Sơn động tối đen, đưa tay không thấy ngón, chỉ nghe thấy từng tiếng động rời rạc. Bọn họ đang kiểm tra, chuẩn bị lần cuối, không ai nói chuyện, yên tĩnh lạ thường.
Một lát sau, chỉnh đốn xong, sơn động lại một lần nữa trở lại lăng lặng
"Xuất phát." Ma Phàm ra lệnh rất ngắn gọn.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
Rời khỏi sơn động, không khí mát mẻ từ bên ngoài ùa vào, ai cũng lộ vẻ say mê. Song bọn họ cũng nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, không ai nói chuyện, ngay cả Lôi Bằng lúc bình thường luôn ồn ào lúc này cũng yên lặng lạ thường.
Đám người đồng loạt bay lên không, khổ chiến liên tục đã khiến đội ngũ hợp tác ngày càng ăn ý.
Hơn ba trăm người lơ lửng giữa không trung, đội ngũ tản ra, sát ý như một cánh cung vô hình từng chút một kéo căng ra.
Trên không trung không có bất cứ ai cảnh giới, Ma Phàm cùng Tạ Sơn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương. Liên tục năm ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần sung mãn, linh lực dồi dào. Chiến ý vốn bị kiềm chế lúc này cũng như mãnh hổ sổng chuồng, không thể khống chế.
"Mục tiêu: trấn Nam Thắng!" Ma Phàm ra lệnh lưu loát, dẫn đầu đám người xuất phát.
Toàn bộ đội ngũ từ tĩnh chuyển sang động.
Không cần tụ sức, không hề do dự, cũng chẳng hề de dấu, tốc độ bay của cả đội nhanh chóng tăng lên cực hạn, thẳng tiến về trấn Nam Thắng! Những trạm gác dọc đường đều ngạc nhiên nhìn đội ngũ xa lạ không biết từ đâu tới này.
Đám người Ma Phàm cũng không dây dưa cùng trạm canh, đằng đằng sát khí xẹt qua trạm gác đó.
Tiếng gió rít vang lên bên tai, gió thổi qua mặt như dao cắt, cảnh vật dưới chân lao qua vun vút, tất cả đều khiến chiến ý của mọi người không ngừng tăng lên! Trấn Nam Thắng đã nằm trong tầm mắt, tựa như một mỹ phụ quần áo chỉ khép hờ, không chút sức chống cự.
Trải qua việc này, đời người cũng đủ rồi!
Khi trấn Nam Thắng xuất hiện trong tầm mắt, chiến ý của mọi người đã lên tới đỉnh.
Ngay cả Ma Phàm bình thường đạm mạc lúc này máu huyết toàn thân cũng như bị thiêu đốt, giơ cao phi kiếm, rít liên một tiếng: "Giết!"
"Giết!"
Mọi người cùng nhau vung đao kiếm, ầm ầm hưởng ứng, âm thanh chấn động khắp nơi!
Giữa không trung, đội ngũ liền như một khối đột nhiên chia ra, tạo thành mười bốn đội nhỏ, như mười bốn con rắn dài nhe răng nanh sắc nhọn ra lao về phía trấn Nam Thắng ở phía dưới!
Ma Phàm và Tạ Sơn mỗi người lĩnh một khúc đi đầu. Hai người đều không hề điều chỉnh, cũng chẳng hề dây dưa, thân hình trầm xuống, sóng vai lao tới!
Không trung xẹt qua từng gợn sóng không khí thẳng tắp, hai đội ngũ cũng như mũi tên rời nỏ, bắn nhanh về phía cửa trấn vừa được sửa sang. Cửa trấn mới tinh tựa như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bắn tung tóe.
Tốc độ hai đội không hề chậm lại, bay thẳng qua đường chính của trấn Nam Thắng!
Kiếm mang tung hoành!
