Trước khi tới lập anh thành, Nhạc Thành nói Khiếu Thiên Hổ và Tử Điện Mãng thu hồi bản thể rồi mọi người đi vào Nhạc gia.
Lúc này cảnh bi thảm do Viễn Cổ Hổ Tộc và Hắc Ám Thần Điện tạo nên ở lập anh thành đã được thu thập xong, nhìn thấy đại trạch của Nhạc gia, Nhạc Tử Phong và Nhạc Tử Sơn đều cảm khái.
Nhạc Thành ở Nhạc gia thu xếp một phen, Phùng mẫu có hai đệ đệ tuổi cũng đã hơn năm mươi ba đứa cháu gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một đứa cháu mới mười lăm tuổi, biết là Nhạc Thành đại nhân trở về, tám người bọn họ đều kích động không thôi.
Nghe thấy Nhạc Thành đại nhân muốn gặp bọn họ, cả tám người này đều đến đại sảnh quỳ gối không dám ngẩng đầu lên.
Nhạc Thành quét qua người nhà của Phùng mẫu thì biết rằng bọn họ chỉ là những người bình thường, chưa từng tu luyện đấu khí và ma pháp.
- Các ngươi mau đứng lên đi, ta xem phùng mẫu là người thân của mình, các ngươi không cần câu nệ.
Nhạc Thành khẽ nói với tám người.
- Phùng mẫu đã qua đời, ta cũng chỉ có thể tìm các ngươi, các ngươi có nguyện vọng gì thì cứ nói.
Nhạc Thành nói với người nhà của phùng mẫu.
Tám người cúi đầu không nói, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
- Các ngươi có nguyện vọng gì thì cứ nói.
Nhạc Tử Sơn nói với tám người kia.
Tám người vẫn cúi đầu không dám nói gì.
- Tiểu muội muội, muội tên là gì?
Nhạc Thành đi tới bên cạnh cô nương mười lăm tuổi kia rồi nói.
- Đại nhân, muội tên là Phùng Xảo Xảo.
Tiểu cô nương kia cất tiếng nói.
- Xảo Xảo vậy nói cho huynh biết muội có nguyện vọng gì không, huynh nhất định giúp muội hoàn thành.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Muội chỉ mong Phong La môn không còn khi phụ người nhà của muội nữa, lần trước bọn họ làm cha của muội và đại bá bị thương, còn nói vài ngày nữa không giao ba kim tệ thì sẽ bắt muội đi làm nha hoàn cho bọn hắn, muội vạn cầu huynh cứu gia đình muội.
Phùng Xảo Xảo nói xong liền chảy nước mắt quỳ gối trước mặt Nhạc Thành.
- Nhạc Thành đại nhân, chúng ta chỉ có nguyện vọng này, mong đại nhân cứu chúng ta.
Nhất thời bảy người khác đều quỳ gối trước mặt Nhạc Thành.
- Phong la môn là ai vậy, lão tử đem bọn họ giết sạch?
Nhạc Tử Phong tức giận nói.
- Mọi người mau đứng lên đi, về sau Phong la môn sẽ không dám khi dễ mọi người nữa đâu, ta đảm bảo.
Trong mắt của Nhạc Thành hiện lên hàn quang rồi kém đám người Phùng Xảo Xảo đứng lên.
- Tiểu cô nương yên tâm đi, về sau không ai dám khi dễ người nhà cô nương nữa đâu.
Nhạc Tử Sơn cũng nói.
- Phụ thân, không phải người vẫn luôn nói không có con gái sao, con thấy cô nương này cũng rất thông minh, hay là chúng ta nhận làm con gái nuôi đi.
Nhạc Thành nói với phụ thân mình.
- Được, chỉ không biết tiểu cô nương này có đồng ý hay không.
Nhạc Thành sửng sốt rồi nói.
- Xảo Xảo, ý của muội thế nào?
Nhạc Thành mỉm cười hỏi Phùng Xảo Xảo.
- Chuyện này…
Tiểu nha đầu nhìn Nhạc Thành, rồi quay đầu nhìn phụ mẫu của mình hỏi ý kiến cha mẹ.
