Tiên gật đầu ngay sau đó nàng lại lắc đầu. Hai hàng động này làm cho Tiêu Sơn dở khóc dở cười. Nàng so với Thanh Lân thì nhiều khi còn có tính trẻ con hơn. Tiểu Y Tiên ấp úng sau đó nói: “Thiếp sợ!”
Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì hai mắt hắn nheo lại hỏi: “Ngốc nghếch, nàng là nữ nhân ngốc! Có gì phải sợ? Ta không phải đang ở bên nàng hay sao? Có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ bảo vệ nàng! Mặc dù trời sập ta cũng không dám bảo vệ được nàng nhưng ta chắc chắn một điều rằng ta sẽ chết trước nàng…”
Tiểu Y Tiên nghe được lời này thì mỉm cười nói: “Phu quân, ngốc! Ai muốn chàng chết trươc thiếp chứ!?” Nói đến đây khuôn mặt Tiểu Y Tiên lại nói tiếp: “Phu quân, thiếp chỉ có cảm giác được chàng rất tốt, rất ưu tú. Thiếp sợ sau này chàng sẽ có nhiều nữ nhân mà không để ý đến thiếp nữa!?”
“Xì…” Tiêu Sơn xì ra một tiếng, hắn nhếch miệng cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mông Tiểu Y Tiên. Cảm nhân được cặp mông nhở nhắn nàng bị hắn xoa nắn thì hai má nàng trở nên ửng đó. Tiêu Sơn nói: “Cả đời này ta còn yêu thương nàng không hết đây! Đời đời hôn nàng, đời đời sờ nàng, đời đời khinh bạc nàng… ta còn không biết chán là gì! Làm sao mà ta không để ý đến nàng nữa…” Hắn vỗ vỗ nhẹ vào mông Tiểu Y Tiên phát ra tiếng nhỏ nhẹ sau đó nói: “Sau này không cho phép nàng nghĩ linh tinh nữa!? Nếu không ta đánh nát mông nàng!”
Tiểu Y Tiên nhẹ giọng đáp: “Thiếp biết!”
Tiêu Sơn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc tràn đầy yêu thường. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên đang tựa sát vào trong ngưc mình cười cực kỳ dâm đãng nói: “hắc, hắc…Tiên Nhi trời đã tối có phải chúng ta cần phải làm chính sự rồi không?”
Hai má Tiểu Y Tiên trở nên đỏ ừng, bất chợt nàng đáp lại: “Phu quân!”
Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt của mình tò mò đáp lại: “Hử!?”
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của Tiểu Y Tiên nhỏ giọng nói: “Phu quân, hôm nay ngươi ngừng một ngày làm việc đó với thiếp được hay không?”
“Hả!?” Tiêu Sơn ngẩn ra.
Khuôn mặt Tiểu Y Tiên trở nên buồn bã nói: “Không được sao!?”
“A, không sao?” Tiêu Sơn nhún nhún vai mỉm cười nói.
Nghe được lời này, Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói: “Thiếp muốn chàng tối tay ôm thiếp sau đó kể chuyện cho thiếp nghe đươc không?”
“A” Tiêu Sơn nghe thấy vậy ngạc nhiên sau đó khe khẽ gật đầu thở dài ra một hơi nói: “Được rồi!”
Đêm đó hắn lại phải ngoan ngoãn ôm mỹ nhân trong lòng vỗ về nàng rồi lại kể truyện cho nàng nghe. Cây côn thịt thì cương lên to tướng tiến hành phản đối đòi ăn thịt Tiểu Y Tiên tuy nhiên bị Tiêu Sơn bác bỏ. Kết quả cây côn thịt to tướng đến nửa đêm. Tuy nhiên, ai ngờ đến nữa đêm Tiểu Y Tiên lại trực tiếp bò dậy leo lên người hắn sau đó trực tiếp để cây côn thịt đút vào trong huyệt động của mình. Nghĩ đến đây thì Tiêu Sơn thầm thở dài trong lòng: “Nữ nhân a, thật sự là khó hiểu!? Rõ ràng nói là tối nay chỉ ôm rồi kể chuyện cho thôi vậy mà tối trực tiếp leo lên rồi! Hài…”
Một đêm điên cuồng giữa hai người lại diễn ra.
Trong một căn phòng lớn của phù thành chủ, một nam nhân trung tuổi ăn măc một bộ y phục màu xám đang ngồi ở ghế. Bàn tay hắn liên tục gõ gõ. Phía bên giường là một mỹ nữ tộc xà nhân, phía trên giường còn in một vết máu nho nhỏ do nàng vừa mới phá trinh chảy ra. Hai mắt hơi chút ươn ướt nước, nàng đã rơi vào giấc ngủ.