Tốc độ cao cũng tăng mạnh uy lực của kiếm mang, kiếm mang vốn sắc bén giờ không gì không phá được. Phòng ốc hai bên đường đều phá tan. Tu giả hốt hoảng biến sắc, đối diện với kiếm ý mãnh liệt điên cuồng như vậy, rất nhiều người tâm thần chấn động, mất đi ý chí chống cự!
Phốc phốc phốc!
Như bẻ gãy nghiền nát, nơi họ đi qua vô số tiếng nổ, vô số cơn mưa máu, thậm chí những tiếng kêu thảm thiết cũng bị che khuất trong tiếng nổ ầm ầm.
Ầm!
Ma Phàm gặp phải kẻ ngăn cản đầu tiên.
Một tên tu giả kêu lên một tiếng đau đớn, lại nương theo lực lượng của kiếm mang thuận thế bắn sang một bên! Ma Phàm vô cùng kinh ngạc, hẳn là một cao thủ!
Ngay cả gã cũng không dám xác định mình có thể thoát được qua đợt tấn công như vậy không. Người này hẳn là một tu giả tam trọng thiên. Nhưng gã cũng chẳng để ý, một hai tên tu giả đối diện với đợt tấn công quy mô như vậy cũng không dám trực tiếp đối đầu!
Huống hồ sĩ khí và tinh thần bọn họ lúc này đều ở trạng thái đỉnh cao.
Mười bốn khúc trong nháy mắt đã như mười bốn đạo kiếm mang sắc bén chém qua, trấn Nam Thắng ầm ầm tan vỡ!
"Trưởng lão! Đi mau!" Hộ vệ sắc mặt trắng bệch lôi kéo Hạ Tường, nhanh chóng chui xuống lòng đất. Trong mật thất ở dưới đất có một tòa trận pháp vận chuyển. Bọn họ vừa chui vào tầng hầm, phòng ốc bên trên đã ầm ầm sập xuống.
Trận pháp vận chuyển lóe lên ánh sáng, mật thất không một bóng người.
Không cần lưu tâm, mọi người chém giết tới hưng phấn tưng bừng.
Đám người Ma Phàm thật sự thông minh, không chỉ định mục tiêu chỉ mang theo đội ngũ xung kích. Tu giả chạy khỏi đợt tấn công đầu tiên họ cũng không truy đuổi, chỉ điên cuồng tàn phá trấn Nam Thắng.
Trong khoảnh khắc, trấn Nam Thắng đã trở thành phế tích.
Bản thân bọn họ lại không chút thương tổn, tu giả dẫn đội đều lĩnh ngộ kiếm ý. Mọi tu giả đối diện với đòn tấn công trùm kín trời đất như vậy đều mất hết can đảm, có thể trốn được bao xa thì trốn!
Sau mấy đượt xung kích, mọi người không thể không dừng lại.
"Không còn người sống nữa rồi." Tạ Sơn có hơi bất đắc dĩ nói, đang giết tới cao hứng, đáy lòng không khỏi oán hận trấn Nam Thắng thật quá yếu. Nhưng gã cũng biết, trấn Nam Thắng nếu không suy yếu như vậy hắn ăn tim gấu gan báo cũng chẳng dám tới.
Ma Phàm ừ một tiếng nói: "Đoàn người nghỉ ngơi một lát, xem có thể cướp được cái gì không."
"He he, cái này ta thích!" Lôi Bằng nhếch miệng cười nói.
Nhưng cũng rất nhanh, mọi người tụ tập lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
"Con mẹ thằng nào nói với ông ngoại đường giàu chảy mỡ?" Lôi Bằng sắc mặt đen như đáy nồi, thở hổn hển chửi ầm lên: "Ta chưa từng thấy chỗ nào nghèo như chỗ này! Trống trơn! Con mẹ nó, trống trơn! Lỗ rồi, lỗ lớn rồi!"
Sắc mặt những người khác cũng chẳng dễ nhìn, ngoại trừ trên người những tu giả bị bọn họ giết chết còn có thể tìm được chút pháp bảo các loại, bọn họ tìm cả trấn Nam Thắng, không ngờ lại không thấy thứ gì đáng giá.
