Khi đoàn người Tả Mạc trốn được ra ngoài thì di chỉ sau lưng cũng sụp đổ hoàn toàn. Những viên đá bên trong đống đổ nát của di chỉ vẫn đang huyền phù trên không như không có trọng lực vậy. Bầu trời tràn ngập đá vụn, kéo dài tới hơn ngàn dặm. Nếu như lúc này mà đứng ở phía xa xa nhìn lại thì chỗ này giống hệt như một đám mây đang lơ lửng vậy.
Khung cảnh này khiến các đệ tử của Liên Tôn tự đang chiếm đóng ở nơi này sợ tới ngây người.
Còn sắc mặt Chưởng môn Liên Tôn tự cũng đại biến, tình hình trước mắt quá kinh người rồi, chẳng lẽ Tả Mạc đã gặp phải tai nạn nào đó? Càng nghĩ đến điều đó thì sắc măt Chưởng môn lại càng kém. Trong thời điểm nhậy cảm như thế này mà Tả Mạc bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như Mạc Vân Hải cũng xong rồi. Khác với những môn phái còn lại trong Cửu Đại Thiền Môn, con đường mà Liên Tôn tự có thể lựa chọn không có nhiều lắm. Bởi vì Liên Tôn tự vừa mới trở mặt cùng với Thiên Hoàn và Côn Luân, vì vậy chỉ có thể đi theo Mạc Vân Hải mà thôi.
Lúc này trong lòng nàng chắc gì đã không có ý hối hận, nhưng dù sao nàng cũng không phải con người bình thường, nàng biết rằng lúc này chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi. Hiện tại Mạc Vân Hải đang gặp phải nguy cơ lớn như vậy, mà nàng và Mạc Vân hải như hai con châu chấu cột chung một xe. Một bên thịnh vượng thì cả hai đều thịnh vượng, một bên sụp đổ thì cả hai cùng chết.
Sau khi biết được Mac Vân Hải bị rơi vào cảnh thiếu thốn tài liệu, nàng đã chủ động viện trợ cho đồng minh một nhóm tài liệu.
Nhưng do địa bàn của Liên Tôn tự cũng chỉ nhỏ bé cho nên phương diện sản lượng tài liệu cũng không có nhiều ưu thế. Những môn phái còn lại thì sợ đắc tội với Thiên Hoàn nên cũng chẳng dám giao dịch tài liệu với nàng.
Lúc này trong lòng Chưởng môn Liên Tôn tự nóng như lửa đốt. Nàng vẫn chưa nhìn thấy đám người Tả Mạc đi ra, nàng đã tự mình trấn thủ cửa ra để sớm được gặp Tả Mạc.
Khi Chưởng môn Liên Tôn tự nhìn thấy bóng dáng đám người Tả Mạc đang đi ra, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đi mau!" Nàng gấp gáp nói.
Tả Mạc nhìn thấy bộ dáng nóng vội của Chưởng môn Liên Tôn tự, hắn cho là, e rằng đã có việc gì đó xảy ra rồi, liền vội hỏi :"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vừa đi vừa nói!" Chưởng môn Liên Tôn tự chỉ nói một câu rồi bay về phía trước.
Tả Mạc thấy vậy cũng không hỏi han nhiều, hắn lập tức bay theo. Những người còn lại cũng biết đã xảy ra việc lớn, không khí bên trong đội ngũ cũng ngưng trọng hẳn lên.
Trên đường đi Chưởng môn Liên Tôn tự đã nói cho Tả Mạc biết tình huống mà Mạc Vân Hải đang gặp phải. Điều này khiến nội tâm hắn trầm xuống. Lập tức hắn chạy tới thức hải của mình tìm Bồ Yêu và Vệ rồi hỏi:"Vì sao không nói cho ta biết?" Hắn có thể khẳng định Bồ Yêu đã biết tin này từ sớm, bởi vì kể cả khi bản thân đang ở trong di chỉ thì với thực lực của Bồ Yêu, lúc nào cũng có thể liên lạc được với Thập Chỉ Ngục
"Nói với ngươi thì sẽ tìm được biện pháp sao?" Bồ yêu hừ lạnh một tiếng.
Câu nói của y khiến Tả Mạc chỉ có thể im lặng không tìm được lời nào để phản bác. Hắn biết rằng, lúc đó bản thân còn đang ở trong di chỉ, khắp nơi tràn ngập nguy cơ, chưa nói đến chuyện không tìm được phương pháp để phá giải, chỉ nói đến chuyện bị phân tâm cũng có thể làm hắn vùi thân trong di chỉ.
Tả Mạc cau mày rồi chậm rãi nói:"Hai người có biện pháp nào tốt không?"
"Đây chính là kiến nghị mà Hồng Đoạn và Thương Lăng Tuyết gửi cho ta" Nói xong Bồ yêu ném cho Tả Mạc một quang đoàn (đoàn ánh sáng).
Tả Mạc đưa tay cầm lấy, lập tức vô số thông tin ùa vào trong não hắn.
