Thích Vô Thương ngẩng đầu nhìn chằm chú ba người trước mặt, hai tay vung lên, từng làn khói đen như tên bắn vọt về hướng ba người kia.
Nhưng không ngờ thân thủ đối phương lại rất thoăn thoắt, nhoáng một cái đã tránh thoát, chỉ có một đạo bắn trúng vào một người, nhưng không phát huy hết uy lực, trước đây chỉ cần dính vào người là không ngừng thiêu đốt, cho đến khi đem đối phương đốt thành tro bụi mới thôi. Chính là trên cánh tay hắn chỉ bị đốt thành một hắc động, không còn bị gì nữa.
Người nọ chợt dừng lại cước bộ nhìn nhìn miệng vết thương bị cháy đen nhưng không có chảy máu, trong mắt hiện lên mạt nghi hoặc, chắc là nghĩ không có việc gì xảy ra nên rất nhanh bay lại chỗ Thích Vô Thương, giống như là không cảm thấy một chút thống khổ nào.
Thấy thế, Thích Vô Thương hai mắt phát lạnh, không nghĩ tới hắc diễm của hắn chỉ có một chút ảnh hưởng như vậy, nghĩ kế tiếp chắc phải một khổ chiến đây.
Mới vừa nghĩ thế, đối phương liền nâng tay phát ra một đạo hồng quang về phía hắn, Thích Vô Thương gian nan tránh thoát, quay đầu nhìn, thì thấy mặt đất phía sau hắn bị công kích kia làm lủng một lỗ lớn. Có thể nghĩ, nếu vừa nãy công kích mà rơi vào người hắn, thì hậu quả sẽ ra cái dạng gì.
Bình tĩnh quay đầu nhìn ba người trước mặt, Thích Vô Thương lấy từ trong túi trữ vật một thanh trường kiếm màu đen, đó là tiên gia bảo vật hắn và Mật nhi trong vài năm ở Cửu Khuyết lấy được, hắn tu vi thấp, nhìn không ra loại bảo vật này có phẩm chất gì, bất quá vật trong Cửu Khuyết, hẳn là không thấp đi.
“Nga?” Thanh âm tò mò lúc trước lại hứng thú nói, nhưng vẫn không ai nghe thấy.
Thích Vô Thương đem kiếm đặt ngang trước ngực, giơ tay trái, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm, lập tức hắc kiếm phóng ra ánh sáng màu tím sậm. Nam tử giơ kiếm lên đỉnh đầu, bổ xuống ba người kia.
Hai người trong đó trong mắt hiện lên một mạt kinh hãi, vội trốn sang một bên, nhưng có một người trốn không kịp, bị mũi kiếm đụng trúng.
“A!”
Người nọ hét lên một tiếng thê thảm, cả người giống như đang nóng mà bị giội nước lạnh, xuất hiện từng làn khói trắng, liền phịch một tiếng ngã xuống đất.
Khói trắng dần tan, vị trí người nọ ngã xuống giờ chỉ còn một đống quần áo rách rưới.
Hai người còn lại thấy thế, chỉ vào đống quần áo kia miệng không ngừng “Ô ô”, trong mắt kinh sợ càng sâu, nhưng giống như không muốn buông tha, lấy tốc độ cực nhanh hướng về Thích Vô Thương, giống như trên người hắn có đồ vật gì hấp dẫn bọn họ vậy.
Bên kia, Thích Vô Thương nặng nề chống thanh kiếm xuống đất, miệng thở dốc, xem ra kiếm này phẩm giai rất cao, đối với hắn mà nói, phải cố hết sức, nhiều nhất chỉ có thể phóng thêm một kích nữa, hơn nữa tuyệt đối không thể hut.
Nhìn hai người kia cách mình càng gần, Thích Vô Thương nhấc thanh kiếm lên, mắt chợt lóe qua mạt đỏ đậm.
Hai người kia nhìn hắn như vậy, tốc độ chợt chậm rãi ngừng lại, sau đó nhanh chóng tách ra, một trái một phải tấn công Thích Vô Thương.
