Tiết Mật nằm ở trên giường, mày nhíu chặt, trên trán rịn mồ hôi, biểu cảm càng ngày khó chịu.
“Huyền Vũ!” Nữ tử bỗng dưng mở hai mắt, ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh hồn chưa tan.
Nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, cố gắng làm đầu óc mơ hồ tỉnh táo một chút. Lắc một lúc, Tiết Mật mở hai mắt ra, cảm giác mềm mại ở dưới thân, chợt hoảng sợ, sao lại thế này? Đây là chỗ nào? Huyền Vũ đâu?
Vừa xốc chăn gấm màu xanh ngọc trên người xuống, Tiết Mật phát hiện quần áo trên người nàng thế nhưng bị thay đổi, ban đầu mặc y phục màu xanh nhạt giờ biến thành một bộ phấn hồng, người nào giúp nàng thay quần áo?
“Tỉnh?” Ngay lúc nàng âm thầm kinh ngạc, thì một giọng nữ quyến rũ trong không gian yên tĩnh vang lên, sau đó một nữ tử mặc cung trang màu tím hiện ra phía sau bức bình phong thêu hoa văn bách điểu triều phụng, tiện thể hé ra một mỹ nhân lười biếng nằm trên sạp nhỏ cách giường không xa, nhìn thấy Tiết Mật, biểu tình trêu tức.
Nhìn thấy nàng, Tiết Mật cả kinh mở to hai mắt, “Hồng Anh sư…….” Đột nhiên cảm thấy mình xưng hô không đúng, lập tức ngậm miệng, lại bởi vì quá nhanh nên cắn phải đầu lưỡi của chính mình, nhất thời mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng, Tiết Mật đau không chịu được, che miệng đến nửa ngày không có mở miệng.
“Ha hả……” Tử y nữ tử nằm trên sạp cười run rẩy cả người, qua một lúc mới chậm rãi bình ổn lại, dịu dàng nói, “Năm năm không gặp, Mật nhi vẫn đáng yêu như trước đây a!”
Tiết Mật buông tay, nhìn Hồng Anh, kìm nén giận dữ nói, “Ngươi không cần giả mù sa mưa với ta, đây là nơi nào? Người đi cùng với ta đâu?”
Hồng Anh dựa vào sạp nhỏ, thu lại tươi cười, cúi đầu nhìn móng tay vừa mới nhuộm đỏ, nói, “Đây là thái độ ngươi cùng trưởng bối nói chuyện đó sao? Nương ngươi dạy như vậy à?”
Nghe lời này, Tiết Mật chỉ cảm thấy một trận bực tức, xốc chăn lên, đang chuẩn bị từ trên giường leo xuống. Cũng không nghĩ tới vừa xuống giường, hai chân mềm nhũn căn bản không đứng dậy nổi, ngã sấp xuống mặt đất, tóc xỏa ra, cả người chật vật không chịu nổi.
“Sao lại thế này? Chân của ta sao không có một chút khí lực nào?” Tiết Mật kinh hoảng nói.
Hồng Anh thấy thế, khẽ cười một tiếng nói, “Đây là trừng phạt vì ngươi không tôn trọng trưởng bối!”
Nghe vậy, Tiết Mật gắng sức dùng hai tay nâng thân mình, dựa vào mép giường tức giận nói, “Trưởng bối? Ngươi mà là trưởng bối nỗi gì? Thực làm cho ta ghê tởm!”
Vừa dứt lời, Tiết Mật chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó má nàng đã bị một bàn tay mảnh khảnh hung hăng bóp, móng tay bén nhọn đâm vào thịt, sinh đau, nhưng không than một câu, nháy mắt nước mắt tuôn ra. Đang chuẩn bị giãy dụa, thì đột nhiên phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể cứng ngắc ngồi một chỗ.
“Nói chuyện cẩn thận một chút, bằng không ta cũng không thể cam đoan sẽ làm ra chuyện gì, nếu khắc hoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi thì mất nhiều hơn được đấy!” Nói xong, Hồng Anh chậm rãi buông tay, mắt mang ý cười nhìn Tiết Mật.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn gì? Vì sao gây khó dễ cho ta?” Tiết Mật căm hận nói.
Nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời của Hồng Anh, Tiết Mật đành phải ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện đối phương thế nhưng trong mắt mang theo si mê nhìn mình, nháy mắt nổi lên một tầng da gà, loại ánh mắt này……
“Ngươi nhìn gì…..” Tiết Mật lớn tiếng nói.
