Dịch cân, dịch cốt, dịch tủy chẳng qua chỉ mới tương đương với giai đoạn Luyện Khí trung kỳ mà thôi, khi tu vi đạt tới thất tầng là có thể đem chân khí chậm rãi vận chuyển đến nội tạng, lúc ấy mới xem như chân chính bước vào cánh cửa tu chân. Trương Vệ Đông hiện tại đã tiến vào Trúc Cơ Kỳ, tất nhiên mới cho rằng tu luyện tới nội tạng không phải là điều không làm được, cho nên mới dễ dàng nói ra như vậy. Nhưng khi hắn nhìn thấy Đàm Chính Minh nhìn chằm chằm vào mình, thì mới ý thức được điều gì đấy không ổn, nhưng lời nói ra rồi làm sao có thể thu lại. Hắn đành lẳng lặng nhìn Đàm Chính Minh, chờ lão tiếp tục hỏi. Cũng may, Đàm Chính Minh là thầy giáo mà Trương Vệ Đông kinh trọng, dù sao đã nói ra rồi thì cũng thôi, Trương Vệ Đông cũng không ngại sẽ chỉ dẫn sâu hơn một chút. Kể từ đó, cũng miễn cưỡng xem như chính mình bồi dưỡng được một người đồng đạo, về sau trên con đường này hắn cũng đỡ tịch mịch. Dù sao, cái cảnh mèo khen mèo dài đuôi cũng khá buồn bực, có một đồng đạo để nói chuyện tu luyện cũng tốt.
Một lúc lâu sau, Đàm Chính Minh mới nuốt một ngụm nước bọt, lúc này ánh mắt lão nhìn Trương Vệ Đông không còn giống với lúc trước nữa, có chút hương vị cuồng nhiệt như thanh niên nhìn thấy thần tượng ca nhạc.
Nếu là mỹ nữ như Lưu Thắng Nam hay Tô Lăng Phỉ dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, Trương Vệ Đông sẽ giống như Trư Bát Giới ăn Nhân Sâm, cả người thư sướng vô cùng. Nhưng nếu đổi lại đó là một lão nhân bảy mươi tuổi thì cái cảm giác lại hoàn toàn khác, nhìn Đàm Chính Minh lúc này, cả người Trương Vệ Đông nổi hết da gà lên, lông tóc dựng ngược vì sợ hãi.
- Khụ.... Khụ.... Hiệu Trường! Ngài có thể hay không đừng nhìn cháu như vậy? - Trương Vệ Đông từ xưa tới nay quen thẳng thắng, dù đối diện với cấp trên của mình cũng không ngoại lệ.
- Cái này.... Cái này.... Thầy Trương..... - Đàm Chính Minh nghe vậy thì mặt già hơi đỏ lên, sau đó đôi tay không ngừng xoa vào nhau, mồm ấp úng nói. Nhìn hành động của lão giống như đang chuẩn bị vay tiền Trương Vệ Đông, chỉ là không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Đàm Chính Minh từ nhỏ tập võ, rồi sau đó mới theo văn, cho nên từ một góc độ nào mà nói Đàm Chính Minh chính là quân nhân chuyển ngành qua làm giáo viên đại học, ấn tượng võ học trong con người lão vô cùng sâu đậm. Hơn nữa, theo tuổi tác dần lớn hơn, đầu tiên trở thành thành viên ban lãnh đạo trong trường học, sau đó lại chậm rãi rời khỏi giảng đường tiến hành công tác nghiên cứu khoa học, cho tới hiện nay lão trên cơ bản chỉ có ngẫu nhiên đi tới Học Viện sinh vật kỹ thuật Ngô Châu nhìn một chút, rồi đưa ra một hai ý kiến của mình. Còn thật ra, võ công vẫn là tín niệm theo đuổi của lão, càng học càng tinh, càng ngày càng đam mê, muốn ngừng lại mà không được, ứng với một câu nói của cổ nhân "Học tới già vẫn học tiếp". Nhưng võ học gia truyền dù sao cũng có hạn, hơn nữa tuổi tác đã lớn, võ công dù có tịnh tiến thêm thì cũng không còn cách giới hạn bao xa, hiện tại Đàm Chính Minh kiên trì mỗi ngày tu luyện ngoại trừ bởi vàng càng học càng cảm thấy võ học bác đại tinh thâm cho nên muốn tìm hiểu thêm thì chỉ muốn thân thể mình so với những người bạn cùng trang lứa mạnh khỏe hơn một chút, sống lâu hơn vài năm, về phần đạt tới cảnh giới gì nữa thì lão không dám suy nghĩ.