Kiến nghị của Hồng Tiêu và Thương Lăng Tuyết cũng rất thích hợp với tình huống này. Kiến nghị của hai nàng tập trung trên mấy phương diên. Phương án thứ nhất là tìm cách nâng cao uy lực của thần trang lên mạnh mẽ hơn nữa, để Mạc Vân thần trang có thể chiếm được danh đầu trong bảng xếp hạng ( đẩy mạnh thanh danh của Mạc Vân thần trang). Phương án thứ hai là, nếu như có thể thì nên sản xuất ra thần trang dành cho Yêu tộc và ma tộc, tuy Mạc Vân thần trang là thần trang vô cùng thích hợp với Mạc Vân thần hệ và cũng là thần trang chủ yếu của Mạc Vân Hải. Nhưng Ma Thần lực và yêu lực lại khác với Mạc Vân thần lực, vì thế nếu có thể thúc đẩy việc sản xuất hai thần trang loại này thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Phương án thứ ba là thúc đẩy việc thu mua tài liệu ở Yêu Tộc và Ma Tộc, nếu có thể tạo được con đường cung ứng ở hai nơi này thì có thể không cần để ý việc phong tỏa của Thiên Hoàn. Phương án thứ tư là mở rộng linh thực ở bốn mươi bốn giới mới chiếm, để gia tăng sản lượng tài liệu do bản thân tự cung tự cấp.
Khi Tả Mạc xem xong bốn kiến nghị này, trong lòng an tâm hơn một chút, không thể không công nhận những kiến nghị này đều rất hợp lí. Nếu như có thể áp dụng đồng loạt những biện pháp này thì có thể phá vỡ được thế độc quyền của Thiên Hoàn trên thị trường của Tu Chân Giới. Hiện tại địa bàn của Mạc Vân Hải đã được mở rộng ra một trăm mười ba giới, tuy diện tích như vậy không thể so với Côn Luân hay THiên Hoàn nhưng cũng có thể coi là địa bàn không nhỏ rồi.
"Cứ thực hiện theo những phương án này đi. À, báo với Kim Ô Doanh để họ bắt đầu luyện chế đi" Tả Mạc trầm ngâm rồi bảo. Nói tới Kim Ô Doanh, hắn lại nhớ tới đơn đặt hàng thần trang kinh người của Tây Huyền. Xem ra với tình hình trước mắt, cái đơn đặt hàng này lại trở thành gánh nặng rồi. . .
Chờ chút!
Tây Huyền!
Dường như Tả Mạc nghĩ ra được cái gì đó khiến khuôn mặt hắn khẽ biến.
Đột nhiên hắn ý thức được rằng, điểm then chốt của việc này không chỉ nhằm đánh vào kinh tế Mạc Vân Hải mà chính là Tây Huyền. Tài liệu bị phong tỏa, thị trường bị xâm lấn, hai điều đó như một sợi dây thừng đang từ từ thắt chặt cổ Mạc Vân Hải, thế nhưng điều đó cũng chỉ làm bọn hắn hít thở không thông thôi, chứ không phải lấy mạng họ ngay lập tức.
Đòn trí mạng là nhắm vào Tây Huyền!
Tây Huyền mới là điểm then chốt để dồn họ vào chỗ chết, một khi Tây Huyền phản chiến lập tức sẽ hình thành lên cục diện ba ba nhà liên minh. Người thứ nhất không chống được liên minh đó hẳn phải là Cửu Đại Thiền Môn. Trước tình hình hiện tại, năm phái còn lại đang đau khổ chống đỡ đấu tranh nội bộ, nếu lại bị ba nhà đánh vào thì năm phải đó chỉ còn lựa chọn đầu hàng Côn Luân và Thiên Hoàn mà thôi.
Chẳng lẽ Tây Huyền sẽ phản chiến sao?
Trong đầu Tả Mạc giờ này là một mảng hỗn loạn, hắn là một trong số ít người biết được Chung Đức chỉ còn ba năm thọ nguyên. Liệu Tây Huyền có phản chiến không? Nếu Côn Luân và Thiên hoàn nguyện ý kết minh với Tây Huyền thì chắc chắc bọn họ sẽ phản chiến! Chỉ cần liên minh cùng với Côn Luân và Tây Huyền thì lúc công chiếm Cửu Đại Thiền Môn và Mạc Vân Hải chắc chắn Tây Huyền sẽ theo sau để dây máu ăn phần. Mà cũng không thể nói chắc được, biết đâu lúc đó Tây Huyền lại lật kèo, điểm này cả hắn cũng có thể nhìn ra, vì thế hắn không tin Tây Huyền lại không nhìn ra được.
Đáng chết!
Sắc mặt Tả Mạc trở lên vô cùng tệ hại.
Sau khi bay đến một nơi yên tĩnh, chưởng môn Liên Tôn tự vội nói nhanh:"Nguyên Hạo nói, lúc nào ngài đi ra thì báo ngay cho nó"
Tả Mạc hít sâu vào một hơi để giữ bình tĩnh, hắn biết rằng càng là thời gian nguy cấp thì càng phải bình tĩnh, tránh tình trạng rối loạn.
"Chiêu thức ấy của Thiên Hoàn quả thực quá lợi hại rồi!"Cốc Lương Đao lắc đầu cảm khái, khuôn mặt lộ lên vẻ lo lắng: "E rằng lần này Tả huynh đệ gặp phải phiền phức không nhỏ rồi"
Sắc mặt Song Vũ cũng trở lên ngưng trọng hẳn, y hỏi:"Chẳng lẽ không có cách nào phá bỏ cục diện này sao?"
Hiểu đang đứng ở bên cạnh khuôn mặt cũng cực khó coi.