Còn chưa nói xong, chỉ thấy tay nàng phất mặt mình một cái, hai má nguyên bản bị móng tay cấu đau rát nhất thời giống như một trận mát mẻ thấm vào, trở nên không có đau như vậy nữa, Tiết Mật thế mới biết nàng giúp mình trị liệu, nhưng vì sao lúc thì làm mặt ta bị thương, lúc thì lại chữa khỏi, này rõ là lạnh rồi nóng a!
Sau đó trong mắt Tiết Mật mang theo kinh dị, tử y nữ tử bỗng ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt nàng, lại duỗi tay sờ, lầm bẩm nói, “Giống, thật sự là quá giống……”
Tiết Mật bị nàng sờ mà giật mình, né mặt ra, “ngươi định làm gì?”
“Trước kia cơ thể còn nhỏ nên mặt cũng tròn tròn nhìn không ra, không nghĩ tới giờ nẩy nở liền trở nên giống như……” Hồng Anh buông tay, trong giọng nói mang theo tia ôn hòa.
“Giống ai?” Tiết Mật hỏi.
“Trục Lưu……” Trong giọng nói nữ tử tràn ngập nhu tình.
“……. Phụ thân!” Tiết Mật vừa nghe tên này, còn chưa kịp phản ứng, sau mới hiểu là nàng đang nói phụ thân của mình.
“Đúng, chính là cha ngươi, ngươi có biết bộ dạng ngươi giống chàng bao nhiêu không? Mắt, mũi, miệng không chỗ nào mà không giống! Nếu ngươi là ta cùng Trục Lưu sinh ra thì tốt rồi……” Nữ tử cười đến ôn nhu, nhưng trong một khắc biểu tình lại trở nên phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không giống tỷ tỷ kia của ngươi, một bộ dạng không biết xấu hổ giống nương ngươi như đúc, nhìn thấy làm ta bực mình!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tiết Mật cả giận, tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua mẫu thân của Tiết Mật cùng Tiết Linh, nhưng người có thể làm cho Tiết phụ nhớ mãi không quên tuyệt đối sẽ không giống như nàng nói!
“Ha hả, ta nói bậy! Chẳng lẽ không đúng sao? Lai lịch không rõ, mới tới liền đoạt đi tất cả chú ý của Trục Lưu, còn thay đổi thất thường, khiến Trục Lưu cùng vài sư huynh trong môn phái xa cách, liền ngay cả ta là thanh mãi trúc mã cũng để qua một bên không để ý tới, thế nhưng cuối cùng còn làm hại Ngọc Linh sơn gặp họa diệt môn, nàng chính là kẻ gây tai họa, ai dính vào sẽ không hay ho, nàng là c ái loại tiện bại hoại trời sinh nên sẽ cô độc sống quãng đời còn lại!” Hồng Anh biểu tình dữ dợn.
“Không có khả năng!” Tiết Mật lớn tiếng nói, “Nương ta tuyệt đối sẽ không như ngươi nói!” Mặc kệ thế nào, đây là mẫu thân thân sinh Tiết Mật, hoài thai mười tháng mới sinh nàng ra, sao có thể mặc cho người vũ nhục!
“A ~ quên nói, tỷ tỷ ngươi tiểu tiện nhân kia nói không chừng cũng không phải tỷ tỷ ruột của ngươi đâu, sách sách, gả cho Trục Lưu hoài thai bảy tháng liền sinh Tiết Linh, quả là cái đồ hạ tiện bại hoại không biết xấu hổ!” Hồng Anh ánh mắt âm ngoan nói.
Ngồi dưới đất Tiết Mật bị ý kiến này làm sợ ngây người, nửa ngày không có mở miệng, không phải tỷ tỷ ruột là ý gì, không phải con ruột phụ thân sao? Sao có thể? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hoài thai bảy tháng thì sao, chuyện đó có nhiều mà, căn bản không thể chứng minh cái gì!
Nghĩ vậy, Tiết Mật bỗng kiên định hẳn, thẳng tắp nhìn Hồng Anh, “Tỷ tỷ của ta chính là tỷ tỷ ruột, mặc kệ ngươi nói gì thì cũng là tỷ tỷ ruột của ta, còn có, cha ta cùng nương cũng rất tốt, bọn họ cảm tình tốt lắm, nương qua đời lâu như vậy, người vẫn không có quên nàng, ta chỉ tin tưởng thân nhân của mình, loại người như ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin đâu, không cần uổng phí công phu!”
