Nhạc Thành ho khan vài tiếng, loại vấn đề này cần phải cẩn thận trả lời mới được, hồi lâu sau hắn nói:
- Dĩ nhiên không phải thế, tất cả đều rất đẹp, nàng thì có ngọc thể giống như một đóa hoa mai nở rộ ngày đầu đông vậy, quả thật là vô cùng kiều diễm. Nàng là tuyệt đại giai nhân y như tiên tử hạ phàm, lại tràn đầy khí chất tiên thiên thoát tục, hai chân thon dài cân xứng làm tăng thêm vẻ gợi cảm, chỉ cần giảm một phân là quá ít tăng một phân là quá nhiều. Vòng eo tinh tế, bầu ngực cao vút mịn màng, da thịt trơn nhẵn không cần dùng son phấn trang điểm mà tự động tỏa sáng như ngọc. Môi son răng trắng, hai mắt sáng ngời tràn ngập tình cảm, còn có...
Nhạc Thành vẫn tiếp tục tuôn tràn thêm một đống từ ngữ hoa mỹ, vừa nói vừa ôm thân thể mềm mại ngọc ngà vào trong ngực, bàn tay hắn đột ngột căng thẳng tựa hồ đụng chạm vào thứ gì đó, đây là cái gì nhỉ? Cảm xúc như thế này…
Rốt cục hắn không nhịn được nữa, bàn tay chậm rãi di dộng từ phía trên thân thể lơ đãng mò vào trong y phục Lê Tiêu Dao.
Lần mò vào trong lớp y phục xúc giác bất chợt trở nên vô cùng vô tận. Khi chạm vào làn da nõn nà kia phảng phất có một lực lượng bí ẩn nào đó hấp dẫn, Nhạc Thành không nhịn được từ từ di dộng lên phía trên, rốt cục bàn tay hắn nắm lấy một thứ ấm áp và nhẵn nhụi. Nhất thời cảm giác của hắn tựa như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, không cần cố kỵ điều gì nữa.
Ngay sau đó Lê Tiêu Dao bị Nhạc Thành trêu chọc hai mắt lờ mờ quấn đầy tơ tình, môi son hé mở, bộ ngực khẽ nẩy lên, khuôn mặt đẹp bắt đầu đỏ ửng, sắc thái động tình cùng với làn da nổi lên một màu hồng phấn như trái đào vừa chín, bộ dáng cực kỳ khêu gợi.
Sau đó trong phòng dạt dào xuân ý, tiếng rên rỉ nức nở bên tai không dứt. Hai cỗ thân thể quấn chung một chỗ tạo thành một bức họa xuân sắc khiến cho người người tâm động.
Một đêm xuân hoa nở vài lần, Lê Tiêu Dao từ một tiểu thư điêu ngoa biến thành một thiếu nữ nhu thuận, phong tình vạn chủng. Một đêm kiều mỵ, một thân thể tuyệt mỹ vưu vật hiếm có trên thế gian uyển chuyển phối hợp, nàng nhịn đau đớn nghênh đón trọn một đêm.
Sáng sớm hôm sau hai người ôm nhau tỉnh lại, cả phòng mùi thơm ngào ngạt, xuân ý lan tràn quanh căn phòng nhỏ. Nhạc Thành lẳng lặng nhìn Lê Tiêu Dao, bộ dáng quốc sắc thiên hương kiều nhan, cơ thể trơn láng đầy đặn như bạch ngọc, vòng eo cong mềm dẻo như rắn, cặp vú đầy đặn tràn đầy nhựa sống. Hắn nhớ tới một đêm kiều diễm, lại nhìn cái cổ trắng noãn của Lê Tiêu Dao, mị lực mê người hoàn toàn chấn áp tâm trí hắn.
Nhạc Thành nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lê Tiêu Dao, còn nàng đột nhiên mở mắt thấy Nhạc Thành đang yên lặng ngắm mình, không khỏi hờn dỗi nói:
- Đại sắc lang, ngươi nhìn còn không đủ sao?
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Tiểu Dao, nàng rất đẹp !
Lê Tiêu Dao tình tứ đánh giá phu quân của mình, tên này lại biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên đầu gỗ chỉ biết làm cho người tức giận thôi chứ? Sau đó Lê Tiêu Dao nhận ra nàng và Nhạc Thành vẫn còn đang gắn chặt với nhau, trái tim nhất thời bất an đập lên loạn xạ. Nàng bị Nhạc Thành nhìn soi mói một hồi, tâm linh nổi lên cảm giác thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng khẽ run rẩy. Giờ khắc này bộ dáng của nàng không chỉ phong tình phóng đãng, hấp dẫn mê người, mà còn mỹ lệ hơn cả tiên hoa trên thảo nguyên.