- Nha đầu ngốc, đây là phúc khí tu luyên kiếp trước của con, còn không mau bái kiến cha nuôi. Nguồn truyện:
Lúc này cảnh bi thảm do Viễn Cổ Hổ Tộc và Hắc Ám Thần Điện tạo nên ở lập anh thành đã được thu thập xong, nhìn thấy đại trạch của Nhạc gia, Nhạc Tử Phong và Nhạc Tử Sơn đều cảm khái.
Nhạc Thành ở Nhạc gia thu xếp một phen, Phùng mẫu có hai đệ đệ tuổi cũng đã hơn năm mươi ba đứa cháu gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một đứa cháu mới mười lăm tuổi, biết là Nhạc Thành đại nhân trở về, tám người bọn họ đều kích động không thôi.
Nghe thấy Nhạc Thành đại nhân muốn gặp bọn họ, cả tám người này đều đến đại sảnh quỳ gối không dám ngẩng đầu lên.
Nhạc Thành quét qua người nhà của Phùng mẫu thì biết rằng bọn họ chỉ là những người bình thường, chưa từng tu luyện đấu khí và ma pháp.
- Các ngươi mau đứng lên đi, ta xem phùng mẫu là người thân của mình, các ngươi không cần câu nệ.
Nhạc Thành khẽ nói với tám người.
- Phùng mẫu đã qua đời, ta cũng chỉ có thể tìm các ngươi, các ngươi có nguyện vọng gì thì cứ nói.
Nhạc Thành nói với người nhà của phùng mẫu.
Tám người cúi đầu không nói, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
- Các ngươi có nguyện vọng gì thì cứ nói.
Nhạc Tử Sơn nói với tám người kia.
Tám người vẫn cúi đầu không dám nói gì.
- Tiểu muội muội, muội tên là gì?
Nhạc Thành đi tới bên cạnh cô nương mười lăm tuổi kia rồi nói.
- Đại nhân, muội tên là Phùng Xảo Xảo.
Tiểu cô nương kia cất tiếng nói.
- Xảo Xảo vậy nói cho huynh biết muội có nguyện vọng gì không, huynh nhất định giúp muội hoàn thành.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Muội chỉ mong Phong La môn không còn khi phụ người nhà của muội nữa, lần trước bọn họ làm cha của muội và đại bá bị thương, còn nói vài ngày nữa không giao ba kim tệ thì sẽ bắt muội đi làm nha hoàn cho bọn hắn, muội vạn cầu huynh cứu gia đình muội.
Phùng Xảo Xảo nói xong liền chảy nước mắt quỳ gối trước mặt Nhạc Thành.
- Nhạc Thành đại nhân, chúng ta chỉ có nguyện vọng này, mong đại nhân cứu chúng ta.
Nhất thời bảy người khác đều quỳ gối trước mặt Nhạc Thành.
- Phong la môn là ai vậy, lão tử đem bọn họ giết sạch?
Nhạc Tử Phong tức giận nói.
- Mọi người mau đứng lên đi, về sau Phong la môn sẽ không dám khi dễ mọi người nữa đâu, ta đảm bảo.
Trong mắt của Nhạc Thành hiện lên hàn quang rồi kém đám người Phùng Xảo Xảo đứng lên.
- Tiểu cô nương yên tâm đi, về sau không ai dám khi dễ người nhà cô nương nữa đâu.
Nhạc Tử Sơn cũng nói.
- Phụ thân, không phải người vẫn luôn nói không có con gái sao, con thấy cô nương này cũng rất thông minh, hay là chúng ta nhận làm con gái nuôi đi.
Nhạc Thành nói với phụ thân mình.
- Được, chỉ không biết tiểu cô nương này có đồng ý hay không.
Nhạc Thành sửng sốt rồi nói.
- Xảo Xảo, ý của muội thế nào?
Nhạc Thành mỉm cười hỏi Phùng Xảo Xảo.
- Chuyện này…
Tiểu nha đầu nhìn Nhạc Thành, rồi quay đầu nhìn phụ mẫu của mình hỏi ý kiến cha mẹ.
- Nha đầu ngốc, đây là phúc khí tu luyên kiếp trước của con, còn không mau bái kiến cha nuôi. Nguồn truyện:
/1346
|