Hồng Anh nghe nàng nói thế, khóe miệng đang mỉm cười dần đông cứng lại, Tiết Mật vừa nói dứt câu, đã cho nàng một bạt tai, đánh cho mặt Tiết Mật lệch sang một bên, máu từ khóe miệng chảy ra, tai ong ong, đến nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần, hai má trắng nõn chậm rãi hiện ra năm dấu tay, sưng đỏ không chịu nổi.
“Không biết tốt xấu!” Hồng Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, liền đi ra ngoài.
“Chờ….. Một chút……” Tiết Mật mặt sưng phù mơ hồ không rõ nói, “Bằng hữu của ta….. Ở đâu? Có….. xảy ra…..chuyện….. gì không?”
“Lúc này còn nghĩ tới tình lang ha, quả nhiên ngươi với nương ngươi cái tiện nhân kia là cùng một đức hạnh a!” Hồng Anh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lãnh liệt, “Không chết đâu, tin tưởng không bao lâu nữa các ngươi sẽ gặp nhau thôi!” Nói xong mang theo ý vị thâm trường rồi đi ra ngoài, chỉ để lại Tiết Mật một bên mặt sưng phù ngồi bên cạng giường không động đậy được.
Nàng gắng thử vài cách, phát hiện làm thế nào cũng không nhúc nhích được, đành phải đờ đẫn ủ rũ như vậy, một bên má vô cùng đau đớn, mùi máu tươi nồng đậm làm nàng phải phun ra.
Một lát sau, ánh mắt Tiết Mật bỗng sáng lên, nhớ tới mình còn một đường lui —- không gian!
Vì thế vội vàng nhắm mắt lại cố gắng liên hệ với không gian, mặc niệm đi vào, đi vào, niệm một lúc lâu cũng không thấy không gian đáp lại, Tiết Mật cũng không biết nguyên do gì, cùng không gian hoàn toàn mất đi liên hệ, đừng nói đi vào, ngay cả cảm thụ trong không gian cũng không được, hắc báo cùng mình cũng mất liên hệ.
Phát hiện này làm Tiết Mật hoảng loạng, không nói đến bản thân mình, chủ yếu trong không gian có ba vật nhỏ mà nàng không bỏ xuống được a, đặc biệt là hắc báo, đã cứu mình nhiều lần, cùng mình vào sinh ra tử, đã xem như là thân nhân, nếu mất nó, Tiết Mật nghĩ mình sẽ phát điên, nhât định sẽ điên! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a?
Trong khi Tiết Mật đang dày vò tự trách, thì Tiết Linh bên này trong lòng cũng không chịu nổi, không chỉ có trong lòng khổ sở, mà thân thể cũng có chút chịu không nổi!
Lúc Tiết Linh lung lay lảo đảo sắp sửa ngã xuống, Vũ Văn Tắc vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Linh nhi, chúng ta nghỉ ngơi đi, đã không ngủ không nghỉ dùng linh lực chạy ba ngày ba đêm rồi, cứ như vậy thì thân thể của nàng sẽ chịu không nổi. Chúng ta nghỉ ngơi đi, ha?”
“Nhưng muội muội…… Ta…….” Tiết Linh hai mắt sưng đỏ nhìn Vũ Văn Tắc.
Thấy nàng như vậy, nam tử cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Biết, ta đều biết, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, không chỉ có nàng mệt, tất cả mọi người cũng mệt mỏi, nơi này cách Phù Diễm đảo chỉ có một ngày lộ trình nữa thôi, nghe lời, chúng ta nghi ngơi nha!”
Nghe vậy, Tiết Linh nhìn một đám người vẻ mặt tang thương phía sau Vũ Văn Tắc, chỉ thấy trên mặt mọi người đều là mỏi mệt, không có biện pháp, bất kể tu chân nhân sĩ nào, sử dụng linh lực không ngừng nghỉ chạy ba ngày ba đêm, cũng sẽ không tốt!
“Thực xin lỗi!” Tiết Linh đột nhiên cúi lưng, “Đều là ta sai, làm cho mọi người vất vả như vậy, là ta tùy hứng, hy vọng mọi người có thể tha thứ, ta chỉ là….. Chỉ là……” Nói đến đây, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt nàng, không nói được nữa.