Nam tử không ngờ với thần trí của bọn họ còn có thể nghĩ được biện pháp này, mắt thấy hai người cách mình càng gần, mắt hung ác, quyết định đánh cuộc một phen, công kích của người bên trái làm hắn có cảm giác người này cường hãn hơn, mặc kệ, giết hắn trước.
Lập tức người nghiêng sang trái, giơ hắc kiếm bổ xuống người kia, đồng thời sau lưng mở ra một hắc động, giống như lốc xoáy.
Kết quả, người trước mặt kia không nghi ngờ hóa thành một làn một khói trắng, mà phía sau công kích của người kia cũng vừa tới, một đạo quang mang màu đen vừa vặn đụng trúng hắc động sau lưng nam tử, nháy mắt bị hắc động này cắn nuốt. Thích Vô Thương không thể nhúc nhích, đem kiếm chống xuống đất để đỡ cơ thể, miệng mũi không ngừng trào máu, nhìn qua thật là ghê người.
Hắc quang kia sau khi bị Thích Vô Thương cắn nuốt, mắt hắn thoáng chốc trở bên đỏ, một cỗ uy áp kỳ dị tản ra.
Cảm nhận được cổ uy áp kia, thiên ma vừa mới tấn công hắn nhất thời sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Đây là……” Người ở một bên xem cuộc chiến trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn dẫn theo chút kinh hỉ, lập tức thoát khỏi trạng thái ẩn thân đi ra.
Thiên ma quỳ trên đất kia nhìn thấy bên người nam tử đột nhiên xuất hiện một hồng y lão giả, cảm nhận được uy áp trên người đối phương, nhất thời sợ tới mức nằm úp sấp xuống đất, cả người đều run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Hồng y lão giả ghét bỏ nhìn thoáng qua một đống ở trên đất kia, đỡ Thích Vô Thương đứng dậy, nháy mắt hai người đã biến mất.
Hòa Trạch dĩnh thành.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tiết Mật nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, khàn giọng nói, “Huynh…… Huynh sao lại ở chỗ này? Vài năm nay huynh đi đâu? Vì sao không nói gì đã rời đi?”
Nhìn chăm chú vào nữ tử hốc mắt đã ửng đỏ, cùng vẻ mặt chất vấn kia, nam tử nhíu mày, không nói gì.
“Vì sao không nói lời nào? Huynh có biết Hành nhi và Thịnh nhi nhớ huynh nhiều lắm không?” Nói xong nước mắt nữ tử đã chảy xuống, “Nơi này là địa phương nào huynh không biết sao? Vì sao huynh lại ở chỗ này? Vì sao?”
Nam tử dùng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nữ tử, nhìn óng ánh trên ngón tay, nở nụ cười, “Nàng thì sao? Nàng cũng nhớ ta chứ?”
“Đương nhiên, huynh giúp ta nhiều như vậy……” Còn chưa nói xong, đã bị đối phương dùng ngón trỏ che miệng.
“Hư, không phải là loại này, mà là nhớ chung giữa nam nữ, có chứ?” Nam tử chuyên chú nhìn nàng, trong mắt lạc đầy tinh quang, nhìn qua muốn mê lòng người.
Nghe vậy, Tiết Mật mở to hai mắt, cứ ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc xoay chuyển, nhớ nhung giữa nam nữ? Có ý gì? Hắn muốn nói gì đây?
Nhìn bộ dáng của nàng, nam tử cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, đó là tươi cười mà trong trí nhớ chưa từng gặp qua.
“Mật nhi, ta rất nhớ nàng, không có lúc nào là không nhớ nàng, nhớ nhung xâm nhập vào xương tủy…….” Nói xong, nam tử dang rộng tay không đợi Tiết Mật phản ứng ôm nàng vào ngực, nhẹ than một tiếng.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thời gian giống như ngừng trôi, chỉ có ánh nến màu vàng vẫn đang nhảy nhót, nhìn qua giống như một bức cổ họa trong tĩnh có động, yên lặng trôi qua năm tháng.
