Ở trên đường đi ra, Trương Vệ Đông nhìn thấy hai người đi ngược chiều tiến vào đồn cảnh sát, một người là trung niên cảnh sát bộ dạng hơi mập, một người là nam tử ăn mặc bộ quần áo đầu bếp. Đoán chừng là Hứa Nguyệt Đình phái người đi tới nhà hàng gọi người tới lấy khẩu cung.
Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn đám người Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an.
Ngay khi Trương Vệ Đông khoát tay bảo họ không cần tiễn nữa thì một chiếc xe Audi màu đen biển số khu ủy và một chiếc Audi biển cảnh sát chạy tới trước cửa đồn, sau khi đồng thời có tiếng phanh vang lên thì cả hai chiếc xe dừng lại ở trước cửa đồn.
Xe vừa dừng lại, cửa xe lập tức được mở ra, từ trong chiếc xe Audi biển số khu ủy một nam tử ba mươi tuổi bước xuống – Đây chính là bí thư khu ủy Lưu Ngọc Lâm khu thành Đông. Mà từ trên xe Audi biển cảnh sát bước xuống chính là bí thư chính pháp kiêm cục trưởng cục công an Phó Nghị Nhiên.
Xem bộ dạng vội vàng của hai người, hơn nữa vẻ mặt lo lắng thì hiển nhiên là vừa nghe tin thì vội vã chạy tới đây.
Bởi vì hai người Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an, cho nên hai người vừa xuống xe thì thấy được bọn họ.
- Thư ký trưởng! Sở cục! Buổi tối mà hai vị mà còn tự mình tới cơ sở để thị sát, thật vất vả a.
Lưu Ngọc Lâm vừa xuống xe thì vẻ mặt tươi cười bước về phía Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy, đằng sau là Phó Nghị Nhiên chỉ chậm hơn nửa bước.
Đàm Vĩnh Khiêm cùng Sở Triều Huy nhìn thấy bí thư khu ủy thành Đông và bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an cùng tới thì không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Tới cũng thật nhanh a.”
Trương Vệ Đông tuy rằng không nhận ra hai người Lưu Ngọc Lâm cùng Phó Nghị Nhiên, nhưng từ bộ dạng vội vàng và lo lắng của bọn họ cùng với biểu tình biến hóa của hai người Đàm Vĩnh Khiêm thì cũng không khó đoán ra được đây là lãnh đạo khu Đông thành. Hơn nữa, đây có lẽ là viện binh của Lâm Phồn Vinh mời đến để cứu giúp bản thân.
- Chúng ta đi thôi.
Trương Vệ Đông thấp giọng nói một câu, rồi đi lướt qua hai người Lưu Ngọc Lâm. Đám người Lý Trung nhìn thấy Trương Vệ Đông đã rời đi thì tự nhiên cũng vội vàng bước theo.
Lưu Ngọc Lâm là bí thư khu ủy, cán bộ cấp chính xử. Mà Phó Nghị Nhiên là bí thư chính pháp ủy, cán bộ cấp phó xử. Cấp bậc của hai người ở trong quan trường Ngô Châu cũng được xem như là tương đối cao, hơn nữa đều là chức có thực quyền. Đàm Vĩnh Khiêm cho dù là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng, cán bộ cấp phó sảnh cũng không thể không bán cho hai người bọn họ chút mặt mũi. Về phần Sở Triều Huy cũng là cán bộ cấp chính xử, cùng cấp bậc với Lưu Ngọc Lâm cho nên càng không thể không bán cho đối phương mặt mũi. Vì vậy khi nhìn thấy hai người vội vàng đi tới, trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm tuy rằng rất không vui, nhưng cũng nhẹ nhàng vươn tay ra bắt tay với Lưu Ngọc Lâm cùng Phó Nghị Nhiên, tuy nhiên thần thái rất lãnh đạm, làm cho người ta có cảm giác khá xa cách.
Tới cấp bậc như Đàm Vĩnh Khiêm, đối mặt với bí thư khu ủy mà còn bày ra biểu tình như vậy chính là nói chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu như đối phương tới bắt tay mà không đáp lễ thì chính là hoàn toàn vạch mặt, không còn đường sống nữa.