Mặc dù Lê Tiêu Dao động tâm không dứt nhưng miệng vẫn yêu kiều nói:
- Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, hừ, chỉ sợ ngươi gặp Hiểu Kỳ tỷ, còn có Thi Thi, Hân Nhi cũng nói như thế. Khi ở chung một chỗ với các nàng, ngươi đã sớm ném ta qua một bên rồi !
Nàng chưa nói xong, Nhạc Thành đã cười hì hì ôm chặt nàng lại, cúi đầu hôn tới tấp.
Lê Tiêu Dao bị Nhạc Thành ôm chặt, thân thể mềm mại nhịn không được nữa, hai tay đẩy lên quấn lấy cổ hắn, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ đứt quãng, hai mắt nhắm lại chìm đắm trong nhu tình Nhạc Thành đưa đến.
Lê Tiêu Dao xoay người lại, hai mắt câu hồn nhiếp phách ngó sang làm cho Nhạc Thành cảm thấy nhiệt độ trong người bắt đầu dâng lên. Hắn lập tức ôm lấy Lê Tiêu Dao, cúi đầu nói:
- Tiểu Dao, không bằng chúng ta lại…
- Không được, mệt chết người…
Lê Tiêu Dao hờn dỗi trách cứ.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Không chết vì mệt thì làm sao lên đỉnh Vu Sơn được?
Vừa nói hắn vừa đưa tay vòng qua eo Lê Tiêu Dao, nhấc nàng đặt dưới thân chuẩn bị ra trận.
Lê Tiêu Dao giãy dụa một trận, khẽ nói:
- Tướng công, để cho Tiểu Dao nghỉ ngơi một chút được không? Ta thật sự không chịu nổi nữa, nếu không ta gọi Hiểu Kỳ tỷ, Thi Thi và Hân Nhi vào hầu hạ tiếp.
- Quên đi, chúng ta cũng nên rời giường rồi.
Nhạc Thành mỉm cười lui xuống, hiện tại không nên gọi mấy cô nàng kia tới. Nói không chừng sẽ có phiền toái ngập đầu, mấy cô nàng kia không có ai dễ chọc cả.
Bầu trời Hạo Đặc thành thật u ám, chúng nữ lưu luyến không rời đứng bên cạnh Nhạc Thành. Hôm nay hắn sẽ phải đi Đan Lôi thành rồi, trong ánh mắt chúng nữ lộ vẻ không nỡ xa rời, nhưng Nhạc Thành giải thích với các nàng một hồi, chúng nữ đành phải đáp ứng.
Lần này Nhạc Thành chỉ mang theo hai nàng Yến Hiểu Kỳ và Tôn Thi Thi. Hỏa lão, Yêu Huyên, Đại Hắc, Đại Song Tiểu Song, Thanh Đồng hiển nhiên luôn theo bên cạnh. Mặt khác, Nhạc Thành còn dẫn theo bốn người Khiếu Thiên, Tử Long, Ma Ưng và Yêu Cơ. Bốn người này có thực lực tương đối mạnh, Khiếu Thiên Hổ và Ma Ưng bốn cánh đủ khả năng chống lại cường giả Đấu Tôn chín sao. Còn hai người Tử Điện Mãng và Yêu Cơ cũng có thể chống cường giả Đấu Tôn tám sao. Quan trọng nhất là Nhạc Thành không sử dụng Thông Đạo Ngọc Giản để đến Đan Lôi thành. Hắn muốn phi hành từ từ lên đường, vì thế Khiếu Thiên Hổ và Ma Ưng bốn cánh tương đối thích hợp. Thực lực bốn người này xem như đủ khả năng bảo đảm an toàn trên đường rồi.
Nhạc Thành cáo biệt Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ, Tôn Thi Thi và Yêu Cơ, sau đó dẫn đầu đám người bay lên không trung. Còn Tử Điện Mãng và Ma Ưng bốn cánh, Khiếu Thiên Hổ từ biệt Thanh Bối Ma Ngưu, Thông Thiên Thử, Thiên Lang xong liền bám sát theo hắn.