Đây là trấn Nam Thắng, đại bản doanh của ngoại đường, sao lại nghèo như vậy?
Vừa đúng lúc này, bỗng nhiên có thủ hạ bay tới đây: "Đại nhân đại nhân! Phía tây có một tòa nhà, cách đây rất gần!"
Đám người cướp bóc không kết quả lúc này đôi mắt lại sáng ngời lên, lẽ nào kho hàng đặt ở đó?
Tất cả không hề do dự bay về phía tòa nhà đó, vừa hạ xuống, đám người vốn đang đầy mong đợi chỉ thấy trong nhà toàn những khuôn mặt sợ hãi, tu vi chỉ khoảng luyện khí kỳ, sắc mặt lại một lần nữa trở nên khó coi.
Ngay cả Ma Phàm, người tự tay bày ra kế hoạch lần này cũng dở khóc dở cười.
Tu nô, trong tòa nhà này tất cả đều là tu nô! Nhìn lại, số lượng hẳn không dưới một ngàn. Những tu nô này tu vi phổ biến ở luyện khí kỳ, không có tác dụng lớn gì. Tu giả đóng ở đây sớm đã chạy trốn.
Bọn Ma Phàm đã nghĩ nhầm. Hạ Tường tuy bàn chuyện mua bán với các thế lực lớn ở đây song lại không vận chuyển vật tư gì tới đây. Bọn họ thường giao dịch kinh doanh số lượng lớn, giao dịch định kỳ. Ở trấn Nam Thắng giờ ngoại trừ những tu nô này, quả thật cái gì cũng không có.
Vô luận là Ma Phàm hay Tạ Sơn, đối với việc buôn bán đều là kẻ ngoài nghề, làm sao nghĩ ra điểm then chốt trong đó được. Bọn họ đương nhiên cho rằng kho hàng của trấn Nam Thắng chật ních, vật tư như núi.
Phải biết rằng trong doanh luận công ban thưởng, ngoại trừ công lao ra còn liên quan trực tiếp tới việc mỗi lần nộp lên bao nhiêu chiến lợi phẩm. Những thứ thu được bọn họ có thể không để vào mắt song lại có thể đổi lại đồ tốt ở chỗ ôn chủ. Đồ tốt trên tay ông chủ tầng tầng lớp lớp, bọn họ sớm đã đỏ mắt.
Nào biết được, tính toán thất bại.
Điều này khiến tâm tình đám người đang vui vì thắng lớn lại trầm xuống đáy cốc.
"Hay lôi cả đám tu nô này đi ?" Có người đề nghị.
"Chúng ta cần tu nô làm gì? Hơn nữa nhiều người như vậy, làm sao vận chuyển?" Có người phản đối.
"Đây chẳng phải có thuyền chuyển nô sao? Tốc độ không chậm, đưa người đi rất thuận tiện." Tên còn lại nhanh chóng nói.
"Kéo mấy thuyền tu nô trở về, lại còn là tu nô luyện khí kỳ, lúc về chẳng phải sẽ bị cười thối mũi?"
"Dù sao cũng không thể tiện nghi cho ngoại đường được. Lẽ nào lại giết sạch? Ta không động thủ được. Tàn sát tu nô, việc này ta không làm được."
Những lời này khiến rất nhiều tu giả gật đầu, bọn họ đều là kẻ trải qua nhiều trận chiến, trên tay ai chả có mấy cái mạng. Chiến đấu thì ngươi chết ta sống bọn họ cũng thấy bình thường, song tàn sát những tu nô không có lực hoàn thủ trong lòng mọi người đều rất bài xích.
Đương nhiên, câu "không thể tiện nghi cho ngoại đường" càng khiến nhiều người đồng ý, không kiếm được chút lợi lộc nào cũng không thể để tiện nghi cho ngoại đường, không ai cam lòng cả.
Trải qua việc này, song phương tuyệt đối không thể hòa hoãn được nữa rồi, người của ngoại đường có lẽ sẽ hận bọn họ thấu xương.