Người khác thấy nàng thế này, cũng không nhiều lời, Chu Tước thở dài an ủi nói, “Chúng ta đều biết, cũng không trách ngươi, không chỉ có ngươi lo lắng Tiết Mật, ta cũng lo lắng cho nàng và Huyền Vũ……”
“Lời nói dư thừa lúc trước không cần lại nói nữa, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi đi, cứ như vậy, chưa tới Phù Diễm đảo, chúng ta đã suy sụp hết rồi!” Cảnh Trung Lưu xen vào một câu.
Những người khác nghe hắn nói vậy, đều tỏ vẻ đồng ý, sau đó ở tại chỗ bắt đầu nghỉ ngơi.
Mấy người Lung Nguyệt cốc cũng tìm chỗ nghỉ, Cảnh Trung Lưu nhìn thấy Thích Vô Thương lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nhíu mày hô, “Vô Thương!”
Thích Vô Thương sửng sốt, nhìn về phía hắn, ánh mắt ý bảo chuyện gì.
Cảnh Trung Lưu thở dài nói, “Ngươi mấy ngày nay vẫn là trạng thái này, sao lại vậy? Là bởi vì…… Tiết Mật sao?”
Thích Vô Thương nghe thế, bàn tay vô thức hơi động đậy, trên mặt cũng không biểu tình gì, cũng không trả lời hắn, khóe mắt dư quang liếc Tiết Linh ở cách đó không xa, sâu trong đáy mắt xẹt qua một mạt u quang.
Nhìn hắn như vậy, Cảnh Trung Lưu biết là không hỏi được gì, đành phải lo lắng ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một hồi lâu, Vũ Văn Tắc mới tuyên bố tiếp tục xuất phát, vì thế một đám người lại bắt đầu lịch trình chạy một vòng mới.
(Truyền thuyết “Bách Điểu Triều Phụng” _ lấy từ nguồn facebook của Lục Nghệ art
Thuở hồng hoang vũ trụ, khi âm dương nhị khí còn hỗn độn, ngũ hành đang thuở sơ khai, sinh khắc không theo quy luật chi cả.
Có một giống hỏa khí bốc lên ở phương Nam, khiến cho các khí khác hoặc bị tiêu diệt hoặc bị qui phục, hùng cứ cả một vùng trời đất, khí ấy có dạng hình chim Chu Tước…
Sau khi trời đất phân định, sanh ra muôn loài, có giống chim Phượng Hoàng là một giống chim bình thường ở phía Nam, tương truyền là hậu duệ của thần điểu Chu Tước, tuy nhiên Phụng Hoàng không có gì nổi bật hay đẹp đẽ hơn các loài chim khác. Phụng Hoàng có tính siêng năng đặc biệt, lại biết khôn khéo ứng xử, nên được các loài chim khác nể trọng.
Một năm nọ, thần điểu Chu Tước thấy thời cơ làm vua của Phụng Hoàng đã điểm, liền đại triển hỏa khí, khiến trời đất bắt đầu khô hanh. Phụng Hoàng biết nhìn xa trông rộng, nên đêm ngày ra sức tích lũy thức ăn. Còn các loài chim khác thì vẫn mãi nhởn nhơ rong chơi, không chịu lo thời thế, lại còn nhạo báng sự cần mẫn của Phụng Hoàng. Phụng Hoàng đã nghiêm nghị nói rằng: “Các ngươi đừng coi thường những lương thực này, rồi sẽ đến lúc các ngươi cần đến!”
Khi hạn hán đến kỳ cực điểm, thức ăn khan hiếm, muôn chim đã thấy họa diệt thân đến nơi, nhưng không còn đường chạy trốn.
Liền lúc đó, Phụng Hoàng mở cửa hang động chứa thức ăn tích lũy bấy lâu, cứu thoát muôn chim khỏi nạn diệt vong vô cùng kịp lúc!
Các loài chim cảm kích ơn cứu mạng của Phụng Hoàng, lại thấy xấu hổ vì trước đây đã coi thường sự nhìn xa trông rộng của Phụng Hoàng, nên đồng loạt tôn Phụng Hoàng lên làm vua của chúng. Mỗi loài chim đã nhổ sợi lông đẹp nhất trên người mình mà dâng cho Phụng Hoàng làm trang sức. Từ đó, Phụng Hoàng là vua của bách điểu, có bộ lông vô cùng rực rỡ không loài nào sánh được, lại được bách điểu quy phục, mỗi năm vào ngày sinh nhật của Phụng Hoàng đều bay về triều phục, không dám nhìn thẳng dung nhan của Phụng Hoàng.
Người đời sau đã dựa vào tích này mà vẽ bức Bách Điểu Triều Phụng vậy!)