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một vị kỳ nhân như Trương Vệ Đông, hơn nữa tuổi tác lại trẻ như thế. Những lời nói của hắn khiến cho Đàm Chính Minh như được mở ra một cánh cửa đi thông tới con đường võ học to lớn, thật sự mà nói trong lòng lão lúc này giống như đang có ngàn vạn con kiến đang bò khiến cho bản thân vô cùng ngứa ngáy, chỉ hận không thể tìm hiểu rõ được mọi thứ về võ học. Nhưng phương diện võ học ngoại trừ đệ tử bản môn, rất nhiều bí mật đều không truyền ra ngoài, hơn nữa theo lời của Trương Vệ Đông đem chân khí vận hành vào tới nội tạng là võ học thần kỳ tới mức nào chứ? Chỉ sợ chỉ có những đệ tử kế thừa y bát mới có cơ hội học tập, đệ tử bình thường đừng mong có cơ hội, da mặt Đàm Chính Minh dù có dày hơn nữa cũng không thể xấu hổ mở miệng hỏi. Tuy nhiên, nếu không hỏi được cái này trong lòng lão sẽ vô cùng bực bội, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình ưa thích được bày ra trước mặt mà lại không được chơi, mùi vị đó vô cùng khó chịu.
- Hiệu trưởng! Ngài có gì thì cứ nói đi. - Trương Vệ Đông nhìn thấy gương mặt lão nhân đỏ bừng cả lên, hai tay không ngừng chà sát vào nhau, miệng thì ấp úng, khiến cho hắn không khỏi tò mò.
- Thầy Trương! - Đàm Chính Minh nghe vậy thì hạ quyết tâm, ánh mắt kích động nói:
- Ta có thể bái ngài làm sư phụ không?
Trương Vệ Đông không nghĩ tới một vị tiền bối trong giới học thuật, hiệu trưởng một trường học lại muốn bái mình làm sư phụ, cho nên trợn tròn cả mắt lên như muốn lồi ra.
Cái này thật quá khoa trương a, lão hiệu trưởng là một thầy giáo kinh nghiệm lâu năm trong ngành, còn hắn lại mới chỉ chập chững bước vào nghề, lời này nếu truyền ra ngoài phỏng chừng có thể dọa ngất toàn bộ thầy giáo trong trường mất.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông ngẩn người ra, Đàm Chính Minh cho rằng hắn không muốn, chẳng qua cái này cũng nằm trong dự liệu của lão. Cũng đúng mà thôi, bất kỳ ai thu đệ tử cũng không muốn thu nhận một lão nhân gần đất xa trời như lão làm gì a.
- Ha ha.... Là lão nhân ta liều lĩnh, lỗ mãng, thầy Trường không nên để trong lòng, coi như ta cái gì cũng chưa nói hết nhé. - Tuy rằng biết kết quả là như vậy, nhưng khi Đàm Chính Minh nói những lời này vẻ mặt khó tránh khỏi có chút thất vọng.
- Ha ha.... Lão Hiệu Trưởng hiều lầm cháu rồi. - Trương Vệ Đông nghe vậy thì giật mình tỉnh lại, vội vàng khoát tay nói.
- A.... Nói như vậy ngài đồng ý thu ta làm đồ đệ? - Đàm Chính Minh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời lên, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Trương Vệ Đông nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Đàm Chính Minh thì không khỏi dở khóc dở cười. Trời đất đảo điên cả rồi, chính mình mới hai mươi ba tuổi vừa bước vào nghề thầy giáo lại thu một vị hiệu trưởng hơn bảy mươi tuổi làm đồ đệ, chuyện càng lúc càng hoang đường mất rồi.
Chẳng qua từ chuyện này Trương Vệ Đông nhìn ra được Đàm Chính Minh là một chính nhân quân tử, ấn tượng đối với lão lại tốt hơn vài phần, cho nên cũng không cố kỵ nữa nói:
- Thu đồ đệ thì xin miễn đi, như này nhé, ngài có gì nghi hoặc muốn hỏi thì chỉ cần là điều cháu biết nhất định sẽ trả lời.