"Lôi đi, tất cả đều lôi đi!" Ma Phàm cắn răng một cái: "Việc gì phải quản bọn chúng hữu dụng hay vô dụng, cứ lôi về rồi tính tiếp."
Tu nô mang ở đây bị xua lên thuyền vận chuyển nô, mọi người cũng dồn dập bước lên thuyền.
Thuyền vận chuyển nô cũng là pháp bảo tinh thạch, hình thể cực lớn, dài khoảng năm mươi trượng, thân thuyền như con rùa lớn, không cột buồm cũng chẳng cánh buồm, có thể chứa hơn một ngàn tu nô. Tu nô cũng không phải thứ gì lạ, bọn họ đa số làthooe dân của những giới mới được khai thác. Có một số thổ dân khá nguyên thủy, cũng có những nơi đã bắt đầu bước lên con đường tu chân, nhưng tất cả bọn họ đều không cách nào chống lại tu giả cường đại của các môn phái, liên tiếp trở thành tu nô.
Rất nhiều môn phái do cầu danh lợi đều khai thác giới mới, tinh thạch khoáng sản bọn họ đều cần. Mà nếu trở thành giới chủ thì thành hoàng đế một phương rồi. Không cần nơi này nữa có thể bán đứt cho môn phái khác, kiếm được một khoản tiền lớn.
Tìm kiếm và khai tác giới mới là một nghề nghiệp nguy hiểm cao nhưng lợi nhuận cũng cao.
Thổ dân sau khi bị bắt tới sẽ được môn phái truyền cho một ít tâm pháp cơ sở. Tu nô tiến tới luyện khí kỳ đã có thể lưu thông trên thị trường. Tu nô như vậy có thể làm lao động nặng như khai thác quặng. Còn những tu nô có thiên phú xuất sắc thường sẽ bị bán tới các môn phái với giá cao, dùng làm nô binh.
Nô binh sẽ được truyền thụ pháp quyết cao cấp hơn, nhưng đều bị hạ cấm chế khiến họ tuyệt đối không dám cãi lệnh môn phái. Một số môn phái lịch sử lâu đời, cũng đã nuôi nô binh lâu năm, bọn họ thậm chí có đội ngũ chỉ toàn nô binh.
Thuyền vận nô là pháp bảo chuyên dùng để vận chuyển tu nô, chúng có thể tích khổng lồ, có thể chứa lượng lớn tu nô. Hơn nữa thân tàu cực kỳ kiên cố vì nó cần đi qua lại giữa các giới, xuyên qua vùng lưu chuyển hỗn loạn của hư không, vì vậy thuyền vận nô không có cái nào dưới cấp năm.
Chiến lợi phẩm đứng đầu lần này của bọn họ không ngoài năm cái thuyền vận nô này. Tu nô của ngoại đường vốn chất đủ năm thuyền, nhưng đã bán đi hết bốn thuyền, chỉ còn lại đủ một thuyền tu nô. Bốn chiếc thuyền vận nô còn lại mọi người tất nhiên cũng không bỏ qua. Cũng may thuyền vận nô khi không cần có thể thu nhỏ lại lớn cỡ ba thước, khá tinh xảo.
Đối phương không ngờ lại không điều khiển thuyền chạy trốn. Bọn họ nào biết tòa nhà này vốn gần trấn Nam thắng, cũng chẳng lo tu nô dám chạy, xưa nay trông coi vốn lỏng lẻo. Vài tên phụ trách canh gác cũng vừa hay tới trấn Nam Thắng tìm vui, không tránh được một kiếp.
Rất nhiều người lần đầu bước lên thuyền vận nô, ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn khắp xung quanh. Có vài kẻ từng có kinh nghiệm lên thuyền đều hăng hái xung phong điều khiển.
Thuyền vận nô chậm rãi bay lên trời, thuyền lớn năm mươi trượng khiến nhiều người tán thưởng không thôi.
