Theo pháp quyết Bồ yêu truyền thụ, Tả Mạc thần sắc chăm chú, hai tay như hồ điệp xuyên ha. Hiệu quả kiên trì luyện tập thảo mộc quyết lộ ra tức thì, loại pháp quyết "ngưng âm quyết" mà bồ yêu đưa cho tuy phức tạp, cũng không làm khó hắn.
Tả Mạc chỉ cam thấy âm phong nổi lên chung quanh, âm ý thấm vào người, khiến Tả Mạc lông tóc dựng đứng. Nhưng hắn vẫn kiên trì, âm phong không ngừng tụ tập vào tay hắn.
Mãi tới khi động tác sau cùng hoàn thành, Tả Mạc trên tay mới nhiều hơn một viên hạt châu xám trắng.
Tả Mạc hiếu kỳ đặt hạt châu trước mặt xem xét; "bồ, đây là cái gì?" Hạt châu xám trắng, hết sức bình thường, nắm trong tay thấy lạnh.
"Đây là âm châu, ngưng tụ âm khí mà thành, có thể luyện đan cũng có thể luyện khí, đối với âm tính pháp bảo có hiểu quả tuyệt hảo." Bồ yêu vẻ mặt đắc ý, nhìn Tả Mạc khiêu khích: "Nơi này âm khí nông nặc, chỉ cần ngươi không lười beings, mõi lần ngưng tụ mấy viên, tinh thạch tự nhiên cuồn cuộn mà tới. Nếu là ta, ngươi dứt khoát đổi môn phái đi. Ta chưa thấy qua môn phái nào nghèo đói như vậy. Môn phái các ngươi trừ sư huynh kia có chút được việc, nhưng kẻ khác đều rất phế nhân."
Tả Mạc châm biếm: "loại thiên yêu bị nhị sư bá của ta chém thương như ngươi mà cũng nói thế được sao."
Bồ yêu hừ lạnh: "Nếu không phải ta bị luyện dưới tháp 3000 năm, thần hình câu thương, nào tới lượt một kim đan kỳ phế nhân chém?" trong ngôn ngữ lộ vẻ khó chịu.
Tả Mạc cũng hừ lạnh theo; "ta minh bạch rồi, ngươi làm sao thành thiên yêu."
Bồ yêu sửng sốt; "làm sao thành?"
"Thổi thành." Tả Mạc cũng không nhịn được ôm bụng cười, chỉ chỉ Bồ yêu, lại chỉ thiên: "yêu quái, thổi lên trời, là thành thiên yêu! Ha ha ha ha!"
"Lười để ý tới ngươi." Bồ yêu cũng không tức giận, hắn mở hai tya, cũng không thấy hắn có động tác gì, đột nhiên âm phong nổi lên vù vù, hắn như một nước xoáy khủng bố, khẽ động âm khí xung quanh hướng hắn tụ tập.
"Ngươi xác định thứ này đáng tiền?" Không để ý tới Bồ yêu, con mắt Tả Mạc tập trung vào âm châu trên tay, có chút không tin.
Bồ yêu một mặt hưởng thụ hấp thu âm khí, gân xanh trên trán nổi lên, động tác dừng lại, thiếu chút ra sai lầm.
Chẳng qua như Bồ yêu nói, âm châu rất đáng tiền. Tả Mạc mang thái độ tin tưởng, hắn quyết định luyện thâm mấy viên. Chẳng qua rất nhanh hắn liền phát hiện, âm khí vùng này tất cả đều bị bồ yêu tác động, căn bản không ngưng ra âm châu, chỉ có thể đi ra xa một chút.
May là tại kiếm động chỉ có một con dường, Tả Mạc không cần bận lòng vấn đề lạc đường. Đi một lúc, hắn phát hiện không chịu Bồ yêu tác động nữa, liền bắt đầu ngưng luyện âm châu. Ngưng luyện âm châu không khó, chỉ pháp có chút phức tạp, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, không phải vấn đề gì lớn, hắn một lần liền luyện hơn 20 viên, lúc này mới dừng lại.