- Cài này.... - Đàm Chính Minh không nghĩ tới Trương Vệ Đông lại dễ dàng nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không thích ứng, qua một lúc lâu mới nói:
- Thầy Trương! Điều ta muốn hỏi chính là những vấn đề thâm ảo trong tu luyện, như vậy có hay không trái với quy định môn phái của ngài?
- Môn phái? - Trương Vệ Đông hơi giật mình, lập tức hiểu ra được Đàm Chính Minh cố kỵ điều gì, cười nói:
- Chuyện này do cháu định đoạt.
Đàm Chính Minh nghe vậy thì nghĩ tới việc Trương Vệ Đông còn trẻ tuổi mà đã là người cầm quyền thì lập tức nghiêm nghị cung kính, hướng về phía hắn ôm quyền thi lễ nói:
- Đa tạ thầy Trương thành toàn.
Nhìn thấy một lão nhân đáng tuổi ông nội mình hướng về phía mình thi lễ, Trương Vệ Đông có chút luống cuống tay chân, hắn nhanh chóng bước tới nâng Đàm Chính Minh lên, nói:
- Đừng... Đừng.... Đại lễ của lão Hiệu trưởng làm như vậy cháu không không dám nhận.
Đàm Chính Minh nhìn thấy Trương Vệ Đông đỡ hai cánh tay mình lên thì âm thầm vận thêm lực đạo, chỉ có điều Trương Vệ Đông vẫn nhẹ nhàng đỡ lão đứng thẳng dậy. Đàm Chính Minh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dịu dàng truyền vào cánh tay rồi lan xuống phần eo, khiến cho cả người không tự chủ được đứng thẳng dậy.
Lúc này, Đàm Chính Minh mới xem nhìn nhận biết được sự cường đại của Trương Vệ Đông, trong lòng lão không khỏi khiếp sợ và bội phục, không nhịn được nói:
- Trương lão sư! Mạo muội hỏi một câu, nếu ngài có thể trả lời thì trả lời, còn không thì coi như ta chưa từng nói qua.
Trương Vệ Đông có chút không quen với cách lão tiền bối giới học thuật khách khí với mình như vậy, mở miệng một tiếng thầy Trương, hơn nữa còn rất cung kính, cho nên khẽ nhíu mày nói:
- Lão Hiệu trưởng có vấn đề gì cứ hỏi, chẳng qua ngài có thể gọi một tiếng Vệ Đông hay là tiểu Trương không? Cứ gọi thầy Trương mãi cháu nghe không quen.
Đàm Chính Minh nhìn vào ánh mắt Trương Vệ Đông một lúc, sau đó cười nói:
- Được. Vậy ta gọi là Vệ Đông, chẳng qua thầy cũng đừng gọi ta là lão Hiệu trưởng này lão Hiệu trưởng nọ nữa, cũng đừng có động một tí lại "ngài". Như này nhé, thầy Trương nếu không thu lão nhân ta làm đồ đệ, như vậy ta đành mạo muội đề nghị chúng ta kết bạn vong niên, thầy cứ gọi ta là lão ca được chứ?
Một lúc lâu sau, Đàm Chính Minh mới nuốt một ngụm nước bọt, lúc này ánh mắt lão nhìn Trương Vệ Đông không còn giống với lúc trước nữa, có chút hương vị cuồng nhiệt như thanh niên nhìn thấy thần tượng ca nhạc.
Nếu là mỹ nữ như Lưu Thắng Nam hay Tô Lăng Phỉ dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, Trương Vệ Đông sẽ giống như Trư Bát Giới ăn Nhân Sâm, cả người thư sướng vô cùng. Nhưng nếu đổi lại đó là một lão nhân bảy mươi tuổi thì cái cảm giác lại hoàn toàn khác, nhìn Đàm Chính Minh lúc này, cả người Trương Vệ Đông nổi hết da gà lên, lông tóc dựng ngược vì sợ hãi.
- Khụ.... Khụ.... Hiệu Trường! Ngài có thể hay không đừng nhìn cháu như vậy? - Trương Vệ Đông từ xưa tới nay quen thẳng thắng, dù đối diện với cấp trên của mình cũng không ngoại lệ.
- Cái này.... Cái này.... Thầy Trương..... - Đàm Chính Minh nghe vậy thì mặt già hơi đỏ lên, sau đó đôi tay không ngừng xoa vào nhau, mồm ấp úng nói. Nhìn hành động của lão giống như đang chuẩn bị vay tiền Trương Vệ Đông, chỉ là không thể không biết xấu hổ mà mở miệng.
