Làm sao. . . Làm sao bây giờ. . .
Tả Mạc gấp đến tim phổi gan ruột đều cháy rực lên, cái gì khí thế, cái gì âm mưu, tất cả đều bị hắn vứt tới tận đẩu tận đâu.
Âm điệu tiếng rít chấn kinh toàn trường hơi biến, vốn sát khí đằng đằng, đột nhiên lại trở thành tiếng kêu của một con gà trống bị bóp cổ, kéo theo âm đuôi tha thướt. Một người một kiếm thế tới như lửa, đột nhiên khựng lại, tốc độ càng lúc càng chậm.
Qua một hồi, lại như con chim con trọng lượng quá nặng mà nhảy lên đòi bay, loạng choạng giáng xuống khu đất trống mở miệng sơn động.
Mọi người thấy trước mắt một màn quỷ dị như thế, tập thể hóa đá.
Tả Mạc nới lỏng khẩu khí, mũi kiếm U Thủy trên tay vẫn y nguyên đỏ bừng, chẳng qua không lộ ra như cái kiểu dọa người lúc trước. Bây giờ hắn chỉ hận không được lập tức ném thanh phi kiếm này đi thật xa, nhưng nghĩ đến chuyện một khi rời khỏi tay hắn giữ, phi kiếm sẽ lập tức nổ tung, hắn lại chỉ đành siết tay cho chặt.
Sơn cốc một mảnh tĩnh mịch, toàn trường không thanh, toàn bộ mọi người ngây ngốc nhìn vào Tả Mạc.
Vừa rồi là ảo giác ư? Cái gã chậm chạp giậm chân không xong trước mắt này, cùng kẻ vừa mới ngông cuồng kia, thật là cùng một người?
Một phen biến hóa thực quá kịch tính, quá đột nhiên, trước sau sai khác quá lớn, khiến mọi người đều không phản ứng một lúc. Một đám người cứ vậy mà nhòm thẳng nhìn vào Tả Mạc, không ai tiếp tục đánh.
Nhanh tán. . . Nhanh tán. . .
Tả Mạc thì thào với U Thủy kiếm, tiếng của hắn vốn là cực nhẹ, nhưng do xung quanh thực quá an tĩnh, nên lại rõ rệt lạ thường. Rơi vào tai mọi người, rất nhiều người phải trợn trắng mắt. Cảm giác lập tức trở nên lúng túng, mọi người nhìn lẫn nhau, nhưng vẫn cứ là không một ai động thủ.
Vừa mới rồi trong sơn cốc đánh nhau đùng đùng đoàng đoàng, cực kỳ hỗn loạn, lúc này lại hòa bình an tường dị thường, cũng an tĩnh dị thường.
Mất đi áp lực, kiếm ý cùng không hỏa nhanh chóng tiêu tan. Qua một hồi, màu đỏ rực trên mũi kiếm U Thủy cũng tiêu tan, U Thủy kiếm lần nữa khôi phục nguyên trạng, tim Tả Mạc lúc này mới thả về bụng, chỉ thấy kình khí toàn thân xì ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Hiểm thật! Suýt chút lật thuyền trong cống, nếu là tự mình đùa mình mà chết thật, há không phải là chuyện cười của thiên hạ sao?
Trong lòng hắn sợ không thôi, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Hắn chỉ mới thở hai ngụm khí, lập tức cứng sững tại chỗ, không thích hợp!
Xung quanh sao lại an tĩnh thế này. . .
Trong lòng hắn hơi vội mà chuyển mặt nhìn quanh, lập tức thấy một vành người, an tĩnh đứng ở xa nhìn vào hắn. Một cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên mà sinh, hắn suýt chút rú lên. Chẳng qua hắn tự tính cho mình cũng là lão dại của một nhóm lớn, miễn cưỡng nuốt nước miếng, hơi cứng nhắc đứng lên.
"Các ngươi, sao không đánh tiếp?"
