- Ta thật khờ, có thể đưa cho ta năm viên thất phẩm cao giai đan dược, người như thế có thể là người bình thường sao.
Dương Tú Tú lẩm bẩm nói.
- Đây có chuyện gì?
Đám trưởng lão cùng hộ pháp cũng trợn mắt há hốc mồm, các nàng không biết phát sinh sự tình gì, hắc bào thanh niên cũng là đấu tôn cường giả, các nàng dĩ nhiên đã nhìn ra.
- Thật đúng là đấu tôn cường giả, tựa hồ thực lực còn hơn áo xám thanh niên một chút.
La Phương ngạc nhiên, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi.
Mà lúc này áo lam lão phụ mỉm cười, cũng thầm nghĩ trong lòng:
- Còn tưởng rằng mờ mắt nhìn lầm, xem ra tiểu tử này che dấu thật đúng là quá thâm rồi.
Lúc này cũng có người sắc mặt khó coi, Lương Thiền cùng U Minh tông lão tổ kia sắc mặt không tốt lắm, ngay cả Lưu Quyên sắc mặt cũng khó coi.
- Phốc.
Triệu Hoa bị Nhạc Thành đánh bay, nửa khắc sau mới giãy dụa đứng dậy, trước người tràn đầy vết máu, trên mặt nhìn Nhạc Thành, trong mắt ánh mắt rực hỏa, đến lúc này nàng mới hiểu được, nàng bị người này dùng kế giả trư ăn lão hổ rồi.
Triệu Hoa bị thương cũng không nhẹ, đấu khí trong cơ thể cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều bị chấn động kịch liệt.
- Xích.
Cố nén thương thế, Triệu Hoa đi tới bên người Khương Võ.
- Kế tiếp giao cho ta, ngươi đứng ở bên cạnh. Nhạc Thành nhìn Trầm Linh, sau đó ánh mắt quét về phía Khương Vũ cùng Triệu Hoa.
Nhạc Thành, ngươi đi sao, ta còn có thể duy trì được.
Trầm Linh nhìn Nhạc Thành nói, tràng cảnh vừa rồi nàng đều xem ở trong mắt, Nhạc Thành lúc này thể hiện thực lực làm cho nàng biết, hắc bào thanh niên bên người nàng thực lực so với nàng còn mạnh hơn.
- Không cần, ngươi nghỉ ngơi là được rồi, ta sẽ không để cho ngươi bị thương đâu.
Nhạc Thành nhìn Trầm Linh lập tức mỉm cười.
Nhìn ánh mắt tự tin, còn có vẻ cương nghị, Trầm Linh không tự chủ được gật gật đầu, đứng trước hắc bào nam tử, nàng cảm giác được bản thân mình rất an toàn, căn bản không thể phản kháng.
- Ngươi chết chắc rồi.
Nhạc Thành lập tức toát ra lãnh ý, trong ánh mắt ngập trời sát ý, Trầm Linh bị thương, hắn sẽ đòi lại gấp trăm lần.
Cảm giác được Nhạc Thành tràn ngập lãnh ý, Trầm Linh cảm giác được như đang ở mùa xuân ấm áp vậy, tại lãnh ý của hắn, nàng giống như khuyết thiếu cái gì đó, mà nay từ trên người hắc bào thanh niên, nàng tìm được rồi.
- Hừ, ngươi rốt cuộc là loại người nào.
Khương Vũ nhìn chăm chú vào Nhạc Thành, sắc mặt có một tia biến hóa. Hắn lúc trước muốn đánh chết Trầm Linh để lấy trữ vật nhẫn, xem ra lúc này phải đánh chết hắc bào thanh niên mới được.
- Ta là người như thế nào, rất nhanh ngươi xuống địa ngục mà hỏi.
Vừa dứt lời, thân ảnh Nhạc Thành cũng nhanh chóng lao tới, lập tức quanh thân thanh mang tràn ngập.
- Khương Võ, ngươi trước đối phó với hắn, ta đi đối phó Trầm Linh.
Triệu Hoa do dự một chút, nhìn Trầm Linh tựa hồ thương thế so với nàng còn nghiêm trọng hơn, nàng nghĩ đến có thể đánh chết Trầm Linh xong, Hồ điệp cốc cốc chủ có thể rơi vào tay nàng.
- Xích.
Triệu Hoa thân ảnh chợt lóe, lập tức đi về phía trước, quanh thân một mảnh cường hãn đấu khí tràn ngập. Tuy rằng Triệu Hoa bị thương, nhưng so với Trầm Linh còn yếu hơn, Nhạc Thành bởi vì nàng cũng là thần nữ Hồ điệp cốc, cho nên cũng không hạ sát thủ, nếu không dựa vào thực lực Triệu Hoa là nhất tinh đấu tôn, hơn nữa Nhạc Thành ở hàn đàm đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, cách Nguyên Anh kỳ hậu kỳ cũng không xa, loại thực lực này Nhạc Thành kích sát Triệu Hoa, quả thực quá dễ dàng.
- Hừ, là ngươi muốn chết, đừng trách ta. Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|