Ngưng luyện âm châu xong, Tả Mạc không có việc gì bắt đầu đánh giá kiếm động. Huyết hà là thứ khiến hắn hiếu kỳ nhất, trong sông là huyết dịch đặc quánh, cũng không nghe thanh âm nó lưu động. không biết vì sao, Tả Mạc nhìn thấy huyết hà an tĩnh lại cảm giác tâm lý có chút ngứa ngáy.
Hắn nhặt một viên đá, ném vào huyết hà. Phốc, viên đá sa vào trong bùn, chậm rãi chìm xuống, không bắn chút "bọt nước".
"Ngươi tốt nhất đừng chạm tới. đó là huyết sát." Thanh âm Bồ yêu đột nhiên truyền tới từ phía sau, hắn có chút tiếc rẻ: "Đáng tiếc ta không phải huyết yêu, nếu không, thứ này là đại bổ."
"Cái gì là huyết sát?" Tả Mạc thắc mắc.
"Nói ngươi cũng không hiểu." Bồ yêu không bỏ qua cơ hội xem thường Tả Mạc, hắn nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc: "theo lý thuyết, nơi hung địa, hẳn có sát hồn mới đúng, sao lại sạch queo thế này?"
"Sát hồn là cái gì?" Tả Mạc cần cù không mệt.
"Đồ ăn ngon." Bồ yêu lại liếm môi, mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, chẳng qua tìm hồi lâu cũng không kiếm được gì, hắn có chút chán nản, than thở; "sư huynh của ngươi cũng quá thực tại nha, không ngờ một con cũng không tha. Xem rat a phải nuôi một ít rồi."
Bồ yêu thích thú nói vơi Tả Mạc: "đi thôi."
Nói xong, hắn ném ra bốn viên tinh thạch.
Tả Mạc lần nữa biến sắc, lần này hắn căn bản không cần sờ túi, bi phẫn gào lên: "Bồ yêu…."
Bạch quang lóe lên, thanh âm tắc ngẽn.
Về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc muốn khóc. Tám viên tinh thạch cấp 3, như vậy một hồi, đã không thấy. Hắn những ngày này đã liều mạng luyện đan, tinh thạch được tới chút ít là mất hơn nửa.
"Không cần bị xị." Bồ yêu không tim không phổi xem thường: "mang âm châu đi bán, vốn lời đều có. Thật không thành khí, chỉ có tám viên tinh thạch đã kêu cha gọi mẹ. Ngươi kiếm lớn rồi, một lần đi kiếm động, cần hai tên phế nhân kim đan kỳ đồng thời xuất thủ. Tám viên tinh thạch cấp 3 thỉnh hai kim đan kỳ phế vật, ngươi có thể kiếm lợi lớn hơn sao?"
Tả mạc nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách, hắn chỉ có cầu khấn 20 viên âm châu trên tay có thể bán giá tốt. âm châu tự nhiên không thể giao cho môn phái bán giùm, đồ vật lai lịch bất minh, đừng để tới lúc chọc sư bá chú ý, mình có mấy mạng nhỏ cũng dùng hết.
Hắn quyết định tự mình đi Đông Phù bán.
Vì không dẫn người chú ý, hắn không ngồi nhạ mỏ tro, mà yên lặng xuất sơn. Mới xuất sơn, hắn nhanh chóng luồn vào rừng, đợi lúc đi ra, đã thành hình dạng khác, biến thành một nam nhân gầy yếu mặt vàng như nghệ. Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, thay đổi dung mạo, ẩn hành tung thiên kỳ bách quái tầng xuất bất tận, Tả Mạc liền chọn một loại cũng không khó.
Đây là lần thứ nhất Tả Mạc dịch dung, tương đương hiếu ký, cảm giác có chút quái dị.