Không ai trả lời, Liễu Quý cũng không biết nên nói cái gì, vừa rồi bọn hắn thật không dễ mới tạo ra cục diện hỗn loạn, không ngờ lại bị phá hỏng bởi phương thứcquỷ dị như thế. Nhưng giờ bọn hắn vạn vạn lần không dám nhảy ra, chơi đùa gì chứ, cái thằng ngăm đen trước mắt này thực lực lộ rõ cao hơn bọn hắn một bậc, khá đáng sợ.
Bọn hắn tuy không biết vừa rồi Tả Mạc xảy ra vấn đề gì, nhưng với thực lực đó, nếu không làm rõ trước ý đồ của đối phương đã nhảy ra, không khác với tìm chết. Những người khác cũng nghĩ không khác bọn Liễu Quý bao lăm, nửa chiêu vừa rồi của Tả Mạc, đã dọa khiếp mọi người.
Tả Mạc thấy không ai trả lời, lập tức thấy hơi sượng, hắn chuyển thân đối mặt cửa vào bí cảnh.
Rào một cái, không cần có người chiêu hô, những người này ào ào nhào về phía trước.
Tả Mạc bị dọa khiến quay người lại: "Các ngươi định làm gì?"
Trong đám đột nhiên vang lên một thanh âm: "Đại ca, ngài ăn cơm, vậy cũng cho chúng tôi một chút cháo chứ!"
"Đúng nha đúng nha!"
"Đại ca, đồ tốt ngài chọn trước, còn lại cho chúng tôi chấm mút chút chứ!"
. . .
Trong đám lập tức vang lên đây một tiếng kia một tiếng.
Tả Mạc trố mắt, bọn Liễu Quý cũng trố mắt, không ai ngờ được tình hình lại diễn biến đến bước quỷ dị như trước mắt.
"Các ngươi bỏ được?" Tả Mạc không chút suy nghĩ hỏi.
"Đại ca nói đùa, ngài thực lực mạnh nhất, lấy trước là hiển nhiên." Người nói sớm nhất thấy Tả Mạc cũng không giống người khó nói chuyện, can đảm dần lớn, đã đứng ra.
"Không sai!"
"Là cái lý này!"
Mọi người dồn dập phụ họa, bọn Liễu Quý càng không dám nói tiếp. Người khác có lẽ không biết bọn họ vừa mới động thủ cước, nhưng cái gã lai lịch thần bí này thì rất rõ ràng. Nếu lúc này bọn hắn nhảy ra, đối phương hai ba câu, lột trần trờ bọn họ vừa mới làm, khẳng định bọn họ sẽ bị loạn kiếm băm vụn.
Tả Mạc dần dần bình tĩnh, giọng có vị chơi đùa: "Các ngươi sao tin tưởng ta?"
"Đại ca, thanh Bạch Nha kiếm kia ngài còn không để ý, hàng phổ thông khác sao có thể vào mắt ngài?" Gã nam tử kia cũng là người thông minh: "Còn về đồ tốt hơn nữa, chúng ta cũng không dám có phần mơ tưởng gì."
"Không sai, ai nổi tham niệm, động tới đồ của đại ca, mọi người cùng băm hắn!"
"Băm hắn!"
Mọi người dồn dập phụ họa, Liễu Quý càng câm như hến. Những người này đều là kinh nghiệm phong phú, biết dựa vào đám ô hợp bọn họ, muốn vơ vét chỗ tốt ở bí cảnh, căn bản là không có khả năng.
Tả Mạc nghe thấy trong lòng như phát bệnh, thanh Bạch Nha kiếm kia hắn cũng cực thích, chỉ là lúc đó một lòng nghĩ tới chim xám, không quan tâm.
Anh đây thật không phải là nhìn không vào. . .
Nhưng hắn cũng rất nhanh rõ ràng ý nghĩ của những người này.
Hắn trước nghĩ đến chuyện ngầm chơi Hoàng Trác Quang một vố, cục diện giờ biến thành dạng này, đại đại vượt ra ý liệu của hắn.
Nhưng hắn phản ứng cực nhanh: "Nếu đã như thế, vậy chúng ta trước hợp lực làm gỏi Hoàng Trác Quang. Không thịt được nó, bí cảnh này cũng không đến tay chúng ta."