Nhạc Thành bị chúng nữ lôi kéo không tha, cho đến khi Nhạc Thành đáp ứng làm xong sự tình sẽ lập tức trở lại thì chúng nữ mới buồn bã buông tay.
Ngay sau đó người của bốn phái kia cũng tới đưa tiễn. Khai báo mấy câu xong hết thảy, đám người Nhạc Thành xoay người rời đi.
- Rống rống ~!
Khiếu Thiên Hổ rốt cục được lữ hành cùng chủ nhân rồi. Nó hưng phấn không thôi bắt đầu khôi phục chân thân cao gần trăm thước bay quanh quẩn giữa không trung.
Nhạc Thành, Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ, Đại Hắc, Tôn Thi Thi, U Cơ, Yêu Cơ nhảy lên trên lưng Khiếu Thiên Hổ. Ngay sau đó Khiếu Thiên Hổ gầm thét một tiếng, vỗ cánh nhằm hướng Đan Lôi thành bay đi.
Nhìn thân ảnh Nhạc Thành biến mất ở phía chân trời, ánh mắt chúng nữ lưu luyến không rời tuôn rơi hai hàng lệ.
Khiếu Thiên Hổ bay trên không trung, Nhạc Thành vung tay kết thành thủ ấn xuất ra Hạo Thiên Tháp. Từ Hạo Đặc thành đi đến Đan Lôi thành phải tốn gần hai tháng, trong hai tháng này Nhạc Thành dự định để mọi người tu luyện bên trong Hạo Thiên Tháp.
Linh khí dày đặc bên trong Hạo Thiên Tháp rất có lợi với nhóm Yêu Cơ và Tử Điện Mãng. Thủ ấn chậm rãi biến đổi, Hạo Thiên Tháp cao lên chừng mấy chục thước, ngay sau đó Yến Hiểu Kỳ, Tôn Thi Thi, U Cơ, Đại Hắc đá đi vào trong Hạo Thiên Tháp trước. Sau đó mới tới phiên nhóm Yêu Cơ và Tử Điện Mãng, Hỏa lão, Ma Ưng bốn cánh.
Nhạc Thành chuyển thủ ấn thu hồi Hạo Thiên Tháp, sau đó khoanh chân ngồi tu luyện trên lưng Khiếu Thiên Hổ. Thời gian hai tháng này Nhạc Thành hiển nhiên không thể lãng phí, có Hạo Thiên Tháp tràn đầy linh khí hỗ trợ việc tu luyện có nhanh hơn rất nhiều.
Dọc theo đường đi, nhờ có khí tức Khiếu Thiên Hổ phóng ra ngoài nên không có bất kỳ nhân loại hay ma thú nào dám đến chêu chọc Khiếu Thiên Hổ và Nhạc Thành.
Đan Lôi thành chiếm diện tích rất rộng lớn, so với một tòa đại thành bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Bởi vì nơi này là khu vực của Luyện Dược Sư công hội. Uy danh của Luyện Dược Sư công hội có thể so sánh với bốn đại Nhân tộc và bốn đại Thú tộc. Trên Huyền Thiên đại lục bọn họ có thực lực không kém, mặc dù tính về tổng thể bọn họ không thể nào bằng bốn đại Nhân tộc và bốn đại Thú Tộc. Nhưng Luyện Dược Sư công hội lực hiệu triệu vô cùng cường hãn.
Tại Đan Lôi thành cũng như thế, bọn họ có một khu kiến trúc to lớn kéo dài miên man, tòa kiến trúc này cao chừng sáu bảy tầng. Tuyệt đối là kiến trúc cao nhất Huyền Thiên đại lục rồi, kiến trúc bình thường trên đại lục chỉ có hai ba tầng mà thôi.
Khu kiến trúc to lớn này chính là tổng hội Luyện Dược Sư công hội. Nghe nói nơi này có tồn tại luyện dược sư cửu phẩm trong truyền thuyết. Nơi này cũng là Thánh Địa của luyện dược sư, tất cả luyện dược sư đều lấy việc gia nhập Luyện Dược Sư công hội xem như vinh quang của bản thân.
Bởi vì gia nhập vào Luyện Dược Sư công hội nghĩa là nhận được thuật luyện đan bên trong Luyện Dược Sư công hội. Đối với người thường đây là cơ hội được Luyện Dược Sư công hội dạy dỗ và bồi dưỡng. Cho nên hơn ngàn năm qua, nội tình tích lũy của Luyện Dược Sư công hội cực kỳ kinh khủng.