“Huyền Vũ!” Nữ tử bỗng dưng mở hai mắt, ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh hồn chưa tan.
Nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, cố gắng làm đầu óc mơ hồ tỉnh táo một chút. Lắc một lúc, Tiết Mật mở hai mắt ra, cảm giác mềm mại ở dưới thân, chợt hoảng sợ, sao lại thế này? Đây là chỗ nào? Huyền Vũ đâu?
Vừa xốc chăn gấm màu xanh ngọc trên người xuống, Tiết Mật phát hiện quần áo trên người nàng thế nhưng bị thay đổi, ban đầu mặc y phục màu xanh nhạt giờ biến thành một bộ phấn hồng, người nào giúp nàng thay quần áo?
“Tỉnh?” Ngay lúc nàng âm thầm kinh ngạc, thì một giọng nữ quyến rũ trong không gian yên tĩnh vang lên, sau đó một nữ tử mặc cung trang màu tím hiện ra phía sau bức bình phong thêu hoa văn bách điểu triều phụng, tiện thể hé ra một mỹ nhân lười biếng nằm trên sạp nhỏ cách giường không xa, nhìn thấy Tiết Mật, biểu tình trêu tức.
Nhìn thấy nàng, Tiết Mật cả kinh mở to hai mắt, “Hồng Anh sư…….” Đột nhiên cảm thấy mình xưng hô không đúng, lập tức ngậm miệng, lại bởi vì quá nhanh nên cắn phải đầu lưỡi của chính mình, nhất thời mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng, Tiết Mật đau không chịu được, che miệng đến nửa ngày không có mở miệng.
“Ha hả……” Tử y nữ tử nằm trên sạp cười run rẩy cả người, qua một lúc mới chậm rãi bình ổn lại, dịu dàng nói, “Năm năm không gặp, Mật nhi vẫn đáng yêu như trước đây a!”
Tiết Mật buông tay, nhìn Hồng Anh, kìm nén giận dữ nói, “Ngươi không cần giả mù sa mưa với ta, đây là nơi nào? Người đi cùng với ta đâu?”
Hồng Anh dựa vào sạp nhỏ, thu lại tươi cười, cúi đầu nhìn móng tay vừa mới nhuộm đỏ, nói, “Đây là thái độ ngươi cùng trưởng bối nói chuyện đó sao? Nương ngươi dạy như vậy à?”
Nghe lời này, Tiết Mật chỉ cảm thấy một trận bực tức, xốc chăn lên, đang chuẩn bị từ trên giường leo xuống. Cũng không nghĩ tới vừa xuống giường, hai chân mềm nhũn căn bản không đứng dậy nổi, ngã sấp xuống mặt đất, tóc xỏa ra, cả người chật vật không chịu nổi.
“Sao lại thế này? Chân của ta sao không có một chút khí lực nào?” Tiết Mật kinh hoảng nói.
Hồng Anh thấy thế, khẽ cười một tiếng nói, “Đây là trừng phạt vì ngươi không tôn trọng trưởng bối!”
Nghe vậy, Tiết Mật gắng sức dùng hai tay nâng thân mình, dựa vào mép giường tức giận nói, “Trưởng bối? Ngươi mà là trưởng bối nỗi gì? Thực làm cho ta ghê tởm!”
Vừa dứt lời, Tiết Mật chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó má nàng đã bị một bàn tay mảnh khảnh hung hăng bóp, móng tay bén nhọn đâm vào thịt, sinh đau, nhưng không than một câu, nháy mắt nước mắt tuôn ra. Đang chuẩn bị giãy dụa, thì đột nhiên phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể cứng ngắc ngồi một chỗ.
“Nói chuyện cẩn thận một chút, bằng không ta cũng không thể cam đoan sẽ làm ra chuyện gì, nếu khắc hoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi thì mất nhiều hơn được đấy!” Nói xong, Hồng Anh chậm rãi buông tay, mắt mang ý cười nhìn Tiết Mật.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn gì? Vì sao gây khó dễ cho ta?” Tiết Mật căm hận nói.
Nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời của Hồng Anh, Tiết Mật đành phải ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện đối phương thế nhưng trong mắt mang theo si mê nhìn mình, nháy mắt nổi lên một tầng da gà, loại ánh mắt này……
“Ngươi nhìn gì…..” Tiết Mật lớn tiếng nói.
