Đi đến cửa hàng, Nhạc Thành không tự chủ nhớ tới Vân Phỉ Phỉ, lâu rồi không gặp lại, không biết nàng ta đã thế nào.
- Tiểu thư, tiểu thư muốn mua đan dược phải không, tại hạ đối với đan dược có chút nghiên cứu, có thể giúp tiểu thư giới thiệu một chút.
Một thanh niên áo trắng tiến lại bên cạnh nói.
- Ta tùy tiện nhìn mà thôi, không cần người khác giới thiệu.
Trầm Linh nhìn thanh niên áo trắng một chút rồi xoay người rời đi.
- Aizz, tiểu thư, tại hạ có một viên bát phẩm đan dược, không bằng tặng cho tiểu thư được không?
Nam nhân áo trắng thân ảnh như điện sau đó lập tức lấy ra một hộp gấm, trong đó là một viên bát phẩm đan dược.
Một đạo hắc ảnh như điện xuất hiện, một thanh niên áo đen hiện ra trước mặt Trầm Linh, miệng hắn quát lớn:
- Cút ngay.
- Hừ, ngươi là người phương nào.
Dương Thiếu Phong nhìn thấy thanh niên áo đen này thì vẻ mặt biến đổi, lập tức hung hăng hỏi.
- ta nói lại lần cuối cùng, ngươi cút ngay.
Nhạc Thành trầm sắc mặt xuống, trong mắt hiện ra một hàn ý.
- Công tử.
Lão giả phía sau lưng vội vàng đi tới bên cạnh Dương Thiếu Phong.
- Tiểu tử này thật ngông cuồng, bổn công tử sẽ không đi, xem ngươi làm gì được?
Dương Thiếu Phong hiện ra một vẻ âm trầm nhìn Nhạc Thành phía trước.
Nhạc Thành chăm chú nhìn nam tử áo trắng, sau lưng là ba lão giả tu vi Đấu Tôn, một người là nhị tinh, một người là tam tinh, còn có một tứ tinh Đấu tôn.
- Không cút thì ngươi chết là được.
Không đợi Nhạc Thành nói, Thanh Bối Ma Ngưu đã vung một quyền tấn công về phía Dương Thiếu Phong.
- Hừ, dám động thủ với công tử nhà ta.
Nhị tinh Đấu tôn sau lưng Dương Thiếu Phong do dự một chút, lập tức nghênh hướng.
- Dừng tay, chẳng lẽ các ngươi muốn phá hủy tiểu điếm của ta sao?
Đúng lúc này một lão nhân xuất hiện bên cạnh Thanh Bối Ma Ngưu trong tay khẽ cản lại
- Thực lực rất mạnh.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi, vừa rồi hắn đã chú ý tới lão giả này, lão giả này chỉ ngồi yên một chỗ mà thôi, thân hình không có bất kỳ lưu động nào, Nhạc Thành cũng chỉ cho rằng lão là người bình thường mà thôi, không ngờ mình nhìn sai rồi, Thanh Bối Ma Ngưu thực lực đủ chống lại tam tinh Đấu Tôn mà cũng không thể chống lại.
Dương Thiếu Phong ở bên cạnh cũng kinh ngạc, ông già này thực lực thật quá kinh khủng.
- Muốn động thủ thì các ngươi hãy đi ra bên ngoài, đừng hủy diệt chỗ này.
Lão giả già yếu này nói với Nhạc Thành và Dương Thiếu Phong, sau đó thân hình lay chuyển rồi ngồi lại trên ghế.
- Tiểu tử, đêm nay ngươi tới tửu điếm một chút, ta có chút chuyện thương lượng với ngươi.
Sau đó một thanh âm nhẹ nhàng lọt vào tai Nhạc Thành khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nao nao.
- Linh Nhi, chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành hơi biến đổi sắc mặt lập tức hướng ra ngoài cửa.