Lâm Phồn Vinh đương nhiên sẽ không nói cho Lưu Ngọc Lâm biết chính mình bắt chú của thư ký trưởng, hơn nữa còn đảo lộn trắng đen, còn muốn tạm giam bọn họ. Nếu như nói thật lòng như thế thì có đánh chết Lưu Ngọc Lâm cũng không tới nơi này, phải biết rằng thư ký trưởng không chỉ là thường ủy thị ủy, cán bộ cấp phó sảnh, hơn nữa còn là người thân cận nhất bên cạnh bí thư thị ủy. Đắc tội với hắn căn bản cùng với hủy tiền đồ làm quan cũng không khác gì nhau, cho nên Lâm Phồn Vinh chỉ nói cho Lưu Ngọc Lâm biết, con trai của mình cùng với bằng hữu của thư ký trưởng có chút hiểu lầm, hi vọng đối phương có thể đứng ra điều giải. Chính vì như thế cho nên Lưu Ngọc Lâm mới không rõ nặng nhẹ mà vội vàng chạy tới.
Cho nên, Lưu Ngọc Lâm vừa thấy bộ dạng của Đàm Vĩnh Khiêm, thì lập tức ý thức được chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng. Trong lòng hắn không khỏi thấy bực tức, âm thầm mắng cho Lâm Phồn Vinh tới mức chảy máu đầu. Nhưng đã tới đây thì làm sao có thể tự nhiên quay đầu đi? Cho nên Lưu Ngọc Lâm chỉ có thể kiên trì bắt tay cùng Đàm Vĩnh Khiêm, rồi tươi cười bắt tay với Sở Triều Huy.
Phó Nghị Nhiên theo sát đằng sau Lưu Ngọc Lâm bắt tay với Đàm Vĩnh Khiêm, sau đó lại bắt tay cùng Sở Triều Huy. Sở Triều Huy là thường vụ phó cục trưởng thị cục, là lãnh đạo trực tiếp của Phó Nghị Nhiên, mà chuyện này phát sinh ở khu vực trực thuộc sở công an, cho nên Sở Triều Huy không cho Phó Nghị Nhiên chút mặt mũi, vừa giáp mặt liền trách cứ:
- Cục công an khu Đông thành của các ông làm ăn thế nào vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đổi trắng thay đen, lạm dụng quyền lực. Càng quá đáng chính là thân là lãnh đạo của khu mà còn tự mình can thiệp vào sự công chính của tư pháp. Cục trưởng như ông phải suy ngẫm lại xem, phải làm việc theo luật pháp, kỷ luật.
Những lời này của Sở Triều Huy nhìn thì rất nặng, nhưng thật ra là mượn chuyện để nói, ý là cảnh cáo Lưu Ngọc Lâm chuyện này không nên nhúng tay vào. Lưu Ngọc Lâm là người thông minh, nghe vậy sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cũng không biết nên nói gì.
Đàm Vĩnh Khiem biết nói tới đây là đủ rồi, cho nên khoát tay áo nói:
- Được rồi lão Sở. Lão có trách đồng chí Nghị Nhiên cũng vô dụng, tôi nghĩ đồng chí ấy cũng chỉ là nhất thời sơ suất trong khâu giám thị mà thôi.
Nói tới đây, Đàm Vĩnh Khiêm đưa ánh mắt nhìn về vẻ mặt khó khăn của Phó Nghị Nhiên, rồi nhẹ nhàng vỗ vai hắn nói:
- Đồng chí Nghị Nhiên! Sở cục trưởng phê bình đồng chí, cũng là muốn tốt cho đồng chí mà thôi. Chúng ta là người chấp pháp, nếu cứ để tiếp tục như vậy, dân chúng sẽ mất hết niềm tin vào chúng ta.
- Vâng. Vâng. Thư ký trưởng và Sở cục nói rất đúng, Nghị Nhiên nhất định sẽ ghi nhớ.