Còn chưa nói xong, chỉ thấy tay nàng phất mặt mình một cái, hai má nguyên bản bị móng tay cấu đau rát nhất thời giống như một trận mát mẻ thấm vào, trở nên không có đau như vậy nữa, Tiết Mật thế mới biết nàng giúp mình trị liệu, nhưng vì sao lúc thì làm mặt ta bị thương, lúc thì lại chữa khỏi, này rõ là lạnh rồi nóng a!
Sau đó trong mắt Tiết Mật mang theo kinh dị, tử y nữ tử bỗng ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt nàng, lại duỗi tay sờ, lầm bẩm nói, “Giống, thật sự là quá giống……”
Tiết Mật bị nàng sờ mà giật mình, né mặt ra, “ngươi định làm gì?”
“Trước kia cơ thể còn nhỏ nên mặt cũng tròn tròn nhìn không ra, không nghĩ tới giờ nẩy nở liền trở nên giống như……” Hồng Anh buông tay, trong giọng nói mang theo tia ôn hòa.
“Giống ai?” Tiết Mật hỏi.
“Trục Lưu……” Trong giọng nói nữ tử tràn ngập nhu tình.
“……. Phụ thân!” Tiết Mật vừa nghe tên này, còn chưa kịp phản ứng, sau mới hiểu là nàng đang nói phụ thân của mình.
“Đúng, chính là cha ngươi, ngươi có biết bộ dạng ngươi giống chàng bao nhiêu không? Mắt, mũi, miệng không chỗ nào mà không giống! Nếu ngươi là ta cùng Trục Lưu sinh ra thì tốt rồi……” Nữ tử cười đến ôn nhu, nhưng trong một khắc biểu tình lại trở nên phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không giống tỷ tỷ kia của ngươi, một bộ dạng không biết xấu hổ giống nương ngươi như đúc, nhìn thấy làm ta bực mình!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tiết Mật cả giận, tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp qua mẫu thân của Tiết Mật cùng Tiết Linh, nhưng người có thể làm cho Tiết phụ nhớ mãi không quên tuyệt đối sẽ không giống như nàng nói!
“Ha hả, ta nói bậy! Chẳng lẽ không đúng sao? Lai lịch không rõ, mới tới liền đoạt đi tất cả chú ý của Trục Lưu, còn thay đổi thất thường, khiến Trục Lưu cùng vài sư huynh trong môn phái xa cách, liền ngay cả ta là thanh mãi trúc mã cũng để qua một bên không để ý tới, thế nhưng cuối cùng còn làm hại Ngọc Linh sơn gặp họa diệt môn, nàng chính là kẻ gây tai họa, ai dính vào sẽ không hay ho, nàng là c ái loại tiện bại hoại trời sinh nên sẽ cô độc sống quãng đời còn lại!” Hồng Anh biểu tình dữ dợn.
“Không có khả năng!” Tiết Mật lớn tiếng nói, “Nương ta tuyệt đối sẽ không như ngươi nói!” Mặc kệ thế nào, đây là mẫu thân thân sinh Tiết Mật, hoài thai mười tháng mới sinh nàng ra, sao có thể mặc cho người vũ nhục!
“A ~ quên nói, tỷ tỷ ngươi tiểu tiện nhân kia nói không chừng cũng không phải tỷ tỷ ruột của ngươi đâu, sách sách, gả cho Trục Lưu hoài thai bảy tháng liền sinh Tiết Linh, quả là cái đồ hạ tiện bại hoại không biết xấu hổ!” Hồng Anh ánh mắt âm ngoan nói.
Ngồi dưới đất Tiết Mật bị ý kiến này làm sợ ngây người, nửa ngày không có mở miệng, không phải tỷ tỷ ruột là ý gì, không phải con ruột phụ thân sao? Sao có thể? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, hoài thai bảy tháng thì sao, chuyện đó có nhiều mà, căn bản không thể chứng minh cái gì!
Nghĩ vậy, Tiết Mật bỗng kiên định hẳn, thẳng tắp nhìn Hồng Anh, “Tỷ tỷ của ta chính là tỷ tỷ ruột, mặc kệ ngươi nói gì thì cũng là tỷ tỷ ruột của ta, còn có, cha ta cùng nương cũng rất tốt, bọn họ cảm tình tốt lắm, nương qua đời lâu như vậy, người vẫn không có quên nàng, ta chỉ tin tưởng thân nhân của mình, loại người như ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không tin đâu, không cần uổng phí công phu!”
