- Không sai, ta đáp ứng ngươi, nhìn mặt mũi Hiểu Hiểu ta cũng không đi Thanh Dương Môn.
Nhạc Thành khẽ nói.
- Nhạc Thành, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến, ta bại, trả lại cho ngươi một mạng, chuyện này không liên quan tới sư tổ và Thanh Dương Môn.
Dịch Thiến trong mắt cố nén một tia bi thương, sau đó đi tới bên người Nhạc Thành, nhìn chăm chú vào Nhạc Thành
- Ta đã nói qua, ngươi không có tư cách này, ngươi không xứng.
Nhạc Thành nhàn nhạt nhìn Dịch Thiến nói, có lẽ ở một mức độ nào đó, còn muốn cảm tạ nàng, không có nàng, hắn cũng không thành Nhạc Thành, chẳng qua là trong chuyện này, Nhạc Thành chết đi thật sự không đáng giá.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta không xứng với chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta đáng hận sao như vậy sao.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành nói.
- Ngươi cũng không xứng hận ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, quyết định ban đầu của ngươi làm chết một người vô tội, thiếu chút nữa hại một gia tộc, ngươi chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đáng hận sao.
Nhạc Thành lạnh giọng trả lời.
Lời nói của hai người làm cho mọi người trong đại sảnh đều mạc danh kỳ diệu, chỉ có Yến Hiểu Kỳ, Yêu Huyên mới biết chuyện gì xảy ra.
- Tốt, dĩ nhiên ta thật sự đáng hận như vậy, ta ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, ta lúc này trả lại cho ngươi một mạng là được chứ gì.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong tay một cổ đấu khí ngưng tụ, nhưng sau đó phách về phía trán của mình.
- Thiến Nhi không nên, Nhạc Thành, ngươi mau ngăn cản nàng lại.
Yến Hiểu Kỳ thần sắc đại biến, nhưng sau đó sợ hết hồn.
- Mạng của ngươi cũng không có tư cách mất như vậy.
Lúc này quanh thân Dịch Thiến bị thanh mang bao vây, thân người không cách nào nhúc nhích nửa phần.
- Thiến Nhi, ngươi không nên làm chuyện điên rồ.
Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến bên người Dịch Thiến, hoa dung thất sắc vô cùng.
Nhạc Thành buông lỏng Dịch Thiến ra, nhưng không hề nữa nhìn Dịch Thiến một cái, chậm rãi đi tới bên người Yêu Huyên ngồi xuống, Nhạc Thành nhìn thấy Dịch Thiến, hắn biết Nhạc Thành lúc trước chết đi là không đáng giá, hay là trong lòng hắn lúc này tức giận, hết thảy, Nhạc Thành chết đi mới là người đáng thương nhất.
- Nhạc Thành, ngươi có thể nhục nhã ta, đây là ta tự tìm, nhưng ngươi tại sao còn muốn ngăn cản ta chết.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong mắt ướt át, nhưng sau đó chạy ra khỏi đại sảnh.
- Sư phụ, con đi xem Thiến Nhi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thanh Dương Lão Tổ nói, nhưng sau đó đuổi theo.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt có chút phức tạp, nàng cũng không biết phát sinh chuyện gì, mọi người trừ Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ hai nàng, cũng không người nào biết.
- Xin lỗi chư vị, quấy rầy mọi người, đây chỉ là một ít chuyện trước kia thôi, lúc này không có chuyện gì.
Nhạc Thành nhìn thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn mình, mỉm cười nói.
- Nhạc tộc trường, có thể nói cho lão bà tử hay không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt hơi đổi, nhưngau đó thở dài nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Thanh Dương Lão Tổ không nên hỏi, chuyện này đã qua thật lâu, ta cũng không muốn nhắc lại.
Nhạc Thành khẽ nói, chuyện này đã qua mười mấy năm, Nhạc Thành chết đi nếu biết mình hiện tại thay hắn báo thù, vẫn đem Nhạc gia bảo vệ thật tốt, cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.
- Là truyện đã qua, cũng đừng nhắc lại nữa.
Hoàng Tôn giảng hòa, không khí lúc này rất khó xử.
