Vân Vụ Đạo Nhân cuối cùng vẫn bị Hoàng Sơn Chân Chân bắt đi. Đón chờ hắn lần này sẽ là phong ấn dài dằng dặc.
Bạch tiền bối two thì ngủ say một giấc… Giấc ngủ này không biết phải mất bao lâu đây.
Lúc này tại khu Giang Nam.
Diệp Tư sử dụng thủ pháp thanh trừ ký ức độc môn Bích Thuỷ Các, xoá bỏ ký ức ngày hôm nay của tên ăn vạ lừa đảo kia rồi truyền cho hắn một đoạn ký ức mới.
Xoá bỏ ký ức đơn thuần sẽ khiến con người ta sản sinh ra khoảng trống trong ký ức. Khi ký ức của con người xuất hiện khoảng trống, có lúc sẽ vắt não đi tìm đoạn ký ức bị trống của mình. Khi đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuật tiêu trừ ký ức ở một trình độ nhất định.
Thế là Diệp Tư dùng phương pháp huyễn thuật và nằm mơ, khiến trong đầu tên ăn vạ lừa đảo xuất hiện thêm một ký ức giống y như thật. Ở đoạn ký ức này, tên ăn vạ lừa đảo đột nhiên nổi hứng, đi chuyển gạch trên công trường, chuyển đến độ sức cùng lực kiệt… đến khi kết toán lương của ngày hôm đó thì bỗng bị vật liệu xây dựng trên công trường va trúng nên bị trọng thương.
Sau khi ký ức được đưa vào, tên ăn vạ lừa đảo trong lúc bất tỉnh không ngừng cau mày:
- Mệt quá, mệt chết đi được, còn bao nhiêu gạch phải chuyển nữa đây? Nhiều thế này thì phải chuyển đến bao giờ chứ, cái gì đổ xuống đấy, chết mất, chết mất…
Nghe thì có vẻ là một cơn ác mộng vừa đau khổ vừa bất hạnh.
Sau khi kêu la thảm thiết, tên ăn vạ lừa đảo lại nằm bẹp xuống đất, không hề động đậy.
Tống Thư Hàng nâng người hắn lên, ném vào trong xe.
Quả Quả và hai cô nhóc ngồi chồm hỗm bên cạnh, chớp mắt nói:
- Thư Hàng sư huynh, chuyện này cứ kết thúc như vậy thôi à?
- Đúng vậy.
Tống Thư Hàng nói.
- Không đúng! Theo kịch bản thì hẳn là sư huynh phải chiến một trận thật hoành tá tráng với tà ma Cửu U, cuối cùng chiến thắng, phong ấn năng lượng của tà ma Cửu U lại thì mới đúng chứ?
Bé chúc nói.
Tống Thư Hàng nhún vai:
- Thật đáng tiếc, thuật phong ấn của ta vẫn đang trong giai đoạn học lý thuyết suôn, từ trước đến nay chưa từng thật sự phong ấn bất kỳ thứ gì cả.
- Chán thế.
Bé chúc nói.
Quả Quả:
- Thư Hàng sư huynh, ngươi làm bọn ta thất vọng quá.
Thi:
- Rõ ràng lúc nãi còn nói sẽ không làm bọn ta thất vọng.
Tống Thư Hàng:
- …
Lúc này, Diệp Tư sư tỷ bèn lên tiếng:
- Thư Hàng, cái tên tu sĩ nhân loại ấy dừng lại rồi, chúng ta có cần phải đi theo xem sao không?
Lúc trước, cô ấy để lại một ấn ký lên người tên tu sĩ nhân loại mê hoặc gã ăn vạ nọ, nên có thể theo dõi vị trí của hắn. Hiện giờ, ấn ký này đã dừng lại rồi.
Thời gian duy trì của ấn ký này có hạn, đối phương cũng là linh hoàng ngũ phẩm, loại ấn ký này mà lưu lại lâu thì dễ bị đối phương phát hiện.
- Đi xem đi. Quả Quả, ba người các ngươi đi sau ta, đừng có lộ mặt. Đối phương là linh hoàng ngũ phẩm, nếu như xảy ra bất trắc gì thì ta cũng không chắc có thể tự bảo vệ được mình đâu.