"Điểm then chốt nằm ở Tây Huyền!" Khuôn mặt Cốc Lương Đao khẽ co hại, hai chữ Tây Huyền luôn làm tim hắn khẽ nhói lên. Nhưng tia cảm giác ấy quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức Song Vũ cũng không thể phát hiện được. Khuôn mặt Cốc Lương Đao tĩnh lặng như nước, ngay cả giọng nói cũng trở lên bình tĩnh như thường :"Chung Đức chỉ có ba năm thọ nguyên, tính đến thời điểm này thì chỉ còn hơn hai năm một chút. Nếu như không có Chung Đức trấn giữ thì việc Tây Huyền bại vong chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Dù sao điều này những người ở Tây Huyền cũng có thể nhìn ra được, nhưng nếu Tây Huyền có thể kết minh được với Thiên Hoàn, thì đó lại là cơ hội khó có thể có được"
Lời nói của Cốc Lương Đao khiến Song Vũ phải suy nghĩ, trên măt y hiện lên vẻ mịt mờ. Lúc trước Mạc Vân Hải cường hoành sáng chói như mặt trời giữa trưa vậy mà thoắt một cái đã rơi vào hoàn cảnh tứ bề thọ địch, thậm chí còn sắp rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận!
"Đem tài liệu đưa tới Mạc Vân Hải, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu"Cốc Lương Đao nói chắc nịch.
Hiểu cũng không nói lời thừa thãi, chỉ thốt ra một câu :"Được!" rồi nhanh chóng bảo:"Hiện tại chúng ta cũng đang dư thừa tài chính, cũng nên tìm mua tài liệu gửi cho Mạc Vân Hải"
"Đưa toàn bộ đi!"Cốc Lương Đao vung tay lên quả quyết.
Hiểu gật đầu, không nói thêm lời nào mà xoay người rời đi.
Còn Song Vũ lại ngước mặt lên nhìn Cốc Lương Đao.
"Tuy số tài liệu của chúng ta cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu" Trên mặt Cốc Lương Đao hiện lên vẻ kiên nghị : " Bất kể là công hay tư thì chúng ta cũng không thể đứng yên nhìn Mạc Vân Hải ngã xuống"
Trong mắt Song Vũ khẽ nháy lên những tia sáng :"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Y luôn luôn tin tưởng và kính phục vị huynh trưởng của mình, vì thế khi nhìn thấy khuôn mặt đầy chiến ý của Cốc Lương Đao, y không hề tỏ ra khiếp sợ chút nào. Đó cũng là lí do mà y đi theo Cốc Lương Đao mà không ở lại Tây Huyền.
"Chặn giết Thiên Hoàn"Ánh mắt Cốc Lương Đao trở lên sắc bén như dao, lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo bên trong thận ảnh hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, trong khoảng thời gian gần đây gã đã phải chịu áp lực quá nhiều. Năm môn phái ban đầu vốn cùng tiến cùng lùi, nay thấy Mạc Vân Hải bị Thiên Hoàn dồn vào khốn cảnh, lập tức nội bộ năm phái cũng không còn thống nhất như trước.
So với việc chém giết trên chiến trường, thì đấu tranh nội bộ lại làm gã cảm thấy cả tinh thần lần thân thể đều mệt mỏi hơn rất nhiều.
"Tả huynh vẫn bình tĩnh như không nhỉ? "Mặc dù rất mệt mỏi nhưng lúc này thái độ lẫn cử chỉ của Dưỡng Nguyên Hạo đều hoàn mỹ vô khuyết, khuôn mặt anh tuấn lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày.
"Không phải là không có việc gì, mà là phiền phức lớn tới rồi" Trên khóe miệng Tả Mạc khẽ nở ra nụ cười khổ.
Dưỡng Nguyên Hạo cũng khẽ mỉm cười, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị : "Tình huống hiện tại đúng là không tốt. Căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được thì sứ đoàn của Thiên Hoàn đã tới Tây Huyền và đưa ra những điều kiện không có lợi với chúng ta"
"Điều kiện gì?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
"Họ chấp nhận đưa ra Chưởng môn minh ước, không xâm phạm lẫn nhau, không những vậy Thiên Hoàn còn có nghĩa vụ trợ giúp Tây Huyền tránh khỏi việc xâm lấn của các thế lực khác, nói cách khác, một khi Tây Huyền gặp phải công kích của thế lực khác, thì Thiên Hoàn phải tuyên chiến với thế lực ấy. Minh ước này có thời hạn trong mười năm!" Sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo cũng trở lên khó coi vô cùng.
Tả Mạc cũng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, lần này Thiên Hoàn ra chiêu sắc bén hơn trước kia rất nhiều, sát chiêu của bọn họ đâu phải đơn giản như vậy? Hắn chỉ khẽ cười rồi bảo:"Thiên Hoàn cũng quá coi trọng Mạc Vân Hải rồi, không ngờ bọn họ chấp nhận mười năm không nhòm ngó tới Tây Huyền"
"Đúng vậy! E rằng trong việc này, Thiên Hoàn có cao nhân chỉ điểm a!"Dưỡng Nguyên Hạo gật đầu, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Nhưng không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của bọn họ quá đẹp mắt, dồn chúng ta vào thế khó rồi."
Tả Mạc hỏi: "Tình hình những người bên đó thế nào rồi?"
