- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành nhìn Thanh Đồng nói, lập tức thân hình rơi xuống mặt đất.
- Ngươi bổ trí cấm chế quá yếu, ta một mắt cũng có thể nhìn thấy được.
Thanh Đồng sau khi hạ xuống, nhìn Nhạc Thành nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên trái, ở đây chính là chỗ mà Nhạc Thành bố trí cấm chế.
Nhìn Thanh Đồng, sắc mặt Nhạc Thành biến sắc, hắn lập tức cười khổ một tiếng, sau đó, thủ ấn trong tay đánh ra thu hồi cấm chế, lúc này cửa sơn động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Nhạc Thành, ngươi không sao chứ, có gặp nguy hiểm gì không.
Cấm chế vừa mở ra, Yến Hiểu Kỳ, Đông Phương Lạc Nhan, Tôn Thi Thi và đám Hắc ưng đi ra, một ngày qua đi không có thấy Nhạc Thành trở về, trong lòng chúng nữ đã sớm sốt ruột vô cùng, nhưng do Nhạc Thành bố trí cấm chế, chúng nữ cũng không ra khỏi sơn động được, chỉ có thể lo lắng mà thôi.
- Ta không sao, sáng mai chúng ta đi.
Nhạc Thành nhìn mọi người nói, trong thung lũng yêu thú đã tán đi, lại có Thanh Đồng đi cùng, về sau gặp Yêu thú cũng không cần lo lắng nữa.
- Ồ, Nhạc Thành, tiểu hài tử này là ai, ngươi từ nơi nào mang về vậy, lại đáng yêu như vậy.
Tôn Thi Thi nhìn thấy Thanh Đồng bên người Nhạc Thành, không khỏi kinh ngạc, lập tức ưa thích ngay, nàng đi tới trước mặt Thanh Đồng, sau đó sờ lên đầu Thanh Đồng nói.
- Đúng vậy, Nhạc Thành, chàng từ nơi nào mang về tới.
Yến Hiểu Kỳ nghi ngờ hỏi, nàng nhìn thấy Thanh Đồng thoạt nhìn cao một thước, là tiểu hài tử khoảng mười tuổi, trên mặt ngây thơ vô cùng.
- Sau này ta nói cho các ngươi rõ.
Nhạc Thành nhìn chúng nữ ưa thích Thanh Đồng, trong lòng thầm nghĩ, nếu chúng nữ gặp được bản thể Thanh Đồng thì đã sớm dọa chạy rồi.
Phi hành nhiều giờ, cộng thêm công kích của Thanh Đồng, Nhạc Thành lúc này cần khôi phục thực lực, lập tức tiến nhập trong sơn động điều tức, hắn quyết định sáng ngày mai đi qua dãy núi . Bạn đang đọc truyện tại
Nhạc Thành nhìn Thanh Đồng nói, lập tức thân hình rơi xuống mặt đất.
- Ngươi bổ trí cấm chế quá yếu, ta một mắt cũng có thể nhìn thấy được.
Thanh Đồng sau khi hạ xuống, nhìn Nhạc Thành nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên trái, ở đây chính là chỗ mà Nhạc Thành bố trí cấm chế.
Nhìn Thanh Đồng, sắc mặt Nhạc Thành biến sắc, hắn lập tức cười khổ một tiếng, sau đó, thủ ấn trong tay đánh ra thu hồi cấm chế, lúc này cửa sơn động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Nhạc Thành, ngươi không sao chứ, có gặp nguy hiểm gì không.
Cấm chế vừa mở ra, Yến Hiểu Kỳ, Đông Phương Lạc Nhan, Tôn Thi Thi và đám Hắc ưng đi ra, một ngày qua đi không có thấy Nhạc Thành trở về, trong lòng chúng nữ đã sớm sốt ruột vô cùng, nhưng do Nhạc Thành bố trí cấm chế, chúng nữ cũng không ra khỏi sơn động được, chỉ có thể lo lắng mà thôi.
- Ta không sao, sáng mai chúng ta đi.
Nhạc Thành nhìn mọi người nói, trong thung lũng yêu thú đã tán đi, lại có Thanh Đồng đi cùng, về sau gặp Yêu thú cũng không cần lo lắng nữa.
- Ồ, Nhạc Thành, tiểu hài tử này là ai, ngươi từ nơi nào mang về vậy, lại đáng yêu như vậy.
Tôn Thi Thi nhìn thấy Thanh Đồng bên người Nhạc Thành, không khỏi kinh ngạc, lập tức ưa thích ngay, nàng đi tới trước mặt Thanh Đồng, sau đó sờ lên đầu Thanh Đồng nói.
- Đúng vậy, Nhạc Thành, chàng từ nơi nào mang về tới.
Yến Hiểu Kỳ nghi ngờ hỏi, nàng nhìn thấy Thanh Đồng thoạt nhìn cao một thước, là tiểu hài tử khoảng mười tuổi, trên mặt ngây thơ vô cùng.
- Sau này ta nói cho các ngươi rõ.
Nhạc Thành nhìn chúng nữ ưa thích Thanh Đồng, trong lòng thầm nghĩ, nếu chúng nữ gặp được bản thể Thanh Đồng thì đã sớm dọa chạy rồi.
Phi hành nhiều giờ, cộng thêm công kích của Thanh Đồng, Nhạc Thành lúc này cần khôi phục thực lực, lập tức tiến nhập trong sơn động điều tức, hắn quyết định sáng ngày mai đi qua dãy núi . Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|