Lời này Tả Mạc vừa nói ra, rất nhiều người lập tức do dự. Bọn hắn chỉ là cầu tài, cũng không muốn vứt đi mạng nhỏ, Hoàng Trác Quang hung danh hiển hách, sớm đã thâm nhập nhân tâm.
Gã vừa mới nói chuyện nói: "Chúng ta còn sợ cái gì? Nếu Hoàng Trác Quang trốn thoát, các nhóm của chúng ta ở đây hôm nay, ai có thể giũ sạch can hệ?"
Tả Mạc thầm khen một câu người này cơ linh.
Quả nhiên, những người vốn có chút do dự lập tức kêu lên: "Làm!"
"Chúng ta nhiều người thế này, mỗi người một kiếm cũng chặt được hắn!"
Tả Mạc thức thời ném ra một câu: "Pháp bảo trên thân Hoàng Trác Quang pháp bảo cũng không ít. Để xem ai vận khí tốt."
Lời này hiệu quả lập tức! Không có cái gì câu lòng người hơn được pháp bảo, sĩ khí mọi người lập tức tăng cao. Liễu Quý mấy người nghe thấy cũng mừng thầm, vị cao thủ thực lực khó lường này, nếu có thể liên thủ cùng sư huynh, Hoàng Trác Quang khó trốn được kiếp nạn.
"Đại ca, sai làm thế nào, chúng ta làm thế nấy!" Liễu Quý liền vội kêu một câu.
Tả Mạc đột nhiên phát hiện, tình hình tốt hơn so với hắn tưởng tượng, có nhóm người này, hắn bố trí càng thoải mái. Tuy bọn họ không làm được những chuyện khó khăn, nhưng không phải mọi chuyện cần làm đều là khó.
Theo phân phó liên miên của hắn, tất cả mọi người tiếp nhận chỉ lệnh đều là mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không hiểu, việc Tả Mạc để bọn họ làm, đến cùng là dùng vào việc gì.
Tả Mạc yêu cầu bọn họ ở trong sơn cốc không ngừng phóng thích kiếm mang pháp quyết. Tuy mỗi người đều mờ mịt, nhưng bọn họ vẫn nghe lời, liên miên phóng thích kiếm mang pháp quyết vào chỗ trống.
Lập tức, trọn cả sơn cốc đầy mấy loại ánh sáng màu sắc, tạp loạn vô cùng.
Tả Mạc đứng ở nơi cửa vào bí cảnh, cửa vào bí cảnh là một khối sáng bồng bềnh. Nhìn cửa vào bí cảnh, nắm chắc trong lòng hắn lập tức tăng thêm mấy phần. Cái cửa vào này kỳ thực là phù trận ngũ hành thiên nhiên, muốn mở ra cũng không khó, nhưng là phải đồng thời thúc động lực ngũ hành.
Hắn nhìn Liễu Quý một cái, thấy Liễu Quý gật đầu, lập tức bắt đầu nhanh chóng quán lực ngũ hành vào cửa bí cảnh.
Ngũ hành pháp quyết vừa chìm vào khối sáng, ánh sáng ngũ sắc đột nhiên bùng nổ.
Hoàng Trác Quang trong thiên không sắc mặt hơi biến, sát cơ trong mắt vội hiện, thân ảnh đột nhiên tan biến không thấy.
Lũ khốn này đáng chết!
Hắn sở dĩ ung dung như thế, nguyên nhân trọng yếu nhất là nhận định tốp người này không mở được cửa vào bí cảnh. Hắn đã quan sát cẩn thận cửa vào bí cảnh, nó cần phải đồng thời đánh vào ngũ hành pháp quyết, mới có thể mở cửa. Kẻ tinh thông một hoặc vài hành trong ngũ hành dễ tìm, tu giả đồng thời tinh thông ngũ hành, lại khá hiếm thấy.