"Tình hình không tốt cho lắm" Dưỡng Nguyên Hạo lắc đầu: "Bên này rất hỗn loạn, đa số mọi người đều chọn lựa đứng ở thế trung lập, đúng là những tên gia hỏa có tầm mắt hạn hẹp a!"
Sau khi xác nhận được những tin tức này, Tả Mạc càng trở lên bình tĩnh, điều này đã nằm trong dự tính của hắn.
"Ngươi tính làm gì bây giờ ?" Dưỡng Nguyên Hạo nhìn Tả Mạc rồi hỏi câu quan trọng nhất.
Lúc này trong lòng gã cũng cảm thấy vô cùng tò mò, không biết trong khốn cảnh như hiện nay, kẻ đã làm lên rất nhiều kỳ tích như Tả Mạc sẽ có lựa chọn như thế nào?
Gã đã âm thầm quan sát người chủ nhân của Mạc Vân Hải thoạt nhìn không chút nổi bật này từ rất lâu. Trong suy nghĩ của gã, quá trình quật khởi của Mạc Vân Hải mang đầy sắc thái truyền kì (mầu sắc huyền thoại), dù có nhiều thứ mang tính chất ngẫu nhiên, nhưng trong quá trình ấy có một người đã thu hút sự chú ý của gã, đó chính là Tả Mạc- người đứng đầu Mạc Vân Hải.
Khi tìm hiểu những sự tích mà Tả Mạc đã xây dựng lên, gã phát hiện ra một điều đặc biết, đó chính là, Tả Mạc chưa bao giờ phải nếm thiệt thòi. Hắn giống như Tiểu Cường* đánh mãi không chết, luôn luôn khiến người ta bất ngờ, dù là trong hoàn cảnh mà mọi người đều cho rằng hắn đã ở tuyệt lộ không còn cơ hội xoay mình, thì hắn lại thành công lật ngược tình thế, rồi sau đó ăn sạch tất cả chiến lợi phẩm ngon lành nhất.
Một lần, hai lần thì có thể bảo đó là vận khí nhưng quá nhiều lần thì đó không còn là vận khí rồi.
Vì thế cho nên dù Dưỡng Nguyên Hạo biết Mạc Vân Hải đã bị rơi vào khốn cảnh từ trước đến nay chưa từng có, khiến gã cảm thấy áp lực đè nặng nhưng cũng làm tính tò mò của gã trỗi dậy.
Dưới tình huống nguy cấp này, Tả Mạc sẽ làm gì?
"Lựa chọn của ngươi là gì ?" Bỗng nhiên Tả Mạc ngẩng đầu lên rồi hỏi lại.
"Ta sao?" Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo hiện lên vẻ ngoài ý muốn, gã nhận thấy Tả Mạc đang nói vào trọng điểm, gã hỏi "Ngươi" mà không phải là "Các ngươi"
"Đúng, ngươi!" Một lần nữa Tả Mạc lại nhấn mạnh từ "Ngươi", rồi nhìn thẳng vào Dưỡng Nguyên Hạo, bình tĩnh nói:"Tình cảnh của ngươi cũng không ổn. Trải qua việc này, năm đại môn phái không còn gắn kết như trước được nữa. Chỉ dùng sức của Lôi Âm tự và Liên Tôn tự thì các người cũng không thể làm được. Bọn họ sẽ đầu hàng Thiên Hoàn hoặc là Côn Luân, còn các người thì sao?"
"Đầu hàng bọn họ cũng không phải là việc xấu" Dưỡng Nguyên Hạo nhún nhún vai.
"Sau đó thì sao?"Tả mạc nhìn chằm chằm vào gã. mỗi câu nói như đâm vào trong tim :"Sau đó các người sẽ bị gạt ra ngoài lề, còn Cửu Đại Thiền Môn sẽ bị biến thành pháo hôi. Có lẽ không cần nói tiếp ngươi cũng biết mọi việc tiếp theo sẽ như nào. Bọn họ có truyền thống lâu đời, bọn họ có địa bàn rộng lớn và thực lực cường đại, vì thế ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể tiến vào trong vòng tròn quyền lực của bọn họ. Có pháo hôi nào tốt hơn các ngươi không?"
Hắn càng nói càng khiến sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo trở lên không thể bình tĩnh nổi, còn Chưởng môn Liên Tôn tự phía sau lưng Tả Mạc dường như cũng đã quyết định lựa chọn của mình.
"Ít ra ta cũng sống được lâu hơn!"Dưỡng Nguyên Hạo ngẩng đầu lên, rồi trả lời lại một cách mỉa mai:"Trước tiên ngươi phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đi đã"
Dưới câu nói mỉa mai của gã Tả Mạc cũng không hề nói gì, trên môi chỉ khẽ nở ra nụ cười lạnh, nụ cười sắc lạnh như đao.
----------------------
(*)Sống như Tiểu Cường là câu chuyện xoay quanh nhân vật Tiểu Cường và những người sống trong "thôn lừa đảo". Ngay từ khi còn nhỏ, Tiểu Cường đã được coi là "nhân tài kiệt xuất" trong cộng đồng chuyên sống bằng nghề lừa đảo của mình... Và khi mới chỉ 8 tuổi, cậu đã có cơ hội đi cùng mẹ để thể hiện tài nghệ của mình, đó là cùng mẹ thể hiện vai diễn của một đứa con đáng thương bị mất mẹ do tai nạn giao thông. Khuôn mặt đáng thương và những câu nói não lòng khiến cho người "gây nạn" không khỏi day dứt vì những gì đã xảy ra.