Ngay sau đó, Tiết Mật bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nhẹ nhàng đẩy, nam tử liền buông lỏng ôm ấp.
Nữ tử mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm cố gắng bình tĩnh hỏi, “Quân Ngọc Hàn, ta không rõ ý của huynh. Ta chỉ muốn biết vì sao huynh lại ở chỗ này, vì sao mắt của huynh lại màu này? Mấy năm nay huynh rốt cuộc đi nơi nào?”
Nghe vậy, nam tử nhíu mày, khóe miệng gợi lên mạt tà cười, thấy Tiết Mật nhướng mày, nhưng không có nói gì.
“Nàng hẳn là biết màu mắt này có ý nghĩa gì, đại ma vương, tu vi của ta. Cho nên nàng nói ta vì sao lại ở chỗ này?” Nam tử cười nói.
“Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng huynh hẳn là……” Tiết Mật trong mắt tràn ngập không thể tin, nàng không dám tin, rõ ràng lúc trước mấy người bọn họ còn tại Lân Châu tiêu diệt yêu tu, vì sao chỉ chớp mắt, người lúc trước lại biến thành như bây giờ? Rõ ràng đây là loại hắn ghét nhất sao? Rõ ràng……..
“Rõ ràng ra hẳn là cao phong lượng tiết (người có đức độ tốt), vì dân tạo phúc, như một quân tử, hiệp sĩ phải không?” Quân Ngọc Hàn cười nói, khóe miệng lại nhếch lên mỉa mai.
Nhìn hắn thế này, Tiết Mật đột nhiên nói không ra lời, chính là cứ nhìn hắn.
“Mật nhi, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ khổ sở.” Nam tử tiếp tục cười nói, nhưng trên mặt lại nhìn không ra tia khổ sở nào.
“Huynh vài năm này rốt cuộc gặp chuyện gì?” Tiết Mật nhíu mày hỏi, Quân Ngọc Hàn rõ ràng không phải như vậy, trừ khuôn mặt kia, nàng căn bản không cảm giác chút quen thuộc nào trên người này, tươi cười kia, biểu tình kia, lời nói kia, căn bản là một người, một bộ dạng giống Quân Ngọc Hàn như đúc.
“Không gặp chuyện gì, chính là đột nhiên phát hiện ma đạo thích hợp với ta hơn.” Nam tử thản nhiên nói.
Nhìn thấy hắn bày cái vẻ khong sao cả, Tiết Mật đột nhiên dâng lên một trận tức giận, gì mà nói ma đạo thích hợp với hắn hơn, ở chung nhiều năm như vậy, nàng chẳng lẽ còn không nhìn ra hắn hiện tại có thích hay không sao?
Nhìn vẻ mặt Tiết Mật, Quân Ngọc Hàn cười cười, “Không nói chuyện này nữa, khó được đến Hòa Trạch một chuyến, muốn ra ngoài đi dạo không? Bên này có rất nhiều……”
“Vô Thương đâu? Sư huynh ta đâu?” Tiết Mật đột nhiên hỏi, nếu không thể hỏi hắn trải qua thế nào, vậy sẽ tạm thời không hỏi, nhưng sư huynh hẳn là phải ở cùng nàng chứ.
Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn thu lại tươi cười trên mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên băng hàn, thanh âm lạnh nhạt nói, “Không có Thích Vô Thương, chỉ có một mình nàng!”
“Không có khả năng! Rõ ràng chúng ta ở cùng nhau……” Nhắc đến người này, Tiết Mật đột nhiên ngừng lại, như nghĩ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Là huynh phái người hạ dược, huynh vẫn luôn theo dõi chúng ta phải không?”
“A…….” Nam tử tựa như có chút buồn rầu đè mi tâm, “Đúng vậy, các nàng vừa tiến vào thượng giới thì người của ta đã truyền tin cho ta, sau đó ta nói bọn họ tìm cơ hội đưa nàng về đây, về chuyện hạ dược ta không có lắm, bất quá làm cũng không tệ!”