Đàm Chính Minh từ nhỏ tập võ, rồi sau đó mới theo văn, cho nên từ một góc độ nào mà nói Đàm Chính Minh chính là quân nhân chuyển ngành qua làm giáo viên đại học, ấn tượng võ học trong con người lão vô cùng sâu đậm. Hơn nữa, theo tuổi tác dần lớn hơn, đầu tiên trở thành thành viên ban lãnh đạo trong trường học, sau đó lại chậm rãi rời khỏi giảng đường tiến hành công tác nghiên cứu khoa học, cho tới hiện nay lão trên cơ bản chỉ có ngẫu nhiên đi tới Học Viện sinh vật kỹ thuật Ngô Châu nhìn một chút, rồi đưa ra một hai ý kiến của mình. Còn thật ra, võ công vẫn là tín niệm theo đuổi của lão, càng học càng tinh, càng ngày càng đam mê, muốn ngừng lại mà không được, ứng với một câu nói của cổ nhân "Học tới già vẫn học tiếp". Nhưng võ học gia truyền dù sao cũng có hạn, hơn nữa tuổi tác đã lớn, võ công dù có tịnh tiến thêm thì cũng không còn cách giới hạn bao xa, hiện tại Đàm Chính Minh kiên trì mỗi ngày tu luyện ngoại trừ bởi vàng càng học càng cảm thấy võ học bác đại tinh thâm cho nên muốn tìm hiểu thêm thì chỉ muốn thân thể mình so với những người bạn cùng trang lứa mạnh khỏe hơn một chút, sống lâu hơn vài năm, về phần đạt tới cảnh giới gì nữa thì lão không dám suy nghĩ.
Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một vị kỳ nhân như Trương Vệ Đông, hơn nữa tuổi tác lại trẻ như thế. Những lời nói của hắn khiến cho Đàm Chính Minh như được mở ra một cánh cửa đi thông tới con đường võ học to lớn, thật sự mà nói trong lòng lão lúc này giống như đang có ngàn vạn con kiến đang bò khiến cho bản thân vô cùng ngứa ngáy, chỉ hận không thể tìm hiểu rõ được mọi thứ về võ học. Nhưng phương diện võ học ngoại trừ đệ tử bản môn, rất nhiều bí mật đều không truyền ra ngoài, hơn nữa theo lời của Trương Vệ Đông đem chân khí vận hành vào tới nội tạng là võ học thần kỳ tới mức nào chứ? Chỉ sợ chỉ có những đệ tử kế thừa y bát mới có cơ hội học tập, đệ tử bình thường đừng mong có cơ hội, da mặt Đàm Chính Minh dù có dày hơn nữa cũng không thể xấu hổ mở miệng hỏi. Tuy nhiên, nếu không hỏi được cái này trong lòng lão sẽ vô cùng bực bội, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mình ưa thích được bày ra trước mặt mà lại không được chơi, mùi vị đó vô cùng khó chịu.
- Hiệu trưởng! Ngài có gì thì cứ nói đi. - Trương Vệ Đông nhìn thấy gương mặt lão nhân đỏ bừng cả lên, hai tay không ngừng chà sát vào nhau, miệng thì ấp úng, khiến cho hắn không khỏi tò mò.
- Thầy Trương! - Đàm Chính Minh nghe vậy thì hạ quyết tâm, ánh mắt kích động nói:
- Ta có thể bái ngài làm sư phụ không?
Trương Vệ Đông không nghĩ tới một vị tiền bối trong giới học thuật, hiệu trưởng một trường học lại muốn bái mình làm sư phụ, cho nên trợn tròn cả mắt lên như muốn lồi ra.
Cái này thật quá khoa trương a, lão hiệu trưởng là một thầy giáo kinh nghiệm lâu năm trong ngành, còn hắn lại mới chỉ chập chững bước vào nghề, lời này nếu truyền ra ngoài phỏng chừng có thể dọa ngất toàn bộ thầy giáo trong trường mất.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông ngẩn người ra, Đàm Chính Minh cho rằng hắn không muốn, chẳng qua cái này cũng nằm trong dự liệu của lão. Cũng đúng mà thôi, bất kỳ ai thu đệ tử cũng không muốn thu nhận một lão nhân gần đất xa trời như lão làm gì a.