Khung cảnh này khiến các đệ tử của Liên Tôn tự đang chiếm đóng ở nơi này sợ tới ngây người.
Còn sắc mặt Chưởng môn Liên Tôn tự cũng đại biến, tình hình trước mắt quá kinh người rồi, chẳng lẽ Tả Mạc đã gặp phải tai nạn nào đó? Càng nghĩ đến điều đó thì sắc măt Chưởng môn lại càng kém. Trong thời điểm nhậy cảm như thế này mà Tả Mạc bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như Mạc Vân Hải cũng xong rồi. Khác với những môn phái còn lại trong Cửu Đại Thiền Môn, con đường mà Liên Tôn tự có thể lựa chọn không có nhiều lắm. Bởi vì Liên Tôn tự vừa mới trở mặt cùng với Thiên Hoàn và Côn Luân, vì vậy chỉ có thể đi theo Mạc Vân Hải mà thôi.
Lúc này trong lòng nàng chắc gì đã không có ý hối hận, nhưng dù sao nàng cũng không phải con người bình thường, nàng biết rằng lúc này chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi. Hiện tại Mạc Vân Hải đang gặp phải nguy cơ lớn như vậy, mà nàng và Mạc Vân hải như hai con châu chấu cột chung một xe. Một bên thịnh vượng thì cả hai đều thịnh vượng, một bên sụp đổ thì cả hai cùng chết.
Sau khi biết được Mac Vân Hải bị rơi vào cảnh thiếu thốn tài liệu, nàng đã chủ động viện trợ cho đồng minh một nhóm tài liệu.
Nhưng do địa bàn của Liên Tôn tự cũng chỉ nhỏ bé cho nên phương diện sản lượng tài liệu cũng không có nhiều ưu thế. Những môn phái còn lại thì sợ đắc tội với Thiên Hoàn nên cũng chẳng dám giao dịch tài liệu với nàng.
Lúc này trong lòng Chưởng môn Liên Tôn tự nóng như lửa đốt. Nàng vẫn chưa nhìn thấy đám người Tả Mạc đi ra, nàng đã tự mình trấn thủ cửa ra để sớm được gặp Tả Mạc.
Khi Chưởng môn Liên Tôn tự nhìn thấy bóng dáng đám người Tả Mạc đang đi ra, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đi mau!" Nàng gấp gáp nói.
Tả Mạc nhìn thấy bộ dáng nóng vội của Chưởng môn Liên Tôn tự, hắn cho là, e rằng đã có việc gì đó xảy ra rồi, liền vội hỏi :"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vừa đi vừa nói!" Chưởng môn Liên Tôn tự chỉ nói một câu rồi bay về phía trước.
Tả Mạc thấy vậy cũng không hỏi han nhiều, hắn lập tức bay theo. Những người còn lại cũng biết đã xảy ra việc lớn, không khí bên trong đội ngũ cũng ngưng trọng hẳn lên.
Trên đường đi Chưởng môn Liên Tôn tự đã nói cho Tả Mạc biết tình huống mà Mạc Vân Hải đang gặp phải. Điều này khiến nội tâm hắn trầm xuống. Lập tức hắn chạy tới thức hải của mình tìm Bồ Yêu và Vệ rồi hỏi:"Vì sao không nói cho ta biết?" Hắn có thể khẳng định Bồ Yêu đã biết tin này từ sớm, bởi vì kể cả khi bản thân đang ở trong di chỉ thì với thực lực của Bồ Yêu, lúc nào cũng có thể liên lạc được với Thập Chỉ Ngục
"Nói với ngươi thì sẽ tìm được biện pháp sao?" Bồ yêu hừ lạnh một tiếng.
Câu nói của y khiến Tả Mạc chỉ có thể im lặng không tìm được lời nào để phản bác. Hắn biết rằng, lúc đó bản thân còn đang ở trong di chỉ, khắp nơi tràn ngập nguy cơ, chưa nói đến chuyện không tìm được phương pháp để phá giải, chỉ nói đến chuyện bị phân tâm cũng có thể làm hắn vùi thân trong di chỉ.
Tả Mạc cau mày rồi chậm rãi nói:"Hai người có biện pháp nào tốt không?"
"Đây chính là kiến nghị mà Hồng Đoạn và Thương Lăng Tuyết gửi cho ta" Nói xong Bồ yêu ném cho Tả Mạc một quang đoàn (đoàn ánh sáng).
Tả Mạc đưa tay cầm lấy, lập tức vô số thông tin ùa vào trong não hắn.
Kiến nghị của Hồng Tiêu và Thương Lăng Tuyết cũng rất thích hợp với tình huống này. Kiến nghị của hai nàng tập trung trên mấy phương diên. Phương án thứ nhất là tìm cách nâng cao uy lực của thần trang lên mạnh mẽ hơn nữa, để Mạc Vân thần trang có thể chiếm được danh đầu trong bảng xếp hạng ( đẩy mạnh thanh danh của Mạc Vân thần trang). Phương án thứ hai là, nếu như có thể thì nên sản xuất ra thần trang dành cho Yêu tộc và ma tộc, tuy Mạc Vân thần trang là thần trang vô cùng thích hợp với Mạc Vân thần hệ và cũng là thần trang chủ yếu của Mạc Vân Hải. Nhưng Ma Thần lực và yêu lực lại khác với Mạc Vân thần lực, vì thế nếu có thể thúc đẩy việc sản xuất hai thần trang loại này thì chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Phương án thứ ba là thúc đẩy việc thu mua tài liệu ở Yêu Tộc và Ma Tộc, nếu có thể tạo được con đường cung ứng ở hai nơi này thì có thể không cần để ý việc phong tỏa của Thiên Hoàn. Phương án thứ tư là mở rộng linh thực ở bốn mươi bốn giới mới chiếm, để gia tăng sản lượng tài liệu do bản thân tự cung tự cấp.