- Dĩ nhiên không phải thế, tất cả đều rất đẹp, nàng thì có ngọc thể giống như một đóa hoa mai nở rộ ngày đầu đông vậy, quả thật là vô cùng kiều diễm. Nàng là tuyệt đại giai nhân y như tiên tử hạ phàm, lại tràn đầy khí chất tiên thiên thoát tục, hai chân thon dài cân xứng làm tăng thêm vẻ gợi cảm, chỉ cần giảm một phân là quá ít tăng một phân là quá nhiều. Vòng eo tinh tế, bầu ngực cao vút mịn màng, da thịt trơn nhẵn không cần dùng son phấn trang điểm mà tự động tỏa sáng như ngọc. Môi son răng trắng, hai mắt sáng ngời tràn ngập tình cảm, còn có...
Nhạc Thành vẫn tiếp tục tuôn tràn thêm một đống từ ngữ hoa mỹ, vừa nói vừa ôm thân thể mềm mại ngọc ngà vào trong ngực, bàn tay hắn đột ngột căng thẳng tựa hồ đụng chạm vào thứ gì đó, đây là cái gì nhỉ? Cảm xúc như thế này…
Rốt cục hắn không nhịn được nữa, bàn tay chậm rãi di dộng từ phía trên thân thể lơ đãng mò vào trong y phục Lê Tiêu Dao.
Lần mò vào trong lớp y phục xúc giác bất chợt trở nên vô cùng vô tận. Khi chạm vào làn da nõn nà kia phảng phất có một lực lượng bí ẩn nào đó hấp dẫn, Nhạc Thành không nhịn được từ từ di dộng lên phía trên, rốt cục bàn tay hắn nắm lấy một thứ ấm áp và nhẵn nhụi. Nhất thời cảm giác của hắn tựa như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, không cần cố kỵ điều gì nữa.
Ngay sau đó Lê Tiêu Dao bị Nhạc Thành trêu chọc hai mắt lờ mờ quấn đầy tơ tình, môi son hé mở, bộ ngực khẽ nẩy lên, khuôn mặt đẹp bắt đầu đỏ ửng, sắc thái động tình cùng với làn da nổi lên một màu hồng phấn như trái đào vừa chín, bộ dáng cực kỳ khêu gợi.
Sau đó trong phòng dạt dào xuân ý, tiếng rên rỉ nức nở bên tai không dứt. Hai cỗ thân thể quấn chung một chỗ tạo thành một bức họa xuân sắc khiến cho người người tâm động.
Một đêm xuân hoa nở vài lần, Lê Tiêu Dao từ một tiểu thư điêu ngoa biến thành một thiếu nữ nhu thuận, phong tình vạn chủng. Một đêm kiều mỵ, một thân thể tuyệt mỹ vưu vật hiếm có trên thế gian uyển chuyển phối hợp, nàng nhịn đau đớn nghênh đón trọn một đêm.
Sáng sớm hôm sau hai người ôm nhau tỉnh lại, cả phòng mùi thơm ngào ngạt, xuân ý lan tràn quanh căn phòng nhỏ. Nhạc Thành lẳng lặng nhìn Lê Tiêu Dao, bộ dáng quốc sắc thiên hương kiều nhan, cơ thể trơn láng đầy đặn như bạch ngọc, vòng eo cong mềm dẻo như rắn, cặp vú đầy đặn tràn đầy nhựa sống. Hắn nhớ tới một đêm kiều diễm, lại nhìn cái cổ trắng noãn của Lê Tiêu Dao, mị lực mê người hoàn toàn chấn áp tâm trí hắn.
Nhạc Thành nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lê Tiêu Dao, còn nàng đột nhiên mở mắt thấy Nhạc Thành đang yên lặng ngắm mình, không khỏi hờn dỗi nói:
- Đại sắc lang, ngươi nhìn còn không đủ sao?
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Tiểu Dao, nàng rất đẹp !
Lê Tiêu Dao tình tứ đánh giá phu quân của mình, tên này lại biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên đầu gỗ chỉ biết làm cho người tức giận thôi chứ? Sau đó Lê Tiêu Dao nhận ra nàng và Nhạc Thành vẫn còn đang gắn chặt với nhau, trái tim nhất thời bất an đập lên loạn xạ. Nàng bị Nhạc Thành nhìn soi mói một hồi, tâm linh nổi lên cảm giác thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng khẽ run rẩy. Giờ khắc này bộ dáng của nàng không chỉ phong tình phóng đãng, hấp dẫn mê người, mà còn mỹ lệ hơn cả tiên hoa trên thảo nguyên.