Hồng Anh nghe nàng nói thế, khóe miệng đang mỉm cười dần đông cứng lại, Tiết Mật vừa nói dứt câu, đã cho nàng một bạt tai, đánh cho mặt Tiết Mật lệch sang một bên, máu từ khóe miệng chảy ra, tai ong ong, đến nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần, hai má trắng nõn chậm rãi hiện ra năm dấu tay, sưng đỏ không chịu nổi.
“Không biết tốt xấu!” Hồng Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, liền đi ra ngoài.
“Chờ….. Một chút……” Tiết Mật mặt sưng phù mơ hồ không rõ nói, “Bằng hữu của ta….. Ở đâu? Có….. xảy ra…..chuyện….. gì không?”
“Lúc này còn nghĩ tới tình lang ha, quả nhiên ngươi với nương ngươi cái tiện nhân kia là cùng một đức hạnh a!” Hồng Anh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lãnh liệt, “Không chết đâu, tin tưởng không bao lâu nữa các ngươi sẽ gặp nhau thôi!” Nói xong mang theo ý vị thâm trường rồi đi ra ngoài, chỉ để lại Tiết Mật một bên mặt sưng phù ngồi bên cạng giường không động đậy được.
Nàng gắng thử vài cách, phát hiện làm thế nào cũng không nhúc nhích được, đành phải đờ đẫn ủ rũ như vậy, một bên má vô cùng đau đớn, mùi máu tươi nồng đậm làm nàng phải phun ra.
Một lát sau, ánh mắt Tiết Mật bỗng sáng lên, nhớ tới mình còn một đường lui —- không gian!
Vì thế vội vàng nhắm mắt lại cố gắng liên hệ với không gian, mặc niệm đi vào, đi vào, niệm một lúc lâu cũng không thấy không gian đáp lại, Tiết Mật cũng không biết nguyên do gì, cùng không gian hoàn toàn mất đi liên hệ, đừng nói đi vào, ngay cả cảm thụ trong không gian cũng không được, hắc báo cùng mình cũng mất liên hệ.
Phát hiện này làm Tiết Mật hoảng loạng, không nói đến bản thân mình, chủ yếu trong không gian có ba vật nhỏ mà nàng không bỏ xuống được a, đặc biệt là hắc báo, đã cứu mình nhiều lần, cùng mình vào sinh ra tử, đã xem như là thân nhân, nếu mất nó, Tiết Mật nghĩ mình sẽ phát điên, nhât định sẽ điên! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a?
Trong khi Tiết Mật đang dày vò tự trách, thì Tiết Linh bên này trong lòng cũng không chịu nổi, không chỉ có trong lòng khổ sở, mà thân thể cũng có chút chịu không nổi!
Lúc Tiết Linh lung lay lảo đảo sắp sửa ngã xuống, Vũ Văn Tắc vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Linh nhi, chúng ta nghỉ ngơi đi, đã không ngủ không nghỉ dùng linh lực chạy ba ngày ba đêm rồi, cứ như vậy thì thân thể của nàng sẽ chịu không nổi. Chúng ta nghỉ ngơi đi, ha?”
“Nhưng muội muội…… Ta…….” Tiết Linh hai mắt sưng đỏ nhìn Vũ Văn Tắc.
Thấy nàng như vậy, nam tử cực kỳ đau lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Biết, ta đều biết, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, không chỉ có nàng mệt, tất cả mọi người cũng mệt mỏi, nơi này cách Phù Diễm đảo chỉ có một ngày lộ trình nữa thôi, nghe lời, chúng ta nghi ngơi nha!”
Nghe vậy, Tiết Linh nhìn một đám người vẻ mặt tang thương phía sau Vũ Văn Tắc, chỉ thấy trên mặt mọi người đều là mỏi mệt, không có biện pháp, bất kể tu chân nhân sĩ nào, sử dụng linh lực không ngừng nghỉ chạy ba ngày ba đêm, cũng sẽ không tốt!
“Thực xin lỗi!” Tiết Linh đột nhiên cúi lưng, “Đều là ta sai, làm cho mọi người vất vả như vậy, là ta tùy hứng, hy vọng mọi người có thể tha thứ, ta chỉ là….. Chỉ là……” Nói đến đây, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt nàng, không nói được nữa.