Dù sao chức quan của Sở Triều Huy cũng cao hơn Phó Nghị Nhiên nửa cấp, mặc dù chỉ nửa cấp nhưng có những người cả đời không thể vượt qua. Tuy nhiên, Sở Triều Huy dạy bảo hắn ở trước mặt thư ký trưởng, Lưu Ngọc Lâm và lái xe làm cho trong lòng hắn có chút không phục.
Đương nhiên, quan lớn hơn một cấp đè chết người, trong lòng Phó Nghị Nhiên tuy rằng có chút không phục nhưng không dám công khai tranh luận cùng Sở Triều Huy. Tuy nhiên, Đàm Vĩnh Khiêm là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng, thân phận của hắn hoàn toàn khác, đây chính là đại nhân vật ngang hàng với bí thư chính pháp ủy thị cục, cục trưởng Diêu Hòa Xuyên. Cho nên khi Đàm Vĩnh Khiêm mở miệng, thì Phó Nghị Nhiên lập tức hiểu bàn tay phía sau sự kiện này chính là Đàm Vĩnh Khiêm thì vội vàng gật đầu liên tục, vẻ mặt chỉnh sắc nói.
- Đồng chí Nghị Nhiên có thể nhận thức như vậy là tốt rồi.
Đàm Vĩnh Khiêm gật đầu, sau đó nói:
- Chúng ta vào thôi.
Nói xong dẫn đầu tiến vào đồn công an.
Lưu Ngọc Lâm và Phó Nghị Nhiên quay đầu lại nhìn đám người Trương Vệ Đông đã đi một quãng xa, lúc này bọn họ đột nhiên ý thức được một chuyện. Thư ký trưởng sở dĩ tức giận lớn như vậy nhất định là có quan hê với thanh niên trẻ tuổi mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy...
Ban ngày mùa hè cái nắng chói chang, chỉ tới khi trời tối nhiệt độ mới hạ xuống. Cho nên cứ tới khoảng thời gian này là nam nữ thanh niên đều từ trong phòng đi ra ngoài, hoặc là kết thành bạn đi dạo phố phường, hoặc túm năm tụ ba ngồi ở ven hồ uống bia lạnh. Cho nên, xung quanh trường đại học ban ngày thì rất vắng vẻ, nhưng cứ đến buổi tối là trở nên vô cùng náo nhiệt, nơi nào cũng có thể thấy được những thân ảnh trẻ tuổi.
Trương Vệ Đông đi trên đường Đông Tân, nhìn cảnh tượng náo nhiệt hai bên đường mà trong lòng vô vàn cảm khái. Có ai biết được ẩn giấu sau sự náo nhiệt, phồn hoa này chính là hắc ám, rất nhiều chỗ không công bình?
Đằng sau Trương Vệ Đông khoảng năm sáu thước, đám người Lữ Nhã Phân cẩn thận đi theo sau hắn. Không một ai dám sánh vai đi cùng Trương Vệ Đông, hoặc đi lên bắt chuyện với hắn.
Ngay vừa rồi ở ngoài cửa đồn công an, bọn họ nghe thấy Lưu Ngọc Lâm hướng về phía Đàm Vĩnh Khiêm gọi là thư ký trưởng thì bọn họ rốt cục cũng nhớ ra đó là ai. Con trai của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Đàm Vĩnh Khiêm.
Thường vụ phó cục trưởng cục công an gọi Trương Vệ Đông là sư thúc đã là chuyện rất chấn động rồi, hiện tại bọn họ còn phát hiện ra Đàm Vĩnh Khiêm chức quan còn cao hơn mà vẫn cung kính gọi hắn một tiếng chú, mà đám người Lý Trung bất quá mới chỉ là những sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
Nếu đổi thành trước kia, gia đình mà có con cái thi được vào trường đại học, trở thành sinh viên là chuyện vô cùng vinh dự thì hiện nay sinh viên có đầy đường. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là sinh viên sau khi tốt nghiệp có thể xin được việc làm hay không, chứ chớ nói tới Trương Vệ Đông được thường ủy thị ủy và thường vụ phó cục trưởng cục công an tôn kính coi như trưởng bối thì ở trong lòng họ là đại nhân vật cở nào? Quả thực là một đỉnh núi không thể với tới a. Hơn nữa, Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an vẫn yên lặng, cho nên không một người nào dám đi lên bắt chuyện với hắn.