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
- Trong lòng bọn ta đều hiểu rõ cả mà.
Ba đứa nhóc hưng phấn thấy rõ.
Diệp Tư giơ tay tế pháp bảo Kim Thư ra, sau đó mở Kim Thư. Sau khi lật tới trang bảy mươi tám, cô hài lòng gật đầu:
- Tìm thấy rồi, lần này dùng kiểu phi hành mẫu này đi.
Tiếp đó, cô dùng Kim Thư bọc lấy Thư Hàng và ba đứa nhóc phi lên trời, bay về phía toạ độ của tên tu sĩ kia.
Mà sau khi Kim Thư bay lên trời cao lập tức trở nên trong suốt. Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng và ba đứa nhóc được bọc trong Kim Thư đều cùng bước vào trạng thái trong suốt.
Quả Quả tò mò hỏi:
- Diệp Tư sư tỷ, mỗi trang trong Kim Thư của ngươi đều có một mẫu khác nhau à?
- Không nhiều thế đâu, tính đến bây giờ mới chỉ có mười bảy trang kiểu mẫu. Hiện tại ta vẫn đang không ngừng tế luyện nó, sau mỗi lần cấm chế pháp khí trên người nó tăng thêm một tầng là có thêm một mẫu. Trạng thái trong suốt hoá này là mẫu mà các chủ tế luyện ra giúp ta đó. Kể cả là chân quân lục phẩm có cấp cao hơn ta nhiều đi chăng nữa cũng khó mà phát hiện ra ta được.
Diệp Tư tiếp tục nói:
- Kim Thư là pháp bảo bản mệnh của ta. Cho nên hiệu quả tốt hơn so với những pháp khí phổ thông khác. À đúng rồi, Thư Hàng, sau khi ngươi lên đến tứ phẩm, chắc cũng phải suy nghĩ đến việc tế luyện pháp bảo bản mệnh nhỉ? Ngươi chuẩn bị luyện pháp bảo bản mệnh loại nào thế?
- Tứ phẩm là phải tu luyện pháp bảo bản mệnh sao?
Tống Thư Hàng nói:
- Ta vẫn chưa nghĩ đến điều này…Nếu như có thể, ta muốn tu luyện pháp bảo bản mệnh kiểu như phi kiếm. Đáng tiếc, e là phi kiếm không phù hợp với ta.
- Ha ha.
Diệp Tư cười nói:
- Thế thì nhân lúc còn chưa thăng cấp lên tứ phẩm, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ một chút, suy cho cùng thì pháp bảo bản mệnh cũng chỉ có một cái thôi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
…
Kim Thư nhanh chóng đưa mấy người Tống Thư Hàng phía trên của một tứ hợp viện cũ kỹ, đây chính là điểm dừng chân của tên tu sĩ kia.
Ở khu Giang Nam rất hiếm khi nhìn thấy kiểu tứ hợp viện cũ kỹ này.
Kim Thư duy trì trạng thái trong suốt hoá, đưa mấy người Tống Thư Hàng lẻn vào trong tứ hợp viện.
Cả tứ hợp viện đã không có người thường nào, chỉ có tên tu sĩ ẩn náu trong đó.
Nhìn về tu sĩ phía dưới kia, Tống Thư Hàng dùng truyền âm nhập mật nói:
- Có nhìn ra được hắn là thành viên của môn phái nào không?
Diệp Tư:- Ta không nhìn ra, đến giờ ta còn không biết Hoa Hạ còn sót lại những môn phái nào nữa là.
Quả Quả:
- Trên người hắn không có biểu tượng của môn phái, cũng không mặc pháp bào đặc biệt nào cả.
Thi:- Hay hắn là một tản tu nhỉ?
Chúc:
- Cũng có thể là hắn che giấu đi thân phận của mình. Dù sao thì lúc làm chuyện xấu cũng không thể để người khác nhận ra mà.
Đang nói chuyện dở, trong tứ hợp viện, vị tu sĩ này bắt đầu cởi bỏ áo choàng.
- Không phải là hắn muốn đi tắm đấy chứ?
Tống Thư Hàng nói. Nếu đối phương muốn tắm thì bọn hắn tránh đi một lát trước cái đã. Hắn không có sở thích ngắm đàn ông tắm đâu, sẽ bị đau mắt đỏ mất.