Khi Tả Mạc xem xong bốn kiến nghị này, trong lòng an tâm hơn một chút, không thể không công nhận những kiến nghị này đều rất hợp lí. Nếu như có thể áp dụng đồng loạt những biện pháp này thì có thể phá vỡ được thế độc quyền của Thiên Hoàn trên thị trường của Tu Chân Giới. Hiện tại địa bàn của Mạc Vân Hải đã được mở rộng ra một trăm mười ba giới, tuy diện tích như vậy không thể so với Côn Luân hay THiên Hoàn nhưng cũng có thể coi là địa bàn không nhỏ rồi.
"Cứ thực hiện theo những phương án này đi. À, báo với Kim Ô Doanh để họ bắt đầu luyện chế đi" Tả Mạc trầm ngâm rồi bảo. Nói tới Kim Ô Doanh, hắn lại nhớ tới đơn đặt hàng thần trang kinh người của Tây Huyền. Xem ra với tình hình trước mắt, cái đơn đặt hàng này lại trở thành gánh nặng rồi. . .
Chờ chút!
Tây Huyền!
Dường như Tả Mạc nghĩ ra được cái gì đó khiến khuôn mặt hắn khẽ biến.
Đột nhiên hắn ý thức được rằng, điểm then chốt của việc này không chỉ nhằm đánh vào kinh tế Mạc Vân Hải mà chính là Tây Huyền. Tài liệu bị phong tỏa, thị trường bị xâm lấn, hai điều đó như một sợi dây thừng đang từ từ thắt chặt cổ Mạc Vân Hải, thế nhưng điều đó cũng chỉ làm bọn hắn hít thở không thông thôi, chứ không phải lấy mạng họ ngay lập tức.
Đòn trí mạng là nhắm vào Tây Huyền!
Tây Huyền mới là điểm then chốt để dồn họ vào chỗ chết, một khi Tây Huyền phản chiến lập tức sẽ hình thành lên cục diện ba ba nhà liên minh. Người thứ nhất không chống được liên minh đó hẳn phải là Cửu Đại Thiền Môn. Trước tình hình hiện tại, năm phái còn lại đang đau khổ chống đỡ đấu tranh nội bộ, nếu lại bị ba nhà đánh vào thì năm phải đó chỉ còn lựa chọn đầu hàng Côn Luân và Thiên Hoàn mà thôi.
Chẳng lẽ Tây Huyền sẽ phản chiến sao?
Trong đầu Tả Mạc giờ này là một mảng hỗn loạn, hắn là một trong số ít người biết được Chung Đức chỉ còn ba năm thọ nguyên. Liệu Tây Huyền có phản chiến không? Nếu Côn Luân và Thiên hoàn nguyện ý kết minh với Tây Huyền thì chắc chắc bọn họ sẽ phản chiến! Chỉ cần liên minh cùng với Côn Luân và Tây Huyền thì lúc công chiếm Cửu Đại Thiền Môn và Mạc Vân Hải chắc chắn Tây Huyền sẽ theo sau để dây máu ăn phần. Mà cũng không thể nói chắc được, biết đâu lúc đó Tây Huyền lại lật kèo, điểm này cả hắn cũng có thể nhìn ra, vì thế hắn không tin Tây Huyền lại không nhìn ra được.
Đáng chết!
Sắc mặt Tả Mạc trở lên vô cùng tệ hại.
Sau khi bay đến một nơi yên tĩnh, chưởng môn Liên Tôn tự vội nói nhanh:"Nguyên Hạo nói, lúc nào ngài đi ra thì báo ngay cho nó"
Tả Mạc hít sâu vào một hơi để giữ bình tĩnh, hắn biết rằng càng là thời gian nguy cấp thì càng phải bình tĩnh, tránh tình trạng rối loạn.
"Chiêu thức ấy của Thiên Hoàn quả thực quá lợi hại rồi!"Cốc Lương Đao lắc đầu cảm khái, khuôn mặt lộ lên vẻ lo lắng: "E rằng lần này Tả huynh đệ gặp phải phiền phức không nhỏ rồi"
Sắc mặt Song Vũ cũng trở lên ngưng trọng hẳn, y hỏi:"Chẳng lẽ không có cách nào phá bỏ cục diện này sao?"
Hiểu đang đứng ở bên cạnh khuôn mặt cũng cực khó coi.