Mọi người lặng lẽ cười, hăng hái điều khiển con thuyền bay về phía xa.
Một lát sau, chỉnh đốn xong, sơn động lại một lần nữa trở lại lăng lặng
"Xuất phát." Ma Phàm ra lệnh rất ngắn gọn.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
Rời khỏi sơn động, không khí mát mẻ từ bên ngoài ùa vào, ai cũng lộ vẻ say mê. Song bọn họ cũng nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng, không ai nói chuyện, ngay cả Lôi Bằng lúc bình thường luôn ồn ào lúc này cũng yên lặng lạ thường.
Đám người đồng loạt bay lên không, khổ chiến liên tục đã khiến đội ngũ hợp tác ngày càng ăn ý.
Hơn ba trăm người lơ lửng giữa không trung, đội ngũ tản ra, sát ý như một cánh cung vô hình từng chút một kéo căng ra.
Trên không trung không có bất cứ ai cảnh giới, Ma Phàm cùng Tạ Sơn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ mừng rỡ trong mắt đối phương. Liên tục năm ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, tinh thần sung mãn, linh lực dồi dào. Chiến ý vốn bị kiềm chế lúc này cũng như mãnh hổ sổng chuồng, không thể khống chế.
"Mục tiêu: trấn Nam Thắng!" Ma Phàm ra lệnh lưu loát, dẫn đầu đám người xuất phát.
Toàn bộ đội ngũ từ tĩnh chuyển sang động.
Không cần tụ sức, không hề do dự, cũng chẳng hề de dấu, tốc độ bay của cả đội nhanh chóng tăng lên cực hạn, thẳng tiến về trấn Nam Thắng! Những trạm gác dọc đường đều ngạc nhiên nhìn đội ngũ xa lạ không biết từ đâu tới này.
Đám người Ma Phàm cũng không dây dưa cùng trạm canh, đằng đằng sát khí xẹt qua trạm gác đó.
Tiếng gió rít vang lên bên tai, gió thổi qua mặt như dao cắt, cảnh vật dưới chân lao qua vun vút, tất cả đều khiến chiến ý của mọi người không ngừng tăng lên! Trấn Nam Thắng đã nằm trong tầm mắt, tựa như một mỹ phụ quần áo chỉ khép hờ, không chút sức chống cự.
Trải qua việc này, đời người cũng đủ rồi!
Khi trấn Nam Thắng xuất hiện trong tầm mắt, chiến ý của mọi người đã lên tới đỉnh.
Ngay cả Ma Phàm bình thường đạm mạc lúc này máu huyết toàn thân cũng như bị thiêu đốt, giơ cao phi kiếm, rít liên một tiếng: "Giết!"
"Giết!"
Mọi người cùng nhau vung đao kiếm, ầm ầm hưởng ứng, âm thanh chấn động khắp nơi!
Giữa không trung, đội ngũ liền như một khối đột nhiên chia ra, tạo thành mười bốn đội nhỏ, như mười bốn con rắn dài nhe răng nanh sắc nhọn ra lao về phía trấn Nam Thắng ở phía dưới!
Ma Phàm và Tạ Sơn mỗi người lĩnh một khúc đi đầu. Hai người đều không hề điều chỉnh, cũng chẳng hề dây dưa, thân hình trầm xuống, sóng vai lao tới!
Không trung xẹt qua từng gợn sóng không khí thẳng tắp, hai đội ngũ cũng như mũi tên rời nỏ, bắn nhanh về phía cửa trấn vừa được sửa sang. Cửa trấn mới tinh tựa như tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bắn tung tóe.
Tốc độ hai đội không hề chậm lại, bay thẳng qua đường chính của trấn Nam Thắng!
Kiếm mang tung hoành!
Tốc độ cao cũng tăng mạnh uy lực của kiếm mang, kiếm mang vốn sắc bén giờ không gì không phá được. Phòng ốc hai bên đường đều phá tan. Tu giả hốt hoảng biến sắc, đối diện với kiếm ý mãnh liệt điên cuồng như vậy, rất nhiều người tâm thần chấn động, mất đi ý chí chống cự!