Hắn hiện tại hối hận, thần hành phù bị đốt, nếu không, có thần hành phù, mình có thể giảm lớn thời gian. Mà phong hành hạc giấy thực có chút chói mắt, hắn chỉ có thể chọn đi bộ.
Nào sợ hắn hiện nay tu vi tăng mạnh, nhưng thân thể vẫn ốm yếu như xưa, phen này bạt sơn vượt thủy, đợi khi hắn chạy tới Đông Phù cả người mạt hư thoát. Chẳng qua, khát vọng với tinh thạch cùng nhiệt tình chiến thắng mệt nhọc, hắn cơ hồ cả lăn lẫn bò chạy tới thị trường tự do.
Vô cùng tiếc tiền thuê một lung linh ốc, Tả Mạc mở quầy.
Tự do thị trường, Tả Mạc đi qua rất nhiều, nhưng mà bày quầy còn là lần đầu. Hắn cũng không nghĩ kiếm nhiều, chỉ cần kiếm lại 6 viên tinh thạch cấp 3, hắn đã tạ ơn trời đất. Mỗi viên Âm châu hắn thử đè giá nửa viên tinh thạch cấp ba, nhưng trong lòng hết sức thấp thỏm lo lắng. Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Bồ yêu thổi đồ này tốt như thế, nửa viên tinh thạch cũng đáng giá đó.
Đương nhiên, đối với loại hành động này của Tả Mạc, Bồ yêu tràn đầy xem thường, hừ lạnh: "Đường đường âm châu…" ý tứ không nói cũng biết.
Sáu giờ trôi qua, ánh mặt trời tàn dư rực rỡ chiếu lên mặt Tả Mạc.
"Cái này mà ngươi nói tinh thạch tới cuồn cuộn? Cái này mà ngươi nói là thứ tốt? Thế này mà ngươi nói cả vốn lẫn lãi đều thu vệ? Còn cái gì mà đường đường Âm châu!" Tả Mạc bi phẫn chất vấn Bồ yêu, cả một buổi chiều, trước linh lung ốc của hắn, không có một người lưu lại một chốc lát. Đến hiện tại, Tả Mạc ngay cả một viên âm châu cũng khong bán được, còn lại lỗ tiền phí thuê lung linh ốc.
Bồ yêu cũng mê hồ, chậm chạp hồi lâu, không biết nói gì.
Qua hồi lâu, hắn không thể tin tưởng, đột nhiên khua tay, kích động vô cùng; "sao có thể? Đây là âm châu! Âm châu! Chẳng lẽ ba ngàn năm qua, ngay cả âm châu cũng không người muốn sao?"
Nhìn đến loại bộ dạng chán nản cảu Bồ yêu, tả Mạc lại không thấy đau lòng nữa. Hắn bắt đầu tiếp thụ hiện thực vô cùng tàn khốc trước mắt, hừ lạnh: "Sau này bắt ngươi ra đây mở quán, thời đại nào rồi còn thiên yêu! Ba ngàn năm, những thứ kia của ngươi, đều là đồ cổ rồi, đào thải! hiểu không? Hại ta mất vui. Hừ, qua một thời gian ngắn, ca cầm đi cho tiểu hoa nhi làm đạn châu!"
Bồ yêu ấm ức, hiển nhiên chuyện này đả kích hắn khá lớn.
Lúc này, một tiểu cô nương tạt qua lung linh ốc của Tả Mạc, đột nhiên dừng bước. Tả Mạc đang chuẩn bị kể lể Bồ yêu lập tức ngậm miệng, nhiệt tình vô cùng nói; "Tiểu thư, muốn mua sao? Đây là thứ tốt nha, âm châu, toàn do thuần túy âm khí dùng đại pháp lực ngưng luyện thành, mang theo mình, ngày hè mát mẻ, còn có công hiệu dưỡng nhan.."