"Điểm then chốt nằm ở Tây Huyền!" Khuôn mặt Cốc Lương Đao khẽ co hại, hai chữ Tây Huyền luôn làm tim hắn khẽ nhói lên. Nhưng tia cảm giác ấy quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức Song Vũ cũng không thể phát hiện được. Khuôn mặt Cốc Lương Đao tĩnh lặng như nước, ngay cả giọng nói cũng trở lên bình tĩnh như thường :"Chung Đức chỉ có ba năm thọ nguyên, tính đến thời điểm này thì chỉ còn hơn hai năm một chút. Nếu như không có Chung Đức trấn giữ thì việc Tây Huyền bại vong chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Dù sao điều này những người ở Tây Huyền cũng có thể nhìn ra được, nhưng nếu Tây Huyền có thể kết minh được với Thiên Hoàn, thì đó lại là cơ hội khó có thể có được"
Lời nói của Cốc Lương Đao khiến Song Vũ phải suy nghĩ, trên măt y hiện lên vẻ mịt mờ. Lúc trước Mạc Vân Hải cường hoành sáng chói như mặt trời giữa trưa vậy mà thoắt một cái đã rơi vào hoàn cảnh tứ bề thọ địch, thậm chí còn sắp rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận!
"Đem tài liệu đưa tới Mạc Vân Hải, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu"Cốc Lương Đao nói chắc nịch.
Hiểu cũng không nói lời thừa thãi, chỉ thốt ra một câu :"Được!" rồi nhanh chóng bảo:"Hiện tại chúng ta cũng đang dư thừa tài chính, cũng nên tìm mua tài liệu gửi cho Mạc Vân Hải"
"Đưa toàn bộ đi!"Cốc Lương Đao vung tay lên quả quyết.
Hiểu gật đầu, không nói thêm lời nào mà xoay người rời đi.
Còn Song Vũ lại ngước mặt lên nhìn Cốc Lương Đao.
"Tuy số tài liệu của chúng ta cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu" Trên mặt Cốc Lương Đao hiện lên vẻ kiên nghị : " Bất kể là công hay tư thì chúng ta cũng không thể đứng yên nhìn Mạc Vân Hải ngã xuống"
Trong mắt Song Vũ khẽ nháy lên những tia sáng :"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Y luôn luôn tin tưởng và kính phục vị huynh trưởng của mình, vì thế khi nhìn thấy khuôn mặt đầy chiến ý của Cốc Lương Đao, y không hề tỏ ra khiếp sợ chút nào. Đó cũng là lí do mà y đi theo Cốc Lương Đao mà không ở lại Tây Huyền.
"Chặn giết Thiên Hoàn"Ánh mắt Cốc Lương Đao trở lên sắc bén như dao, lạnh lùng nói ra bốn chữ.
Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo bên trong thận ảnh hiện lên vẻ mệt mỏi rã rời, trong khoảng thời gian gần đây gã đã phải chịu áp lực quá nhiều. Năm môn phái ban đầu vốn cùng tiến cùng lùi, nay thấy Mạc Vân Hải bị Thiên Hoàn dồn vào khốn cảnh, lập tức nội bộ năm phái cũng không còn thống nhất như trước.
So với việc chém giết trên chiến trường, thì đấu tranh nội bộ lại làm gã cảm thấy cả tinh thần lần thân thể đều mệt mỏi hơn rất nhiều.
"Tả huynh vẫn bình tĩnh như không nhỉ? "Mặc dù rất mệt mỏi nhưng lúc này thái độ lẫn cử chỉ của Dưỡng Nguyên Hạo đều hoàn mỹ vô khuyết, khuôn mặt anh tuấn lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày.
"Không phải là không có việc gì, mà là phiền phức lớn tới rồi" Trên khóe miệng Tả Mạc khẽ nở ra nụ cười khổ.
Dưỡng Nguyên Hạo cũng khẽ mỉm cười, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị : "Tình huống hiện tại đúng là không tốt. Căn cứ vào tin tức chúng ta nhận được thì sứ đoàn của Thiên Hoàn đã tới Tây Huyền và đưa ra những điều kiện không có lợi với chúng ta"
"Điều kiện gì?" Tả Mạc trầm giọng hỏi.
"Họ chấp nhận đưa ra Chưởng môn minh ước, không xâm phạm lẫn nhau, không những vậy Thiên Hoàn còn có nghĩa vụ trợ giúp Tây Huyền tránh khỏi việc xâm lấn của các thế lực khác, nói cách khác, một khi Tây Huyền gặp phải công kích của thế lực khác, thì Thiên Hoàn phải tuyên chiến với thế lực ấy. Minh ước này có thời hạn trong mười năm!" Sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo cũng trở lên khó coi vô cùng.
Tả Mạc cũng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, lần này Thiên Hoàn ra chiêu sắc bén hơn trước kia rất nhiều, sát chiêu của bọn họ đâu phải đơn giản như vậy? Hắn chỉ khẽ cười rồi bảo:"Thiên Hoàn cũng quá coi trọng Mạc Vân Hải rồi, không ngờ bọn họ chấp nhận mười năm không nhòm ngó tới Tây Huyền"
"Đúng vậy! E rằng trong việc này, Thiên Hoàn có cao nhân chỉ điểm a!"Dưỡng Nguyên Hạo gật đầu, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Nhưng không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của bọn họ quá đẹp mắt, dồn chúng ta vào thế khó rồi."
Tả Mạc hỏi: "Tình hình những người bên đó thế nào rồi?"
"Tình hình không tốt cho lắm" Dưỡng Nguyên Hạo lắc đầu: "Bên này rất hỗn loạn, đa số mọi người đều chọn lựa đứng ở thế trung lập, đúng là những tên gia hỏa có tầm mắt hạn hẹp a!"
