Bây giờ Khiếu Thiên Hổ cùng Tứ Sí Ma ưng lớn tiếng quát to, toàng bộ tầng thứ năm mọi người đều chăm chú nhìn sang bên này, tất cả mọi người có chút nghi hoặc nhìn nhóm người Nhạc Thành, bọn họ cũng không nghĩ tới có người ở thành Đan Lôi không thèm để tới người của Luyện Dược Sư công hội như vậy.
Tên nhất tinh Đấu Tông chấp sự lúc này sắc mặt có chút khó coi, hắn không có nghĩ tới những người này ngay cả Luyện Dược Sư công hội cũng không để ở trong mắt, vốn hắn muốn nói Luyện Dược Sư công hội ra để cho những người này nể tình một chút, không ngờ đối phương hoàn toàn không để ý đến như vậy.
Bây giờ bên người tên đấu tông chấp sự, có một lão già áo trắng khuôn mặt cũng dị thường khó nhìn, lập tức sắc mặt lão trầm xuống, nhìn ra có vẻ vô cùng tức giận, nhưng lúc này lão cũng cố nén nói:
- Không biết chư vị là ai, không đem Luyện Dược Sư công hội ở trong mắt, nơi này chính là thành Đan Lôi, ta khuyên chư vị hãy thu liễm một chút mới tốt.
- Lão già này, ngươi chính là người của Luyện Dược Sư công hội sao, chủ nhân nhà ta cũng không đem Luyện Dược Sư công hội để vào trong mắt, mau cút đi, nếu không ta không khách khí đâu.
Khiếu Thiên Hổ la lớn, đám người Khiếu Thiên Hổ biết rõ, lần này chủ nhân đến thành Đan Lôi chính là muốn đối phó với Luyện Dược Sư công hội, bọn họ tự nhiên không xem Luyện Dược Sư công hội ra gì rồi.
- Ngươi,...
Lão già áo trắng Lưu trưởng lão nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ ngay cả hắn cũng không để ở trong mắt, đã nhịn không được lộ ra một tia lãnh ý, tại thành Đan Lôi vẫn chưa có người nào dám đối với hắn nói lời như vậy.
Nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ hoàn toàn không đem Luyện Dược Sư công hội trưởng lão ra gì, mọi người chung quanh đều nổi lên nghi ngờ, trong lòng suy đoán những người này rốt cuộc là có địa vị thân phận như thế nào, tại thành Đan Lôi kiêu ngạo như vậy.
- Lưu trưởng lão, xem ra Luyện Dược Sư công hội các ngươi mặt mũi còn chưa đủ lớn đâu.
Tên thanh niên áo xanh nói, lập tức từ từ tiến lên hai bước, sau đó nhìn Khiếu Thiên Hổ, nhưng trong ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào trên thân Đại Song Tiểu Song:
- Chư vị, ta xem phòng cũng không nhỏ, đủ để mọi người chúng ta cùng ngồi, không bằng ta cho các ngươi một trăm vạn kim tệ, để cho chúng ta cùng ở trong phòng này, thế nào.
- Nếu như các vị ngại ít, vậy hai trăm vạn kim tệ, không đủ, 300 vạn kim tệ thế nào.
Thanh niên áo xanh hơi chút mỉm cười nói, trong ánh mắt vẫn tham lam nhìn trên thân chúng nữ.
- Lốp bốp.
Một bóng màu xanh quỷ mị chớp động, không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không có ai nhìn rõ ràng ai ra tay, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh niên áo xanh đã xuất hiện hai cái dấu bàn tay, lúc này khuôn mặt của hắn đỏ ửng lên.
- Con mắt ngươi đang nhìn ta, ta giúp ngươi móc nó ra.
Yêu Huyên nói nhỏ, tựa hồ hai cái tát là do Yêu Huyên động thủ, ngoại trừ Yêu Huyên, ở đây chỉ có Yến Hiểu Kỳ, Hoả Lão, Nhạc Thành mới có bổn sự này.