Vị tu sĩ cởi hết quần áo trên người, chỉ để lại quần lót. Trên người hắn có những tấm phù văn nối với nhau tạo thành một mảng, cơ hồ phủ khắp cả người hắn.
- Phù…Vẫn còn chút nữa.
Tu sĩ khẽ nói.
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, giơ tay mở từng cái hộp, để lộ ra dụng cụ trang điểm.
Ngồi trước bàn trang điểm, hắn nhìn vào chính mình trong gương, im lặng một lúc.
Sau đó bắt đầu tự trang điểm cho mình.
Đầu tiên là bôi kem nền lên rồi đến BB cream các loại. Tiếp theo là vẽ mắt, đeo kính áp tròng, dán lông mi giả, tô son.
Đậu xanh, tên này định làm gì đấy?
Trong tứ hợp viện, tu sĩ tiếp tục chải mái tóc dài của mình, thuần thục bới thành một kiểu tóc xinh đẹp.
Vốn dĩ là một người đàn ông rất bình thường, bây giờ đã biến thành một mỹ nhân xinh đẹp.
Tu sĩ đánh giá chính mình trong gương, lộ ra nụ cười hài lòng.
Tống Thư Hàng:
- …
Không hổ danh là thuật hoá trang trong tứ đại tà thuật, đúng là đáng sợ quá đi mất. Lúc trước, khi mọi người đang chơi game, nếu muốn tìm vợ trong game thì có thể mở webcam để xác định diện mạo của đối phương, tránh việc vớ phải nhân yêu. Nhưng hiện tại, việc bật webcam xác định đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- Hắn ta định làm gì đấy?
Diệp Tư chớp mắt.
Tống Thư Hàng nói:
- Ta cũng chẳng biết nữa…Chẳng lẽ tên này còn có sở thích làm nữ streamer nữa à?
Lúc này, vị tu sĩ kia đứng dậy, đổi sang một bộ váy cưới màu đỏ.
Rốt cuộc tên muốn làm gì đây?
Bọn ta đến đây không phải để xem ngươi chơi trò cosplay đâu nhé!
Bạch tiền bối two thì ngủ say một giấc… Giấc ngủ này không biết phải mất bao lâu đây.
Lúc này tại khu Giang Nam.
Diệp Tư sử dụng thủ pháp thanh trừ ký ức độc môn Bích Thuỷ Các, xoá bỏ ký ức ngày hôm nay của tên ăn vạ lừa đảo kia rồi truyền cho hắn một đoạn ký ức mới.
Xoá bỏ ký ức đơn thuần sẽ khiến con người ta sản sinh ra khoảng trống trong ký ức. Khi ký ức của con người xuất hiện khoảng trống, có lúc sẽ vắt não đi tìm đoạn ký ức bị trống của mình. Khi đó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuật tiêu trừ ký ức ở một trình độ nhất định.
Thế là Diệp Tư dùng phương pháp huyễn thuật và nằm mơ, khiến trong đầu tên ăn vạ lừa đảo xuất hiện thêm một ký ức giống y như thật. Ở đoạn ký ức này, tên ăn vạ lừa đảo đột nhiên nổi hứng, đi chuyển gạch trên công trường, chuyển đến độ sức cùng lực kiệt… đến khi kết toán lương của ngày hôm đó thì bỗng bị vật liệu xây dựng trên công trường va trúng nên bị trọng thương.
Sau khi ký ức được đưa vào, tên ăn vạ lừa đảo trong lúc bất tỉnh không ngừng cau mày:
- Mệt quá, mệt chết đi được, còn bao nhiêu gạch phải chuyển nữa đây? Nhiều thế này thì phải chuyển đến bao giờ chứ, cái gì đổ xuống đấy, chết mất, chết mất…
Nghe thì có vẻ là một cơn ác mộng vừa đau khổ vừa bất hạnh.
Sau khi kêu la thảm thiết, tên ăn vạ lừa đảo lại nằm bẹp xuống đất, không hề động đậy.
Tống Thư Hàng nâng người hắn lên, ném vào trong xe.