Sau khi xác nhận được những tin tức này, Tả Mạc càng trở lên bình tĩnh, điều này đã nằm trong dự tính của hắn.
"Ngươi tính làm gì bây giờ ?" Dưỡng Nguyên Hạo nhìn Tả Mạc rồi hỏi câu quan trọng nhất.
Lúc này trong lòng gã cũng cảm thấy vô cùng tò mò, không biết trong khốn cảnh như hiện nay, kẻ đã làm lên rất nhiều kỳ tích như Tả Mạc sẽ có lựa chọn như thế nào?
Gã đã âm thầm quan sát người chủ nhân của Mạc Vân Hải thoạt nhìn không chút nổi bật này từ rất lâu. Trong suy nghĩ của gã, quá trình quật khởi của Mạc Vân Hải mang đầy sắc thái truyền kì (mầu sắc huyền thoại), dù có nhiều thứ mang tính chất ngẫu nhiên, nhưng trong quá trình ấy có một người đã thu hút sự chú ý của gã, đó chính là Tả Mạc- người đứng đầu Mạc Vân Hải.
Khi tìm hiểu những sự tích mà Tả Mạc đã xây dựng lên, gã phát hiện ra một điều đặc biết, đó chính là, Tả Mạc chưa bao giờ phải nếm thiệt thòi. Hắn giống như Tiểu Cường* đánh mãi không chết, luôn luôn khiến người ta bất ngờ, dù là trong hoàn cảnh mà mọi người đều cho rằng hắn đã ở tuyệt lộ không còn cơ hội xoay mình, thì hắn lại thành công lật ngược tình thế, rồi sau đó ăn sạch tất cả chiến lợi phẩm ngon lành nhất.
Một lần, hai lần thì có thể bảo đó là vận khí nhưng quá nhiều lần thì đó không còn là vận khí rồi.
Vì thế cho nên dù Dưỡng Nguyên Hạo biết Mạc Vân Hải đã bị rơi vào khốn cảnh từ trước đến nay chưa từng có, khiến gã cảm thấy áp lực đè nặng nhưng cũng làm tính tò mò của gã trỗi dậy.
Dưới tình huống nguy cấp này, Tả Mạc sẽ làm gì?
"Lựa chọn của ngươi là gì ?" Bỗng nhiên Tả Mạc ngẩng đầu lên rồi hỏi lại.
"Ta sao?" Khuôn mặt Dưỡng Nguyên Hạo hiện lên vẻ ngoài ý muốn, gã nhận thấy Tả Mạc đang nói vào trọng điểm, gã hỏi "Ngươi" mà không phải là "Các ngươi"
"Đúng, ngươi!" Một lần nữa Tả Mạc lại nhấn mạnh từ "Ngươi", rồi nhìn thẳng vào Dưỡng Nguyên Hạo, bình tĩnh nói:"Tình cảnh của ngươi cũng không ổn. Trải qua việc này, năm đại môn phái không còn gắn kết như trước được nữa. Chỉ dùng sức của Lôi Âm tự và Liên Tôn tự thì các người cũng không thể làm được. Bọn họ sẽ đầu hàng Thiên Hoàn hoặc là Côn Luân, còn các người thì sao?"
"Đầu hàng bọn họ cũng không phải là việc xấu" Dưỡng Nguyên Hạo nhún nhún vai.
"Sau đó thì sao?"Tả mạc nhìn chằm chằm vào gã. mỗi câu nói như đâm vào trong tim :"Sau đó các người sẽ bị gạt ra ngoài lề, còn Cửu Đại Thiền Môn sẽ bị biến thành pháo hôi. Có lẽ không cần nói tiếp ngươi cũng biết mọi việc tiếp theo sẽ như nào. Bọn họ có truyền thống lâu đời, bọn họ có địa bàn rộng lớn và thực lực cường đại, vì thế ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể tiến vào trong vòng tròn quyền lực của bọn họ. Có pháo hôi nào tốt hơn các ngươi không?"
Hắn càng nói càng khiến sắc mặt Dưỡng Nguyên Hạo trở lên không thể bình tĩnh nổi, còn Chưởng môn Liên Tôn tự phía sau lưng Tả Mạc dường như cũng đã quyết định lựa chọn của mình.
"Ít ra ta cũng sống được lâu hơn!"Dưỡng Nguyên Hạo ngẩng đầu lên, rồi trả lời lại một cách mỉa mai:"Trước tiên ngươi phải giữ được cái mạng nhỏ của mình đi đã"
Dưới câu nói mỉa mai của gã Tả Mạc cũng không hề nói gì, trên môi chỉ khẽ nở ra nụ cười lạnh, nụ cười sắc lạnh như đao.
----------------------
(*)Sống như Tiểu Cường là câu chuyện xoay quanh nhân vật Tiểu Cường và những người sống trong "thôn lừa đảo". Ngay từ khi còn nhỏ, Tiểu Cường đã được coi là "nhân tài kiệt xuất" trong cộng đồng chuyên sống bằng nghề lừa đảo của mình... Và khi mới chỉ 8 tuổi, cậu đã có cơ hội đi cùng mẹ để thể hiện tài nghệ của mình, đó là cùng mẹ thể hiện vai diễn của một đứa con đáng thương bị mất mẹ do tai nạn giao thông. Khuôn mặt đáng thương và những câu nói não lòng khiến cho người "gây nạn" không khỏi day dứt vì những gì đã xảy ra.
/915
|