- Hừ, coi như tên tiểu tử ngươi gặp may.
Dương Thiếu Phong hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành, sau đó nhìn lão giả lụ khụ kia đành phải bực tức rời bỏ, dựa vào trực giác của hắn, lão giả này cũng không phải là nhân vật đơn giản, không nên chạm vào.
- Nhạc Thành, chúng ta trở về đi.
Trầm Linh cất tiếng nói với Nhạc Thành bị thanh niên áo trắng quấy nhiễu, nàng đã không còn tâm tình đi dạo.
Nhạc Thành đi ra khỏi cửa hàng, ánh mắt quay lại nhìn thanh niên áo trắng, sắc mặt trầm xuống rồi nói:
- Được rồi, chúng ta về trước đi.
Đòan người Nhạc Thành đã rời khỏi cuẳ hàng, ở bên trong cửa hàng ánh mắt của lão giả tràn ngập tinh quang mà lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này linh hồn lực rất mạnh, không biết có đủ hay không?
Quay lại thung lũng Tuyệt Tình, Nhạc Thành trên đường nghĩ tới thanh âm truyền âm của lão giả kia, lại nghĩ tới thanh niên kia, khí tức đúng là không tệ, thân thể cường hãn, hẳn là tam tinh Đấu Tôn, mặc khác cũng là bát phẩm trung giai luyện dược sư, xem ra người của Luyện dược sư công hội thật là cường hãn.
Chỉ là tên tiểu tử này dám chọc vào mình thật là không thích hợp, mình phải giáo huấn hắn cho tốt. Luyện Dược sư công hội sao ???
Đêm khuya một thân ảnh màu đen thả người trên không trung, khí tức thu liễm, đoán chừng không người nào phát hiện ra.
Ở bên trong thành Vân Trung, tại một cửa hàng ở hậu viện, có một lão giả tuổi già sức yếu đang ngồi ở trong đó, sắc mặt của lão giả đột nhiên hơn biến đổi, hướng về phía bên trong mà nói:
- Đến thì vào đi, ta đợi ngươi đã lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
- Tiểu thư, tiểu thư muốn mua đan dược phải không, tại hạ đối với đan dược có chút nghiên cứu, có thể giúp tiểu thư giới thiệu một chút.
Một thanh niên áo trắng tiến lại bên cạnh nói.
- Ta tùy tiện nhìn mà thôi, không cần người khác giới thiệu.
Trầm Linh nhìn thanh niên áo trắng một chút rồi xoay người rời đi.
- Aizz, tiểu thư, tại hạ có một viên bát phẩm đan dược, không bằng tặng cho tiểu thư được không?
Nam nhân áo trắng thân ảnh như điện sau đó lập tức lấy ra một hộp gấm, trong đó là một viên bát phẩm đan dược.
Một đạo hắc ảnh như điện xuất hiện, một thanh niên áo đen hiện ra trước mặt Trầm Linh, miệng hắn quát lớn:
- Cút ngay.
- Hừ, ngươi là người phương nào.
Dương Thiếu Phong nhìn thấy thanh niên áo đen này thì vẻ mặt biến đổi, lập tức hung hăng hỏi.
- ta nói lại lần cuối cùng, ngươi cút ngay.
Nhạc Thành trầm sắc mặt xuống, trong mắt hiện ra một hàn ý.
- Công tử.
Lão giả phía sau lưng vội vàng đi tới bên cạnh Dương Thiếu Phong.
- Tiểu tử này thật ngông cuồng, bổn công tử sẽ không đi, xem ngươi làm gì được?
Dương Thiếu Phong hiện ra một vẻ âm trầm nhìn Nhạc Thành phía trước.
Nhạc Thành chăm chú nhìn nam tử áo trắng, sau lưng là ba lão giả tu vi Đấu Tôn, một người là nhị tinh, một người là tam tinh, còn có một tứ tinh Đấu tôn.
- Không cút thì ngươi chết là được.