Nghe vậy, Tiết Mật kinh ngạc há miệng, “Vì sao huynh phải như vậy? Dược kia làm ta mê man đến bảy ngày, không có tri giác, nếu Vô Thương ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm sao đây? Không được, ta phải đi tìm hắn!” Nói xong nữ tử đi ra ngoài.
Thấy thế, Quân Ngọc Hàn mày nhíu chặt lại, chỉ động thủ một chút đã đem Tiết Mật bắt trở về, nhẹ nhàng vung lên, nữ tử liền bị ném lên trên giường.
“Nàng chỉ có thể ở trong này, không được đi đâu hết!” Nam tử biểu tình đột nhiên trở nên quỷ dị, ánh mắt đỏ như muốn chảy máu.
Tiết Mật nhìn hắn, hình như bị dọa, nhất thời không thốt lên được lời nào, trong mắt mang theo tia sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, nam tử bỗng khôi phục lại thái độ bình thường, cúi đầu nhìn, không nói gì nữa, như suy nghĩ chuyện gì. Ống tay áo màu đen phất một cái, xoay người đi ra ngoài, tới cửa, dường như ra mệnh lệnh gì đó cho người trông coi, sau đó hoàn toàn biến mất.
Nhưng Tiết Mật không nghe thấy họ nói gì, lúc hắn vừa đi, cảm giác áp bách trên người kia cũng lập tức tán đi, hai tay chống đỡ cơ thể, thở ra từng ngụm từng ngụm, vừa mới nãy giống như hít thở không thông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Quân Ngọc Hàn…….
Không đúng! Tiết Mật vội vàng từ trên giường đứng dậy, chạy vội ra cửa, nhưng chưa kịp bước tới, đã bị một đạo quầng sáng đỏ bắn trở về, nặng nè té trên mặt đất.
Sao lại thế này? Nữ tử từ mặt đất đứng dậy, dùng tay dò xét phía trước, thì ra cửa có thiết lập giới hạn, nàng căn bản ra không được, trong lòng quýnh lên, đứng trước cửa lớn tiếng kêu.
“Quân Ngọc Hàn, huynh trở về! Huynh mau thả ta ra ngoài! Quân Ngoc Hàn!”
Nhưng không ngờ thân thủ đối phương lại rất thoăn thoắt, nhoáng một cái đã tránh thoát, chỉ có một đạo bắn trúng vào một người, nhưng không phát huy hết uy lực, trước đây chỉ cần dính vào người là không ngừng thiêu đốt, cho đến khi đem đối phương đốt thành tro bụi mới thôi. Chính là trên cánh tay hắn chỉ bị đốt thành một hắc động, không còn bị gì nữa.
Người nọ chợt dừng lại cước bộ nhìn nhìn miệng vết thương bị cháy đen nhưng không có chảy máu, trong mắt hiện lên mạt nghi hoặc, chắc là nghĩ không có việc gì xảy ra nên rất nhanh bay lại chỗ Thích Vô Thương, giống như là không cảm thấy một chút thống khổ nào.
Thấy thế, Thích Vô Thương hai mắt phát lạnh, không nghĩ tới hắc diễm của hắn chỉ có một chút ảnh hưởng như vậy, nghĩ kế tiếp chắc phải một khổ chiến đây.
Mới vừa nghĩ thế, đối phương liền nâng tay phát ra một đạo hồng quang về phía hắn, Thích Vô Thương gian nan tránh thoát, quay đầu nhìn, thì thấy mặt đất phía sau hắn bị công kích kia làm lủng một lỗ lớn. Có thể nghĩ, nếu vừa nãy công kích mà rơi vào người hắn, thì hậu quả sẽ ra cái dạng gì.
Bình tĩnh quay đầu nhìn ba người trước mặt, Thích Vô Thương lấy từ trong túi trữ vật một thanh trường kiếm màu đen, đó là tiên gia bảo vật hắn và Mật nhi trong vài năm ở Cửu Khuyết lấy được, hắn tu vi thấp, nhìn không ra loại bảo vật này có phẩm chất gì, bất quá vật trong Cửu Khuyết, hẳn là không thấp đi.