Mặc dù Lê Tiêu Dao động tâm không dứt nhưng miệng vẫn yêu kiều nói:
- Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, hừ, chỉ sợ ngươi gặp Hiểu Kỳ tỷ, còn có Thi Thi, Hân Nhi cũng nói như thế. Khi ở chung một chỗ với các nàng, ngươi đã sớm ném ta qua một bên rồi !
Nàng chưa nói xong, Nhạc Thành đã cười hì hì ôm chặt nàng lại, cúi đầu hôn tới tấp.
Lê Tiêu Dao bị Nhạc Thành ôm chặt, thân thể mềm mại nhịn không được nữa, hai tay đẩy lên quấn lấy cổ hắn, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ đứt quãng, hai mắt nhắm lại chìm đắm trong nhu tình Nhạc Thành đưa đến.
Lê Tiêu Dao xoay người lại, hai mắt câu hồn nhiếp phách ngó sang làm cho Nhạc Thành cảm thấy nhiệt độ trong người bắt đầu dâng lên. Hắn lập tức ôm lấy Lê Tiêu Dao, cúi đầu nói:
- Tiểu Dao, không bằng chúng ta lại…
- Không được, mệt chết người…
Lê Tiêu Dao hờn dỗi trách cứ.
Nhạc Thành mỉm cười nói:
- Không chết vì mệt thì làm sao lên đỉnh Vu Sơn được?
Vừa nói hắn vừa đưa tay vòng qua eo Lê Tiêu Dao, nhấc nàng đặt dưới thân chuẩn bị ra trận.
Lê Tiêu Dao giãy dụa một trận, khẽ nói:
- Tướng công, để cho Tiểu Dao nghỉ ngơi một chút được không? Ta thật sự không chịu nổi nữa, nếu không ta gọi Hiểu Kỳ tỷ, Thi Thi và Hân Nhi vào hầu hạ tiếp.
- Quên đi, chúng ta cũng nên rời giường rồi.
Nhạc Thành mỉm cười lui xuống, hiện tại không nên gọi mấy cô nàng kia tới. Nói không chừng sẽ có phiền toái ngập đầu, mấy cô nàng kia không có ai dễ chọc cả.
Bầu trời Hạo Đặc thành thật u ám, chúng nữ lưu luyến không rời đứng bên cạnh Nhạc Thành. Hôm nay hắn sẽ phải đi Đan Lôi thành rồi, trong ánh mắt chúng nữ lộ vẻ không nỡ xa rời, nhưng Nhạc Thành giải thích với các nàng một hồi, chúng nữ đành phải đáp ứng.
Lần này Nhạc Thành chỉ mang theo hai nàng Yến Hiểu Kỳ và Tôn Thi Thi. Hỏa lão, Yêu Huyên, Đại Hắc, Đại Song Tiểu Song, Thanh Đồng hiển nhiên luôn theo bên cạnh. Mặt khác, Nhạc Thành còn dẫn theo bốn người Khiếu Thiên, Tử Long, Ma Ưng và Yêu Cơ. Bốn người này có thực lực tương đối mạnh, Khiếu Thiên Hổ và Ma Ưng bốn cánh đủ khả năng chống lại cường giả Đấu Tôn chín sao. Còn hai người Tử Điện Mãng và Yêu Cơ cũng có thể chống cường giả Đấu Tôn tám sao. Quan trọng nhất là Nhạc Thành không sử dụng Thông Đạo Ngọc Giản để đến Đan Lôi thành. Hắn muốn phi hành từ từ lên đường, vì thế Khiếu Thiên Hổ và Ma Ưng bốn cánh tương đối thích hợp. Thực lực bốn người này xem như đủ khả năng bảo đảm an toàn trên đường rồi.
Nhạc Thành cáo biệt Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ, Tôn Thi Thi và Yêu Cơ, sau đó dẫn đầu đám người bay lên không trung. Còn Tử Điện Mãng và Ma Ưng bốn cánh, Khiếu Thiên Hổ từ biệt Thanh Bối Ma Ngưu, Thông Thiên Thử, Thiên Lang xong liền bám sát theo hắn.
Nhạc Thành bị chúng nữ lôi kéo không tha, cho đến khi Nhạc Thành đáp ứng làm xong sự tình sẽ lập tức trở lại thì chúng nữ mới buồn bã buông tay.