Trương Vệ Đông lúc đầu tâm tư còn để vào chuyện xảy ra ở đồn công an, không hề phát hiện ra đám người Lý Trung rất khác thường. Đi một lúc nữa, nhìn thấy bên cạnh không có một người nào, lúc này hắn mới cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại thì thấy đám người Lý Trung đang cẩn thận đi theo ở tít đằng sau, thỉnh thoảng mới dùng ánh mắt sùng bái và sợ hãi liếc trộm về phía hắn.
Trương Vệ Đông thấy thế không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười, xoay người lại vẫy tay với đám sinh viên, tức giận nói:
- Cách xa thầy như thế làm gì? Ta có phải sư tử ăn thịt người đâu.
Đám người Lý Trung thấy Trương Vệ Đông quay đầu lại gọi bọn hắn thì vẻ mặt lập tức giống như được yêu mà sợ, lập tức khúm núm không có người nào dám tiến lên trước.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trương Vệ Đông rất nhanh liền hiểu ra vấn đề. Trong lòng hắn thầm thở dài, bất đắc dĩ đi ngược lại, sau đó ôm lấy bả vai Lý Trung, cười nói:
- Làm sao? Mới vừa rồi không phải chúng ta còn ngồi chung phòng giam sao? Hiện tại lại không nhận thầy giáo như ta sao?
- Không phải. Không phải.
Lý Trung bị Trương Vệ Đông ôm lấy bả vai, kích động tới người run lên, gương mặt đỏ bừng phủ định.
- Vậy thì vì sao? Vì thầy quen biết hai vị quan lớn cho nên các em mới sợ thầy?
Trương Vệ Đông hỏi.
- Vâng. Ách... Không phải.
Lý Trung lắp bắp nói.
- Đã như vậy thì sợ cái gì? Thầy hiện tại có hai thân phận, một cái là thầy giáo của các em, một cái là bạn bè ngồi chung phòng giam, cùng chung hoạn nạn.
Trương Vệ Đông vỗ bả vai Lý Trung, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt trẻ trung, ngây ngô, chất phát của đám học trò mà chân thành nói.
Nghe thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, vẻ mặt đám người Lý Trung lại càng kích động, hơn nữa bốn nữ sinh như Lữ Nhã Phân lại càng kích động tới mặt mũi đỏ bừng, ở dưới ánh đèn lộ ra vẻ thanh xuân mê người.
- Thầy Trương! Cái này... Đây chính là thầy nói, về sau cũng không được không quen biết chúng em, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn a.
Lữ Nhã Phân vuốt lại mái tóc rối loạn trong đêm tối, đỏ mặt, cặp mi thon dài chớp chớp chờ mong nhìn về phía Trương Vệ Đông.
Nàng là nữ sinh có tướng mạo rất giống nữ minh tinh Hongkong Chu Hải My, vô cùng xinh đẹp.
Những người còn lại vừa khẩn trương, vừa chờ mong nhìn chằm chằm vè phía Trương Vệ Đông.
- Đương nhiên.
Trương Vệ Đông cười gật đầu, nói.
- Yeah!!!
Các nữ sinh nghe vậy thì đều cao hứng vỗ tay, nhảy dựng lên, các nam sinh thì hai mắt lóe lên một tia phấn khởi.
Nhìn bộ dạng vui mừng của đám người Tùy Lệ, chút lo lắng trong lòng Trương Vệ Đông lập tức bay biến đâu mất, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười, nói:
- Vừa rồi bị những tên côn đồ kia quấy rầy, thầy đoán các em bữa tối chắc cũng chưa kịp ăn gì. Như này đi, hôm nay vừa vặn là ngày đầu tiên thầy lĩnh lương, thấy liền mời các em một bữa.
- Yeah!!! Thầy vạn tuế.
Đám người Lữ Nhã Phân nghe vậy lại càng vui sướng nhảy dựng lên. Trong đó, Tùy Lệ là trưởng ban văn nghệ có tính cách cởi mở nhất dưới sự kích động đã ôm chầm lấy cổ Trương Vệ Đông, hôn một cái thật mạnh lên má hắn: “Chụt!”; rồi nói:
- Thầy! Em yêu thầy chết mất.
Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn đám người Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an.
Ngay khi Trương Vệ Đông khoát tay bảo họ không cần tiễn nữa thì một chiếc xe Audi màu đen biển số khu ủy và một chiếc Audi biển cảnh sát chạy tới trước cửa đồn, sau khi đồng thời có tiếng phanh vang lên thì cả hai chiếc xe dừng lại ở trước cửa đồn.
Xe vừa dừng lại, cửa xe lập tức được mở ra, từ trong chiếc xe Audi biển số khu ủy một nam tử ba mươi tuổi bước xuống – Đây chính là bí thư khu ủy Lưu Ngọc Lâm khu thành Đông. Mà từ trên xe Audi biển cảnh sát bước xuống chính là bí thư chính pháp kiêm cục trưởng cục công an Phó Nghị Nhiên.
Xem bộ dạng vội vàng của hai người, hơn nữa vẻ mặt lo lắng thì hiển nhiên là vừa nghe tin thì vội vã chạy tới đây.
Bởi vì hai người Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy tiễn Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an, cho nên hai người vừa xuống xe thì thấy được bọn họ.
- Thư ký trưởng! Sở cục! Buổi tối mà hai vị mà còn tự mình tới cơ sở để thị sát, thật vất vả a.
Lưu Ngọc Lâm vừa xuống xe thì vẻ mặt tươi cười bước về phía Đàm Vĩnh Khiêm và Sở Triều Huy, đằng sau là Phó Nghị Nhiên chỉ chậm hơn nửa bước.
Đàm Vĩnh Khiêm cùng Sở Triều Huy nhìn thấy bí thư khu ủy thành Đông và bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng cục công an cùng tới thì không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: “Tới cũng thật nhanh a.”
Trương Vệ Đông tuy rằng không nhận ra hai người Lưu Ngọc Lâm cùng Phó Nghị Nhiên, nhưng từ bộ dạng vội vàng và lo lắng của bọn họ cùng với biểu tình biến hóa của hai người Đàm Vĩnh Khiêm thì cũng không khó đoán ra được đây là lãnh đạo khu Đông thành. Hơn nữa, đây có lẽ là viện binh của Lâm Phồn Vinh mời đến để cứu giúp bản thân.
- Chúng ta đi thôi.
Trương Vệ Đông thấp giọng nói một câu, rồi đi lướt qua hai người Lưu Ngọc Lâm. Đám người Lý Trung nhìn thấy Trương Vệ Đông đã rời đi thì tự nhiên cũng vội vàng bước theo.
Lưu Ngọc Lâm là bí thư khu ủy, cán bộ cấp chính xử. Mà Phó Nghị Nhiên là bí thư chính pháp ủy, cán bộ cấp phó xử. Cấp bậc của hai người ở trong quan trường Ngô Châu cũng được xem như là tương đối cao, hơn nữa đều là chức có thực quyền. Đàm Vĩnh Khiêm cho dù là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng, cán bộ cấp phó sảnh cũng không thể không bán cho hai người bọn họ chút mặt mũi. Về phần Sở Triều Huy cũng là cán bộ cấp chính xử, cùng cấp bậc với Lưu Ngọc Lâm cho nên càng không thể không bán cho đối phương mặt mũi. Vì vậy khi nhìn thấy hai người vội vàng đi tới, trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm tuy rằng rất không vui, nhưng cũng nhẹ nhàng vươn tay ra bắt tay với Lưu Ngọc Lâm cùng Phó Nghị Nhiên, tuy nhiên thần thái rất lãnh đạm, làm cho người ta có cảm giác khá xa cách.
Tới cấp bậc như Đàm Vĩnh Khiêm, đối mặt với bí thư khu ủy mà còn bày ra biểu tình như vậy chính là nói chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu như đối phương tới bắt tay mà không đáp lễ thì chính là hoàn toàn vạch mặt, không còn đường sống nữa.