Tất cả mọi người úc này đều hoảng sợ ngây người, Luyện Dược Sư công hội Lưu trưởng lão cùng đám đấu tông chấp sự sắc mặt thay đổi lớn, tên thanh niên áo xanh lúc này nhìn cô gái xinh đẹp thất sắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Tên nhất tinh Đấu Tông chấp sự lúc này sắc mặt có chút khó coi, hắn không có nghĩ tới những người này ngay cả Luyện Dược Sư công hội cũng không để ở trong mắt, vốn hắn muốn nói Luyện Dược Sư công hội ra để cho những người này nể tình một chút, không ngờ đối phương hoàn toàn không để ý đến như vậy.
Bây giờ bên người tên đấu tông chấp sự, có một lão già áo trắng khuôn mặt cũng dị thường khó nhìn, lập tức sắc mặt lão trầm xuống, nhìn ra có vẻ vô cùng tức giận, nhưng lúc này lão cũng cố nén nói:
- Không biết chư vị là ai, không đem Luyện Dược Sư công hội ở trong mắt, nơi này chính là thành Đan Lôi, ta khuyên chư vị hãy thu liễm một chút mới tốt.
- Lão già này, ngươi chính là người của Luyện Dược Sư công hội sao, chủ nhân nhà ta cũng không đem Luyện Dược Sư công hội để vào trong mắt, mau cút đi, nếu không ta không khách khí đâu.
Khiếu Thiên Hổ la lớn, đám người Khiếu Thiên Hổ biết rõ, lần này chủ nhân đến thành Đan Lôi chính là muốn đối phó với Luyện Dược Sư công hội, bọn họ tự nhiên không xem Luyện Dược Sư công hội ra gì rồi.
- Ngươi,...
Lão già áo trắng Lưu trưởng lão nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ ngay cả hắn cũng không để ở trong mắt, đã nhịn không được lộ ra một tia lãnh ý, tại thành Đan Lôi vẫn chưa có người nào dám đối với hắn nói lời như vậy.
Nhìn thấy Khiếu Thiên Hổ hoàn toàn không đem Luyện Dược Sư công hội trưởng lão ra gì, mọi người chung quanh đều nổi lên nghi ngờ, trong lòng suy đoán những người này rốt cuộc là có địa vị thân phận như thế nào, tại thành Đan Lôi kiêu ngạo như vậy.
- Lưu trưởng lão, xem ra Luyện Dược Sư công hội các ngươi mặt mũi còn chưa đủ lớn đâu.
Tên thanh niên áo xanh nói, lập tức từ từ tiến lên hai bước, sau đó nhìn Khiếu Thiên Hổ, nhưng trong ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào trên thân Đại Song Tiểu Song:
- Chư vị, ta xem phòng cũng không nhỏ, đủ để mọi người chúng ta cùng ngồi, không bằng ta cho các ngươi một trăm vạn kim tệ, để cho chúng ta cùng ở trong phòng này, thế nào.
- Nếu như các vị ngại ít, vậy hai trăm vạn kim tệ, không đủ, 300 vạn kim tệ thế nào.
Thanh niên áo xanh hơi chút mỉm cười nói, trong ánh mắt vẫn tham lam nhìn trên thân chúng nữ.
- Lốp bốp.
Một bóng màu xanh quỷ mị chớp động, không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không có ai nhìn rõ ràng ai ra tay, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh niên áo xanh đã xuất hiện hai cái dấu bàn tay, lúc này khuôn mặt của hắn đỏ ửng lên.
- Con mắt ngươi đang nhìn ta, ta giúp ngươi móc nó ra.
Yêu Huyên nói nhỏ, tựa hồ hai cái tát là do Yêu Huyên động thủ, ngoại trừ Yêu Huyên, ở đây chỉ có Yến Hiểu Kỳ, Hoả Lão, Nhạc Thành mới có bổn sự này.
Tất cả mọi người úc này đều hoảng sợ ngây người, Luyện Dược Sư công hội Lưu trưởng lão cùng đám đấu tông chấp sự sắc mặt thay đổi lớn, tên thanh niên áo xanh lúc này nhìn cô gái xinh đẹp thất sắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1346
|