Người khác thấy nàng thế này, cũng không nhiều lời, Chu Tước thở dài an ủi nói, “Chúng ta đều biết, cũng không trách ngươi, không chỉ có ngươi lo lắng Tiết Mật, ta cũng lo lắng cho nàng và Huyền Vũ……”
“Lời nói dư thừa lúc trước không cần lại nói nữa, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi đi, cứ như vậy, chưa tới Phù Diễm đảo, chúng ta đã suy sụp hết rồi!” Cảnh Trung Lưu xen vào một câu.
Những người khác nghe hắn nói vậy, đều tỏ vẻ đồng ý, sau đó ở tại chỗ bắt đầu nghỉ ngơi.
Mấy người Lung Nguyệt cốc cũng tìm chỗ nghỉ, Cảnh Trung Lưu nhìn thấy Thích Vô Thương lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nhíu mày hô, “Vô Thương!”
Thích Vô Thương sửng sốt, nhìn về phía hắn, ánh mắt ý bảo chuyện gì.
Cảnh Trung Lưu thở dài nói, “Ngươi mấy ngày nay vẫn là trạng thái này, sao lại vậy? Là bởi vì…… Tiết Mật sao?”
Thích Vô Thương nghe thế, bàn tay vô thức hơi động đậy, trên mặt cũng không biểu tình gì, cũng không trả lời hắn, khóe mắt dư quang liếc Tiết Linh ở cách đó không xa, sâu trong đáy mắt xẹt qua một mạt u quang.
Nhìn hắn như vậy, Cảnh Trung Lưu biết là không hỏi được gì, đành phải lo lắng ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một hồi lâu, Vũ Văn Tắc mới tuyên bố tiếp tục xuất phát, vì thế một đám người lại bắt đầu lịch trình chạy một vòng mới.
(Truyền thuyết “Bách Điểu Triều Phụng” _ lấy từ nguồn facebook của Lục Nghệ art
Thuở hồng hoang vũ trụ, khi âm dương nhị khí còn hỗn độn, ngũ hành đang thuở sơ khai, sinh khắc không theo quy luật chi cả.
Có một giống hỏa khí bốc lên ở phương Nam, khiến cho các khí khác hoặc bị tiêu diệt hoặc bị qui phục, hùng cứ cả một vùng trời đất, khí ấy có dạng hình chim Chu Tước…
Sau khi trời đất phân định, sanh ra muôn loài, có giống chim Phượng Hoàng là một giống chim bình thường ở phía Nam, tương truyền là hậu duệ của thần điểu Chu Tước, tuy nhiên Phụng Hoàng không có gì nổi bật hay đẹp đẽ hơn các loài chim khác. Phụng Hoàng có tính siêng năng đặc biệt, lại biết khôn khéo ứng xử, nên được các loài chim khác nể trọng.
Một năm nọ, thần điểu Chu Tước thấy thời cơ làm vua của Phụng Hoàng đã điểm, liền đại triển hỏa khí, khiến trời đất bắt đầu khô hanh. Phụng Hoàng biết nhìn xa trông rộng, nên đêm ngày ra sức tích lũy thức ăn. Còn các loài chim khác thì vẫn mãi nhởn nhơ rong chơi, không chịu lo thời thế, lại còn nhạo báng sự cần mẫn của Phụng Hoàng. Phụng Hoàng đã nghiêm nghị nói rằng: “Các ngươi đừng coi thường những lương thực này, rồi sẽ đến lúc các ngươi cần đến!”
Khi hạn hán đến kỳ cực điểm, thức ăn khan hiếm, muôn chim đã thấy họa diệt thân đến nơi, nhưng không còn đường chạy trốn.
Liền lúc đó, Phụng Hoàng mở cửa hang động chứa thức ăn tích lũy bấy lâu, cứu thoát muôn chim khỏi nạn diệt vong vô cùng kịp lúc!
Các loài chim cảm kích ơn cứu mạng của Phụng Hoàng, lại thấy xấu hổ vì trước đây đã coi thường sự nhìn xa trông rộng của Phụng Hoàng, nên đồng loạt tôn Phụng Hoàng lên làm vua của chúng. Mỗi loài chim đã nhổ sợi lông đẹp nhất trên người mình mà dâng cho Phụng Hoàng làm trang sức. Từ đó, Phụng Hoàng là vua của bách điểu, có bộ lông vô cùng rực rỡ không loài nào sánh được, lại được bách điểu quy phục, mỗi năm vào ngày sinh nhật của Phụng Hoàng đều bay về triều phục, không dám nhìn thẳng dung nhan của Phụng Hoàng.
Người đời sau đã dựa vào tích này mà vẽ bức Bách Điểu Triều Phụng vậy!)
/93
|