Phốc phốc phốc!
Như bẻ gãy nghiền nát, nơi họ đi qua vô số tiếng nổ, vô số cơn mưa máu, thậm chí những tiếng kêu thảm thiết cũng bị che khuất trong tiếng nổ ầm ầm.
Ầm!
Ma Phàm gặp phải kẻ ngăn cản đầu tiên.
Một tên tu giả kêu lên một tiếng đau đớn, lại nương theo lực lượng của kiếm mang thuận thế bắn sang một bên! Ma Phàm vô cùng kinh ngạc, hẳn là một cao thủ!
Ngay cả gã cũng không dám xác định mình có thể thoát được qua đợt tấn công như vậy không. Người này hẳn là một tu giả tam trọng thiên. Nhưng gã cũng chẳng để ý, một hai tên tu giả đối diện với đợt tấn công quy mô như vậy cũng không dám trực tiếp đối đầu!
Huống hồ sĩ khí và tinh thần bọn họ lúc này đều ở trạng thái đỉnh cao.
Mười bốn khúc trong nháy mắt đã như mười bốn đạo kiếm mang sắc bén chém qua, trấn Nam Thắng ầm ầm tan vỡ!
"Trưởng lão! Đi mau!" Hộ vệ sắc mặt trắng bệch lôi kéo Hạ Tường, nhanh chóng chui xuống lòng đất. Trong mật thất ở dưới đất có một tòa trận pháp vận chuyển. Bọn họ vừa chui vào tầng hầm, phòng ốc bên trên đã ầm ầm sập xuống.
Trận pháp vận chuyển lóe lên ánh sáng, mật thất không một bóng người.
Không cần lưu tâm, mọi người chém giết tới hưng phấn tưng bừng.
Đám người Ma Phàm thật sự thông minh, không chỉ định mục tiêu chỉ mang theo đội ngũ xung kích. Tu giả chạy khỏi đợt tấn công đầu tiên họ cũng không truy đuổi, chỉ điên cuồng tàn phá trấn Nam Thắng.
Trong khoảnh khắc, trấn Nam Thắng đã trở thành phế tích.
Bản thân bọn họ lại không chút thương tổn, tu giả dẫn đội đều lĩnh ngộ kiếm ý. Mọi tu giả đối diện với đòn tấn công trùm kín trời đất như vậy đều mất hết can đảm, có thể trốn được bao xa thì trốn!
Sau mấy đượt xung kích, mọi người không thể không dừng lại.
"Không còn người sống nữa rồi." Tạ Sơn có hơi bất đắc dĩ nói, đang giết tới cao hứng, đáy lòng không khỏi oán hận trấn Nam Thắng thật quá yếu. Nhưng gã cũng biết, trấn Nam Thắng nếu không suy yếu như vậy hắn ăn tim gấu gan báo cũng chẳng dám tới.
Ma Phàm ừ một tiếng nói: "Đoàn người nghỉ ngơi một lát, xem có thể cướp được cái gì không."
"He he, cái này ta thích!" Lôi Bằng nhếch miệng cười nói.
Nhưng cũng rất nhanh, mọi người tụ tập lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
"Con mẹ thằng nào nói với ông ngoại đường giàu chảy mỡ?" Lôi Bằng sắc mặt đen như đáy nồi, thở hổn hển chửi ầm lên: "Ta chưa từng thấy chỗ nào nghèo như chỗ này! Trống trơn! Con mẹ nó, trống trơn! Lỗ rồi, lỗ lớn rồi!"
Sắc mặt những người khác cũng chẳng dễ nhìn, ngoại trừ trên người những tu giả bị bọn họ giết chết còn có thể tìm được chút pháp bảo các loại, bọn họ tìm cả trấn Nam Thắng, không ngờ lại không thấy thứ gì đáng giá.
Đây là trấn Nam Thắng, đại bản doanh của ngoại đường, sao lại nghèo như vậy?
