- Làm sao muội biết?
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, tiểu ny tử này tại sao chuyện gì cũng biết.
- Hiểu Kỳ tỷ tỷ đã tới, chỉ là hôm đó huynh vẫn còn đang bế quân cho nên tỷ ấy không gặp được huynh, vô cùng thất vọng. Biểu ca muội thấy Hiểu Kỳ tỷ tỷ có vẻ rất thích huynh.
Tô Hân Nhi cười nói.
- Tiểu nha đầu kia, đừng có đoán bậy.
Nhạc Thành cười mắng Tô Hân Nhi một tiếng sau đó lập tức đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, không biết phụ thân muốn gặp mình có chuyện gì.
- Phụ thân, Phong thúc.
Khi đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành phát hiện ra Nhạc Tử Phong cũng đang ở trong đó, vẻ mặt của hai người có vẻ hơi lạ lùng.
- Thành nhi, con nói thật cho ta biết, Thông Kinh Đan có thật là do con luyện chế?
Nhạc Tử Sơn chăm chú nhìn Nhạc Thành, ông nhất định phải tìm ra một đáp án.
- Vâng.
Nhạc Thành nhìn thần sắc của Nhạc Tử Sơn lại nhìn Nhạc Tử Phong thì biết rằng Phong thúc đã nói cho cha mình biết cho nên hắn liền khẽ gật đầu.
- Thành nhi, con đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành cũng không nó nhiều nữa mà đi tới một giá sách lục lọi thứ gì đó sau đó giá sách phân làm hai, một cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.
- Không ngờ nơi này còn có mật thất.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, trước kia hắn chưa bao giờ biết rằng phụ thân lại có căn phòng thần bí như vậy.
- Đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nói, ý bảo Nhạc Tử Phong và Nhạc Thành cùng đi vào bên trong, lúc này trong lòng của Nhạc Tử Sơn cũng rất khẩn trương.
Nhạc Tử Phong ở đằng sau vỗ vỗ vai của Nhạc Thành, sau đó lập tức kéo Nhạc Thành đi vào trong mật thất.
Đi vào trong mật thất Nhạc Thành phát hiện ra mật thất không hề nhỏ hẹp, so với gian phòng bên ngoài thậm chí còn lớn hơn vài phần, mật thất này bốn phía đều là tường đá, hình như là do cao thủ Đấu Vương mở ra, trên đỉnh mật thất là một viên Dạ Minh Châu lớn, phát ra quang mang chiếu sáng mặt đất. Nguồn truyện:
Nhạc Thành cất tiếng hỏi, tiểu ny tử này tại sao chuyện gì cũng biết.
- Hiểu Kỳ tỷ tỷ đã tới, chỉ là hôm đó huynh vẫn còn đang bế quân cho nên tỷ ấy không gặp được huynh, vô cùng thất vọng. Biểu ca muội thấy Hiểu Kỳ tỷ tỷ có vẻ rất thích huynh.
Tô Hân Nhi cười nói.
- Tiểu nha đầu kia, đừng có đoán bậy.
Nhạc Thành cười mắng Tô Hân Nhi một tiếng sau đó lập tức đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, không biết phụ thân muốn gặp mình có chuyện gì.
- Phụ thân, Phong thúc.
Khi đi vào gian phòng của Nhạc Tử Sơn, Nhạc Thành phát hiện ra Nhạc Tử Phong cũng đang ở trong đó, vẻ mặt của hai người có vẻ hơi lạ lùng.
- Thành nhi, con nói thật cho ta biết, Thông Kinh Đan có thật là do con luyện chế?
Nhạc Tử Sơn chăm chú nhìn Nhạc Thành, ông nhất định phải tìm ra một đáp án.
- Vâng.
Nhạc Thành nhìn thần sắc của Nhạc Tử Sơn lại nhìn Nhạc Tử Phong thì biết rằng Phong thúc đã nói cho cha mình biết cho nên hắn liền khẽ gật đầu.
- Thành nhi, con đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nhìn Nhạc Thành cũng không nó nhiều nữa mà đi tới một giá sách lục lọi thứ gì đó sau đó giá sách phân làm hai, một cửa đá khổng lồ từ từ mở ra.
- Không ngờ nơi này còn có mật thất.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, trước kia hắn chưa bao giờ biết rằng phụ thân lại có căn phòng thần bí như vậy.
- Đi theo ta.
Nhạc Tử Sơn nói, ý bảo Nhạc Tử Phong và Nhạc Thành cùng đi vào bên trong, lúc này trong lòng của Nhạc Tử Sơn cũng rất khẩn trương.
Nhạc Tử Phong ở đằng sau vỗ vỗ vai của Nhạc Thành, sau đó lập tức kéo Nhạc Thành đi vào trong mật thất.
Đi vào trong mật thất Nhạc Thành phát hiện ra mật thất không hề nhỏ hẹp, so với gian phòng bên ngoài thậm chí còn lớn hơn vài phần, mật thất này bốn phía đều là tường đá, hình như là do cao thủ Đấu Vương mở ra, trên đỉnh mật thất là một viên Dạ Minh Châu lớn, phát ra quang mang chiếu sáng mặt đất. Nguồn truyện:
/1346
|