Không đợi Nhạc Thành nói, Thanh Bối Ma Ngưu đã vung một quyền tấn công về phía Dương Thiếu Phong.
- Hừ, dám động thủ với công tử nhà ta.
Nhị tinh Đấu tôn sau lưng Dương Thiếu Phong do dự một chút, lập tức nghênh hướng.
- Dừng tay, chẳng lẽ các ngươi muốn phá hủy tiểu điếm của ta sao?
Đúng lúc này một lão nhân xuất hiện bên cạnh Thanh Bối Ma Ngưu trong tay khẽ cản lại
- Thực lực rất mạnh.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi, vừa rồi hắn đã chú ý tới lão giả này, lão giả này chỉ ngồi yên một chỗ mà thôi, thân hình không có bất kỳ lưu động nào, Nhạc Thành cũng chỉ cho rằng lão là người bình thường mà thôi, không ngờ mình nhìn sai rồi, Thanh Bối Ma Ngưu thực lực đủ chống lại tam tinh Đấu Tôn mà cũng không thể chống lại.
Dương Thiếu Phong ở bên cạnh cũng kinh ngạc, ông già này thực lực thật quá kinh khủng.
- Muốn động thủ thì các ngươi hãy đi ra bên ngoài, đừng hủy diệt chỗ này.
Lão giả già yếu này nói với Nhạc Thành và Dương Thiếu Phong, sau đó thân hình lay chuyển rồi ngồi lại trên ghế.
- Tiểu tử, đêm nay ngươi tới tửu điếm một chút, ta có chút chuyện thương lượng với ngươi.
Sau đó một thanh âm nhẹ nhàng lọt vào tai Nhạc Thành khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nao nao.
- Linh Nhi, chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành hơi biến đổi sắc mặt lập tức hướng ra ngoài cửa.
- Hừ, coi như tên tiểu tử ngươi gặp may.
Dương Thiếu Phong hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành, sau đó nhìn lão giả lụ khụ kia đành phải bực tức rời bỏ, dựa vào trực giác của hắn, lão giả này cũng không phải là nhân vật đơn giản, không nên chạm vào.
- Nhạc Thành, chúng ta trở về đi.
Trầm Linh cất tiếng nói với Nhạc Thành bị thanh niên áo trắng quấy nhiễu, nàng đã không còn tâm tình đi dạo.
Nhạc Thành đi ra khỏi cửa hàng, ánh mắt quay lại nhìn thanh niên áo trắng, sắc mặt trầm xuống rồi nói:
- Được rồi, chúng ta về trước đi.
Đòan người Nhạc Thành đã rời khỏi cuẳ hàng, ở bên trong cửa hàng ánh mắt của lão giả tràn ngập tinh quang mà lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử này linh hồn lực rất mạnh, không biết có đủ hay không?
Quay lại thung lũng Tuyệt Tình, Nhạc Thành trên đường nghĩ tới thanh âm truyền âm của lão giả kia, lại nghĩ tới thanh niên kia, khí tức đúng là không tệ, thân thể cường hãn, hẳn là tam tinh Đấu Tôn, mặc khác cũng là bát phẩm trung giai luyện dược sư, xem ra người của Luyện dược sư công hội thật là cường hãn.
Chỉ là tên tiểu tử này dám chọc vào mình thật là không thích hợp, mình phải giáo huấn hắn cho tốt. Luyện Dược sư công hội sao ???
Đêm khuya một thân ảnh màu đen thả người trên không trung, khí tức thu liễm, đoán chừng không người nào phát hiện ra.
Ở bên trong thành Vân Trung, tại một cửa hàng ở hậu viện, có một lão giả tuổi già sức yếu đang ngồi ở trong đó, sắc mặt của lão giả đột nhiên hơn biến đổi, hướng về phía bên trong mà nói:
- Đến thì vào đi, ta đợi ngươi đã lâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1346
|