“Nga?” Thanh âm tò mò lúc trước lại hứng thú nói, nhưng vẫn không ai nghe thấy.
Thích Vô Thương đem kiếm đặt ngang trước ngực, giơ tay trái, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm, lập tức hắc kiếm phóng ra ánh sáng màu tím sậm. Nam tử giơ kiếm lên đỉnh đầu, bổ xuống ba người kia.
Hai người trong đó trong mắt hiện lên một mạt kinh hãi, vội trốn sang một bên, nhưng có một người trốn không kịp, bị mũi kiếm đụng trúng.
“A!”
Người nọ hét lên một tiếng thê thảm, cả người giống như đang nóng mà bị giội nước lạnh, xuất hiện từng làn khói trắng, liền phịch một tiếng ngã xuống đất.
Khói trắng dần tan, vị trí người nọ ngã xuống giờ chỉ còn một đống quần áo rách rưới.
Hai người còn lại thấy thế, chỉ vào đống quần áo kia miệng không ngừng “Ô ô”, trong mắt kinh sợ càng sâu, nhưng giống như không muốn buông tha, lấy tốc độ cực nhanh hướng về Thích Vô Thương, giống như trên người hắn có đồ vật gì hấp dẫn bọn họ vậy.
Bên kia, Thích Vô Thương nặng nề chống thanh kiếm xuống đất, miệng thở dốc, xem ra kiếm này phẩm giai rất cao, đối với hắn mà nói, phải cố hết sức, nhiều nhất chỉ có thể phóng thêm một kích nữa, hơn nữa tuyệt đối không thể hut.
Nhìn hai người kia cách mình càng gần, Thích Vô Thương nhấc thanh kiếm lên, mắt chợt lóe qua mạt đỏ đậm.
Hai người kia nhìn hắn như vậy, tốc độ chợt chậm rãi ngừng lại, sau đó nhanh chóng tách ra, một trái một phải tấn công Thích Vô Thương.
Nam tử không ngờ với thần trí của bọn họ còn có thể nghĩ được biện pháp này, mắt thấy hai người cách mình càng gần, mắt hung ác, quyết định đánh cuộc một phen, công kích của người bên trái làm hắn có cảm giác người này cường hãn hơn, mặc kệ, giết hắn trước.
Lập tức người nghiêng sang trái, giơ hắc kiếm bổ xuống người kia, đồng thời sau lưng mở ra một hắc động, giống như lốc xoáy.
Kết quả, người trước mặt kia không nghi ngờ hóa thành một làn một khói trắng, mà phía sau công kích của người kia cũng vừa tới, một đạo quang mang màu đen vừa vặn đụng trúng hắc động sau lưng nam tử, nháy mắt bị hắc động này cắn nuốt. Thích Vô Thương không thể nhúc nhích, đem kiếm chống xuống đất để đỡ cơ thể, miệng mũi không ngừng trào máu, nhìn qua thật là ghê người.
Hắc quang kia sau khi bị Thích Vô Thương cắn nuốt, mắt hắn thoáng chốc trở bên đỏ, một cỗ uy áp kỳ dị tản ra.
Cảm nhận được cổ uy áp kia, thiên ma vừa mới tấn công hắn nhất thời sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Đây là……” Người ở một bên xem cuộc chiến trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn dẫn theo chút kinh hỉ, lập tức thoát khỏi trạng thái ẩn thân đi ra.
Thiên ma quỳ trên đất kia nhìn thấy bên người nam tử đột nhiên xuất hiện một hồng y lão giả, cảm nhận được uy áp trên người đối phương, nhất thời sợ tới mức nằm úp sấp xuống đất, cả người đều run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Hồng y lão giả ghét bỏ nhìn thoáng qua một đống ở trên đất kia, đỡ Thích Vô Thương đứng dậy, nháy mắt hai người đã biến mất.
Hòa Trạch dĩnh thành.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tiết Mật nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, khàn giọng nói, “Huynh…… Huynh sao lại ở chỗ này? Vài năm nay huynh đi đâu? Vì sao không nói gì đã rời đi?”