Tiểu cô nương có vẻ giống nha hoàn, nghe lời, cười hi hi: "Ngươi người này cũng biết thổi nha." Nàng đột nhiên nhíu mày: "đáng tiếc, hạt châu này quá xấu, nếu là bảy màu, Hoàng tiểu thư nhất định ưa thích."
"Tiểu thư đừng thấy âm châu này bình thường, nhưng chất tinh mịn, dễ chế tác, lại tròn trịa, ngươi xem, riêng phân lượng này, nặng cỡ nào…" Vì chào hàng khoản mua bán lần đầu, Tả Mạc hoàn toàn thổi tung lên trời không gì không nói.
Nhìn thấy Tả Mạc đưa âm châu coi như đạn châu chào hàng, Bồ yêu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngốc trệ.
"Hi, xem ngươi nói nhiều như vậy, ta mua một viên." Tiểu cô nương che miệng cười nói, lấy ra tinh thạch, mua xuống một viên, trước khi đi còn thiện tâm khuyên: "Xem ngươi cũng là kẻ thành thật, sau này buôn bán cũng phát chút hàng phổ thông, chứ hạt châu màu tro xấu xí này, không người mua."
Nói xong liền rời đi.
Tả Mạc ngồi liệt dưới đất, cuối cùng bán được một viên, thật không dễ dàng a. So với hắn, Bồ yêu quả thực là tâm thần bị thương nặng, vẻ mặt ngốc trệ, sắc mạt xám trắng.
Nhìn thấy bộ dáng này của Bồ yêu, Tả Mạc nhịn không được khuyên nhủ: "không sao, làm buôn bán mà, lần sau chúng ta bán thứ khác. Dù không được, luyện kim ô hoàn cũng tốt. ba ngàn năm qua, ngươi chầm chậm sẽ quen."
Một người một yêu, ảo não hồi sơn.
Một biệt viện ở Đông Phù điện.
"Tiểu thư, ta đã trở lại." Một thanh âm vui vẻ từ ngoài cửa truyền tới, con chim nhỏ màu vàng trên vai Vân Hà tiên tử bay nhào lên, lao ra ngoài cửa."
Vân Hà tiên tử đang thêu khăn gấm, cũng không ngẩng đầu lên ứng lời: "nha đầu chết bầm, vừa mới tới, ngươi đã chạy không thấy tăm hơi."
"hì hì." Một thân ảnh xông vào, là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, chim nhỏ màu vàng bay tới bay lui quang tiểu cô nương, ríu ra ríu rít không ngừng. Tiểu cô nương dịu dàng nói với chim nhỏ: "tốt rồi tốt rồi, Hoàng tiểu thư của ta, mang đồ ăn ngon về cho ngươi."
Nếu Tả Mạc nghe thấy câu nói này, tuyệt đối hộc máu mà chết. Nguyên lai "Hoàng tiểu thư" lại là một con chim…
Nói xong, nàng lấy ra một đống lớn đồ vật, miệng nói: "đây là ngũ hoa cao của thực các, liên tâm bách hợp tô, mười ba vị mứt mật, cái này là đại danh đỉnh đỉnh vương tẩu tửu, ngươi cũng không nên uống nhiều, nếu không tiểu thư lại phạt ngươi…"
Tiểu Hoàng điểu hai mắt sáng lên, nhưng lúc này, nó đột nhiên nhìn thấy một hạt châu màu tro không chút bắt mắt. Nó lập tức như một mũi tên xông vào đống đồ vật, cắp hạt châu màu tro.
"Ồ, ngươi thích hạt châu này sao?" Tiểu cô nương rất ngạc nhiên.
Tiểu hoàng điểu cắp hạt châu lên, bay một mạch về trước mặt Vân Hà tiên tử, thả hạt châu lên khăn thêu của nàng.
Vân Hà tiên tử nhìn thấy hạt châu, kinh ngạc kêu lên, ngừng tay, nhặt lên hạt châu, để tới trước mắt, biến sắc hỏi: "Tiểu hoàn, hạt châu này từ đâu tới?"