Quả Quả và hai cô nhóc ngồi chồm hỗm bên cạnh, chớp mắt nói:
- Thư Hàng sư huynh, chuyện này cứ kết thúc như vậy thôi à?
- Đúng vậy.
Tống Thư Hàng nói.
- Không đúng! Theo kịch bản thì hẳn là sư huynh phải chiến một trận thật hoành tá tráng với tà ma Cửu U, cuối cùng chiến thắng, phong ấn năng lượng của tà ma Cửu U lại thì mới đúng chứ?
Bé chúc nói.
Tống Thư Hàng nhún vai:
- Thật đáng tiếc, thuật phong ấn của ta vẫn đang trong giai đoạn học lý thuyết suôn, từ trước đến nay chưa từng thật sự phong ấn bất kỳ thứ gì cả.
- Chán thế.
Bé chúc nói.
Quả Quả:
- Thư Hàng sư huynh, ngươi làm bọn ta thất vọng quá.
Thi:
- Rõ ràng lúc nãi còn nói sẽ không làm bọn ta thất vọng.
Tống Thư Hàng:
- …
Lúc này, Diệp Tư sư tỷ bèn lên tiếng:
- Thư Hàng, cái tên tu sĩ nhân loại ấy dừng lại rồi, chúng ta có cần phải đi theo xem sao không?
Lúc trước, cô ấy để lại một ấn ký lên người tên tu sĩ nhân loại mê hoặc gã ăn vạ nọ, nên có thể theo dõi vị trí của hắn. Hiện giờ, ấn ký này đã dừng lại rồi.
Thời gian duy trì của ấn ký này có hạn, đối phương cũng là linh hoàng ngũ phẩm, loại ấn ký này mà lưu lại lâu thì dễ bị đối phương phát hiện.
- Đi xem đi. Quả Quả, ba người các ngươi đi sau ta, đừng có lộ mặt. Đối phương là linh hoàng ngũ phẩm, nếu như xảy ra bất trắc gì thì ta cũng không chắc có thể tự bảo vệ được mình đâu.
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
- Trong lòng bọn ta đều hiểu rõ cả mà.
Ba đứa nhóc hưng phấn thấy rõ.
Diệp Tư giơ tay tế pháp bảo Kim Thư ra, sau đó mở Kim Thư. Sau khi lật tới trang bảy mươi tám, cô hài lòng gật đầu:
- Tìm thấy rồi, lần này dùng kiểu phi hành mẫu này đi.
Tiếp đó, cô dùng Kim Thư bọc lấy Thư Hàng và ba đứa nhóc phi lên trời, bay về phía toạ độ của tên tu sĩ kia.
Mà sau khi Kim Thư bay lên trời cao lập tức trở nên trong suốt. Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng và ba đứa nhóc được bọc trong Kim Thư đều cùng bước vào trạng thái trong suốt.
Quả Quả tò mò hỏi:
- Diệp Tư sư tỷ, mỗi trang trong Kim Thư của ngươi đều có một mẫu khác nhau à?
- Không nhiều thế đâu, tính đến bây giờ mới chỉ có mười bảy trang kiểu mẫu. Hiện tại ta vẫn đang không ngừng tế luyện nó, sau mỗi lần cấm chế pháp khí trên người nó tăng thêm một tầng là có thêm một mẫu. Trạng thái trong suốt hoá này là mẫu mà các chủ tế luyện ra giúp ta đó. Kể cả là chân quân lục phẩm có cấp cao hơn ta nhiều đi chăng nữa cũng khó mà phát hiện ra ta được.
Diệp Tư tiếp tục nói:
- Kim Thư là pháp bảo bản mệnh của ta. Cho nên hiệu quả tốt hơn so với những pháp khí phổ thông khác. À đúng rồi, Thư Hàng, sau khi ngươi lên đến tứ phẩm, chắc cũng phải suy nghĩ đến việc tế luyện pháp bảo bản mệnh nhỉ? Ngươi chuẩn bị luyện pháp bảo bản mệnh loại nào thế?
- Tứ phẩm là phải tu luyện pháp bảo bản mệnh sao?
Tống Thư Hàng nói:
- Ta vẫn chưa nghĩ đến điều này…Nếu như có thể, ta muốn tu luyện pháp bảo bản mệnh kiểu như phi kiếm. Đáng tiếc, e là phi kiếm không phù hợp với ta.