- Ha ha.... Là lão nhân ta liều lĩnh, lỗ mãng, thầy Trường không nên để trong lòng, coi như ta cái gì cũng chưa nói hết nhé. - Tuy rằng biết kết quả là như vậy, nhưng khi Đàm Chính Minh nói những lời này vẻ mặt khó tránh khỏi có chút thất vọng.
- Ha ha.... Lão Hiệu Trưởng hiều lầm cháu rồi. - Trương Vệ Đông nghe vậy thì giật mình tỉnh lại, vội vàng khoát tay nói.
- A.... Nói như vậy ngài đồng ý thu ta làm đồ đệ? - Đàm Chính Minh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời lên, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Trương Vệ Đông nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Đàm Chính Minh thì không khỏi dở khóc dở cười. Trời đất đảo điên cả rồi, chính mình mới hai mươi ba tuổi vừa bước vào nghề thầy giáo lại thu một vị hiệu trưởng hơn bảy mươi tuổi làm đồ đệ, chuyện càng lúc càng hoang đường mất rồi.
Chẳng qua từ chuyện này Trương Vệ Đông nhìn ra được Đàm Chính Minh là một chính nhân quân tử, ấn tượng đối với lão lại tốt hơn vài phần, cho nên cũng không cố kỵ nữa nói:
- Thu đồ đệ thì xin miễn đi, như này nhé, ngài có gì nghi hoặc muốn hỏi thì chỉ cần là điều cháu biết nhất định sẽ trả lời.
- Cài này.... - Đàm Chính Minh không nghĩ tới Trương Vệ Đông lại dễ dàng nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không thích ứng, qua một lúc lâu mới nói:
- Thầy Trương! Điều ta muốn hỏi chính là những vấn đề thâm ảo trong tu luyện, như vậy có hay không trái với quy định môn phái của ngài?
- Môn phái? - Trương Vệ Đông hơi giật mình, lập tức hiểu ra được Đàm Chính Minh cố kỵ điều gì, cười nói:
- Chuyện này do cháu định đoạt.
Đàm Chính Minh nghe vậy thì nghĩ tới việc Trương Vệ Đông còn trẻ tuổi mà đã là người cầm quyền thì lập tức nghiêm nghị cung kính, hướng về phía hắn ôm quyền thi lễ nói:
- Đa tạ thầy Trương thành toàn.
Nhìn thấy một lão nhân đáng tuổi ông nội mình hướng về phía mình thi lễ, Trương Vệ Đông có chút luống cuống tay chân, hắn nhanh chóng bước tới nâng Đàm Chính Minh lên, nói:
- Đừng... Đừng.... Đại lễ của lão Hiệu trưởng làm như vậy cháu không không dám nhận.
Đàm Chính Minh nhìn thấy Trương Vệ Đông đỡ hai cánh tay mình lên thì âm thầm vận thêm lực đạo, chỉ có điều Trương Vệ Đông vẫn nhẹ nhàng đỡ lão đứng thẳng dậy. Đàm Chính Minh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dịu dàng truyền vào cánh tay rồi lan xuống phần eo, khiến cho cả người không tự chủ được đứng thẳng dậy.
Lúc này, Đàm Chính Minh mới xem nhìn nhận biết được sự cường đại của Trương Vệ Đông, trong lòng lão không khỏi khiếp sợ và bội phục, không nhịn được nói:
- Trương lão sư! Mạo muội hỏi một câu, nếu ngài có thể trả lời thì trả lời, còn không thì coi như ta chưa từng nói qua.
Trương Vệ Đông có chút không quen với cách lão tiền bối giới học thuật khách khí với mình như vậy, mở miệng một tiếng thầy Trương, hơn nữa còn rất cung kính, cho nên khẽ nhíu mày nói:
- Lão Hiệu trưởng có vấn đề gì cứ hỏi, chẳng qua ngài có thể gọi một tiếng Vệ Đông hay là tiểu Trương không? Cứ gọi thầy Trương mãi cháu nghe không quen.
Đàm Chính Minh nhìn vào ánh mắt Trương Vệ Đông một lúc, sau đó cười nói:
- Được. Vậy ta gọi là Vệ Đông, chẳng qua thầy cũng đừng gọi ta là lão Hiệu trưởng này lão Hiệu trưởng nọ nữa, cũng đừng có động một tí lại "ngài". Như này nhé, thầy Trương nếu không thu lão nhân ta làm đồ đệ, như vậy ta đành mạo muội đề nghị chúng ta kết bạn vong niên, thầy cứ gọi ta là lão ca được chứ?
/636
|