Tả Mạc chỉ cam thấy âm phong nổi lên chung quanh, âm ý thấm vào người, khiến Tả Mạc lông tóc dựng đứng. Nhưng hắn vẫn kiên trì, âm phong không ngừng tụ tập vào tay hắn.
Mãi tới khi động tác sau cùng hoàn thành, Tả Mạc trên tay mới nhiều hơn một viên hạt châu xám trắng.
Tả Mạc hiếu kỳ đặt hạt châu trước mặt xem xét; "bồ, đây là cái gì?" Hạt châu xám trắng, hết sức bình thường, nắm trong tay thấy lạnh.
"Đây là âm châu, ngưng tụ âm khí mà thành, có thể luyện đan cũng có thể luyện khí, đối với âm tính pháp bảo có hiểu quả tuyệt hảo." Bồ yêu vẻ mặt đắc ý, nhìn Tả Mạc khiêu khích: "Nơi này âm khí nông nặc, chỉ cần ngươi không lười beings, mõi lần ngưng tụ mấy viên, tinh thạch tự nhiên cuồn cuộn mà tới. Nếu là ta, ngươi dứt khoát đổi môn phái đi. Ta chưa thấy qua môn phái nào nghèo đói như vậy. Môn phái các ngươi trừ sư huynh kia có chút được việc, nhưng kẻ khác đều rất phế nhân."
Tả Mạc châm biếm: "loại thiên yêu bị nhị sư bá của ta chém thương như ngươi mà cũng nói thế được sao."
Bồ yêu hừ lạnh: "Nếu không phải ta bị luyện dưới tháp 3000 năm, thần hình câu thương, nào tới lượt một kim đan kỳ phế nhân chém?" trong ngôn ngữ lộ vẻ khó chịu.
Tả Mạc cũng hừ lạnh theo; "ta minh bạch rồi, ngươi làm sao thành thiên yêu."
Bồ yêu sửng sốt; "làm sao thành?"
"Thổi thành." Tả Mạc cũng không nhịn được ôm bụng cười, chỉ chỉ Bồ yêu, lại chỉ thiên: "yêu quái, thổi lên trời, là thành thiên yêu! Ha ha ha ha!"
"Lười để ý tới ngươi." Bồ yêu cũng không tức giận, hắn mở hai tya, cũng không thấy hắn có động tác gì, đột nhiên âm phong nổi lên vù vù, hắn như một nước xoáy khủng bố, khẽ động âm khí xung quanh hướng hắn tụ tập.
"Ngươi xác định thứ này đáng tiền?" Không để ý tới Bồ yêu, con mắt Tả Mạc tập trung vào âm châu trên tay, có chút không tin.
Bồ yêu một mặt hưởng thụ hấp thu âm khí, gân xanh trên trán nổi lên, động tác dừng lại, thiếu chút ra sai lầm.
Chẳng qua như Bồ yêu nói, âm châu rất đáng tiền. Tả Mạc mang thái độ tin tưởng, hắn quyết định luyện thâm mấy viên. Chẳng qua rất nhanh hắn liền phát hiện, âm khí vùng này tất cả đều bị bồ yêu tác động, căn bản không ngưng ra âm châu, chỉ có thể đi ra xa một chút.
May là tại kiếm động chỉ có một con dường, Tả Mạc không cần bận lòng vấn đề lạc đường. Đi một lúc, hắn phát hiện không chịu Bồ yêu tác động nữa, liền bắt đầu ngưng luyện âm châu. Ngưng luyện âm châu không khó, chỉ pháp có chút phức tạp, nhưng đối với Tả Mạc mà nói, không phải vấn đề gì lớn, hắn một lần liền luyện hơn 20 viên, lúc này mới dừng lại.
