Sắc mặt của Trần Tân lại biến đổi lớn, thân hình của hắn như tai chớp biến mất ngay tại chỗ, trong tay hắn là một ngọn lửa nóng bỏng quét về phía Nhạc Thành.
- Âm Dương Kiếm, đi.
Nhạc Thành đã sớm có chuẩn bị, thủ ấn của hắn đánh ra, quang mang của Âm Dương Kiếm tràn ngập, ngay lập tức bảy luồng kiếm quang bắn về phía Trần Tân.
- Xoẹt xoẹt.
Trần Tân phát ra ngọn lửa xong liền thu hồi Sát Yêu Diễm, đồng thời thân hình của hắn nhanh chóng lui lại, sắc mặt của Trần Tân trở nên tái nhợt, thân hình cũng trở nên chật vật.
- Xoẹt xoẹt.
Âm Dương Kiếm phát ra một luồng sáng đánh về phía ngọn lửa, sau đó liền quay lại sau lưng của Nhạc Thành.
- Không ngờ Nhạc gia cũng có dị hỏa, thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.
Trần Xuân chăm chú nhìn Nhạc Thành mà nói, trên khuôn mặt của hắn cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, hắn nhìn thấy Nhạc Thành có chút gì đặc biệt, ngay cả hắn cũng không cảm nhận được thực lực của Nhạc Thành.
Trong lòng Nhạc Xuân, Nhạc Thành có lẽ chỉ là một thanh niên mới ngồi lên ghế tộc trưởng, tất cả đều không để vào mắt, cho nên mới nghĩ đến chuyện giáo huấn hắn. Đánh cước ba mươi viên đan dược cửu phẩm trung giai là một số lượng rất lớn, đối với Nhạc gia chắc chắn sẽ bị chảy máu nhưng cũng thuộc phạm vi chịu được của bọn họ, nếu cao quá có thể khiến Nhạc gia tức giận, đến lúc đó thì không tốt. s
Nhưng mà hiện tại xem ra thực lực của Nhạc Thành không tệ, cộng thêm thủ đoạn quỷ dị kia, đúng là có bổn sự.
-Nhạc tộc trưởng, không biết đây là dị hỏa gì?
Trần Tân cất tiếng hỏi Nhạc Thành, ngọn lửa này hắn vô cùng hiếu kỳ, ngay cả Sát Yêu Diễm cũng không địch lại, thật là khó tưởng tượng.
- Đây không phải là dị hỏa, nói ra ông cũng không hiểu.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Nhạc tộc trưởng đã không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng.
Trần Tân biến đổi sắc mặt, sau đó lời nói trở nên giận dữ, hắn còn tưởng Nhạc Thành cố ý không nói.
Nhạc Thành cũng không giải thích, đồng thời sắc mặt của hắn trầm xuống, thân hình nhanh chóng lui lại, bởi vì lúc này Trần Tân đã thừa cơ công kích, trong tay của Trần Tân không biết từ khi nào đã có một trường côn màu đen, điên cuồng gào thét mà tấn công.
Tốc độ của Trần Tân cực nhanh trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Nhạc Thành khiến cho không gian cũng trở nên chấn động.
Tốc độ của Trần Tân vẫn là thứ khiến cho Nhạc Thành cảm thấy đau đầu nhất, thiên phú của từng tộc cũng thật cường hãn.
- Âm Dương Kiếm trận.
Nhạc Thành lui thân ảnh lại, Âm Dương Kiếm như tia chớp bạo lướt, ngay lập tức một võng kiếm hướng về phía côn của Trần Tân mà phóng tới.
Đúng lúc này Trần Tân nở ra một nụ cười quỷ dị, côn mang của hắn phóng ra, toàn thân hắn bao trùm một mảng đấu khí điên dại.
Một côn mang bao trùm không gian mấy nghìn thước, thân ảnh của Nhạc Thành sau đó nhanh chóng lui lại.
- Thiên giai đỉnh cấp đấu kỹ.
Nhạc Thành biên đổi sắc mặt, đây tuyệt đối là Thiên giai đỉnh cấp đấu kỹ mới có được uy lực như vậy.
Côn mang tràn ngập khắp bầu trời, Âm Dương Kiếm của Nhạc Thành cũng bị côn mang kích tán, khí tức cường hãn tràn ngập xung quanh.
- Xoẹt xoẹt.
Ánh sáng của Âm Dương Kiếm trở nên ảm đạm, bảy thanh Âm Dương Kiếm bị côn mang bao phủ như sắp đổ.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi lớn, thủ ấn của hắn cáp tốc biến đổi, hắn tựa hồ như biết rằng Âm Dương Kiếm với mình liên thủ cũng không đánh lại, thần thức của hắn cản tại bên ngoài côn mang.
- Thu.
Thủ ấn của Nhạc Thành biên đổi, Âm Dương Kiếm va chạm vào côn mang tạo ra tiếng ông ông, không thể thoát khỏi sự trói buộc của côn mang.
- Xoẹt xoẹt.
Côn mang trở nên cuồn cuộn, ngay lập tức bao phủ quanh thân hình của Nhạc Thành.
- Ầm ầm.
Dưới sự bao phủ của côn mang, Nhạc Thành cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng lớn thôn phệ, thân hình của hắn cũng không thể nhúc nhích.