Lâm Phồn Vinh đương nhiên sẽ không nói cho Lưu Ngọc Lâm biết chính mình bắt chú của thư ký trưởng, hơn nữa còn đảo lộn trắng đen, còn muốn tạm giam bọn họ. Nếu như nói thật lòng như thế thì có đánh chết Lưu Ngọc Lâm cũng không tới nơi này, phải biết rằng thư ký trưởng không chỉ là thường ủy thị ủy, cán bộ cấp phó sảnh, hơn nữa còn là người thân cận nhất bên cạnh bí thư thị ủy. Đắc tội với hắn căn bản cùng với hủy tiền đồ làm quan cũng không khác gì nhau, cho nên Lâm Phồn Vinh chỉ nói cho Lưu Ngọc Lâm biết, con trai của mình cùng với bằng hữu của thư ký trưởng có chút hiểu lầm, hi vọng đối phương có thể đứng ra điều giải. Chính vì như thế cho nên Lưu Ngọc Lâm mới không rõ nặng nhẹ mà vội vàng chạy tới.
Cho nên, Lưu Ngọc Lâm vừa thấy bộ dạng của Đàm Vĩnh Khiêm, thì lập tức ý thức được chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng. Trong lòng hắn không khỏi thấy bực tức, âm thầm mắng cho Lâm Phồn Vinh tới mức chảy máu đầu. Nhưng đã tới đây thì làm sao có thể tự nhiên quay đầu đi? Cho nên Lưu Ngọc Lâm chỉ có thể kiên trì bắt tay cùng Đàm Vĩnh Khiêm, rồi tươi cười bắt tay với Sở Triều Huy.
Phó Nghị Nhiên theo sát đằng sau Lưu Ngọc Lâm bắt tay với Đàm Vĩnh Khiêm, sau đó lại bắt tay cùng Sở Triều Huy. Sở Triều Huy là thường vụ phó cục trưởng thị cục, là lãnh đạo trực tiếp của Phó Nghị Nhiên, mà chuyện này phát sinh ở khu vực trực thuộc sở công an, cho nên Sở Triều Huy không cho Phó Nghị Nhiên chút mặt mũi, vừa giáp mặt liền trách cứ:
- Cục công an khu Đông thành của các ông làm ăn thế nào vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đổi trắng thay đen, lạm dụng quyền lực. Càng quá đáng chính là thân là lãnh đạo của khu mà còn tự mình can thiệp vào sự công chính của tư pháp. Cục trưởng như ông phải suy ngẫm lại xem, phải làm việc theo luật pháp, kỷ luật.
Những lời này của Sở Triều Huy nhìn thì rất nặng, nhưng thật ra là mượn chuyện để nói, ý là cảnh cáo Lưu Ngọc Lâm chuyện này không nên nhúng tay vào. Lưu Ngọc Lâm là người thông minh, nghe vậy sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cũng không biết nên nói gì.
Đàm Vĩnh Khiem biết nói tới đây là đủ rồi, cho nên khoát tay áo nói:
- Được rồi lão Sở. Lão có trách đồng chí Nghị Nhiên cũng vô dụng, tôi nghĩ đồng chí ấy cũng chỉ là nhất thời sơ suất trong khâu giám thị mà thôi.
Nói tới đây, Đàm Vĩnh Khiêm đưa ánh mắt nhìn về vẻ mặt khó khăn của Phó Nghị Nhiên, rồi nhẹ nhàng vỗ vai hắn nói:
- Đồng chí Nghị Nhiên! Sở cục trưởng phê bình đồng chí, cũng là muốn tốt cho đồng chí mà thôi. Chúng ta là người chấp pháp, nếu cứ để tiếp tục như vậy, dân chúng sẽ mất hết niềm tin vào chúng ta.
- Vâng. Vâng. Thư ký trưởng và Sở cục nói rất đúng, Nghị Nhiên nhất định sẽ ghi nhớ.
Dù sao chức quan của Sở Triều Huy cũng cao hơn Phó Nghị Nhiên nửa cấp, mặc dù chỉ nửa cấp nhưng có những người cả đời không thể vượt qua. Tuy nhiên, Sở Triều Huy dạy bảo hắn ở trước mặt thư ký trưởng, Lưu Ngọc Lâm và lái xe làm cho trong lòng hắn có chút không phục.