Ngưng luyện âm châu xong, Tả Mạc không có việc gì bắt đầu đánh giá kiếm động. Huyết hà là thứ khiến hắn hiếu kỳ nhất, trong sông là huyết dịch đặc quánh, cũng không nghe thanh âm nó lưu động. không biết vì sao, Tả Mạc nhìn thấy huyết hà an tĩnh lại cảm giác tâm lý có chút ngứa ngáy.
Hắn nhặt một viên đá, ném vào huyết hà. Phốc, viên đá sa vào trong bùn, chậm rãi chìm xuống, không bắn chút "bọt nước".
"Ngươi tốt nhất đừng chạm tới. đó là huyết sát." Thanh âm Bồ yêu đột nhiên truyền tới từ phía sau, hắn có chút tiếc rẻ: "Đáng tiếc ta không phải huyết yêu, nếu không, thứ này là đại bổ."
"Cái gì là huyết sát?" Tả Mạc thắc mắc.
"Nói ngươi cũng không hiểu." Bồ yêu không bỏ qua cơ hội xem thường Tả Mạc, hắn nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc: "theo lý thuyết, nơi hung địa, hẳn có sát hồn mới đúng, sao lại sạch queo thế này?"
"Sát hồn là cái gì?" Tả Mạc cần cù không mệt.
"Đồ ăn ngon." Bồ yêu lại liếm môi, mặt lộ ra vẻ thèm thuồng, chẳng qua tìm hồi lâu cũng không kiếm được gì, hắn có chút chán nản, than thở; "sư huynh của ngươi cũng quá thực tại nha, không ngờ một con cũng không tha. Xem rat a phải nuôi một ít rồi."
Bồ yêu thích thú nói vơi Tả Mạc: "đi thôi."
Nói xong, hắn ném ra bốn viên tinh thạch.
Tả Mạc lần nữa biến sắc, lần này hắn căn bản không cần sờ túi, bi phẫn gào lên: "Bồ yêu…."
Bạch quang lóe lên, thanh âm tắc ngẽn.
Về tới Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc muốn khóc. Tám viên tinh thạch cấp 3, như vậy một hồi, đã không thấy. Hắn những ngày này đã liều mạng luyện đan, tinh thạch được tới chút ít là mất hơn nửa.
"Không cần bị xị." Bồ yêu không tim không phổi xem thường: "mang âm châu đi bán, vốn lời đều có. Thật không thành khí, chỉ có tám viên tinh thạch đã kêu cha gọi mẹ. Ngươi kiếm lớn rồi, một lần đi kiếm động, cần hai tên phế nhân kim đan kỳ đồng thời xuất thủ. Tám viên tinh thạch cấp 3 thỉnh hai kim đan kỳ phế vật, ngươi có thể kiếm lợi lớn hơn sao?"
Tả mạc nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách, hắn chỉ có cầu khấn 20 viên âm châu trên tay có thể bán giá tốt. âm châu tự nhiên không thể giao cho môn phái bán giùm, đồ vật lai lịch bất minh, đừng để tới lúc chọc sư bá chú ý, mình có mấy mạng nhỏ cũng dùng hết.
Hắn quyết định tự mình đi Đông Phù bán.
Vì không dẫn người chú ý, hắn không ngồi nhạ mỏ tro, mà yên lặng xuất sơn. Mới xuất sơn, hắn nhanh chóng luồn vào rừng, đợi lúc đi ra, đã thành hình dạng khác, biến thành một nam nhân gầy yếu mặt vàng như nghệ. Trong ngọc giản của tiền bối Ngụy Nam, thay đổi dung mạo, ẩn hành tung thiên kỳ bách quái tầng xuất bất tận, Tả Mạc liền chọn một loại cũng không khó.
Đây là lần thứ nhất Tả Mạc dịch dung, tương đương hiếu ký, cảm giác có chút quái dị.
