- Không sai, cái này cũng không có gì, hôm nào tại hạ luyện chế nhiều hơn một chút là được.
Nhạc Thành cất tiếng nói, bảo giáp và binh khí cũng không có tác dụng gì với Nhạc Thành bây giờ, luyện chế cũng không tốn bao nhiêu thời gian, với lại Nhạc Thành cũng muốn hôm nào đó luyện chế binh khí cho Thanh Bối Ma Ngưu và Tứ Sí Ma Ưng.
- Được rồi, ta không khách khí, dù sao đây cũng là cho vị hôn thê của ngươi, cũng đừng nói ta chiếm tiện nghi.
Lê Giang Nam khẽ cười nói, yêu thích vuốt ve bảo giáp.
Nghe thấy Nhạc Thành đã nói như vậy, Nam Cung Hiên cũng không có cách nào khác, lần trước thanh kiếm kia hắn miễn cưỡng cầm lấy, vẫn sợ Nhạc Thành thu về, đối với thanh kiếm kia, Nam Cung Hiên tự nhiên là biết giá trị của nó.
Nhạc Thành chuyện này xong rồi, ngươi trước hết hãy cùng ta đi thăm Vạn Kim Môn, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Sau đó lập tức Nam Cung Hiên nói với Lê Giang Nam:
- Lê môn chủ cũng cùng đi một chuyến với chúng ta được không? Chúng ta có chuyện cần muốn nói.
- Được, đi thôi.
Lê Giang Nam cất tiếng nói, Nam Cung Hiên muốn nói chuyện gì tự nhiên hắn biết, mà lúc này Nam Cung Hiên đối với những luyện khí sư khác đã không còn cảm thấy hứng thú, bọn họ cũng đều là những thanh niên nhưng so với Nhạc Thành thì là một người trên trời, một người dưới đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Nhạc Thành cất tiếng nói, bảo giáp và binh khí cũng không có tác dụng gì với Nhạc Thành bây giờ, luyện chế cũng không tốn bao nhiêu thời gian, với lại Nhạc Thành cũng muốn hôm nào đó luyện chế binh khí cho Thanh Bối Ma Ngưu và Tứ Sí Ma Ưng.
- Được rồi, ta không khách khí, dù sao đây cũng là cho vị hôn thê của ngươi, cũng đừng nói ta chiếm tiện nghi.
Lê Giang Nam khẽ cười nói, yêu thích vuốt ve bảo giáp.
Nghe thấy Nhạc Thành đã nói như vậy, Nam Cung Hiên cũng không có cách nào khác, lần trước thanh kiếm kia hắn miễn cưỡng cầm lấy, vẫn sợ Nhạc Thành thu về, đối với thanh kiếm kia, Nam Cung Hiên tự nhiên là biết giá trị của nó.
Nhạc Thành chuyện này xong rồi, ngươi trước hết hãy cùng ta đi thăm Vạn Kim Môn, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.
Sau đó lập tức Nam Cung Hiên nói với Lê Giang Nam:
- Lê môn chủ cũng cùng đi một chuyến với chúng ta được không? Chúng ta có chuyện cần muốn nói.
- Được, đi thôi.
Lê Giang Nam cất tiếng nói, Nam Cung Hiên muốn nói chuyện gì tự nhiên hắn biết, mà lúc này Nam Cung Hiên đối với những luyện khí sư khác đã không còn cảm thấy hứng thú, bọn họ cũng đều là những thanh niên nhưng so với Nhạc Thành thì là một người trên trời, một người dưới đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1346
|