Ngay sau đó người của bốn phái kia cũng tới đưa tiễn. Khai báo mấy câu xong hết thảy, đám người Nhạc Thành xoay người rời đi.
- Rống rống ~!
Khiếu Thiên Hổ rốt cục được lữ hành cùng chủ nhân rồi. Nó hưng phấn không thôi bắt đầu khôi phục chân thân cao gần trăm thước bay quanh quẩn giữa không trung.
Nhạc Thành, Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ, Đại Hắc, Tôn Thi Thi, U Cơ, Yêu Cơ nhảy lên trên lưng Khiếu Thiên Hổ. Ngay sau đó Khiếu Thiên Hổ gầm thét một tiếng, vỗ cánh nhằm hướng Đan Lôi thành bay đi.
Nhìn thân ảnh Nhạc Thành biến mất ở phía chân trời, ánh mắt chúng nữ lưu luyến không rời tuôn rơi hai hàng lệ.
Khiếu Thiên Hổ bay trên không trung, Nhạc Thành vung tay kết thành thủ ấn xuất ra Hạo Thiên Tháp. Từ Hạo Đặc thành đi đến Đan Lôi thành phải tốn gần hai tháng, trong hai tháng này Nhạc Thành dự định để mọi người tu luyện bên trong Hạo Thiên Tháp.
Linh khí dày đặc bên trong Hạo Thiên Tháp rất có lợi với nhóm Yêu Cơ và Tử Điện Mãng. Thủ ấn chậm rãi biến đổi, Hạo Thiên Tháp cao lên chừng mấy chục thước, ngay sau đó Yến Hiểu Kỳ, Tôn Thi Thi, U Cơ, Đại Hắc đá đi vào trong Hạo Thiên Tháp trước. Sau đó mới tới phiên nhóm Yêu Cơ và Tử Điện Mãng, Hỏa lão, Ma Ưng bốn cánh.
Nhạc Thành chuyển thủ ấn thu hồi Hạo Thiên Tháp, sau đó khoanh chân ngồi tu luyện trên lưng Khiếu Thiên Hổ. Thời gian hai tháng này Nhạc Thành hiển nhiên không thể lãng phí, có Hạo Thiên Tháp tràn đầy linh khí hỗ trợ việc tu luyện có nhanh hơn rất nhiều.
Dọc theo đường đi, nhờ có khí tức Khiếu Thiên Hổ phóng ra ngoài nên không có bất kỳ nhân loại hay ma thú nào dám đến chêu chọc Khiếu Thiên Hổ và Nhạc Thành.
Đan Lôi thành chiếm diện tích rất rộng lớn, so với một tòa đại thành bình thường còn lớn hơn rất nhiều. Bởi vì nơi này là khu vực của Luyện Dược Sư công hội. Uy danh của Luyện Dược Sư công hội có thể so sánh với bốn đại Nhân tộc và bốn đại Thú tộc. Trên Huyền Thiên đại lục bọn họ có thực lực không kém, mặc dù tính về tổng thể bọn họ không thể nào bằng bốn đại Nhân tộc và bốn đại Thú Tộc. Nhưng Luyện Dược Sư công hội lực hiệu triệu vô cùng cường hãn.
Tại Đan Lôi thành cũng như thế, bọn họ có một khu kiến trúc to lớn kéo dài miên man, tòa kiến trúc này cao chừng sáu bảy tầng. Tuyệt đối là kiến trúc cao nhất Huyền Thiên đại lục rồi, kiến trúc bình thường trên đại lục chỉ có hai ba tầng mà thôi.
Khu kiến trúc to lớn này chính là tổng hội Luyện Dược Sư công hội. Nghe nói nơi này có tồn tại luyện dược sư cửu phẩm trong truyền thuyết. Nơi này cũng là Thánh Địa của luyện dược sư, tất cả luyện dược sư đều lấy việc gia nhập Luyện Dược Sư công hội xem như vinh quang của bản thân.
Bởi vì gia nhập vào Luyện Dược Sư công hội nghĩa là nhận được thuật luyện đan bên trong Luyện Dược Sư công hội. Đối với người thường đây là cơ hội được Luyện Dược Sư công hội dạy dỗ và bồi dưỡng. Cho nên hơn ngàn năm qua, nội tình tích lũy của Luyện Dược Sư công hội cực kỳ kinh khủng.
/1346
|