Nhìn chăm chú vào nữ tử hốc mắt đã ửng đỏ, cùng vẻ mặt chất vấn kia, nam tử nhíu mày, không nói gì.
“Vì sao không nói lời nào? Huynh có biết Hành nhi và Thịnh nhi nhớ huynh nhiều lắm không?” Nói xong nước mắt nữ tử đã chảy xuống, “Nơi này là địa phương nào huynh không biết sao? Vì sao huynh lại ở chỗ này? Vì sao?”
Nam tử dùng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nữ tử, nhìn óng ánh trên ngón tay, nở nụ cười, “Nàng thì sao? Nàng cũng nhớ ta chứ?”
“Đương nhiên, huynh giúp ta nhiều như vậy……” Còn chưa nói xong, đã bị đối phương dùng ngón trỏ che miệng.
“Hư, không phải là loại này, mà là nhớ chung giữa nam nữ, có chứ?” Nam tử chuyên chú nhìn nàng, trong mắt lạc đầy tinh quang, nhìn qua muốn mê lòng người.
Nghe vậy, Tiết Mật mở to hai mắt, cứ ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc xoay chuyển, nhớ nhung giữa nam nữ? Có ý gì? Hắn muốn nói gì đây?
Nhìn bộ dáng của nàng, nam tử cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, đó là tươi cười mà trong trí nhớ chưa từng gặp qua.
“Mật nhi, ta rất nhớ nàng, không có lúc nào là không nhớ nàng, nhớ nhung xâm nhập vào xương tủy…….” Nói xong, nam tử dang rộng tay không đợi Tiết Mật phản ứng ôm nàng vào ngực, nhẹ than một tiếng.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thời gian giống như ngừng trôi, chỉ có ánh nến màu vàng vẫn đang nhảy nhót, nhìn qua giống như một bức cổ họa trong tĩnh có động, yên lặng trôi qua năm tháng.
Ngay sau đó, Tiết Mật bỗng nhiên bừng tỉnh lại, nhẹ nhàng đẩy, nam tử liền buông lỏng ôm ấp.
Nữ tử mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm cố gắng bình tĩnh hỏi, “Quân Ngọc Hàn, ta không rõ ý của huynh. Ta chỉ muốn biết vì sao huynh lại ở chỗ này, vì sao mắt của huynh lại màu này? Mấy năm nay huynh rốt cuộc đi nơi nào?”
Nghe vậy, nam tử nhíu mày, khóe miệng gợi lên mạt tà cười, thấy Tiết Mật nhướng mày, nhưng không có nói gì.
“Nàng hẳn là biết màu mắt này có ý nghĩa gì, đại ma vương, tu vi của ta. Cho nên nàng nói ta vì sao lại ở chỗ này?” Nam tử cười nói.
“Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng huynh hẳn là……” Tiết Mật trong mắt tràn ngập không thể tin, nàng không dám tin, rõ ràng lúc trước mấy người bọn họ còn tại Lân Châu tiêu diệt yêu tu, vì sao chỉ chớp mắt, người lúc trước lại biến thành như bây giờ? Rõ ràng đây là loại hắn ghét nhất sao? Rõ ràng……..
“Rõ ràng ra hẳn là cao phong lượng tiết (người có đức độ tốt), vì dân tạo phúc, như một quân tử, hiệp sĩ phải không?” Quân Ngọc Hàn cười nói, khóe miệng lại nhếch lên mỉa mai.
Nhìn hắn thế này, Tiết Mật đột nhiên nói không ra lời, chính là cứ nhìn hắn.
“Mật nhi, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ khổ sở.” Nam tử tiếp tục cười nói, nhưng trên mặt lại nhìn không ra tia khổ sở nào.
“Huynh vài năm này rốt cuộc gặp chuyện gì?” Tiết Mật nhíu mày hỏi, Quân Ngọc Hàn rõ ràng không phải như vậy, trừ khuôn mặt kia, nàng căn bản không cảm giác chút quen thuộc nào trên người này, tươi cười kia, biểu tình kia, lời nói kia, căn bản là một người, một bộ dạng giống Quân Ngọc Hàn như đúc.