Tìm năm tu giả đồng thời thúc động pháp quyết, chẳng qua là một biện pháp tạm thời, kỳ thực hắn biết, biện pháp này căn bản không cách nào mở ra hoàn toàn cửa vào bí cảnh.
Hắn hoàn toàn không bận tâm, nào sợ nhiều tu giả chiếm cứ cửa vào bí cảnh. Chỉ cần hôm nay cửa bí cảnh không bị mở ra, cái bí cảnh này lập tức chỉ có thể là của Minh Tiêu phái, ai cũng cướp không được.
Vậy nên khi ánh sáng chớp lòa do cửa vào bí cảnh bị mở, hắn vừa sợ vừa giận.
Thân hình hơi lóe, hắn lập tức tránh vào sơn cốc, mục tiêu nhằm thẳng Tả Mạc, các tu giả khác trong mắt hắn, chỉ là một đám nhỏ tạp nhạp. Sự thực hoàn toàn một dạng như hắn đoán, hắn vừa xuất hiện sơn cốc, vô số tu giả rào rào bay lên thiên không, như bầy chim nước bị kinh động.
Hoàng Trác Quang lập tức nhìn tới Tả Mạc đang chặn ở trước cửa vào bí cảnh.
"Ta nhìn nhầm rồi, nguyên lai ngươi tinh thông đủ ngũ hành." Trong mắt Hoàng Trác Quang nổi khí lạnh: "Không ngờ hôm nay lại gặp được cao thủ, vận khí thật tốt."
Thần kinh!
Tả Mạc trong lòng khinh bỉ, đến giờ này còn dong dài phế thoại. Không chút do dự, xuất ra một cái Dương Sát Cương lôi! Dương Sát Cương lôi là một thức Tiểu Thiên Diệp Thủ hắn vận dụng nhuần nhuyễn nhất, hắn hiện tại gần như không cần nghĩ cũng có thể phát động.
"Cương lôi?" Hoàng Trác Quang hơi chút bất ngờ, nhưng không hề giật mình: "Chỉ dựa vào món đồ chơi này cũng dám động thủ cùng ta?"
Đột nhiên chưởng phải của Tả Mạc cũng phát ra một Dương Sát Cương lôi, kích vào không khí, chỉ nghe tư một tiếng, là kích trúng vật vô hình gì đó. Lúc này Hoàng Trác Quang mới lộ ra thần tình có mấy phần kinh sợ.
Sao có thể? Thằng này sao có thể phát hiện kiếm mang của mình nhẹ nhàng đến thế?
Minh Tiêu kiếm mang của hắn vô hình vô chất, rất khó phát giác.
Tả Mạc lại không có cảm giác gì, nói đến vô hình vô chất, đại khái không có kiếm mang gì có thể so cùng Vô Không kiếm quyết mà sư huynhVi Thắng luyện thành cả.
Thiên không kiếm ý của Hoàng Trác Quang, tuy cũng vô hình vô chất, nhưng lại không hề có điểm bất ngờ. Người khác luôn chịu thiệt dưới tay Hoàng Trác Quang, nguyên nhân là kiếm ý của hắn quá bay lượn khó nắm bắt, nhưng đối với kẻ thần thức hơn người, lại có linh nhãn như Tả Mạc mà nói, điểm này lại không hề đáng sợ.
Đúng tại lúc này, Trịnh Trung cũng xuất hiện ở phía sau Hoàng Trác Quang.
Bảy người Liễu Quý đồng thời hiện thân, tám người hình thành một vòng vây hoàn chỉnh, còn Tả Mạc lại rút thân lùi về sau.
Khóe miệng Hoàng Trác Quang nổi lên một vệt cười lạnh, quần chiến?
Bọn này chắc không biết, mình không sợ nhất chính là quần chiến! Người càng nhiều, kiếm quyết của hắn càng có thể phát huy uy lực càng lớn.
Ngu xuẩn!
Hắn quyết định để cho những kẻ vô tri này biết, sai lầm của bọn họ thực sự lớn đến đâu.
Hắn vừa định động thủ, vệt cười lạnh nơi khóe miệng đột nhiên cương cứng.
/915
|