Hắn hiện tại hối hận, thần hành phù bị đốt, nếu không, có thần hành phù, mình có thể giảm lớn thời gian. Mà phong hành hạc giấy thực có chút chói mắt, hắn chỉ có thể chọn đi bộ.
Nào sợ hắn hiện nay tu vi tăng mạnh, nhưng thân thể vẫn ốm yếu như xưa, phen này bạt sơn vượt thủy, đợi khi hắn chạy tới Đông Phù cả người mạt hư thoát. Chẳng qua, khát vọng với tinh thạch cùng nhiệt tình chiến thắng mệt nhọc, hắn cơ hồ cả lăn lẫn bò chạy tới thị trường tự do.
Vô cùng tiếc tiền thuê một lung linh ốc, Tả Mạc mở quầy.
Tự do thị trường, Tả Mạc đi qua rất nhiều, nhưng mà bày quầy còn là lần đầu. Hắn cũng không nghĩ kiếm nhiều, chỉ cần kiếm lại 6 viên tinh thạch cấp 3, hắn đã tạ ơn trời đất. Mỗi viên Âm châu hắn thử đè giá nửa viên tinh thạch cấp ba, nhưng trong lòng hết sức thấp thỏm lo lắng. Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, Bồ yêu thổi đồ này tốt như thế, nửa viên tinh thạch cũng đáng giá đó.
Đương nhiên, đối với loại hành động này của Tả Mạc, Bồ yêu tràn đầy xem thường, hừ lạnh: "Đường đường âm châu…" ý tứ không nói cũng biết.
Sáu giờ trôi qua, ánh mặt trời tàn dư rực rỡ chiếu lên mặt Tả Mạc.
"Cái này mà ngươi nói tinh thạch tới cuồn cuộn? Cái này mà ngươi nói là thứ tốt? Thế này mà ngươi nói cả vốn lẫn lãi đều thu vệ? Còn cái gì mà đường đường Âm châu!" Tả Mạc bi phẫn chất vấn Bồ yêu, cả một buổi chiều, trước linh lung ốc của hắn, không có một người lưu lại một chốc lát. Đến hiện tại, Tả Mạc ngay cả một viên âm châu cũng khong bán được, còn lại lỗ tiền phí thuê lung linh ốc.
Bồ yêu cũng mê hồ, chậm chạp hồi lâu, không biết nói gì.
Qua hồi lâu, hắn không thể tin tưởng, đột nhiên khua tay, kích động vô cùng; "sao có thể? Đây là âm châu! Âm châu! Chẳng lẽ ba ngàn năm qua, ngay cả âm châu cũng không người muốn sao?"
Nhìn đến loại bộ dạng chán nản cảu Bồ yêu, tả Mạc lại không thấy đau lòng nữa. Hắn bắt đầu tiếp thụ hiện thực vô cùng tàn khốc trước mắt, hừ lạnh: "Sau này bắt ngươi ra đây mở quán, thời đại nào rồi còn thiên yêu! Ba ngàn năm, những thứ kia của ngươi, đều là đồ cổ rồi, đào thải! hiểu không? Hại ta mất vui. Hừ, qua một thời gian ngắn, ca cầm đi cho tiểu hoa nhi làm đạn châu!"
Bồ yêu ấm ức, hiển nhiên chuyện này đả kích hắn khá lớn.
Lúc này, một tiểu cô nương tạt qua lung linh ốc của Tả Mạc, đột nhiên dừng bước. Tả Mạc đang chuẩn bị kể lể Bồ yêu lập tức ngậm miệng, nhiệt tình vô cùng nói; "Tiểu thư, muốn mua sao? Đây là thứ tốt nha, âm châu, toàn do thuần túy âm khí dùng đại pháp lực ngưng luyện thành, mang theo mình, ngày hè mát mẻ, còn có công hiệu dưỡng nhan.."
Tiểu cô nương có vẻ giống nha hoàn, nghe lời, cười hi hi: "Ngươi người này cũng biết thổi nha." Nàng đột nhiên nhíu mày: "đáng tiếc, hạt châu này quá xấu, nếu là bảy màu, Hoàng tiểu thư nhất định ưa thích."