Vừa đúng lúc này, bỗng nhiên có thủ hạ bay tới đây: "Đại nhân đại nhân! Phía tây có một tòa nhà, cách đây rất gần!"
Đám người cướp bóc không kết quả lúc này đôi mắt lại sáng ngời lên, lẽ nào kho hàng đặt ở đó?
Tất cả không hề do dự bay về phía tòa nhà đó, vừa hạ xuống, đám người vốn đang đầy mong đợi chỉ thấy trong nhà toàn những khuôn mặt sợ hãi, tu vi chỉ khoảng luyện khí kỳ, sắc mặt lại một lần nữa trở nên khó coi.
Ngay cả Ma Phàm, người tự tay bày ra kế hoạch lần này cũng dở khóc dở cười.
Tu nô, trong tòa nhà này tất cả đều là tu nô! Nhìn lại, số lượng hẳn không dưới một ngàn. Những tu nô này tu vi phổ biến ở luyện khí kỳ, không có tác dụng lớn gì. Tu giả đóng ở đây sớm đã chạy trốn.
Bọn Ma Phàm đã nghĩ nhầm. Hạ Tường tuy bàn chuyện mua bán với các thế lực lớn ở đây song lại không vận chuyển vật tư gì tới đây. Bọn họ thường giao dịch kinh doanh số lượng lớn, giao dịch định kỳ. Ở trấn Nam Thắng giờ ngoại trừ những tu nô này, quả thật cái gì cũng không có.
Vô luận là Ma Phàm hay Tạ Sơn, đối với việc buôn bán đều là kẻ ngoài nghề, làm sao nghĩ ra điểm then chốt trong đó được. Bọn họ đương nhiên cho rằng kho hàng của trấn Nam Thắng chật ních, vật tư như núi.
Phải biết rằng trong doanh luận công ban thưởng, ngoại trừ công lao ra còn liên quan trực tiếp tới việc mỗi lần nộp lên bao nhiêu chiến lợi phẩm. Những thứ thu được bọn họ có thể không để vào mắt song lại có thể đổi lại đồ tốt ở chỗ ôn chủ. Đồ tốt trên tay ông chủ tầng tầng lớp lớp, bọn họ sớm đã đỏ mắt.
Nào biết được, tính toán thất bại.
Điều này khiến tâm tình đám người đang vui vì thắng lớn lại trầm xuống đáy cốc.
"Hay lôi cả đám tu nô này đi ?" Có người đề nghị.
"Chúng ta cần tu nô làm gì? Hơn nữa nhiều người như vậy, làm sao vận chuyển?" Có người phản đối.
"Đây chẳng phải có thuyền chuyển nô sao? Tốc độ không chậm, đưa người đi rất thuận tiện." Tên còn lại nhanh chóng nói.
"Kéo mấy thuyền tu nô trở về, lại còn là tu nô luyện khí kỳ, lúc về chẳng phải sẽ bị cười thối mũi?"
"Dù sao cũng không thể tiện nghi cho ngoại đường được. Lẽ nào lại giết sạch? Ta không động thủ được. Tàn sát tu nô, việc này ta không làm được."
Những lời này khiến rất nhiều tu giả gật đầu, bọn họ đều là kẻ trải qua nhiều trận chiến, trên tay ai chả có mấy cái mạng. Chiến đấu thì ngươi chết ta sống bọn họ cũng thấy bình thường, song tàn sát những tu nô không có lực hoàn thủ trong lòng mọi người đều rất bài xích.
Đương nhiên, câu "không thể tiện nghi cho ngoại đường" càng khiến nhiều người đồng ý, không kiếm được chút lợi lộc nào cũng không thể để tiện nghi cho ngoại đường, không ai cam lòng cả.
Trải qua việc này, song phương tuyệt đối không thể hòa hoãn được nữa rồi, người của ngoại đường có lẽ sẽ hận bọn họ thấu xương.
