- Sự tình gì mà chàng thần bí như vậy, yên tâm đi, ta sẽ không nói, chàng có thể tin tưởng ta.
Tôn Thi Thi hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành một cái, tựa hồ là bởi vì Nhạc Thành không tin nàng cho nên nàng mới tức giận vậy.
- Yên tâm, chàng cũng có thể tin tưởng ta, bất kể là ta đã thấy cái gì, coi như là tộc trưởng, trưởng lão có hỏi, ta cũng không nói.
Đông Phương Lạc Nhan nhìn Nhạc Thành nói, nàng cũng tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Thành.
- Tộc trưởng yên tâm, ta nhất định không nói.
Nhạc Siêu cam đoan nói.
- Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin tưởng sao?
Yến Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn Nhạc Thành một cái nói.
- Không phải không tin tưởng, chỉ là chuyện này quan hệ trọng đại mà thôi, cho nên nhắc nhở các nàng một chút, các nàng đã biết hết thảy, về sau có bất kỳ người hỏi thì nói rằng chưa từng gặp qua là được rồi.
Nhạc Thành dặn dò lần nữa.
Nhạc Thành cũng không phải không tin tưởng mọi người, đặc biệt là Yến Hiểu Kỳ, Nhạc Thành tin tưởng nhất, nhưng Nhạc Thành có chút lo lắng Đông Phương Lạc Nhan, Tôn Thi Thi, Nhạc Thành đối với hai nữ nhân không có nắm chắc.
Bất quá được mình dặn dò, sau đó, Nhạc Thành cũng tin tưởng hai nữ tử này.
- Các nàng đứng yên ở nơi này, mặc kệ nhìn thấy cái gì, các nàng không nên cử động.
Nhạc Thành nói.
- Xùy.
Nhạc Thành do dự một chút, sau đó thả người hướng không trung bay đi, thần thức thả ra, Nhạc Thành biết rõ địa điểm chín viên Linh châu Thượng cổ, còn một ngày nữa, Nhạc Thành không thể không thu lại chín viên Linh châu Thượng cổ được.
Tiếp sau đó, thủ ấn trong tay Nhạc Thành đánh ra, lập tức một mảnh thanh mang tràn ngập ra.
Đồng thời, trong đầu Nhạc Thành thần thức khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ về phía chín viên Linh châu Thượng cổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Tôn Thi Thi hung hăng trợn mắt nhìn Nhạc Thành một cái, tựa hồ là bởi vì Nhạc Thành không tin nàng cho nên nàng mới tức giận vậy.
- Yên tâm, chàng cũng có thể tin tưởng ta, bất kể là ta đã thấy cái gì, coi như là tộc trưởng, trưởng lão có hỏi, ta cũng không nói.
Đông Phương Lạc Nhan nhìn Nhạc Thành nói, nàng cũng tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Thành.
- Tộc trưởng yên tâm, ta nhất định không nói.
Nhạc Siêu cam đoan nói.
- Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin tưởng sao?
Yến Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn Nhạc Thành một cái nói.
- Không phải không tin tưởng, chỉ là chuyện này quan hệ trọng đại mà thôi, cho nên nhắc nhở các nàng một chút, các nàng đã biết hết thảy, về sau có bất kỳ người hỏi thì nói rằng chưa từng gặp qua là được rồi.
Nhạc Thành dặn dò lần nữa.
Nhạc Thành cũng không phải không tin tưởng mọi người, đặc biệt là Yến Hiểu Kỳ, Nhạc Thành tin tưởng nhất, nhưng Nhạc Thành có chút lo lắng Đông Phương Lạc Nhan, Tôn Thi Thi, Nhạc Thành đối với hai nữ nhân không có nắm chắc.
Bất quá được mình dặn dò, sau đó, Nhạc Thành cũng tin tưởng hai nữ tử này.
- Các nàng đứng yên ở nơi này, mặc kệ nhìn thấy cái gì, các nàng không nên cử động.
Nhạc Thành nói.
- Xùy.
Nhạc Thành do dự một chút, sau đó thả người hướng không trung bay đi, thần thức thả ra, Nhạc Thành biết rõ địa điểm chín viên Linh châu Thượng cổ, còn một ngày nữa, Nhạc Thành không thể không thu lại chín viên Linh châu Thượng cổ được.
Tiếp sau đó, thủ ấn trong tay Nhạc Thành đánh ra, lập tức một mảnh thanh mang tràn ngập ra.
Đồng thời, trong đầu Nhạc Thành thần thức khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ về phía chín viên Linh châu Thượng cổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1346
|