Đương nhiên, quan lớn hơn một cấp đè chết người, trong lòng Phó Nghị Nhiên tuy rằng có chút không phục nhưng không dám công khai tranh luận cùng Sở Triều Huy. Tuy nhiên, Đàm Vĩnh Khiêm là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng, thân phận của hắn hoàn toàn khác, đây chính là đại nhân vật ngang hàng với bí thư chính pháp ủy thị cục, cục trưởng Diêu Hòa Xuyên. Cho nên khi Đàm Vĩnh Khiêm mở miệng, thì Phó Nghị Nhiên lập tức hiểu bàn tay phía sau sự kiện này chính là Đàm Vĩnh Khiêm thì vội vàng gật đầu liên tục, vẻ mặt chỉnh sắc nói.
- Đồng chí Nghị Nhiên có thể nhận thức như vậy là tốt rồi.
Đàm Vĩnh Khiêm gật đầu, sau đó nói:
- Chúng ta vào thôi.
Nói xong dẫn đầu tiến vào đồn công an.
Lưu Ngọc Lâm và Phó Nghị Nhiên quay đầu lại nhìn đám người Trương Vệ Đông đã đi một quãng xa, lúc này bọn họ đột nhiên ý thức được một chuyện. Thư ký trưởng sở dĩ tức giận lớn như vậy nhất định là có quan hê với thanh niên trẻ tuổi mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy...
Ban ngày mùa hè cái nắng chói chang, chỉ tới khi trời tối nhiệt độ mới hạ xuống. Cho nên cứ tới khoảng thời gian này là nam nữ thanh niên đều từ trong phòng đi ra ngoài, hoặc là kết thành bạn đi dạo phố phường, hoặc túm năm tụ ba ngồi ở ven hồ uống bia lạnh. Cho nên, xung quanh trường đại học ban ngày thì rất vắng vẻ, nhưng cứ đến buổi tối là trở nên vô cùng náo nhiệt, nơi nào cũng có thể thấy được những thân ảnh trẻ tuổi.
Trương Vệ Đông đi trên đường Đông Tân, nhìn cảnh tượng náo nhiệt hai bên đường mà trong lòng vô vàn cảm khái. Có ai biết được ẩn giấu sau sự náo nhiệt, phồn hoa này chính là hắc ám, rất nhiều chỗ không công bình?
Đằng sau Trương Vệ Đông khoảng năm sáu thước, đám người Lữ Nhã Phân cẩn thận đi theo sau hắn. Không một ai dám sánh vai đi cùng Trương Vệ Đông, hoặc đi lên bắt chuyện với hắn.
Ngay vừa rồi ở ngoài cửa đồn công an, bọn họ nghe thấy Lưu Ngọc Lâm hướng về phía Đàm Vĩnh Khiêm gọi là thư ký trưởng thì bọn họ rốt cục cũng nhớ ra đó là ai. Con trai của lão hiệu trưởng Đàm Chính Minh là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Đàm Vĩnh Khiêm.
Thường vụ phó cục trưởng cục công an gọi Trương Vệ Đông là sư thúc đã là chuyện rất chấn động rồi, hiện tại bọn họ còn phát hiện ra Đàm Vĩnh Khiêm chức quan còn cao hơn mà vẫn cung kính gọi hắn một tiếng chú, mà đám người Lý Trung bất quá mới chỉ là những sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
Nếu đổi thành trước kia, gia đình mà có con cái thi được vào trường đại học, trở thành sinh viên là chuyện vô cùng vinh dự thì hiện nay sinh viên có đầy đường. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là sinh viên sau khi tốt nghiệp có thể xin được việc làm hay không, chứ chớ nói tới Trương Vệ Đông được thường ủy thị ủy và thường vụ phó cục trưởng cục công an tôn kính coi như trưởng bối thì ở trong lòng họ là đại nhân vật cở nào? Quả thực là một đỉnh núi không thể với tới a. Hơn nữa, Trương Vệ Đông ra khỏi đồn công an vẫn yên lặng, cho nên không một người nào dám đi lên bắt chuyện với hắn.