"Lôi đi, tất cả đều lôi đi!" Ma Phàm cắn răng một cái: "Việc gì phải quản bọn chúng hữu dụng hay vô dụng, cứ lôi về rồi tính tiếp."
Tu nô mang ở đây bị xua lên thuyền vận chuyển nô, mọi người cũng dồn dập bước lên thuyền.
Thuyền vận chuyển nô cũng là pháp bảo tinh thạch, hình thể cực lớn, dài khoảng năm mươi trượng, thân thuyền như con rùa lớn, không cột buồm cũng chẳng cánh buồm, có thể chứa hơn một ngàn tu nô. Tu nô cũng không phải thứ gì lạ, bọn họ đa số làthooe dân của những giới mới được khai thác. Có một số thổ dân khá nguyên thủy, cũng có những nơi đã bắt đầu bước lên con đường tu chân, nhưng tất cả bọn họ đều không cách nào chống lại tu giả cường đại của các môn phái, liên tiếp trở thành tu nô.
Rất nhiều môn phái do cầu danh lợi đều khai thác giới mới, tinh thạch khoáng sản bọn họ đều cần. Mà nếu trở thành giới chủ thì thành hoàng đế một phương rồi. Không cần nơi này nữa có thể bán đứt cho môn phái khác, kiếm được một khoản tiền lớn.
Tìm kiếm và khai tác giới mới là một nghề nghiệp nguy hiểm cao nhưng lợi nhuận cũng cao.
Thổ dân sau khi bị bắt tới sẽ được môn phái truyền cho một ít tâm pháp cơ sở. Tu nô tiến tới luyện khí kỳ đã có thể lưu thông trên thị trường. Tu nô như vậy có thể làm lao động nặng như khai thác quặng. Còn những tu nô có thiên phú xuất sắc thường sẽ bị bán tới các môn phái với giá cao, dùng làm nô binh.
Nô binh sẽ được truyền thụ pháp quyết cao cấp hơn, nhưng đều bị hạ cấm chế khiến họ tuyệt đối không dám cãi lệnh môn phái. Một số môn phái lịch sử lâu đời, cũng đã nuôi nô binh lâu năm, bọn họ thậm chí có đội ngũ chỉ toàn nô binh.
Thuyền vận nô là pháp bảo chuyên dùng để vận chuyển tu nô, chúng có thể tích khổng lồ, có thể chứa lượng lớn tu nô. Hơn nữa thân tàu cực kỳ kiên cố vì nó cần đi qua lại giữa các giới, xuyên qua vùng lưu chuyển hỗn loạn của hư không, vì vậy thuyền vận nô không có cái nào dưới cấp năm.
Chiến lợi phẩm đứng đầu lần này của bọn họ không ngoài năm cái thuyền vận nô này. Tu nô của ngoại đường vốn chất đủ năm thuyền, nhưng đã bán đi hết bốn thuyền, chỉ còn lại đủ một thuyền tu nô. Bốn chiếc thuyền vận nô còn lại mọi người tất nhiên cũng không bỏ qua. Cũng may thuyền vận nô khi không cần có thể thu nhỏ lại lớn cỡ ba thước, khá tinh xảo.
Đối phương không ngờ lại không điều khiển thuyền chạy trốn. Bọn họ nào biết tòa nhà này vốn gần trấn Nam thắng, cũng chẳng lo tu nô dám chạy, xưa nay trông coi vốn lỏng lẻo. Vài tên phụ trách canh gác cũng vừa hay tới trấn Nam Thắng tìm vui, không tránh được một kiếp.
Rất nhiều người lần đầu bước lên thuyền vận nô, ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn khắp xung quanh. Có vài kẻ từng có kinh nghiệm lên thuyền đều hăng hái xung phong điều khiển.
Thuyền vận nô chậm rãi bay lên trời, thuyền lớn năm mươi trượng khiến nhiều người tán thưởng không thôi.
Mọi người lặng lẽ cười, hăng hái điều khiển con thuyền bay về phía xa.
/915
|