Lúc này, một tên nam tử cao lớn đi về phía căn phòng. Hắn bước về phía căn phòng sau đó cúi chào hành lễ với nam nhân trung tuổi áo bào xám này: “Chấp sự Mặc Lam, chúng ta đã điều tra ra thiếu nữ mà nàng nói…” Nói xong hắn ngước nhìn về phía sau lão già, hai đôi lông mày của nam tử cao lớn này hơi cau lại. Hắn từ trong ngực rút ra một tập tin nói: “Đây là những thứ chúng ta tìm hiểu mời chấp sự xem qua…”
“Tốt lắm!” Nam nhân trung tuổi mặc áo bào xám bắt lấy tập giấy sau đó xem xét một chút. Hai mắt nam nhân trung tuổi cau lại hít lấy một hơi nói: “Làm rất tốt!”
Nam nhân cao lớn kia đáp lại: “Là việc thuộc hạ lên làm!”
Nam nhân trung tuổi ngẫm nghĩ: “Lần trước một trưởng lão của Mặc gia ta đã bị người giết chết. Chúng ta đem theo người đi điều tra kết quả lại bị người giết người diệt khẩu. Sau đó một cường giả đấu hoàng tiến tới cảnh cáo Mặc gia. Chính vì điều này mà gia chủ mới đem đại trưởng lão ép một thanh sau đó gia tộc cũng làm việc thận trọng hơn. Ai biết cái tên Dược Sơn này vốn là người nào. Nhưng hắn bị phòng đấu giá gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cực kỳ coi trọng như vậy chắc hẳn cũng khổng phải là nhân vật tầm thường gì. Chuyện này cực kỳ hệ trọng nhất định phải báo cho đại trưởng lão Mặc Thừa một chuyến!”
Hắn đưa giấy bút viết vài dòng sau đó đem nó gói cẩn thận vào một phong bì thư. Hắn đưa về phía nam tử cao lớn nói: “Chuyện này tuyệt đối phải cơ mật đem thư này chính tay dao cho đại trưởng lão.”
“Vâng!” nam nhân cao lớn kia vội vã đem bức thư nhét vào người. Ngay sau đó hắn quay người rời đi.
Ánh mắt Mặc Lam trong lúc này hơi cau lại, hắn khe khẽ thở dài. Bây giờ hắn mới quay lại nhìn về phía nữ nhân tộc xà nhân đang nằm ngủ ở trên giường. Hắn liếm liếm khóe miệng. Hắn tụt ra y phục của mình thì một cây cự bổng so với Tiêu Sơn không kém chút nào. Tuy nhiên nếu như mọi người nhìn kỹ thì cây cự bổng này tuyệt đối không phải là loài người. Đây là vật mà hắn cấy ghép từ Hợp Viên tuyệt đối là hàng cực phẩm trong cực phẩm giúp hắn kim thương bất đảo.
Hắn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Tiểu mỹ nữ tộc xà nhân, xem ra nàng vẫn còn chưa tỉnh a! Để cho ta đến giúp nàng tỉnh lại.” Đây vốn là món quà mà thành chủ chuẩn bị tiếp đãi đám người Vân Lam tông cùng với Mặc gia. Mặc Lam hiển nhiên là một người trong đó được hưởng sái từ Vân Lam tông. Hắn vuốt vuốt cây cự côn cực lớn trong tay. Hắn nhẹ nhàng để lên nơi hạ thể của nữ nhân tộc xà nhân. Dường như cảm nhận được thứ gì đó hai mắt đang đóng của nữ nhân tộc xà nhân hơi cau lại. Bất chợt, Mặc Lam cắn hai hàm răng vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình đâm vào hạ thể nơi đang sưng húp lên của nữ nhân tộc xà nhân.
“A” Một tiếng hét đau đớn lại vàng vọng từ trong phòng truyền ra. Sau đó là tiếng cười cực kỳ biến thái của Mặc Lam.
Hắn cười cực kỳ khoái trả: “Kêu to lên, kêu to nữa lên… ngươi càng kêu to, ta càng thích… Hahahaha…” Động tác của hắn tiến hành cực kỳ thô bao. Hoàn toàn không phải là hành động của loài người mà là của thú vật. Hắn dùng cách nguyên thủy cùng bạo lực nhất trong khi tiến hành giao phối với nữ tử tộc xà nhân
/405
|