- Chư vị, mọi người vừa mới nói tới chỗ nào, không nên bởi vì ta mà dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhạc Thành khẽ nói.
- Nhạc Thành, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến, ta bại, trả lại cho ngươi một mạng, chuyện này không liên quan tới sư tổ và Thanh Dương Môn.
Dịch Thiến trong mắt cố nén một tia bi thương, sau đó đi tới bên người Nhạc Thành, nhìn chăm chú vào Nhạc Thành
- Ta đã nói qua, ngươi không có tư cách này, ngươi không xứng.
Nhạc Thành nhàn nhạt nhìn Dịch Thiến nói, có lẽ ở một mức độ nào đó, còn muốn cảm tạ nàng, không có nàng, hắn cũng không thành Nhạc Thành, chẳng qua là trong chuyện này, Nhạc Thành chết đi thật sự không đáng giá.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta không xứng với chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta đáng hận sao như vậy sao.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành nói.
- Ngươi cũng không xứng hận ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, quyết định ban đầu của ngươi làm chết một người vô tội, thiếu chút nữa hại một gia tộc, ngươi chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đáng hận sao.
Nhạc Thành lạnh giọng trả lời.
Lời nói của hai người làm cho mọi người trong đại sảnh đều mạc danh kỳ diệu, chỉ có Yến Hiểu Kỳ, Yêu Huyên mới biết chuyện gì xảy ra.
- Tốt, dĩ nhiên ta thật sự đáng hận như vậy, ta ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, ta lúc này trả lại cho ngươi một mạng là được chứ gì.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong tay một cổ đấu khí ngưng tụ, nhưng sau đó phách về phía trán của mình.
- Thiến Nhi không nên, Nhạc Thành, ngươi mau ngăn cản nàng lại.
Yến Hiểu Kỳ thần sắc đại biến, nhưng sau đó sợ hết hồn.
- Mạng của ngươi cũng không có tư cách mất như vậy.
Lúc này quanh thân Dịch Thiến bị thanh mang bao vây, thân người không cách nào nhúc nhích nửa phần.
- Thiến Nhi, ngươi không nên làm chuyện điên rồ.
Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến bên người Dịch Thiến, hoa dung thất sắc vô cùng.
Nhạc Thành buông lỏng Dịch Thiến ra, nhưng không hề nữa nhìn Dịch Thiến một cái, chậm rãi đi tới bên người Yêu Huyên ngồi xuống, Nhạc Thành nhìn thấy Dịch Thiến, hắn biết Nhạc Thành lúc trước chết đi là không đáng giá, hay là trong lòng hắn lúc này tức giận, hết thảy, Nhạc Thành chết đi mới là người đáng thương nhất.
- Nhạc Thành, ngươi có thể nhục nhã ta, đây là ta tự tìm, nhưng ngươi tại sao còn muốn ngăn cản ta chết.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong mắt ướt át, nhưng sau đó chạy ra khỏi đại sảnh.
- Sư phụ, con đi xem Thiến Nhi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thanh Dương Lão Tổ nói, nhưng sau đó đuổi theo.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt có chút phức tạp, nàng cũng không biết phát sinh chuyện gì, mọi người trừ Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ hai nàng, cũng không người nào biết.
- Xin lỗi chư vị, quấy rầy mọi người, đây chỉ là một ít chuyện trước kia thôi, lúc này không có chuyện gì.
Nhạc Thành nhìn thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn mình, mỉm cười nói.
- Nhạc tộc trường, có thể nói cho lão bà tử hay không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt hơi đổi, nhưngau đó thở dài nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Thanh Dương Lão Tổ không nên hỏi, chuyện này đã qua thật lâu, ta cũng không muốn nhắc lại.
Nhạc Thành khẽ nói, chuyện này đã qua mười mấy năm, Nhạc Thành chết đi nếu biết mình hiện tại thay hắn báo thù, vẫn đem Nhạc gia bảo vệ thật tốt, cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.
- Là truyện đã qua, cũng đừng nhắc lại nữa.
Hoàng Tôn giảng hòa, không khí lúc này rất khó xử.
- Chư vị, mọi người vừa mới nói tới chỗ nào, không nên bởi vì ta mà dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1346
|