- Tiểu tử này hình như hơi phiền phức. Bạn đang đọc truyện tại
- Âm Dương Kiếm, đi.
Nhạc Thành đã sớm có chuẩn bị, thủ ấn của hắn đánh ra, quang mang của Âm Dương Kiếm tràn ngập, ngay lập tức bảy luồng kiếm quang bắn về phía Trần Tân.
- Xoẹt xoẹt.
Trần Tân phát ra ngọn lửa xong liền thu hồi Sát Yêu Diễm, đồng thời thân hình của hắn nhanh chóng lui lại, sắc mặt của Trần Tân trở nên tái nhợt, thân hình cũng trở nên chật vật.
- Xoẹt xoẹt.
Âm Dương Kiếm phát ra một luồng sáng đánh về phía ngọn lửa, sau đó liền quay lại sau lưng của Nhạc Thành.
- Không ngờ Nhạc gia cũng có dị hỏa, thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.
Trần Xuân chăm chú nhìn Nhạc Thành mà nói, trên khuôn mặt của hắn cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, hắn nhìn thấy Nhạc Thành có chút gì đặc biệt, ngay cả hắn cũng không cảm nhận được thực lực của Nhạc Thành.
Trong lòng Nhạc Xuân, Nhạc Thành có lẽ chỉ là một thanh niên mới ngồi lên ghế tộc trưởng, tất cả đều không để vào mắt, cho nên mới nghĩ đến chuyện giáo huấn hắn. Đánh cước ba mươi viên đan dược cửu phẩm trung giai là một số lượng rất lớn, đối với Nhạc gia chắc chắn sẽ bị chảy máu nhưng cũng thuộc phạm vi chịu được của bọn họ, nếu cao quá có thể khiến Nhạc gia tức giận, đến lúc đó thì không tốt. s
Nhưng mà hiện tại xem ra thực lực của Nhạc Thành không tệ, cộng thêm thủ đoạn quỷ dị kia, đúng là có bổn sự.
-Nhạc tộc trưởng, không biết đây là dị hỏa gì?
Trần Tân cất tiếng hỏi Nhạc Thành, ngọn lửa này hắn vô cùng hiếu kỳ, ngay cả Sát Yêu Diễm cũng không địch lại, thật là khó tưởng tượng.
- Đây không phải là dị hỏa, nói ra ông cũng không hiểu.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Nhạc tộc trưởng đã không muốn nói thì ta cũng không miễn cưỡng.
Trần Tân biến đổi sắc mặt, sau đó lời nói trở nên giận dữ, hắn còn tưởng Nhạc Thành cố ý không nói.
Nhạc Thành cũng không giải thích, đồng thời sắc mặt của hắn trầm xuống, thân hình nhanh chóng lui lại, bởi vì lúc này Trần Tân đã thừa cơ công kích, trong tay của Trần Tân không biết từ khi nào đã có một trường côn màu đen, điên cuồng gào thét mà tấn công.
Tốc độ của Trần Tân cực nhanh trong chớp mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Nhạc Thành khiến cho không gian cũng trở nên chấn động.
Tốc độ của Trần Tân vẫn là thứ khiến cho Nhạc Thành cảm thấy đau đầu nhất, thiên phú của từng tộc cũng thật cường hãn.
- Âm Dương Kiếm trận.
Nhạc Thành lui thân ảnh lại, Âm Dương Kiếm như tia chớp bạo lướt, ngay lập tức một võng kiếm hướng về phía côn của Trần Tân mà phóng tới.
Đúng lúc này Trần Tân nở ra một nụ cười quỷ dị, côn mang của hắn phóng ra, toàn thân hắn bao trùm một mảng đấu khí điên dại.
Một côn mang bao trùm không gian mấy nghìn thước, thân ảnh của Nhạc Thành sau đó nhanh chóng lui lại.
- Thiên giai đỉnh cấp đấu kỹ.
Nhạc Thành biên đổi sắc mặt, đây tuyệt đối là Thiên giai đỉnh cấp đấu kỹ mới có được uy lực như vậy.
Côn mang tràn ngập khắp bầu trời, Âm Dương Kiếm của Nhạc Thành cũng bị côn mang kích tán, khí tức cường hãn tràn ngập xung quanh.
- Xoẹt xoẹt.
Ánh sáng của Âm Dương Kiếm trở nên ảm đạm, bảy thanh Âm Dương Kiếm bị côn mang bao phủ như sắp đổ.
Sắc mặt của Nhạc Thành biến đổi lớn, thủ ấn của hắn cáp tốc biến đổi, hắn tựa hồ như biết rằng Âm Dương Kiếm với mình liên thủ cũng không đánh lại, thần thức của hắn cản tại bên ngoài côn mang.
- Thu.
Thủ ấn của Nhạc Thành biên đổi, Âm Dương Kiếm va chạm vào côn mang tạo ra tiếng ông ông, không thể thoát khỏi sự trói buộc của côn mang.
- Xoẹt xoẹt.
Côn mang trở nên cuồn cuộn, ngay lập tức bao phủ quanh thân hình của Nhạc Thành.
- Ầm ầm.
Dưới sự bao phủ của côn mang, Nhạc Thành cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng lớn thôn phệ, thân hình của hắn cũng không thể nhúc nhích.
- Tiểu tử này hình như hơi phiền phức. Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|