“Không gặp chuyện gì, chính là đột nhiên phát hiện ma đạo thích hợp với ta hơn.” Nam tử thản nhiên nói.
Nhìn thấy hắn bày cái vẻ khong sao cả, Tiết Mật đột nhiên dâng lên một trận tức giận, gì mà nói ma đạo thích hợp với hắn hơn, ở chung nhiều năm như vậy, nàng chẳng lẽ còn không nhìn ra hắn hiện tại có thích hay không sao?
Nhìn vẻ mặt Tiết Mật, Quân Ngọc Hàn cười cười, “Không nói chuyện này nữa, khó được đến Hòa Trạch một chuyến, muốn ra ngoài đi dạo không? Bên này có rất nhiều……”
“Vô Thương đâu? Sư huynh ta đâu?” Tiết Mật đột nhiên hỏi, nếu không thể hỏi hắn trải qua thế nào, vậy sẽ tạm thời không hỏi, nhưng sư huynh hẳn là phải ở cùng nàng chứ.
Nghe vậy, Quân Ngọc Hàn thu lại tươi cười trên mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên băng hàn, thanh âm lạnh nhạt nói, “Không có Thích Vô Thương, chỉ có một mình nàng!”
“Không có khả năng! Rõ ràng chúng ta ở cùng nhau……” Nhắc đến người này, Tiết Mật đột nhiên ngừng lại, như nghĩ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Là huynh phái người hạ dược, huynh vẫn luôn theo dõi chúng ta phải không?”
“A…….” Nam tử tựa như có chút buồn rầu đè mi tâm, “Đúng vậy, các nàng vừa tiến vào thượng giới thì người của ta đã truyền tin cho ta, sau đó ta nói bọn họ tìm cơ hội đưa nàng về đây, về chuyện hạ dược ta không có lắm, bất quá làm cũng không tệ!”
Nghe vậy, Tiết Mật kinh ngạc há miệng, “Vì sao huynh phải như vậy? Dược kia làm ta mê man đến bảy ngày, không có tri giác, nếu Vô Thương ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm sao đây? Không được, ta phải đi tìm hắn!” Nói xong nữ tử đi ra ngoài.
Thấy thế, Quân Ngọc Hàn mày nhíu chặt lại, chỉ động thủ một chút đã đem Tiết Mật bắt trở về, nhẹ nhàng vung lên, nữ tử liền bị ném lên trên giường.
“Nàng chỉ có thể ở trong này, không được đi đâu hết!” Nam tử biểu tình đột nhiên trở nên quỷ dị, ánh mắt đỏ như muốn chảy máu.
Tiết Mật nhìn hắn, hình như bị dọa, nhất thời không thốt lên được lời nào, trong mắt mang theo tia sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, nam tử bỗng khôi phục lại thái độ bình thường, cúi đầu nhìn, không nói gì nữa, như suy nghĩ chuyện gì. Ống tay áo màu đen phất một cái, xoay người đi ra ngoài, tới cửa, dường như ra mệnh lệnh gì đó cho người trông coi, sau đó hoàn toàn biến mất.
Nhưng Tiết Mật không nghe thấy họ nói gì, lúc hắn vừa đi, cảm giác áp bách trên người kia cũng lập tức tán đi, hai tay chống đỡ cơ thể, thở ra từng ngụm từng ngụm, vừa mới nãy giống như hít thở không thông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Quân Ngọc Hàn…….
Không đúng! Tiết Mật vội vàng từ trên giường đứng dậy, chạy vội ra cửa, nhưng chưa kịp bước tới, đã bị một đạo quầng sáng đỏ bắn trở về, nặng nè té trên mặt đất.
Sao lại thế này? Nữ tử từ mặt đất đứng dậy, dùng tay dò xét phía trước, thì ra cửa có thiết lập giới hạn, nàng căn bản ra không được, trong lòng quýnh lên, đứng trước cửa lớn tiếng kêu.
“Quân Ngọc Hàn, huynh trở về! Huynh mau thả ta ra ngoài! Quân Ngoc Hàn!”
/93
|