- Ha ha.
Diệp Tư cười nói:
- Thế thì nhân lúc còn chưa thăng cấp lên tứ phẩm, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ một chút, suy cho cùng thì pháp bảo bản mệnh cũng chỉ có một cái thôi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
…
Kim Thư nhanh chóng đưa mấy người Tống Thư Hàng phía trên của một tứ hợp viện cũ kỹ, đây chính là điểm dừng chân của tên tu sĩ kia.
Ở khu Giang Nam rất hiếm khi nhìn thấy kiểu tứ hợp viện cũ kỹ này.
Kim Thư duy trì trạng thái trong suốt hoá, đưa mấy người Tống Thư Hàng lẻn vào trong tứ hợp viện.
Cả tứ hợp viện đã không có người thường nào, chỉ có tên tu sĩ ẩn náu trong đó.
Nhìn về tu sĩ phía dưới kia, Tống Thư Hàng dùng truyền âm nhập mật nói:
- Có nhìn ra được hắn là thành viên của môn phái nào không?
Diệp Tư:- Ta không nhìn ra, đến giờ ta còn không biết Hoa Hạ còn sót lại những môn phái nào nữa là.
Quả Quả:
- Trên người hắn không có biểu tượng của môn phái, cũng không mặc pháp bào đặc biệt nào cả.
Thi:- Hay hắn là một tản tu nhỉ?
Chúc:
- Cũng có thể là hắn che giấu đi thân phận của mình. Dù sao thì lúc làm chuyện xấu cũng không thể để người khác nhận ra mà.
Đang nói chuyện dở, trong tứ hợp viện, vị tu sĩ này bắt đầu cởi bỏ áo choàng.
- Không phải là hắn muốn đi tắm đấy chứ?
Tống Thư Hàng nói. Nếu đối phương muốn tắm thì bọn hắn tránh đi một lát trước cái đã. Hắn không có sở thích ngắm đàn ông tắm đâu, sẽ bị đau mắt đỏ mất.
Vị tu sĩ cởi hết quần áo trên người, chỉ để lại quần lót. Trên người hắn có những tấm phù văn nối với nhau tạo thành một mảng, cơ hồ phủ khắp cả người hắn.
- Phù…Vẫn còn chút nữa.
Tu sĩ khẽ nói.
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, giơ tay mở từng cái hộp, để lộ ra dụng cụ trang điểm.
Ngồi trước bàn trang điểm, hắn nhìn vào chính mình trong gương, im lặng một lúc.
Sau đó bắt đầu tự trang điểm cho mình.
Đầu tiên là bôi kem nền lên rồi đến BB cream các loại. Tiếp theo là vẽ mắt, đeo kính áp tròng, dán lông mi giả, tô son.
Đậu xanh, tên này định làm gì đấy?
Trong tứ hợp viện, tu sĩ tiếp tục chải mái tóc dài của mình, thuần thục bới thành một kiểu tóc xinh đẹp.
Vốn dĩ là một người đàn ông rất bình thường, bây giờ đã biến thành một mỹ nhân xinh đẹp.
Tu sĩ đánh giá chính mình trong gương, lộ ra nụ cười hài lòng.
Tống Thư Hàng:
- …
Không hổ danh là thuật hoá trang trong tứ đại tà thuật, đúng là đáng sợ quá đi mất. Lúc trước, khi mọi người đang chơi game, nếu muốn tìm vợ trong game thì có thể mở webcam để xác định diện mạo của đối phương, tránh việc vớ phải nhân yêu. Nhưng hiện tại, việc bật webcam xác định đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- Hắn ta định làm gì đấy?
Diệp Tư chớp mắt.
Tống Thư Hàng nói:
- Ta cũng chẳng biết nữa…Chẳng lẽ tên này còn có sở thích làm nữ streamer nữa à?
Lúc này, vị tu sĩ kia đứng dậy, đổi sang một bộ váy cưới màu đỏ.
Rốt cuộc tên muốn làm gì đây?
Bọn ta đến đây không phải để xem ngươi chơi trò cosplay đâu nhé!
/996
|