Trương Vệ Đông lúc đầu tâm tư còn để vào chuyện xảy ra ở đồn công an, không hề phát hiện ra đám người Lý Trung rất khác thường. Đi một lúc nữa, nhìn thấy bên cạnh không có một người nào, lúc này hắn mới cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại thì thấy đám người Lý Trung đang cẩn thận đi theo ở tít đằng sau, thỉnh thoảng mới dùng ánh mắt sùng bái và sợ hãi liếc trộm về phía hắn.
Trương Vệ Đông thấy thế không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười, xoay người lại vẫy tay với đám sinh viên, tức giận nói:
- Cách xa thầy như thế làm gì? Ta có phải sư tử ăn thịt người đâu.
Đám người Lý Trung thấy Trương Vệ Đông quay đầu lại gọi bọn hắn thì vẻ mặt lập tức giống như được yêu mà sợ, lập tức khúm núm không có người nào dám tiến lên trước.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trương Vệ Đông rất nhanh liền hiểu ra vấn đề. Trong lòng hắn thầm thở dài, bất đắc dĩ đi ngược lại, sau đó ôm lấy bả vai Lý Trung, cười nói:
- Làm sao? Mới vừa rồi không phải chúng ta còn ngồi chung phòng giam sao? Hiện tại lại không nhận thầy giáo như ta sao?
- Không phải. Không phải.
Lý Trung bị Trương Vệ Đông ôm lấy bả vai, kích động tới người run lên, gương mặt đỏ bừng phủ định.
- Vậy thì vì sao? Vì thầy quen biết hai vị quan lớn cho nên các em mới sợ thầy?
Trương Vệ Đông hỏi.
- Vâng. Ách... Không phải.
Lý Trung lắp bắp nói.
- Đã như vậy thì sợ cái gì? Thầy hiện tại có hai thân phận, một cái là thầy giáo của các em, một cái là bạn bè ngồi chung phòng giam, cùng chung hoạn nạn.
Trương Vệ Đông vỗ bả vai Lý Trung, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt trẻ trung, ngây ngô, chất phát của đám học trò mà chân thành nói.
Nghe thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, vẻ mặt đám người Lý Trung lại càng kích động, hơn nữa bốn nữ sinh như Lữ Nhã Phân lại càng kích động tới mặt mũi đỏ bừng, ở dưới ánh đèn lộ ra vẻ thanh xuân mê người.
- Thầy Trương! Cái này... Đây chính là thầy nói, về sau cũng không được không quen biết chúng em, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn a.
Lữ Nhã Phân vuốt lại mái tóc rối loạn trong đêm tối, đỏ mặt, cặp mi thon dài chớp chớp chờ mong nhìn về phía Trương Vệ Đông.
Nàng là nữ sinh có tướng mạo rất giống nữ minh tinh Hongkong Chu Hải My, vô cùng xinh đẹp.
Những người còn lại vừa khẩn trương, vừa chờ mong nhìn chằm chằm vè phía Trương Vệ Đông.
- Đương nhiên.
Trương Vệ Đông cười gật đầu, nói.
- Yeah!!!
Các nữ sinh nghe vậy thì đều cao hứng vỗ tay, nhảy dựng lên, các nam sinh thì hai mắt lóe lên một tia phấn khởi.
Nhìn bộ dạng vui mừng của đám người Tùy Lệ, chút lo lắng trong lòng Trương Vệ Đông lập tức bay biến đâu mất, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười, nói:
- Vừa rồi bị những tên côn đồ kia quấy rầy, thầy đoán các em bữa tối chắc cũng chưa kịp ăn gì. Như này đi, hôm nay vừa vặn là ngày đầu tiên thầy lĩnh lương, thấy liền mời các em một bữa.
- Yeah!!! Thầy vạn tuế.
Đám người Lữ Nhã Phân nghe vậy lại càng vui sướng nhảy dựng lên. Trong đó, Tùy Lệ là trưởng ban văn nghệ có tính cách cởi mở nhất dưới sự kích động đã ôm chầm lấy cổ Trương Vệ Đông, hôn một cái thật mạnh lên má hắn: “Chụt!”; rồi nói:
- Thầy! Em yêu thầy chết mất.
/636
|