"Tiểu thư đừng thấy âm châu này bình thường, nhưng chất tinh mịn, dễ chế tác, lại tròn trịa, ngươi xem, riêng phân lượng này, nặng cỡ nào…" Vì chào hàng khoản mua bán lần đầu, Tả Mạc hoàn toàn thổi tung lên trời không gì không nói.
Nhìn thấy Tả Mạc đưa âm châu coi như đạn châu chào hàng, Bồ yêu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngốc trệ.
"Hi, xem ngươi nói nhiều như vậy, ta mua một viên." Tiểu cô nương che miệng cười nói, lấy ra tinh thạch, mua xuống một viên, trước khi đi còn thiện tâm khuyên: "Xem ngươi cũng là kẻ thành thật, sau này buôn bán cũng phát chút hàng phổ thông, chứ hạt châu màu tro xấu xí này, không người mua."
Nói xong liền rời đi.
Tả Mạc ngồi liệt dưới đất, cuối cùng bán được một viên, thật không dễ dàng a. So với hắn, Bồ yêu quả thực là tâm thần bị thương nặng, vẻ mặt ngốc trệ, sắc mạt xám trắng.
Nhìn thấy bộ dáng này của Bồ yêu, Tả Mạc nhịn không được khuyên nhủ: "không sao, làm buôn bán mà, lần sau chúng ta bán thứ khác. Dù không được, luyện kim ô hoàn cũng tốt. ba ngàn năm qua, ngươi chầm chậm sẽ quen."
Một người một yêu, ảo não hồi sơn.
Một biệt viện ở Đông Phù điện.
"Tiểu thư, ta đã trở lại." Một thanh âm vui vẻ từ ngoài cửa truyền tới, con chim nhỏ màu vàng trên vai Vân Hà tiên tử bay nhào lên, lao ra ngoài cửa."
Vân Hà tiên tử đang thêu khăn gấm, cũng không ngẩng đầu lên ứng lời: "nha đầu chết bầm, vừa mới tới, ngươi đã chạy không thấy tăm hơi."
"hì hì." Một thân ảnh xông vào, là tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, chim nhỏ màu vàng bay tới bay lui quang tiểu cô nương, ríu ra ríu rít không ngừng. Tiểu cô nương dịu dàng nói với chim nhỏ: "tốt rồi tốt rồi, Hoàng tiểu thư của ta, mang đồ ăn ngon về cho ngươi."
Nếu Tả Mạc nghe thấy câu nói này, tuyệt đối hộc máu mà chết. Nguyên lai "Hoàng tiểu thư" lại là một con chim…
Nói xong, nàng lấy ra một đống lớn đồ vật, miệng nói: "đây là ngũ hoa cao của thực các, liên tâm bách hợp tô, mười ba vị mứt mật, cái này là đại danh đỉnh đỉnh vương tẩu tửu, ngươi cũng không nên uống nhiều, nếu không tiểu thư lại phạt ngươi…"
Tiểu Hoàng điểu hai mắt sáng lên, nhưng lúc này, nó đột nhiên nhìn thấy một hạt châu màu tro không chút bắt mắt. Nó lập tức như một mũi tên xông vào đống đồ vật, cắp hạt châu màu tro.
"Ồ, ngươi thích hạt châu này sao?" Tiểu cô nương rất ngạc nhiên.
Tiểu hoàng điểu cắp hạt châu lên, bay một mạch về trước mặt Vân Hà tiên tử, thả hạt châu lên khăn thêu của nàng.
Vân Hà tiên tử nhìn thấy hạt châu, kinh ngạc kêu lên, ngừng tay, nhặt lên hạt châu, để tới trước mắt, biến sắc hỏi: "Tiểu hoàn, hạt châu này từ đâu tới?"
/915
|