Vân Phỉ Phỉ chăm chú nhìn Nhạc Thành, trong phòng nhất thời đã rơi vào cảnh yên tĩnh, đôi mắt đẹp của Vân Phỉ Phỉ trở nên hồng nhuận, kiều ảnh nhịn không được nhào vào ngực của hắn.
Nhạc Thành khẽ ôm người ngọc vào mình, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng kia, xuân tâm của hắn nhộn nhạo, hai tay khẽ chạm vào thắt lưng của nàng.
- Huynh cuối cùng cũng đã nói những lời này, muội còn tưởng chúng ta vĩnh viễn là người của hai thế giới, sẽ mãi mãi xa huynh.
Vân Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nói với Nhạc Thành.
- Còn nhớ lần đầu ta tới Nguyên Bảo tông, muội đã dụ dỗ ta không?
Ôm người ngọc vào lòng, Nhạc Thành khẽ nói, lúc ở Nguyên bảo tông hắn đã nhiều lần bị bộ ngực của Vân Phỉ Phỉ dụ dỗ.
- A, huynh còn nói…
Vân Phỉ Phỉ ngượng ngùng vô cùng, hiện tại Nhạc Thành còn nói chuyện này, lúc đó đúng là nàng có tâm tư kia. Nàng nhịn không được thẹn thùng liền vùi đầu vào ngực của hắn.
Giờ phút này chỉ có thể dựa vào ngực của hắn nàng đã rất thỏa mãn.
- Nhạc Thành, huynh đang suy nghĩ gì đó, đồ sắc quỷ này…
Cảm nhận thấy hạ thân có một vật cứng đè lên trên người của mình, Vân Phỉ Phỉ nhịn không được khẽ giằng ra.
- Cái này là do muội quá mê người.
Nhạc Thành bất đắc dĩ nói, đồ vật kia không phải là hắn muốn là điều khiển được.
- Huynh còn nói vậy, huynh cho rằng muội không biết huynh ở nguyên bảo tông đã nhiều lần nhìn lén ta.
Vân Phỉ Phỉ hai gò má trở nên đỏ ửng, khua lên dũng khí giương đôi mắt chằm chằm nhìn Nhạc Thành.
- Ta quang minh chính đại nhìn, không phải nhìn lén. Nguồn truyện:
Nhạc Thành khẽ ôm người ngọc vào mình, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng kia, xuân tâm của hắn nhộn nhạo, hai tay khẽ chạm vào thắt lưng của nàng.
- Huynh cuối cùng cũng đã nói những lời này, muội còn tưởng chúng ta vĩnh viễn là người của hai thế giới, sẽ mãi mãi xa huynh.
Vân Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nói với Nhạc Thành.
- Còn nhớ lần đầu ta tới Nguyên Bảo tông, muội đã dụ dỗ ta không?
Ôm người ngọc vào lòng, Nhạc Thành khẽ nói, lúc ở Nguyên bảo tông hắn đã nhiều lần bị bộ ngực của Vân Phỉ Phỉ dụ dỗ.
- A, huynh còn nói…
Vân Phỉ Phỉ ngượng ngùng vô cùng, hiện tại Nhạc Thành còn nói chuyện này, lúc đó đúng là nàng có tâm tư kia. Nàng nhịn không được thẹn thùng liền vùi đầu vào ngực của hắn.
Giờ phút này chỉ có thể dựa vào ngực của hắn nàng đã rất thỏa mãn.
- Nhạc Thành, huynh đang suy nghĩ gì đó, đồ sắc quỷ này…
Cảm nhận thấy hạ thân có một vật cứng đè lên trên người của mình, Vân Phỉ Phỉ nhịn không được khẽ giằng ra.
- Cái này là do muội quá mê người.
Nhạc Thành bất đắc dĩ nói, đồ vật kia không phải là hắn muốn là điều khiển được.
- Huynh còn nói vậy, huynh cho rằng muội không biết huynh ở nguyên bảo tông đã nhiều lần nhìn lén ta.
Vân Phỉ Phỉ hai gò má trở nên đỏ ửng, khua lên dũng khí giương đôi mắt chằm chằm nhìn Nhạc Thành.
- Ta quang minh chính đại nhìn, không phải nhìn lén. Nguồn truyện:
/1346
|